Nhiệm vụ đầu tiên hạ sơn di thành của Tiêu Vương, có lẽ là lựa không đúng ngày, lại còn bước nhầm chân nữa chứ
Bị nhầm là đạo gián, bị phi đao ném trúng, bị yêu linh cắn phải, giờ là bị Ngao linh quất ngã chúi đầu.
.
Rốt cuộc hôm nay là cái ngày quái gì vậy hả?
"Tiêu Vương! Mau chạy!"
"Nữa hả?"
Tiêu Vương vừa lồm cồm đứng dậy, liền nghe một câu quát tháo của Lam Tuyên Cơ mà lần nữa nhớ người
Thôi xong, hắn ngã xuống đất, lại thu hút cả đống yêu linh đang gầm gừ điên dại kia
Tiêu Vương phủi nhẹ áo, hắn nhìn cái lũ yêu linh đang gầm gừ lao đến kia, mặc cho Lam Tuyên Cơ kêu thét bảo hắn mau chạy, hắn vẫn cười khẩy một cái
Tiêu Vương khẽ nâng tay lên, vẻ mặt rất ư là tự tin đắc chí, cũng không biết hắn lại nghĩ ra cái trò gì nữa
Nhưng cứ đứng vậy một lúc vẫn không thấy hắn làm gì, Lam Tuyên Cơ kêu một tiếng, Tiêu Vương khẽ nhướng mày mở mắt ra lạo nhìn vào bàn tay mình
"Sao không có gì hết vậy? Cái gì vậy chứ, sao.
.
Ấy chết.
.
"
Nhìn Tiêu Vương còn đang ngơ ngác nhớ ra tình hình, Lam Tuyên Cơ tự vỗ đầu một một phát, tên đệ đệ ngốc nghếch này mới ngã một phát đã ngu người
Hắn không lẽ lại quên mất là bản thân hắn đang ở trong kết giới đó chứ, còn muốn dùng pháp thuật hả
Nhìn đám yêu linh hốc mắt đỏ lên, vẻ mặt hung tợn đang lao dần đến
Tiêu Vương hết cách, đành phải chọn cách co giò mà chạy thôi, chạy là thượng sách, bảo toàn tính mạng trước đã
Thật không dám nghĩ lần đầu xuống núi làm nhiệm vụ của hắn lại khổ công đến vậy đó chứ
Ba người kia bắt quái linh, còn hắn phải một thân một mình chơi đuổi bắt với đám yêu linh này sao? Thật không công bằng mà!
Tiêu Vương cứ chạy rồi lại chạy, bàn tay kia liên tục vẫy vẫy, ra lệnh gọi Du Hỏa trở về, khổ nỗi lại vừa chạy mà mắng
"Chết tiệt, Du Hỏa! Ta là chủ nhân của người đó!"
Tiêu Vương xin dám cược rằng lúc này đây không ai xui xẻo hơn hắn.
Du Hỏa là hai bảo kiếm hắn, nhưng một thanh thì ghim trên thân quái linh không thể rút, thanh kiếm còn lại thì không chịu nghe lệnh
Trời ạ, xem có muốn chọc hắn đến phát điên hay không chứ?
Tiêu Vương đành tự mình xử lý, con yêu linh nào nhanh chân đuổi kịp thì xem như xui xẻo, chỉ có thể làm bao cát để hắn trút xui xẻo
Nhưng nếu quá nhiều bao cát thì phiền phức rồi đấy, Tiêu Vương bật người nhảy lên cao tung người lách ra từng tán cây xung quanh
Nhưng vừa trèo được một lúc Tiêu Vương liền cảm thấy có phần đuối sức, nhìn lại cánh tay kia của hắn xem ra sắp không chịu nổi nữa rồi
Vết thương lại lần nữa bị rách ra, Tiêu Vương loay hoay giữ lấy vết thương, cũng không quên tìm đường thoát trận, thật gặp không ít khó khăn
Lam Tuyên Cơ thấy thế đành để Cao Ưu và Mạc Lang tự kiềm chặt xích vàng giữ lấy Ngao linh, bản thân liền nhanh chóng chạy đến giúp đỡ Tiêu Vương
Nàng siết nắm tay lại, liên hoàn vung ra mấy chưởng, đánh lũ yêu linh kia lần lượt bị đấm văng đi, mở đường đưa cả hai chạy về vị trí của Cao Ưu và Mạc Lang
Con quái vật Ngao linh này cũng thật kỳ lạ, Cao Ưu và Mạc Lang vẫn đang giữ chặt nó, Lam Tuyên Cơ và Tiêu Vương vừa đến gần, nó lại đột ngột phát điên lên
Sợi chỉ thép quấn lấy miệng nó lập tức bị đứt đi, Ngao linh vùng vẫy hàm răng to lớn của nó mà gầm thét
Lại một tầng sóng âm đổ sầm vào tai, dẫu tai đã được bịch chặt cũng không nghĩ liệu màng nhĩ của họ có chịu nổi hay không, nhưng có vẻ những sợi xích kia sắp không chịu nổi nữa rồi
Một sợi xích đang cố định một phía đột nhiên lại bung xuống, Tiêu Vương vội đưa chạy bắt lấy, lại một sợi nữa bung xuống, Lam Tuyên Cơ cũng nhanh chóng bắt lấy, cả hai giữ chặt lại chạy vòng qua một phía thân cây cột vào, chí ít cũng cố định được một thời gian
Nhưng khổ thay, những sợi xích vàng lần lượt bung xuống, lực đàn hồi khiến chúng bật ngược trở về vô cùng nguy hiểm
Mạc Lang chỉ có thể nhanh tay thu xích trở về tay, Ngao linh lạo gầm lên, nó chúi đầu, đâm sầm xuống, bụi đất văng tứ tung khuất cả tầm nhìn
Tiêu Vương khẽ phủi đi bụi đất lấm lem khắp nơi trước mắt, vừa nhìn rõ một chút thì đập vào mắt đã là hàm răng nhọn hoắt đáng sợ của Ngao linh đang nhe ra trước mặt
Tiêu Vương nhất lời liền ngưng thở, trước mắt là hàm răng sắc nhọn của Ngao linh, trái phải lại là một đám yêu linh điên loạn, cơ thể còn bị thương, lần này có mà chạy đằng trời rồi
Ngao linh há cái miệng khổng lồ của nó ra, chỉ một khắc nữa liền táp lấy Tiêu Vương
Bất chợt lại một vòng tay hạ xuống, ngay lập tức cứu lấy hắn, Ngao linh đâm sầm đầu xuống, chỉ có thể gầm gừ gào thét
Cao Ưu cứu được Tiêu Vương liền mang theo hắn ẩn khuất đi một hướng, người này vậy mà không màn điều gì, thà làm bản thân bị thương cũng không quan tâm, Cao Ưu nhìn Tiêu Vương hỏi
"Thính giác của ngươi tốt không?"
Câu hỏi có phần kỳ lạ, nhưng người ta đã hỏi lý nào lại không trở lời
"Rất tốt!" - Tiêu Vương khẽ gật đầu đáp lại
Cao Ưu nghe vậy liền hài lòng, lấy trong túi ra một xấp bùa chú đưa cho Tiêu Vương rồi nói
"Ngươi ở yên đây, cẩn trọng tập trung, khi nào nghe có âm thanh như tiếng sáo hay tiếng đàn, liền lập tức khai trận, đã hiểu rõ chưa!"
Tiêu Vương nghe xong lời dặn dò của Cao Ưu xong thì khẽ gật đầu, Cao Ưu cũng liền dạy hắn chú thuật
Sau đó liền nhấc kiếm rời khỏi, Cao Ưu giúp hắn diệt đám yêu linh bên dưới, để Mạc Lang khống chế Ngao linh
Mạc Lang lại lần nữa dùng xích vàng trói chặt lấy Ngao linh, tung toàn bộ xích vàng đính lên tứ phía cố định, Lam Tuyên Cơ lại bắt lấy những sợi xích phủ xuống, gồng mình giữ chặt Ngao linh lại
Lam Tuyên Cơ xua xua Mạc Lang đi, nàng ta gồng mình, dám dùng sức một người kéo Ngao linh lui ngược về tận một khoảng, sức khỏe này thật sự làm cho ba người nam nhân còn lại cũng thấy gợn người
Mạc Lang tiến về phía Cao Ưu, Cao Ưu vừa thấy y liền nói
"Ngao linh và yêu linh, không hề bị kích thích bởi mùi máu! Hình như chỉ nhắm vào một mục tiêu mà thôi!" - Cao Ưu
"Được, tuyệt đối không để đệ ấy xuống đây!" - Mạc Lang vừa nghe đã hiểu, liền củng Cao Ưu vung kiếm diệt yêu
Tiêu Vương ở bên trên được Cao Ưu phân phó, cũng xem như bản thân không quá vô dụng
Đứng đó cũng được một lúc rồi, Tiêu Vương đảo mắt nhìn quanh, lại dường như bị thu hút về một phía
Hắn bèn nheo mắt nhìn kỷ, là hướng của một sợi xích vàng đính vào cố định Ngao linh lại
Nhưng điều khiến Tiêu Vương cảm thấy kỳ lạ là, vị trí cuối cùng của sợi xích vàng, lại đính vào một nơi hư không
Là một màn vô không, không hề có lấy một vách đá hay thân cây nào dính vào
Tiêu Vương tò mò mình đáng liều một phen, nhưng khi nãy Cao Ưu không cho hắn xuống
Tiêu Vương chỉ có thể đi men qua những cành cây, sau đó lại nhảy lên bám lấy sợi xích vàng kia đang bị kéo căng
Lam Tuyên Cơ đang giữ lấy Ngao linh, Tiêu Vương đột nhiên đu vào dây xích vàng, nàng ta suýt thì mất đà nhưng cũng kịp thời lấy lại thăng bằng
Lại lần nữa cố gồng mình, tay siết chặt lấy xích vàng cố gắng nghiến chặt, từng bước lùi ngược về, kéo Ngao linh ở yên vị
Tiêu Vương của hiện tại đang đu trên dây xích, cánh tay cố sức leo lên, cố đu mình qua đến phía hư không kia
Vết thương ban nãy chỉ là xước nhẹ, còn lần này bị nặng như thế, kéo dài một lúc lâu còn phải gồng mình dùng lực, nếu tiếp tục kéo dài sẽ nguy kịch mất, chỉ sợ cánh tay này của hắn có khả năng sẽ bị phế mất thôi
Tiêu Vương vẫn cắn răng nhịn cơn đau ở cánh tay, hắn gắng mình đu đến, nhìn vào vị trí hư không bị xích vàng đâm xuyên qua kia
Hắn tròn mắt nhìn vào vị trí ấy, là một khoảng không, nhưng lại có một vết nứt khá lớn
Tiêu Vương tò mò chạm vào, lại dường như như nơi đó giống như một tấm kính vô hình
Nhưng vừa chạm vào được một lúc, đột nhiên lại lắng tai lên nghe thấy gì đó
Là tiếng đàn tỳ bà đang vang vang, Tiêu Vương nhớ đến lời Cao Ưu căn dặn
Hắn liền không quên làm theo, hắn rút ra xấp bùa mà Cao Ưu đã đưa, đọc lại chú lệnh giống y như Cao Ưu đã dạy, sau đó liền ấn phù chú vào vết nứt ấy
Đột nhiên tứ phía bỗng phát ra một luồng sáng lóe lên, mang theo một tầng âm luật đánh sầm vào tai, mọi thứ trước mắt bỗng vỡ tung như thủy tinh
Tiêu Vương bị ánh sáng chói lóa vào, bất ngờ bật ngửa về sau.
Ánh sáng vừa vụt tắt, Tiêu Vương khẽ mở mắt ra, lại thấy Cao Ưu đang đỡ lấy mình
Tuy là hắn bị thương thật, nhưng như thế này há chẳng phải quá sai sai sao
Lam Tuyên Cơ nhìn nhìn hai người họ chằm chằm rồi lại chề môi bất lực, Mạc Lang nhìn sang nàng liền ngay lập tức bước đến cần lấy tay nàng lên
"Tay muội bị thương rồi này!" - Mạc Lang sờ tay Lam Tuyên Cơ đầy lo lắng
"Không sao không sao, huynh xoa tay là muội hết đau rồi này, haha!" - Lam Tuyên Cơ nhìn Mạc Lang cười hì hì
"È hèm!"
Đột nhiên có tiếng tằng hắng, cả bốn con người lần lượt nhìn sang.
Hai con người một nam một nữ đang dùng ánh mắt bất lực nhìn bốn người họ
Một tiểu công tử toàn thân đầy ánh vàng, không phú thì cũng quý, khí thế hạ hơn phân
Nữ tử kia thân mặc y phục màu tím hồng áo thuê hoa tóc cột nơ, tay cầm một chiếc đàn tỳ bà
Hóa ra là La Thanh và Lưu Ly, tiếng tỳ bà phá trận ban nãy hóa ra là của Lưu Ly đàn
"Ngao linh thế nào rồi?" - Lưu Ly bèn hỏi
"Tạm thời không di chuyển được, nhưng bọn đệ cũng bị thương không ít rồi!" - Cao Ưu
"Không thể sử dụng pháp lực thật khó khăn ha!" - La Thanh
"Hửm? Mọi người đều ở đây, Nhan Khiết đâu?" - Lưu Ly bèn hỏi
Câu hỏi của Lưu Ly bỗng nhiên khiến mọi người im bặt rồi hướng mắt nhìn nhau một loạt
"Nhan Khiết? Chẳng phải cậu ta trở về tìm Lưu sư tỷ từ lâu rồi sao?" - Tiêu Vương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...