Vào kì khảo hạch, Tiêu Vương hắn dốc sức đến cùng, cuối cùng vũng đạt được thành quả.
Cả hai ải khảo hạch hắn đều đứng đầu
Lại may mắn được Tịnh Thanh Thượng Tiên để mắt đến mà nhận hắn làm đệ tử huyền môn
Hắn nhập môn suốt nửa năm, ngày ngày gắng sức tu luyện nâng cao tu vi.
Hơn nữa, số ngày hắn xuống núi làm công vụ cũng nhiều hơn kiếp này rất rất nhiều
Nói chính xác hơn, dù là độc tôn đệ tử của Tịnh Thanh Thượng Tiên.
Nhưng Tiêu Vương vốn dĩ trực tiếp đối diện của y chỉ có thể đến trên đầu ngón tay
"Tiêu Vương, ngươi mới về à..
này!"
Lam Tuyên Cơ bỉu môi khó chịu nhìn Tiêu Vương từ xa.
Các tên này bị gì không biết, đến nàng gọi cũng chẳng nghe thấy
"Biểu cảm gì đấy, đã không đẹp thì đừng có bỉu môi! Gớm!" - Triệu Lẫm
"Ngươi ngứa đòn à?" - Lam Tuyên Cơ
"Nói!" - Triệu Lẫm
Lam Tuyên Cơ chỉ bèn thở dài một tiếng rồi tay cầm chiếc phiến kia chỉ thẳng về phía Tiêu Vương từ xa
Triệu Lẫm cũng đưa mắt nhìn theo, Tiêu Vương đang đứng ở bệ phong vụ mà cầm trên tay một lúc đến mười mấy công lệnh
Cả hai há hốc đôi chút, cuối cùng quyết định đến hỏi xem hắn muốn giở trò gì
"Ngươi làm gì mà lấy một lúc nhiều vậy chứ?" - Lam Tuyên Cơ
"Một công vụ làm ít nhất cũng một ngày, ngươi lấy một lúc nhiều như thế bộ không muốn ngủ à?" - Triệu Lẫm
Tiêu Vương ủ rũ vãn ôm lấy cả đống công lệnh, cứ dán mắt vào bảng công vụ mà lấy thêm
Thấy hắn không thèm đáp cũng chẳng quay đầu lại.
Triệu Lẫm nổi cáu bèn nắm lấy vai hắn kéo gắn quay sang
"..."
"QUỶ KÌA!"
Vừa thấy Tiêu Vương quay sang, Lam Tuyên Cơ đã la toáng lên khiến Triệu Lẫm phải bịt mồm nàng ta lại
"Ngươi tu tiên lại đi sợ quỷ?"
Cả hai quay sang nhìn Tiêu Vương, ôi trời ạ hắn thản hơn cả thảm nữa.
Cả mặt hiện rõ sự mệt mỏi tột độ, đến mắt cũng quầng đen
"Thượng Tiên bắt ngươi luyện tập đến chết luôn hả?" - Lam Tuyên Cơ lo lắng
"Không có, là ta tự làm đó!" - Tiêu Vương xua xua tay
"Ngươi thèm chết à?" - Triệu Lẫm
"Nếu nhận nhiều công vụ, ta sẽ mau chóng học hỏi nhiều thứ, càng tiến bộ thì sư tôn sẽ rất coi trọng ta!" - Tiêu Vương
"Ta thấy Thượng Tiên chính là không cần bộ xương vụn nhà ngươi làm đồ đệ đó!" - Triệu Lẫm
"Đừng nói vậy chứ! Tiêu Vương, ta thấy ngươi vẫn nên về nghỉ ngơi, Kim Quang sơn khí lạnh băng hàn quanh năm, cơ thể ngươi dạo gần đây lại không ổn định, sức khỏe vẫn an toàn hơn!" - Lam Tuyên Cơ
"Nghe lời ta đi!" - Lam Tuyên Cơ
"Nhưng ta.."
"Ngươi muốn tự về hay để ta lôi đầu ngươi về?" - Triệu Lẫm
"À ừm, được! Vậy ta nghỉ tạm vài canh giờ!" - Tiêu Vương
"Nghỉ vài ngày càng tốt! Thật là!" - Lam Tuyên Cơ
"Hắn điên rồi!" - Triệu Lẫm
"Lần này ta đồng ý với ngươi!" - Lam Tuyên Cơ
Hôm sau là đại hội Tiên Minh Phong Giới, đại đệ tử huyền môn của Kim Quang Mạc Thị - Kim Quang phái sẽ là người canh giữ thi hành lục phụ tự linh
Xui xẻo cho hắn, chính lần này không coi trọng sức mình làm việc quá sức.
Hắn đã ngủ gật trong lúc canh gác, kết quả là lục phụ tự linh đã một hồn đan bị mất
"Ngươi ngủ quên? Ngươi có biết thất trách thế này là gây tội gì không?" - Du Nguyệt giáo chủ nổi trận lôi đình quát
Dù gì Tiêu Vương cũng là đệ tử của Kim Quang phái không thuộc Huyễn Chu phái, lại còn là đệ tử của Tịnh Thanh Thượng Tiên
Du Nguyệt giáo chủ ra mặt khiển trách có phần không hợp quy củ, nên đành lui về để Mạc Tử Quân giải quyết
Mạc Tử Quân lạnh lẽo đưa mắt nhìn Tiêu Vương đang quỳ giữa đại điện chịu phạt mà lạnh lùng hỏi
"Ngươi đã biết tội chưa?".
"Đệ tử biết tội!" - Tiêu Vương.
Mạc Tử Quân khép mi lặng đi một chút bèn nhìn sang Du Nguyệt giáo chủ
"Đệ tử của ta thất trách, thật khiến các vị chê cười! Lần này cũng may là đã tìm lại được hồn đan, xem như giảm nhẹ hình phạt!"
"Ta phạt con sáu trăm quy trương phạt quỳ ở Từ Đường sáu canh giờ! Trở về Kim Quang, lập tức thi hành!"
[ sáu canh giờ ≈ 12 tiếng]
Tiêu Vương không phản bác gì, đành chấp nhận hình phạt.
Lam Tuyên Cơ đứng đó nghe vậy mà không khỏi thấy uất thay, nàng ta định xông ra thì Mạc Lang liền cản
"Muội đừng manh động, nếu muội ra đó không chừng lại càng tăng thêm hình phạt cho Tiêu Vương đấy!"
Thế nên, Lam Tuyên Cơ cũng đành lẳng lặng khi xuống không nói thêm.
Trở về Kim Quang sơn, Tiêu Vương đã ngay lập tức tự đến Từ Đường lãnh phạt
Đến trước từ đường Kim Quang Mạc thị, nơi này đã có vài môn sinh Mạc thị lẳng lặng đứng chờ tay cầm trượng gỗ tạ cương dài khủng khiếp, thân trượng khắc chi chít chữ, rặt một điệu bộ nghiêm nghị
Mạc Tử Quân đứng đó không đáp, lạnh lùng nhìn hắn đăm đăm
Bấy giờ đám nhóc đồng môn cũng nghiêng nghiêng ngả ngả chạy tới, bị chặn bên ngoài Từ Đường không cho vào, ai nấy đều vò đầu bứt tai, nhìn quy trượng mà sợ đến líu lưỡi
Tiêu Vương ngước lên, nhìn thấy Mạc Tử Quân cao cao liếc xuống nhìn hắn đầy lạnh lẽo
Tiêu Vương thấy thế sợ đến tái mặt, nhấp nhổm muốn đứng lên nhưng vẫn đành quỳ đó, Mạc Tử Quân lại quát
"Đánh!"
Lòng bàn tay và mu bàn chân của Tiêu Vương đều đã ăn hơn trăm trượng
Tiêu Vương cố gượng mình, tấm lưng trước sau vẫn thẳng tắp, quỳ rất ngay ngắn, mím chặt môi cắn răng chịu đau
Chúng đệ tử vây xem thấy vậy đau xót không thôi, nhăn mặt liên tục
Chịu đánh xong, Tiêu Vương vẫn lẳng lặng không đáp lời nào mà gắng gượng thẳng lưng quỳ yên ở đó ngay lập tức
Chẳng thể nhìn ra chút dấu hiệu thương tích nào, nhưng tấm lưng kia của hẳn có ánh lên chút máu tanh lan thấm cả y phục rồi
Tiêu Vương từ khi đến Kim Quang sơn chẳng hiểu sau thân thể ngày càng kiệt quệ, phải chăng do hắn là hỏa tinh nên ở giữa chốn lạnh giá hàn băng của Kim Quang khiến hắn suy nhược?
Hơn nữa phải chăng một phần do hắn ở bên cạnh y? Băng khắc hỏa, triệt hỏa diệt hỏa, hao tổn không ít linh lực
Tiêu Vương quỳ trôi qua cũng hơn mấy canh giờ, Mạc Tử Quân vẫn đứng đó nhìn hắn
Từng lớp từng lớp tuyết đắp lên người hắn dẫu sau cũng không lạnh bằng ánh mắt của y đang chăm chăm nhìn hắn kia
Suốt hơn mấy canh giờ, Tiêu Vương thân thể kiệt quệ dường như không còn chút sức lực quỳ giữa trời tuyết lạnh giá, Tiêu Vương cơ hồ khụy người cố vươn tay chống mình, cả người hắn như thể muốn gục xuống
"Tiêu Vương!"
Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm đứng trong điện bị chặn lại từ sáng đến giờ, nhìn thấy Tiêu Vương sắp ngã xuống cả hai liền ngay lập tức hất người chạy đến
Lam Tuyên Cơ liền đỡ Tiêu Vương tựa vào người, áp tay lên má hắn để giữ ấm, Triệu Lẫm nhìn sang Mạc Tử Quân với ánh mắt căm phẫn
"Thượng Tiên, người là lòng dạ sắt đá đến vậy sao!"
"Triệu Lẫm, ngươi câm miệng cho ta!" - Lam Tuyên Cơ
Mạc Tử Quân vẫn đứng đó, ánh mắt y vẫn không lay động mà nhìn Tiêu Vương
"Chỉ như vậy đã không chịu nổi, phải chăng ta đã quá đề cao con rồi!"
Dứt lời, Mạc Tử Quân cứ thế xoay người không chút lưu mà bỏ đi.
Tiêu Vương có vẻ đã mập mờ nghe thấy, hắn đột nhiên gắng mình ngồi dậy
"Các ngươi về đi! Ta ổn!"
Mặc Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm khuyên ngăn, nhưng hắn vẫn một mực tiếp tục quỳ đó mà đẩy hai người kia ra
"Ngươi như vậy mà ổn cái gì chứ!" - Lam Tuyên Cơ
"Ngươi thèm chết đến vậy à!" - Triệu Lẫm
Còn chưa khuyên được bao nhiêu câu, Tiêu Vương liền giơ tay, đám môn sinh liền lôi cả Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm ra ngoài, cánh cửa Từ Đường khép chặt
Đã qua hơn năm canh giờ, Tiêu Vương vẫn đang gắng gượng giữa trời tuyết cố quỳ thêm một nửa giờ nữa
Một thân thể nhỏ bé quỳ giữa nền tiếng suốt bấy lâu, vết thương trên lưng cơ hồ bọc lửa bỏng thiêu cháy da thịt
Không được nữa rồi..
Hắn không trụ nổi nữa rồi..
Tiêu Vương vô lực ngã khụy xuống nền tuyết lạnh giá..
* * *
Một môn sinh gác đêm ở Từ Đường liền lập tức chạy đến trước điện bẩm báo
"Thượng Tiên, Tiêu Vương ngất rồi!"
Dù vậy, ánh mắt Mạc Tử Quân vẫn không lay chuyển dù chỉ một li.
Y rũ mi, hiện lên một tia thất vọng
"Có tội phải phạt, sáu canh giờ sẽ là sáu canh giờ! Một khắc cũng không được thiếu!"
Cuối cùng môn sinh đó bèn im bặt nghe theo, mặc Tiêu Vương ngất giữa mưa tuyết vẫn chờ đến hết thời hạn lãnh phạt mới đưa hắn trở về tịnh xá điện
Tiêu Vương nheo nheo vần mắt từ từ tỉnh dậy, hắn nằm trên giường bệnh ngẫm lại một hồi rồi nhìn xuống
Vết thương đã được băng bó lại, tuy vết băng có chút hở trên hở dưới nhưng cũng hoàn toàn trị được mấy phần
Tiêu Vương nhìn sang bên ngươi Triệu Lẫm đã há họng ngã mình tựa vào tường mà ngủ gật, trên tay cậu ta còn đang cầm một mớ băng trắng kia
Tiêu Vương định kéo chút chăn lên cho cậu ta thì đột nhiên Triệu Lẫm gật gù tỉnh giấc, thấy Tiêu Vương đã tỉnh cậu ta đột nhiên giấu mấy cuộn băng vết thương đi rồi gượng gạo lách chuyện
"Chịu dậy rồi à, tưởng ngươi chết rồi chứ!"
Tiêu Vương chính là quá hiểu tính cách của tên này nên cũng cười trừ.
Đột nhiên cửa phòng bèn mở, Lam Tuyên Cơ bước vào phòng, vừa nhìn thấy Tiêu Vương liền đột nhiên chạy lại lo lắng
"Ngươi ổn hơn chưa? Còn chỗ nào thấy đau không? Còn lạnh không?"
"Ta không sao, không sao mà!"
Tiêu Vương ngẫm ngẫm đuôi chút, hắn bèn quay sang hỏi
"Ta ngủ bao lâu rồi?"
"Tận hai ngày rồi!" - Lam Tuyên Cơ
Nghe vậy, Tiêu Vương không khỏi hốt hoảng một phen.
Hắn liền tung chăn leo khỏi giường, Triệu Lẫm liền quát
"Đứng lại đó! Còn chưa khỏe được bao nhiêu, ngươi lại muốn tìm chết?"
"Đã qua tận hai ngày, sư tôn chắc chắn sẽ nổi giận!" - Tiêu Vương hớt hãi thay y phục rồi mang giày vào
Hắn vừa chạy đến cửa, còn chưa mở được cửa thì từ sau phi đến một luồng sáng đập thẳng vào cửa phòng
Tiêu Vương sớm đã nghiêng mình tránh đi, luồng sáng kia va thẳng vào cửa, đẩy nó đóng lại một lần nữa sau đó bèn rơi xuống hóa thành một vũng nước nhỏ
"Lam Tuyên Cơ, ngươi làm gì đấy!"
Tiêu Vương quay đầu lại nhìn nàng ta, hóa ra luồng sáng hóa thành nước kia là của Lam Tuyên Cơ phóng ra
Lam Tuyên Cơ quay sang Triệu Lẫm nhướng mày nhẹ, Triệu Lẫm bèn gật đầy rồi rời khỏi
Giờ căn phòng chỉ còn lại Tiêu Vương và Lam Tuyên Cơ.
Cả hai rơi vào tĩnh lặng, Lam Tuyên Cơ khẽ thở dài một tiếng lầm bầm
"Haizz..
Nếu ngay từ đầu đừng ham vui đến đây thì tốt hơn rồi!"
"Ngươi có ý gì?" - Tiêu Vương
Lam Tuyên Cơ đảo mắt liếc ra ngoài cửa cuối cùng đành thở dài lần nữa, về vấn đề này vốn để nàng nói vẫn tốt hơn để cái tên nóng tính Triệu Lẫm kia
"Chúng ta cầu học hẳn cũng hơn mấy tháng rồi Tiêu Vương nhỉ?" - Lam Tuyên Cơ
"Ừ, thế thì sao?" - Tiêu Vương
"Trong gia đình, dù thế nào ta cũng có thể xem là tỷ tỷ của hai ngươi hơn nữa sư thúc và sư mẫu bảo ta phải giải quyết chuyện của các ngươi!"
"Thế nên ta quyết định rồi.."
"Lam Tuyên Cơ, không được!" - Tiêu Vương
"Ta sẽ đưa ngươi trở về thôn Phồn Tử!"
"Không được! Ta tuyệt đối không đồng ý!" - Tiêu Vương giận dữ quát
"Ta biết ngươi không muốn, nhưng ta không thể để ngươi cứ mãi thế này!" - Lam Tuyên Cơ
"Chỉ mới cầu học vài tháng ngươi đã vì một lỗi nhỏ mà bị phạt đến thế này! Sau này nhỡ có chuyện gì lớn thì sẽ đến thế nào nữa!" - Lam Tuyên Cơ
"Tịnh Thanh Thượng Tiên đó, ngài ấy sẽ nương tay vì ngươi là đệ tử y? Hay vì vậy mà còn phạt nặng ngươi hơn?" - Lam Tuyên Cơ
Tiêu Vương hiểu sự lo lắng của Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm, nhưng hắn không trở về
"Ta sẽ cố gắng không vi phạm gì cả, các người đừng lo lắng quá chứ!" - Tiêu Vương
"Ngươi bảo bọn ta làm sao là không lo cho ngươi?"
"Tiêu Vương, nếu ngươi bái ai làm sư bọn ta tuyệt không hề phản đối! Sư phụ ta Mị Tôn thánh chủ, hay là sư phụ của Triệu Lẫm là Luân Ninh thánh chủ cũng tốt, hoặc là Nhạc Tinh thánh chủ hay Gia Yên thánh chủ cũng không thành vấn đề!"
"Tại sao ngươi cứ một mực muốn làm đồ đệ của Tịnh Thanh Thượng Tiên chứ!"
"Ngươi cầu vinh cầu danh đến vậy sao Tiêu Vương?"
"Ta không phải! Ta không phải vì cầu danh hay lợi gì!" - Tiêu Vương
"Ta..
Ta muốn được như sư tôn! Ta muốn có thể cứu vớt chúng sinh như y! Muốn được chở che cho thiên hạ!" - Tiêu Vương
"Chỉ chút gian khó này mà bỏ cuộc, ta còn đáng làm đồ đệ của y sao!" - Tiêu Vương
Lam Tuyên Cơ bất mãn đứng thẳng dậy, giận dữ vỗ xuống bàn một tiếng
"Sáu trăm quy trượng, phạt quỳ giữa tuyết hơn sáu canh giờ! Thượng Tiên làm vậy chẳng khác nào mặc kệ ngươi sống chết!" - Lam Tuyên Cơ
"Nhưng sư tôn vẫn đứng đó nhìn ta! Khi ta ngất đi, ta vẫn thấy ánh mắt sư tôn vẫn đang nhìn ta! Ngươi không hề bỏ mặc ta!" - Tiêu Vương
"Thương cho roi cho vọt! Gia quy đi đầu, ta sai sư tôn phạt là lẽ đúng!" - Tiêu Vương
"Rốt cuộc ngươi vì sao lại cho rằng y làm vậy là tốt cho ngươi?" - Lam Tuyên Cơ
"Bởi vì ta cảm nhận được! Bởi vì ta là đồ nhi của y! Và bởi vì ta, là tín đồ của người!" - Tiêu Vương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...