Trọng Sinh Chi Lưu Ly Tượng

Vườn trái cây lúc này vây quanh rất nhiều người, rất là huyên náo, nghe thanh âm như là vây bắt động vật gì.

“Sao lại thế này? Các ngươi làm gì đều vây quanh nơi này?”. Trang đầu vừa thấy tình huống này, thái dương đổ mồ hôi, chạy nhanh lên tiếng, chỉ sợ hai chủ tử phía sau nghi ngờ khả năng quản lý của mình.

Người vây quanh tản ra một ít, không đợi bọn Tống Thanh Di thấy rõ ràng, chợt nghe có người kêu lên: “ Bắt được rồi!”.

Trang đầu càng nôn nóng, một bên đuổi người, một bên đối Tống Thanh Di giải thích: “Thiếu gia ngươi xem, bình thường sẽ không như vậy, kia là….” Nói còn chưa xong, bên cạnh đã có người nghe thấy hắn kêu thiếu gia, tất tất tác tác tất cả mọi động tác đều an tĩnh lại, thanh âm ma sát lá cây đặc biệt rõ ràng.

Trang đầu chính là một nông dân thành thật, nhất thời không biết giải thích trường hợp loạn loạn này như thế nào.

Tống Thanh Di nhìn hắn đã gấp đến độ muốn lau mồ hôi, lắc lắc tay ý bảo mình không ngại: “Bên kia là đang bắt cái gì?”.

Dù sao hắn cũng mang theo chính quân nhà mình đến đây tiêu khiển một thời gian, nếu bắt được loại động vật nào còn có thể làm món ăn thôn quê? Ngay cả bản thân Tống Thanh Di cũng không nghĩ tới, từ lần trước dẫn theo Tề Nhuận Vân đi dã ngoại một lần, nhận thấy chính quân nhà mình có phản ứng tích cực sau, theo bản năng vơ vét món ăn thôn quê cấp phu nhân nhà mình.

Tống Thanh Di nghiêng đầu, Tề Nhuận Vân đứng ở bên người còn thật sự nhìn thấy động tĩnh phía trước, tầm mắt thu về một ánh mắt nghi vấn.

Trang đầu thấy thiếu gia hứng thú, cũng cố không đuổi người, tiến lên đem một người còn không có chú ý tới động tĩnh bên này, chính mình quơ một người tuổi còn trẻ xả một phen: “Xú tiểu tử, ta nói với ngươi hôm nay có quý nhân, đừng làm loạn, ngươi còn tìm sự!”.

Thanh âm trang đầu không lớn, nhưng dù sao cũng cách không xa, vẫn là có thể mơ hồ nghe được một chút nội dung.


Tống Thanh Di nghe oán giận này mang theo quen thuộc, phỏng chừng trang đầu cùng tiểu tử này có quan hệ thân thích. Đương nhiên chuyện này không quan trọng chỉ là chợt lóe trong đầu Tống Thanh Di rồi qua, quan trọng là…. Trong tay người trẻ tuổi mang theo một tiểu động vật. Da lông lửa đỏ, thân thể cuộn thành một đoàn, tạm thời nhìn không ra là gì.

Na Niên người bị trang đầu kéo lỗ tai qua đây, lấy lòng đối hai người Tống Thanh Di nói: “Thiếu gia, thiếu quân, đây là con trai ta, không hiểu chuyện ngài đừng để ý. Nhóc con cấp nhóm thiếu gia nhìn xem ngươi vừa bắt được cái gì, yêu, là con hồng hồ ly!”.

Vật nhỏ bị xách trong tay người trẻ tuổi dần mở ra thân hình, Tống Thanh Di vừa thấy quả  nhiên là một con tiểu hồng hồ ly choai choai.

Lại gần xem thì màu lông cũng không tinh khiết, trong màu lông đỏ có lẫn một ít màu vàng, trên tam giác ngay mặt cũng có  một ít màu vàng, bất qua da lông trên thân xõa tung, ở dưới ánh nắng ánh lên màu hồng lòe lòe, quả thật đẹp.

Xem rất tốt, cũng không biết hồ ly có thể ăn không? Chưa từng nghe qua thứ này có thể ăn? Tống Thanh Di theo bản năng thầm nghĩ.

“Trang đầu, hồ ly cũng có thể ăn?” Tống Thanh Di nhưng thật có chút tò mò.

Bất quá hắn vừa nói ra mọi người sửng sốt một chút, Na Niên còn nhẹ trừng mắt liếc hắn một cái, chỉ có trang đầu thành thật đáp lời: “Thiếu gia, bình thường hồ ly không thể ăn, hương vị cũng không hảo, có chút mùi khai, nhưng thật ra da lông của chúng nó rất hữu dụng, có thể làm quần áo, mùa đông giữ ấm rất tốt. Bất quá con này không đủ lớn, còn phải nuôi một thời gian”.

Trang đầu sau khi nói xong lời này, Tống Thanh Di còn không kịp cảm thấy thất vọng, liền cảm thấy cánh tay chính mình bị nhéo một chút. Quay đầu liền thấy ánh mắt chính quân nhà mình còn chuyên chú trên người tiểu hồ ly, giống như người vừa mới ra tay nhéo mình không tồn tại.

“Như thế nào?” Nói vừa xong, Tống Thanh Di đột nhiên tâm tính linh hoạt, liền hiểu được, “Ngươi thích?”.

Đại khái là chọc trúng hồng tâm, chính quân nhà mình rốt cục quay đầu lại liếc hắn một cái. Cái liếc mắt kia tuy rằng lạnh nhạt như cũ không có gì, bất quá Tống Thanh Di đã luyện ra năng lực trong yên lặng tìm ra điểm sáng. Đây quả thật là có ý tứ thích.


Tề Nhuận Vân hôm nay mặc áo choàng thanh trúc, bởi vì bụng đã bắt đầu lộ ra nên Tống Thanh Di không cho hắn đeo đai lưng. Bởi vậy lúc này trường bào buông xuống, tóc tuy rằng buộc chỉnh tề, bất quá luôn luôn có sợi tóc nghịch ngợm buông xuống, thuận gió ở trên mặt lắc lư. Nhưng cặp lỗ tai kia lộ ra bên ngoài kia đã tố giác, lúc này ánh mắt còn thật sự đánh giá Tống Thanh Di hơi hơi giật giật. Sau đó ánh mắt hắn đảo qua hồng hồ ly, nhẹ giọng mở miệng nói: “Đoan Cẩn nói qua sau này sẽ càng đối tốt với ta?”.

Tống Thanh Di chọn mi, lời này của chính quân nhà hắn có chút đột ngột, bất quá cam đoan là muốn: “Là, phu nhân cũng có thể ra ý kiến, tướng công sẽ theo ý ngươi mà làm!” Miệng nhất thời không sửa được thói quen đùa giỡn Tề Nhuận Vân.

“Hồ ly”. Tề Nhuận Vân gật gật đầu, chìa một ngón tay ra. Rất có khí thế vênh mặt hất hàm sai khiến.

Người này ngày thường rất ít chủ động, tinh thần Tống Thanh Di lập tức chấn động, quay đầu lại đối trang đầu ngoắc: “Thiếu quân thích vật nhỏ này, trang đầu giúp ta hỏi một chút có thể đổi bằng cái gì?” Hắn nghĩ muốn chính mình tiến lên hỏi, bất quá một là không biết tiểu tử kia gọi là gì, hai là hắn cũng không quên ánh mắt vừa mới trừng mình kia.

“Thiếu gia ngài nói đùa với tiểu nhân, chúng tiểu nhân chính là người của Tống gia cấp để trông coi thôn trang, trong thôn trang này đồ vật nào mà không phải của Tống gia, thiếu quân nếu thích, thiếu gia ngài chỉ cần cầm là được rồi”. Trang đầu nghe vậy sợ hãi cúi người, ngược lại là tiểu tử xách theo hồ ly sau khi nghe lời Tống Thanh Di nói đầu tiên là vui vẻ sau lại bởi vì những lời nói của trang đầu trên mặt hiện lên vẻ không vui.

Tống Thanh Di tự nhiên thu vào đáy mắt, bất quá cũng không để ý. Làm cho hắn thấy khó khăn là ý định ban đầu của hai người là tới thôn trang dạo chơi, thuận đường hái một ít trái cây, ngay cả Linh Bảo bọn họ cũng không mang, trên người chính mình cũng không mang theo thứ gì giá trị. “Đây là các ngươi chính mình bắt được, cũng không phải đồ của nhà ta mang tới trang lý, ta cũng không khi dễ các ngươi. Ta mua con hồ ly này với giá tăng thêm hai thành theo giá thị trường”. Con hồ ly này chính là con cáo lông đỏ hoang dại, trang đầu nói nó không thể ăn lại còn nhỏ. Nói cách khác nó một…không… quý hai trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể lột da, cho nên kỳ thật cũng không được bao nhiêu tiền, chính là lông mao xõa tung nhìn có chút đáng yêu, bất quá chính quân nhà mình thích thì dùng thêm một ít tiền nữa cũng không là gì.

Trang đầu  nghe vậy còn có chút do dự, nhưng người ở phía sau đã từng bước đi lên, “đa tạ thiếu gia, a cha thiếu gia đã nguyện ý ta cũng sẽ không chối từ, vốn ta muốn tặng cho a Tình”. Hắn trước đối với Tống Thanh Di làm cái đáp lễ sau đó cướp lời nói, câu sau là quay đầu nói với trang đầu.

Tống Thanh Di không nghĩ tới người bắt hồ ly nhỏ tuổi khinh người lại là đứa con của trang đầu.

Không kịp ngăn lại đứa con còn bị đoạt lời trang đầu ở phía sau hung hăng dậm chân, “thiếu gia thứ tội”.


Với loại chuyện này, Tống Thanh Di không thèm để ý, nếu đã mua được hồ ly, tự nhiên vẫn là nghĩ muốn tiếp tục hai người tùy ý đi lại một chút.

Đuổi trang đầu cùng những người khác đi, lúc này vườn trái cây cũng không vào, lực chú ý của Tống Thanh Di đều tập trung lên con hồ lỳ trên người chính quân nhà mình.

Tề Nhuận Vân chưa từng nuôi qua tiểu động vật, ngoại lệ duy nhất là chim sẻ thường xuyên bay tới Tập Lễ Uyển đi, lúc ấy hắn sẽ đúng giờ thả đồ ăn ở cửa sổ, sau ngọ vật nhỏ sẽ sôi nổi đến mổ ở cửa sổ. Bất quá cũng chỉ có thế, chim chóc hoang dại rất khó thân cận người, Tề Nhuận Vân cũng chỉ ở xa xem mà thôi.

Đây là lần đầu tiên hắn ôm một vật nhỏ lông xù ở trong tay, vừa mềm mại ngẫu nhiên còn có thể giãy dụa hai cái, Tề Nhuận Vân cảm thấy rất mới mẻ.

Tống Thanh Di lại ở trên mặt Tề Nhuận Vân tìm được biểu tình mới, mặt mày thản nhiên hiếm thấy cùng với kinh ngạc, ánh mắt lại như cũ lãnh đạm bình thản, bất quá đối với hắn mà nói đây cũng được xem là một thu hoạch mới. Mân khóe môi không nói lời nào, Tống Thanh Di chỉ im lặng ở một bên xem Tề Nhuận Vân chơi với vật nhỏ có điểm xa lạ này, hắn ghi nhớ lời nói của con trang đầu- hồ ly này tuy rằng nhỏ nhưng dù sao cũng là hoang dại, giảo hoạt đã là thiên tính của nó, đừng nhìn nó bị bắt trông thành thật, nếu thả lỏng kiềm chế đối với nó, vật nhỏ sẽ cào lại một móng vuốt- một tay nắm da lông sau gáy vật nhỏ, một tay gãi gãi cằm nó, nhìn thấy bộ dạng nó hí mắt hưởng thụ, chính là mặt mày Tề Nhuận Vân lãnh đạm cũng mỉm cười.

Giống như là bị lây nhiễm, Tống Thanh Di thấy tươi cười nhợt nhạt kia, trong lòng nhảy dựng, trên mặt liền hiện lên nụ cười.

“Thật không nghĩ tới, ngươi lại thích tiểu động vật như vậy”. Tống Thanh Di là thật không nghĩ tới, bởi vì trừ bỏ thời điểm niết khuôn lộ ra một chút sắc bén, cùng ngẫu nhiên ngượng ngùng, xưa nay Tề Nhuận Vân trừ bỏ đọc sách hắn cũng không cảm thấy đặc biệt hứng thú với cái gì. Thật sự là không nghĩ tới nguyên lai người này thích tiểu động vật, Tống Thanh Di nghĩ nếu thích tiểu động vật như vậy, phỏng chừng tiểu tử trong bụng sau này được sinh ra cũng sẽ rất được sủng ái.

Tống Thanh Di trong lòng mới vẽ lên hình ảnh phụ từ tử hiếu, đột nhiên nghĩ tới một con hồ ly cũng đã dẫn đi hết lực chú ý của người này, đứa con sau này sinh ra chẳng phải là hoàn toàn không đếm xỉa gì tới mình?

Cảm giác được nguy cơ Tống Thanh Di thiếu chút nữa không nghe được lời nói của Tề Nhuận Vân.

“Cái gì?” Hoàn hồn Tống Thanh Di chỉ kịp nghe được phần cuối.

“Không có gì”. Liếc liếc mắt Tống Thanh Di một cái, Tề Nhuận Vân lắc đầu. Chính là nhớ tới đám chim sẻ ở cửa sổ mà thôi, bất quá đều là những quá khứ bình thường trong trí nhớ hắn,vãng giả bất khả gián, lai giả do khả truy*

*Những việc đã qua thì không thể thay đổi được, những việc sắp tới thì vẫn còn có thể.


Tựa như con hồ ly bình thường trong tay hắn lúc này.

Ánh mắt Tề Nhuận Vân dừng trên người khiến Tống Thanh Di có chút nghi hoặc, thấy hắn cùng chính mình nói chuyện thậm chí xuất thần nhưng bàn tay cũng không quên ngăn ở phía sau lưng áo chính  mình, vừa phòng hộ vừa vô cùng thân thiết. Không biết như thế  nào trong lòng vừa động, tại thời điểm chính mình chưa kịp hối hận, bước từng bước một hôn khẽ lên miệng tướng công.

Tống Thanh Di lập tức ngây ngẩn cả người, ngay cả cánh tay hộ ở phía sau người đã cách xa cũng không có phản ứng lại. Chính quân nhà mình vừa mới hôn lại đây? Hôn lại đây? Lại đây? Đến đây??

Được rồi hắn có điểm ngốc.

Trạng thái này mãi cho đến diêu hán mới giảm bớt, Tống Thanh Di đứng ở chân núi đột nhiên cười ra tiếng, tay sờ sờ mặt chính mình. Quá mức thụ sủng nhược kinh.

Lưu Quang cùng Quản Bịch đi theo hắn im lặng cúi đầu, biểu tình trên mặt thiếu gia hiện tại không thể nhìn. Thiếu quân đối thiếu gia làm cái gì? Hay là nói thiếu gia lúc trước mang theo thiếu quân đến hoa viên làm cái gì? Không được, không thể tiếp tục nghĩ tiếp liền rất…. Phi lễ chớ nghĩ!!

Về phần Tề Nhuận Vân, trở lại trong viện liền đem hồ ly giao cho Linh Bảo, làm cho hắn tìm lồng sắt để nuôi. Chính mình có chút mệt mỏi cởi xiêm y đến trên giường ngủ trưa.

Mà cái hôn môi lúc trước, nếu lúc này Tống Thanh Di còn ở trước mặt hắn hiện lên ánh mắt vui sướng cùng trêu chọc, có lẽ tay chân cũng không biết để nơi nào, nhưng ai kêu người nọ ngây ngẩn cả người, làm cho chính mình có cơ hội chạy trốn!

Bất quá, nhớ tới chính mình sau khi bỏ chạy lúc sau quay đầu lại nhìn thấy thân ảnh ngốc lăng kia, Tề Nhuận Vân không tự giác sờ sờ miệng mình, như vậy…. kinh ngạc lắm sao?

Có lẽ sau này nên làm nhiều như vậy?

Tề Nhuận Vân nghĩ đến đây, lỗ tai so với thời tiết bên ngoài còn nóng hơn, biểu tình ngốc ngốc kéo chăn che đầu. Không thể nghĩ như vậy không thể nghĩ như vậy, rất không giống mình bình thường!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui