Chuyện ở Huệ Hương lâu đã qua mấy ngày, Tống Thanh Di đã bắt đầu trưng bày “lưu ly sư tử” ở cửa hàng, nguyên bản mắt chuồn chuồn đã giảm sử dụng một nửa, độ nóng ở tượng tịch vẫn còn, quả nhiên rất được ưa chuộng. Không quá mấy ngày, Tống lão gia tự mình mở miệng, các cửa hàng của Tống gia phân nửa đều trưng bày lưu ly sư tử. Bất quá qua nửa tháng, lưu ly sư tử quả nhiên như dự đoán giống như mắt chuồn chuồn, đã trở thành vật khảm được ưa chuộng hàng đầu ở trên quải châu, vòng cổ, trâm cài. Giống như mong muốn của Tống Thanh Di.
Về phần sau khi tượng tịch ngoài những việc ở bên ngoài, La Hạnh Quyên xuất hiện ở trước mặt Tống Thanh Di rất nhiều lần. Dựa theo ý tứ của Tống Thanh Di, là muốn mượn chuyện ở diêu hán đuổi nàng đi, bất quá Tề Nhuận Vân không đồng ý.
“Chuyện tiến cống các thế gia ở Cẩm thành đều không hay biết, có thể thông qua nàng để biết chút tin tức”. Chỉ cần hảo hảo với La Hạnh Quyên, chuyện nàng cùng Tô Nính bí mật tiếp xúc cũng sẽ dễ dàng rơi vào tai Tống Thanh Di.
Tề Nhuận Vân nghĩ cho tình hình chung là bình thường, chính là đối với Tống Thanh Di mà nói chuyện tiến cống hắn còn biết rõ hơn cả Tô Nính, nên hắn cũng không muốn lưu lại La Hạnh Quyên ở trong nhà để gây sóng gió.
Đúng vậy, gây sóng gió. Chuyện Tô Nính muốn La Hạnh Quyên hỗ trợ là muốn nàng nhiễu loạn Tống gia. Hậu viện không yên ổn, tinh lực của nam nhân Tống gia tự nhiên cũng bị phân tán- này ký thật cũng là kế hoạch kiếp trước Tô Nính thiết kế cho Tống Thanh Di, Tống lão gia cũng bởi vì Tống Thanh Di vì chuyện tình của La Hạnh Quyên cùng bọn họ tranh chấp đối kháng, rất nhiều chuyện bị người khác lợi dụng sơ hở.
“Nàng nếu ở Tống gia gây sóng gió, bất quá là ở ngươi, chỉ cần ngươi nắm chắc, La Hạnh Quyên không là vấn đề”. Trong lời nói của Tề Nhuận Vân nhất châm kiến huyết. Đừng nói La Hạnh Quyên chưa vào cửa Tống gia, cho dù vào cửa thì cũng chỉ là một thị thiếp, không được bà mẫu yêu thích, lại bị phu quân nghi kỵ, thì có thể gây nên được sóng gió gì.
Lời nói của Tề Nhuận Viên khiến cho sắc mặt của Tống Thanh Di tối sầm, không tồi, cũng không phải là do hắn sao! Nếu không phải do hắn đem người sủng đến tự cao như vậy, một nữ nhân hậu viện có thể phát huy được tác dụng gì. “Ta không muốn lưu lại nàng, ta sợ để lại tai họa ngầm, ngươi hiện tại thời kỳ nhạy cảm, đến phút cuối ta đối phó Tô Nính, sợ nàng nóng này dù sao thì chó nóng nảy cũng khiêu tường”. Đã kiến thức qua thủ đoạn đời trước của La Hạnh Quyên, Tống Thanh Di một chút cũng không yên tâm khi đem một tai họa ngầm như thế để ở bên người.
Với hắn mà nói, hiện giờ không có gì quan trọng hơn cha mẹ thê nhi.
Tề Nhuận Vân nghe hắn nói theo bản năng sờ sờ bụng, nhếch miệng. Hắn không hiểu tại sao Tống Thanh Di lại đối với La Hạnh Quyên đề phòng như vậy, bất quá cuối cùng cũng là gật gật đầu. “Đừng xé rách mặt, Tô Nính hẳn là vẫn chú ý nàng”. La Hạnh Quyên là quân cờ mà Tô Nính sắp xếp ở bên người Tống Thanh Di, khẳng định là sẽ để người chú ý.
Quả thật, đối mọi người mà nói, nếu không phải Tống Thanh Di chính mình sống lại, ai cũng sẽ không hoài nghi đến trên người La Hạnh Quyên, dù sao đối với La gia thì Tống gia là lựa chọn tốt nhất, Tống Thanh Di lại đối với La Hạnh Quyên sủng ái phi thường, không ai nghĩ La Hạnh Quyên bụng dạ lại khó lường.
Thấy Tề Nhuận Vân không hề kiên trì, Tống Thanh Di đã nghĩ tối nay đem người đuổi đi, bất quá tựa như chính quân nhà mình nói, không thể xé rách mặt đả thảo kinh xà. Như vậy…. Có lẽ lúc trước người lão gia phái đi để ý La Hạnh Quyên có thể truyền lại một số tin tức hữu dụng.
Sau khi chính sự bàn xong, Tề Nhuận Vân thấy trong mắt Tống Thanh Di có một chút đăm chiêu, xoay người theo trên bác cổ mang tới một cái hộp, đưa qua.
Tống Thanh Di có chút ngoài ý muốn, tiếp nhận hộp cảm thấy có chút nặng. Hòm là đàn mộc, thân hòm làm bằng đàn hương rất dày, lại thoang thoảng mùi mộc hương, chiệc hộp này hình dáng vô cùng quý trọng. Ngẩng đầu nhìn chính quân nhà mình, đã thấy hắn chuyển tầm mắt đi nơi khác.
Đây là lễ vật cho hắn sao? Đúng rồi, qua hai ngày nữa chính là sinh nhật hắn. Nghĩ đến đây, Tống Thanh Di hứng trí bừng bừng mở hòm, một cái ấn thạch lẳng lặng nằm ở trên lớp da trắng, hắc thạch được lớp da trắng phụ trợ càng thêm nổi bật. Lấy ra mới phát hiện bên sườn được khắc một bản cao sơn thanh tùng đồ, chính thế là hình ảnh một ngọn núi, chỗ nắm tay là một con đại bàng đang muốn giương cánh bay.
Tống Thanh Di lật qua lật lại xem, có chút yêu thích không buông tay, hắn tự nhiên có thể nhận ra đây là tay nghề của chính quân nhà mình, ánh mắt rạng rỡ khi ngẩng đầu: “ Đây là lễ vật sinh nhật ta phải không? Ngươi chuẩn bị khi nào, khó trách vài hôm trở về thấy ngươi không thành thật nghỉ ngơi, chính là khắc cái này?” Tống Thanh Di thật ngoài ý muốn, có chút thụ sủng nhược kinh, hắn không có nghĩ tới là Lâm Vũ sẽ tặng lễ vật cho hắn.
“Tặng lễ…. vốn chỉ là một chút lòng thành”. Tề Nhuận Vân có chút ngượng ngùng, mở miệng nói một câu, sau đó lại ảo não ngậm miệng.
Tống Thanh Di cười rộ lên. Chính quân nhà mình đây là ngượng ngùng cùng khẩn trương? Lễ vật báo đáp và vân vân, là nói miếng ngọc bội thủ công kia?
“Ta đây về sau đối phu nhân tốt một chút, tặng nhiều đồ, phu nhân mới có thể đáp lễ ta, bất quá không cần mệt nhọc giống như lần này, phu nhân tùy tiện chuẩn bị cho ta là tốt rồi, tướng công ta thực dễ dang thỏa mãn”.
Tề Nhuận Vân nghe Tống Thanh Di nói, ánh mắt đảo qua người hắn, cảm giác không chỉ lỗ tai chính mình nóng, mà cả toàn thân đều nóng lên.
“Khụ! Chúng ta lần trước ở Huệ Hương lâu xem khối tường kìa là cái gì?” Vội vàng tìm đề tải để giời lực chú ý, Tề Nhuận Vân vẫn không có thói quen Tống Thanh Di sẽ ngẫu nhiên đùa giỡn chính mình.
Tuy là tùy ý nghĩ đến, hỏi ra miệng Tề Nhuận Vân vẫn rất tò mò với tảng đá kia, bất quá chuyện tình nghe được lúc ấy khiến hắn tạm thời dời lực chú ý.
Tống Thanh Di như thế nào không biết chính quân nhà mình ngượng ngùng, chính là hắn hiện tại càng ngày càng thích trêu chọc Lâm Vũ khiến hắn thay đổi sắc mặt, lỗ tai đỏ bừng, ánh mắt xấu hổ, tóm lại vô luận là có biến hóa gì, chỉ cần là do hắn khơi mào, hắn đều xem không thấy chán.
“Tảng đá kia ta cũng không rõ ràng, ngươi nếu có hứng thú ta qua hỏi chưởng quầy một chút?” Huệ Hương lâu là sản nghiệp mẫu gia của Tống Thanh Di, càng chuẩn xác mà nói là đồ cưới, chính là trừ bỏ Tống Thanh Di cùng Tống mẫu không có ai biết điều này.
Hiện tại có thêm một người nữa là Tề Nhuận Vân.
Hứng thụ bị gợi lên, Tề Nhuận Vân bắt đầu nhớ thương. Đã nhiều ngày quản sự do phụ thân cấp hỗ trợ hắn quản lý cửa hàng, diêu hán không đi được, ấn thạch cũng khắc xong rồi, lúc này có chút nhàn rỗi đến phát hoảng. Trước kia hắn cả ngày ngốc ở trong phòng đọc sách cũng là bình thường, nhưng mấy ngày gần đây lại cảm thấy không quen.
Sinh nhật Tống Thanh Di đã qua một ngày, lần thứ hai ở hoa viên lại “tình cờ” gặp La Hạnh Quyên- kỳ thật ngày hôm qua, ngay ngày sinh nhật hắn, La Hạnh Quyên mang canh đến ngoài thư phòng tìm hắn, đáng tiếc Tống Than Di thu được tin tức liền tránh trước, ai kêu ngày ấy hắn còn chưa thu được tin tức- xa xa nhìn thấy, hắn liền nhíu lại mi đứng tại chỗ, cũng vừa lúc thu được tin tức, vốn cũng định đi tìm nàng.
“Sư huynh!” thái độ La Hạnh Quyên từng đối với hắn có thể nói là kiều man, bởi vì nàng biết Tống Thanh Di đối với nàng là ngoan ngoãn phục tùng. Nhưng không biết từ khi nào, La Hạnh Quyên đối mặt với Tống Thanh Di lại trở thành ôn nhu tiếu ý. Tống Thanh Di nghĩ là bởi vì gần đây thái độ của hắn đối với nàng không còn giống trước kia, làm cho nàng lo lắng đến bạc nhược.
Nhìn thấy nàng hắn liền đi vài bước đến trước mặt La Hạnh Quyên, Tống Thanh Di đứng ở tại chỗ, biểu tình có chút khó lường.
“Sư huynh, chúng ta…” La Hạnh Quyên nói “chúng ta” ý chỉ là việc hôn nhân của hai người. Vốn La Hạnh Quyên cũng không muốn chính mình mở miệng, dù sao nàng cũng biết nữ nhân có được dễ dàng nam nhân sẽ không biết quý trọng.
Nhưng tình huống hiện tại cùng dự đoán của nàng khác nhau rất lờn, nàng không thể không tự mình đến hỏi một chuyến, ngôn ngữ có chút sự rụt rè của nàng.
Sư huynh của nàng vì để bọn họ có thể thành thân nên đã cố gắng như vậy, nàng không tin chỉ không gặp nhau hơn một tháng, hắn có thể đem mình vứt bỏ ở sau đầu.
“Sư muội. Về việc hôn nhân của chúng ta…” La Hạnh Quyên chưa nghe hết lời nói của Tống Thanh Di, đáng tiếc kết quả lúc sau không như nàng mong muốn.
“Phụ thân mẫu thân đã đáp ứng việc hôn nhân của chúng ta, bởi vậy sau khi tượng tịch phụ thân ta đã phái người đi nhà ngươi để lấy ngày sinh tháng đẻ đồng thới báo cho cha mẹ ngươi biết, nhưng người đi thông báo nói lại với ta…” Tống lão gia lúc trước đồng ý với hắn cho hắn nạp La Hạnh Quyên làm thiếp, ở triều đại này nạp lương thiếp cũng phải hợp bát tự, sau đó nâng thiếp thất từ cửa hông vào nhà, sau đó bái chính thế mới được coi là hoàn lễ. Bởi vậy Tống lão gia mới phái người đi nhà La Hạnh Quyên hỏi bát tự.
Mà La Hạnh Quyên còn chưa nghe Tống Thanh Di nói xong, đột nhiên cảm thấy có chút không tốt.
Quả nhiên, Tống Thanh Di tiếp tục nói: “ Người nhà ngươi lại nói ngươi đã sớm bỏ chạy theo người ta!” Ở triều đại này, nữ như bỏ là không thể nạp làm lương thiếp, thật muốn nhét vào cửa, địa vị thậm chí không bằng tì nữ, chỉ có thể làm tiện thiếp, vì vậy thân khế sẽ là tiện tịch.
“Không có khả năng! Sư huynh ta tới tìm ngươi, có để thư lại trong nhà!” Đến lúc này La Hạnh Quyên mới hoảng loạn lên, như thế nào lại vậy, nàng là một nữ nhân trong sạch, không thể có danh là nữ nhân bỏ trốn.
“ Sư muội, ngươi thật sự không có gạt ta?” ánh mắt Tống Thanh Di thẳng tắp nhìn La Hạnh Quyên, hắn ước gì nàng rối loạn trận tuyến để hắn tìm được lý do đuổi nàng đi. Cha mẹ La Hạnh Quyên dĩ nhiên là biết nữ nhi đi nơi nào, lúc trước hắn cùng từng cùng nàng quay về, hai người La gia đã gặp qua hắn. Lần này có kết quả như vậy là Tống Thanh Di cho người châm ngòi con dâu trưởng của La gia, cũng chính là đại tẩu của La Hạnh Quyên.
Lấy tính cách của La Hạnh Quyên, quan hệ của nàng trong lúc đó tự nhiên là không tốt, cho nên chỉ có hai ngày đã truyền đến tin tức như vậy, vừa lúc làm cho Tống Thanh Di có thể lấy làm cớ.
“Sư huynh, ngươi tin ta! Tại sao có thể như vậy, ta… Ta phải đi về, ta phải đi về hỏi một chút là ai loạn truyền tin tức ! ».
« Nếu như vậy, ta cho người đưa ngươi trở về ». Tống Thanh Di cũng không giả bộ lưu người lại, trực tiếp phái bốn hộ vệ, nói là đưa La Hạnh Quyên về nhà, kỳ thật trong lòng người Tống gia đều cảm thấy đây là « áp giải » đi.
Bản thân luống cuống nên La Hạnh Quyên cũng không chú ý đến, dù sao ở trong lòng nàng, hôn sự chính mình liên quan đến vinh hoa phú quý nửa đời sau. Cho dù nàng không thể trở thành chính thê của Tống Thanh Di, nhưng cũng là lương thiếp, cho dù về sau Tống gia xuống dốc, nàng tái gia thân phận như cũ vẫn là lương dân, nhưng một khi mang danh hào bỏ trốn, vậy sau này nàng chính là tiện tịch, chớ nói lương duyên, sinh tử cũng không do mình, nàng tự nhiên là thấy hoảng sợ.
La Hạnh Quyên rời đi rất nhanh, ngày hôm sau liền lên đường. La gia cách Tống gia ở Cẩm thành không gần, qua lại cũng phải mất mấy ngày. Bất quá La Hạnh Quyên không biết chính mình lần này ra khỏi cửa Tống gia, còn muốn tiến vào vậy phải xem chủ nhân có muốn hay không.
Lúc này Tống Thanh Di một lòng muốn kinh doanh « lưu ly sư tử » cùng chăm sóc Tề Nhuận Vân, ban ngày bận việc…cửa hàng, mặt khác những cửa hàng khác cũng bắt đầu đốt mắt chuồn chuồn giống hình dạng của lưu ly sư tử, nhưng không được tinh xảo như của Tống gia, nhưng thắng ở lợi ích thực tế, đa phần mọi người vẫn ưa thích hàng của Tống gia hơn. Cảnh này càng khiến cho lưu ly sư tử của Tống gia tiêu thụ càng nóng hơn, bất quá Tống Thanh Di muốn đem lưu ly sư tử cùng mắt chuồn chuồn phân thành hai cấp bậc, tự nhiên thấy vui khi nhìn thấy cảnh này.
Mà vào đêm, ham thích của Tống Thanh Di chính là sờ bụng chính quân nhà mình. Vô luận là mỗi ngày sờ sờ như thế nào, vẫn là phải ôm bụng Tề Nhuận Vân đi vào giấc ngủ. Dùng lời của Lưu Quang mà nói « Thiếu gia nhà ta thật dính người ».
Mà khối vách tường mà Tề Nhuận Vân quan tâm, rốt cục cũng có kết quả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...