Trọng Sinh Chi Lưu Ly Tượng

Mấy đệ đệ vây quanh Tề Nhuận Vân đi vào đại sảnh, cuối cùng mới nhớ tới hôm nay đại ca trở về là thăm cha mẹ,  mới tản ra đi theo đằng sau Tống Thanh Di.

Đón ánh mắt xin lỗi của chính quân nhà mình, trong lòng Tống Thanh Di đã không còn xấu hổ, nhanh chóng nắm tay chính quân cùng đi vào chính đường.

Cha mẹ Tề Nhuận Vân đã sớm ngồi ở chính đường, chờ sắp không còn kiên nhẫn, Tề Nhuận Vân thấy cha mẹ nhanh chóng chạy tới, không đợi động tác tiếp theo của đứa con nhiều năm không gặp liền đỡ lấy, còn chưa mở miệng thanh âm đã nghẹn ngào.

“Hảo, hảo, trở về là tốt rồi”.Dù sao mười năm không thấy, Tề Nhuận Vân đã sớm rơi lệ đầy mặt, cho dù Tề lão gia hốc mắt cũng đỏ. Tống Thanh Di đứng bên cạnh thấy chính quân nhà mình mân miệng, khóe mắt đỏ ửng thì thở dài.


“Phụ thân mẫu thân, trước ngồi xuống rồi hãy nói chuyện, Lâm Vũ bởi vì về nhà mà đêm qua không có ngủ hảo, sáng sớm liền ngồi xe một lúc lâu….” Lời này Tống Thanh Di nói không có giả, từ ngày hôm qua nói với hắn hôm nay cùng hắn trở về nhà, tuy rằng trên mặt không nhìn ra gì, bất quá buổi tối hắn xử lý xong chuyện trở về phòng thấy người này hai mắt nhìn sách nhưng lại xuất thần mới biết được trong lòng người này thực mong đến ngày được gặp mặt.

Nhất là sau khi động phòng ban đêm ở chung luôn luôn có điểm cứng ngắc vậy mà hôm qua hai người ôm nhau ngủ người này cũng không có phản ứng gì, có thể nghĩ Tề Nhuận Vân xuất thần đến tình trạng gì.

Sáng sớm hai mắt hắn đầy tơ máu không phải Tống Thanh Di lấy đá chườm cho hắn, phỏng chừng lúc gặp mặt hai lão sẽ nhảy dựng.

Tống Thanh Di lời còn chưa nói xong, đã bị tiếng phân phó của Tề phu nhân nhanh chóng đánh gãy, “Đối, đối, mau ngồi xuống, mau, các ngươi đi thúc giục nhà bếp nhanh chuẩn bị ngọ thiên đưa lên, để cho đại thiếu gia… Cùng cô gia sớm một chút dùng để được nghỉ ngơi”.


Tống Thanh Di có thể theo cử chỉ của cha mẹ và bọn đệ đệ của Tề Nhuận Vân cảm nhận được bọn họ không muốn gặp mình, bất quá thật ra có thể lý giải. Bắt chước Tề Nhuận Vân một thân khí độ, tuy nói hắn ở Tập Lễ Uyển Tống gia ngây người 15 năm, nhưng mười tuổi mới chỉ là một tiểu đại nhân, triều đại này nam tử bốn tuổi đã học vỡ lòng, sáu tuổi nhập học, mười bốn tuổi là đã lấy vợ, mấy hộ nhà giàu tuy rằng có thể trễ hơn, nhưng cũng là ở tuổi 16 đi. Giống Tề gia ba bốn tuổi đã đi theo sư phụ học tay nghề. Tề Nhuận Vân khi đến Tống gia lúc đó đã được phụ thân truyền dạy nhiều năm, là đứa con cả kỹ thuật được truyền dạy chắc chắn học cũng tốt lắm, mới có bộ dạng khôi ngô tuấn tú như vậy. như vậy dưới tình cảnh đó, nếu không phải Tống gia có thế lực lớn, thì dựa vào xu thế hiện nay, Tề Nhuận Vân chưa hẳn sẽ phải đến Tống gia- đúng vậy, bây giờ Tống Thanh Di muốn giải thích rõ ràng Tề Nhuận Vân vì sao lại đến Tống gia, năm đó do phương thức chọn vợ cho con trai trưởng Tống gia hết sức cổ quái, bắt đầu tìm người có bát tự hợp với Tống Thanh Di, tìm suốt hai năm liền tìm được Tề Nhuận Vân lúc đó mới mười tuổi. Tống gia hứa lấy lễ trọng, cùng uy hiếp cũng không lung lay được ý định cự tuyệt của Tề lão gia, cuối cùng là Tề Nhuận Vân chính mình tới Tống gia, lấy chung thân của bản thân, để đổi lấy Tề gia không bị làm khó xử.

Đây cũng là lý do mà Tống lão gia tức giận khi đứa con muốn từ hôn để thú một người khác. Tống lão gia năm đó khắc sâu hình ảnh một ấu linh hài đồng tới cửa, đứa nhỏ kia khuôn mặt nghiêm túc cùng chính mình thương lượng, đối chính mình nói: “ Không có gia tộc Tề gia, làm sao có Tề Nhuận Vân tôi, tôi đã hưởng thụ mười năm sự giàu sang và phú quý mà Tề gia mang lại, không thể trơ mắt nhìn người khác phá tan nó được”. Tuổi còn nhỏ như vậy đã biết gánh vác trách nhiệm khiến cho Tống lão gia thưởng thức không thôi.

Đối với con trai trưởng nhà mình, bọn họ cảm thấy hắn đã bị sủng đến hư không còn bộ dạng của con trai trưởng, chỉ biết hưởng thụ ân huệ mà gia tộc mang đến, không biết hồi báo như thế nào, chính là phu nhân cùng chính mình chỉ có một đứa con trai trưởng, tóm lại đứa nhỏ không lớn hơn thân tử nhà mình bao nhiêu, chỉ đành ủy khuất thân tử nhà mình mà đối xử với đứa nhỏ này thật tốt.


Nghĩ đến đây Tống Thanh Di lại thấy áy náy với Tề Nhuận Vân, rất là xấu hổ, hắn bị bức phải tới Tống gia, đời trước hắn còn không làm tròn trách nhiệm để người này một đời chịu khổ, mình bị đối xử như vậy không còn gì để nói. Chính là đối phương đối xử với mình như thế nào, hắn cũng không giận một chút nào, mặt khác còn càng thêm cung kính. Hắn biết chính quân nhà mình tưởng niệm cha mẹ, nhưng hai người bọn hắn đã thành thân, hắn muốn kế thừa Tống gia, con dâu trưởng của Tống gia không có khả năng bị hưu trở về. Hơn nữa một đoạn thời gian chung sống, vứt bỏ thành kiến, hắn phát hiện cùng Tề Nhuận Vân một chỗ chưa bao giờ hắn được thả lỏng như vậy, cho dù là đời trước hắn yêu thương nữ nhân kia, hắn sủng ái nàng nhưng cũng sẽ có tình huống khó xử xảy ra. Một khi đã như vậy, hắn sẽ yêu thương Tề Nhuận Vân gấp bội, cha mẹ hắn cũng tự nhiên cung kính gấp bội, hy vọng có thể khiến người nhà Tề Nhuận Vân chấp nhận hắn.

Trừ bỏ Tề phu nhân bàn cơm chính ngọ đều là đàn ông, tự nhiên là không thể thiếu được rượu, nếu không phải Tống Thanh Di còn có chuyện trong lòng, hắn thật không ngại cùng phụ tử Tề gia uống một bữa xả láng, cũng chỉ có thể cố gắng duy trì thanh tỉnh.

Có lẽ trong thời gian này Tề Nhuận Vân thấy Tống Thanh Di biểu hiện thực hảo, ngay từ ban đầu còn đối xử lạnh nhạt về sau liền chậm rãi biến thành hình thức ở chung với bằng hữu, tuy rằng vừa mới về nhà thấy thân nhân, cảm xúc có chút không khống chế được, nhưng mẫu thân vẫn theo bên người chậm rãi nói chuyện, nỗi lòng của hắn cũng trấn tĩnh hơn, những năm này cha mẹ đều an khang, bọn đệ đệ hiếu thuận, trừ bỏ vướng bận chuyện của hắn, tổng thể cũng coi như bình thường, bởi vậy rốt cục có tâm tư chú ý tới phu quân nhà mình, kết quả thấy cha xưa nay trầm ổn mà lại lấy ánh mắt chỉ thị bọn đệ đệ chuốc rượu Tống Thanh Di, phụ thân ngày thường tiêu sái không ép buộc người khác vậy mà bây giờ lại ép buộc Tống Thanh Di, dĩ nhiên là ai cũng không thể cự tuyệt được.

Tề Nhuận Vân nhíu mày, đối với mẫu thân vẫn ngồi bên người hắn nói: “Mẫu thân, người kêu phụ thân dừng lại đi”. Hắn biết phụ thân mẫu thân thương hắn, nếu không phải hắn kiên trì, phụ thân nguyện đem người nha rời đi chứ không mang hắn đi Tống gia. Nhưng là hắn hiểu được, hiểu được tấm lòng cha mẹ, làm sao có thể vì hắn mà bỏ lại cơ nghiệp tổ tiên để bỏ đi tha hương được chứ. Hắn đã cam chịu rồi, làm sao lại để cho cha mẹ lại thương tâm, bởi vậy về đến nhà cha mẹ đối Tống Thanh Di lạnh nhạt hắn đều xem ở trong mắt, Tống Thanh Di đối cha mẹ cung kính, đối với đệ đệ bao dung hắn cũng xem ở trong mắt. Tuy rằng hắn không rõ Tống Thanh Di trước và sau khi thành thân có chuyển biến, bất quá hắn có hành vi đấu tranh vì hôn nhân chính mình, vậy cũng không khó nhận ra hắn cũng giống mình bị quy củ tổ tiên làm hại, đều đồng dạng vô tội, có thể cho phụ thân và đệ đệ xả giận một chút nhưng quá mức thì không thể được.

Mẫu thân Tề Nhuận Vân nghe vậy, cũng không quay đầu nhìn bên kia, chính là cẩn thận nhìn đứa con chính mình nhiều năm không gặp, “Lâm Vũ, nói cho nương, mấy năm qua ngươi như thế nào? Cùng nương nói thật”.


Tề Nhuận Vân nghe vậy thì dừng một chút, mấy năm nay về vật chất thì tự nhiên tốt, Tống gia so với Tề gia chỉ hơn không có kém, chi phí ăn mặc so với ở nhà càng thêm tinh tế, chính là dù sao thiếu niên rời nhà, cho dù hắn là ông cụ non, cũng là vẫn tưởng niệm cha mẹ. Không quan trọng là tốt hay xấu, hắn luôn tịch mịch.

Cũng có lẽ là như vậy, hắn mới có thể tiếp nhận Tống Thanh Di nhanh như vậy. Mười lăm năm thiếu niên đối Tống gia oán giận, trưởng thành lại không chịu nổi một kích. Thân phận của hắn cùng Tống Thanh Di là tồn tại đặc biệt, hắn tương lai là con dâu trưởng, lại là nam thê không được con trai trưởng nhà họ Tống thương yêu, nhiều năm rời nhà đến Tống gia, hạ nhân Tống gia đối với hắn vừa không thất lễ cũng không thân cận, cho dù ở Tập Lễ Uyển mười lăm năm người bên người cứ đến rồi lại đi, tổng cũng không có ai để thổ lộ tình cảm, cho nên hắn mới có thể làm vẻ mặt lạnh tanh như vậy, tựa hồ không chút để ý tới lời nói của bọn họ.

Chỉ có chính hắn rõ ràng, bởi vì hắn tịch mịch không người bầu bạn, cho nên mới có thói quen biến mình thành một người lạnh lùng im lặng, lâu dần hắn cũng liền quên mất nó chính là một thói quen.

Cho nên người nọ đối hắn nói, cho dù không hiều vì sao người này hi vọng có thể cùng mình làm bạn qua một đời, hắn cũng chỉ cức ngắc nói một tiến “hảo”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui