9h sáng ngày hôm sau, Lannado cùng Vị Chinh trước sau rời khỏi phòng sinh.
Chỉ chốc lát sau, Hạ Mạt tỉnh lại, phản ứng đầu tiên chính là nhanh chóng nhìn xem giường nôi nhỏ.
Hai nhóc con nằm ngửa trên chiếc giường mềm mại, mặc một bộ áo màu trắng giống hệt nhau, lộ mông, tay chân không an phận mà múa may giữa không trung, trong miệng là thanh âm ê a mơ hồ không rõ.
Edern lấy ra một hộp giữ ấm từ trong nhẫn không gian.
Hạ Mạt hỏi ra tiếng: “Phụ hậu, đây là…”
Edern cười trả lời: “Phụ hoàng lo lắng đồ ăn nơi này không hợp khẩu vị của con, đặc biệt về hoàng cung thu xếp.” Edern vừa nói vừa mở hộp giữ ấm ra, lấy ra hai cái hộp nhỏ hình tròn, đặt lên trên mặt bàn.
Randall động tác ôn nhu đỡ lưng Hạ Mạt, nâng đầu giường lên.
Đợi Hạ Mạt ăn xong, Edern lại tự mình thu thập bát đũa, cầm lấy khăn lông ấm áp cho cậu lau miệng “Tối hôm nay chúng ta sẽ về hoàng cung.”
“Nghe phụ hậu an bài.”
Edern thu hộp cơm lại trong nhẫn không gian, sau đó ngồi trên mép giường, khom lưng bế một tiểu bảo bối lên, đặt trên đùi,mình, năm bàn tay nhỏ nhắn của nhóc khẽ múa may.
Tiểu bảo bảo nằm trên giường cô đơn, thực nhanh đã không vui mà chép chép cái miệng ướt dầm dề.
Ngọc Chương cười bế nhóc lên, nhóc lập tức cười ha ha thành tiếng.
Hạ Mạt tựa vào đầu giường, nhìn hai tiểu bảo bối được đùa đến mức cười khanh khách không ngừng, trong lòng vô cùng ấm áp.
Randall đặt trái cây đã được gọt vỏ rồi lên một cái đĩa tinh xảo, nhẹ giọng nói “Phụ hoàng đã nghĩ ra tên của bọn nhỏ rồi, em nhìn xem có thích hợp hay không? Nếu không thích chúng ta liền sửa.”
Hạ Mạt gật đầu.
Randall nhẹ nhàng hôn một cái lên trán cậu, mở quang não, chiếu hai cái tên lên không trung.
“Lan Tích Bình, Lan Tích An.” Hạ Mạt nghĩ nghĩ “Omega sinh ra đã mảnh mai, không cầu kiến công lập nghiệp, chỉ cầu bình bình an an, là cái tên hay.”
“Vừa lòng?” Randall đút cho cậu một miếng trái cây.
“Đương nhiên.
Nếu là phụ hoàng lấy vậy nhất định là tốt nhất rồi.”
Randall ngồi ở mép giường, một tay ôm bờ vai của cậu, “Chờ phụ hoàng trở lại, ta sẽ chuyển lời này cho hắn, hắn nhất định sẽ rất vui.”
8h tối, Hạ Mạt cùng các tiểu bảo bảo được đón trở lại hoàng cung.
Để tiện chăm sóc cho Hạ Mạt vừa mới sinh xong và các bảo bảo mới sinh được hai ngày, Ngọc Chương quyết định tạm thời ở lại nơi này.
Lance nghe thấy liền vô cùng hưng phấn, ồn ào mình cũng muốn đi.
Edern trừng y, y liền cợt nhả mà trốn đến phía sau Ngọc Chương, túm Ngọc Chương làm tấm mộc.
Ngọc Chương vốn thích Lance tính tình sinh động, lại nghĩ nếu có Lance ở cùng thì bên Hạ Mạt cũng có thêm một người chiếu cố, nên mở miệng khuyên nhủ: “Hài tử thích thì cho nó ở lại đi, nơi này cũng không phải không có phòng ở.”
“Hắc hắc hắc.” Lance đắc ý dào dạt mà nhìn Edern.
Edern bất đắc dĩ nói: “Đều 20 tuổi còn giống như trẻ con vậy, cũng không sợ bị người khác chê cười.”
Lance cũng mặc kệ Edern nói gì, sức sống bắn ra bốn phía chạy lên lầu, vọt vào phòng của tiểu bảo bảo, khi y đi vào thì Hạ Mạt đang ngồi trên ghế cạnh giường nôi.
Lance bước nhanh lên, thấy hai tiểu bảo bảo đang phân biệt nắm một đầu ngón tay của Hạ Mạt.
Y kéo một cái ghế từ bên cạnh, ngồi lên đấy, hay tai gác trên giường nhỏ, cằm đặt trên cánh tay.
Tiểu bảo bảo tuy vẫn hồng khác thường nhưng so với ngày hôm qua rõ ràng đã đẹp hơn rất nhiều.
“Bình Bình, An An ngày càng đẹp.”
Hạ Mạt cười, “Làm gì đến nỗi khoa trương như thế?”
“Phụ hậu nói ba bốn ngày sau bảo bảo sẽ có sự thay đổi rất lớn.” Lance chọc chọc cánh tay của An An, cánh tay ngắn ngắn mập mập giống như củ sen đầy thịt, chọc nhẹ xuống là có thể thấy được vết lõm, đặc biệt thú vị.
Hai người lớn yên tĩnh mà đùa với đám nhóc con, trong phòng ngẫu nhiên truyền đến thanh âm ê a đáng yêu của các tiểu bảo bảo.
Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng vốn không khép kín chậm rãi mở ra một khe hở, sau đó, từ sau cánh cửa thò ra một cái tai nhỏ bông xù, sau đó là cặp mắt to tròn.
Mao Mao mở cửa nhìn xung quanh hồi lâu, bỗng nhiên nhảy vọt đến bờ vai của Hạ Mạt, nghiêng đầu tò mò đánh giá tiểu bảo bảo trong nôi.
“Chi chi?” Quái lông đen sinh tiểu quái vật? Vì sao màu lông lại màu vàng?
Nhóm tiểu bảo bảo chỉ có thể nhìn thấy hình dáng đại khái của Mao Mao, trong tiềm thức bọn nhỏ cho rằng Mao Mao chính là thú bông biết động, vì thế sôi nổi vươn cánh tay về phía nó, kêu ê ê a a.
Mao Mao kinh hoàng trốn sau gáy Hạ Mạt, dò ra nửa cái đầu cẩn thận nhìn.
Lance đặc biệt ngạc nhiên nhìn hỗ động giữa Mao Mao và các tiểu bảo bảo “Tiểu gia hỏa quả nhiên càng thích tiểu gia hỏa hơn, dễ dàng quen thân như vậy a.”
Hạ Mạt bị cách nói của y chọc cười, cậu ôm Mao Mao từ trên gáy xuống, đặt cạnh nôi, một bên vuốt lông cho nó một bên giới thiệu: “Có má lúm đồng tiền chính là Bình Bình, không có má lúm chính là An An, hai bọn nhóc về sau có thể chơi với mày.
Mày sẽ không cảm thấy cô đơn nữa.”
Mao Mao được vuốt lông vô cùng thoải mái, Hạ Mạt nói gì nó cũng không nghe rõ, thế nhưng cũng không thể ngăn được tò mò cùng hảo cảm của nó với hai tiểu bảo bảo.
Đại khái qua hơn nửa giờ, Lannado cùng Randall ra khỏi thư phòng.
Hai Alpha cao lớn cường tráng đều có chung một mục tiêu là phòng trẻ con.
Biểu tình lãnh ngạnh của Randall sau khi nhìn thấy Hạ Mạt cùng bảo bảo nháy mắt trở nên mềm mại hơn rất nhiều, hắn thả chậm bước chân, nhẹ nhàng đi đến phía sau Hạ Mạt, khom lưng ôm bờ vai của cậu.
Hạ Mạt nghiêng đầu nhìn hắn, lại thấy Lannado bên cạnh liền vội vàng đứng lên hành lễ.
Lannado ngăn cậu lại “Thân thể của con còn yếu, đừng nhúc nhích.
Lại nói, con đã sinh cho phụ hoàng hai cháu trai đáng yêu kháu khỉnh, phụ hoàng cảm ơn con còn không kịp a.”
Hạ Mạt gãi gãi đầu, không biết nên nói tiếp như thế nào.
Trong lòng của Lannado hoàn toàn bị hai đứa cháu đáng yêu chiếm mất, duỗi tay bế Bình Bình lên, thơm một cái lên trán nhóc, cao hứng đùa “Bình Bình mau gọi hoàng gia gia, hoàng gia gia gia, hoàng gia gia.”
Lance đặc biệt khinh bỉ nói: “Phụ hoàng, Bình Bình mới hai ngày a.”
Lannado ha hả cười, đặt Bình Bình vào ngực Lance, rồi lại đi ôm An An.
Lance đã sớm mắt thèm muốn ôm bọn nhỏ, lúc này rốt cục đến tay, lập tức mở ra quang não mà chụp mấy tấm ảnh chung của y cùng Bình Bình, khoe khoang mà kêu Hạ Mạt cùng Randall đến xem “Lớn lên giống tớ chưa!”
“Là rất giống.” Hạ Mạt dừng một chút, lại bổ sung: “Tóc cùng màu mắt giống.”
Lance nghe mà không phục, đặc điểm nhận dạng của thành viên hoàng thất chính là tóc quăn màu vàng nhạt và đôi mắt xanh băng, nếu nói hai chỗ này lớn lên giống quả thực giống như nói như không nói vậy “Cái gì a! Chỗ khác cũng rất giống tớ có được không?!”
“Đúng đúng đúng, quả thực giống nhau như đúc có được chưa?”
Lance nhếch miệng không nói lời nào, biểu tình lại vô cùng đắc ý.
Bình Bình ngửa mặt lên trời nhìn chằm chằm cằm Lance, mở ra cái miệng nhỏ ướt át kêu “a a”, còn vươn cánh tay mềm mại nắm cổ áo Lance.
Lance dứt khoát bắt lấy cánh tay nhóc đặt lên miệng điên cuồng hôn “Nhìn nhóc đáng yêu đến chừng nào, lớn lên nhất định là vạn nhân mê!”
“Đúng vậy!” Lannado đã bị bảo bảo mê đến đầu óc choáng váng nghiêm túc bổ sung “Chỉ cần nhóc cười một cái, nhất định Alpha toàn liên minh sẽ bị điên đảo!”
“Phốc……” Hạ Mạt nghe lời này vô cùng buồn cười, thật giống như vị Alpha trước kia vẫn luôn ở một vị trí rất cao lại bỗng nhiên trẻ ra mấy chục tuổi, ấu trĩ giống như Lance.
Cửa phòng lại một lần nữa bị đẩy ra, Edern đặc biệt bất đắc dĩ mà đứng trước cửa “Chín giờ, các vị đều không cảm thấy đói?”
Lance cười hì hì nói: “Nhìn các bảo bối là con no rồi, làm sao có thể đói đâu, đúng không phụ hoàng?”
Lannado chỉ biết ngây ngô cười thẳng thắn gật đầu.
Nhiều người như vậy, vẫn là Hạ Mạt phối hợp nhất “Phụ hậu nói như vậy bỗng nhiên con cảm thấy thật là đói.”
Randall vội vàng đứng dậy đỡ lấy bờ vai của cậu, “Ta cùng em đi xuống ăn cơm.”
Lannado cùng Lance vốn đang cười ngây ngô thấy bọn họ phải đi, cũng bế lên tiểu bảo bảo theo phía sau, một đám người cứ như vậy mà đi xuống lầu.
Nhà ăn tràn ngập ánh đèn màu cam ấm áp.
Món ăn lấy phong cách Trung Quốc mà Hạ Mạt yêu thích làm chủ.
Randall thay Hạ Mạt kéo ra ghế dựa, bản thân lại ngồi bên cạnh cậu.
Hạ Mạt đầu tiên nhìn hai nhóc con được Lannado cùng Lance ôm vào trong ngực, thấy bọn nhóc đều vô cùng ngoan ngoãn liền cúi đầu chuyên tâm ăn cơm — cậu thực sự bị đói thảm.
Randall vẫn luôn chia thức ăn cho cậu, mỗi khi chén nhỏ nhìn thấy đáy Randall liền thêm đồ ăn vào chén luôn.
Hạ Mạt ngẩng đầu cười với hắn, ngược lại gắp một miếng thịt cho hắn “Đừng chỉ lo chi em, anh cũng ăn đi.”
Randall mắt đầy ý cười mà nhìn cậu.
Hạ Mạt bị cặp mắt xinh đẹp kia nhìn đến ngượng ngùng, vì thế gục đầu xuống, khóe mắt nhìn thấy nam nhân giơ tay về phía cậu liền theo bản năng cho rằng Randall muốn sờ mặt mình, lại không nghĩ rằng hắn chỉ dùng ngón trỏ sờ miệng cậu một cái, sau đó rụt về luôn.
Đây vốn là một động tác hết sức bình thường, nhưng điều đáng xấu hổ chính là Randall vậy mà lại lấy ngón trỏ đầy dầu mỡ đấy cho vào trong miệng!
Tim đột nhiên đập nhanh, nhiệt độ nóng bỏng phát ra từ trái tim, chảy khắp toàn thân theo mạch máu!
Hạ Mạt nhanh chóng tránh đi ánh mắt của Randall, khẩn trương nhìn chằm chằm bát cơm, luôn cảm thấy Randall như là ám chỉ cái gì, là cậu suy nghĩ nhiều sao? Chính là…
Nghĩ đến phong cách ôn nhu của Randall ở trên giường, cậu không khỏi cảm thấy có vài phần chờ mong.
Hết chương 377..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...