Randall không chớp mắt đứng bên người Hạ Mạt, “Hắc Tiểu Hào quả thực lợi hại.”
Cả Randall đều nói như vậy?
Hạ Mạt há hốc miệng, khiếp sợ trọn vẹn hai phút, mới hoàn hồn hỏi: “Vậy thì tình hình tiêu hao nguồn năng lượng thì sao?!”
Văn Hoa Văn Hổ không phải rất rõ ràng, Hắc Tiểu Hào này có tính năng siêu quần, có liên quan gì đến chuyện tiêu hao năng lượng?
Vương thúc xem như là người rõ ràng tình huống, há miệng chuẩn bị trả lời, lại bị Randall đoạt trước, “Hắc Tiểu Hào liên tục tác chiến hai giờ rưỡi, nguồn năng lượng tiêu hao 50%.”
“Nói cách khác, lúc tác chiến thì Hắc Tiểu Hào dài gấp hai Minh Vương Hào?” Mặc dù có chênh lệnh nhất định với dự đoán của cậu, thế nhưng như vậy cũng coi như không tệ, cậu lễ phép nói cảm ơn Vương thúc, Văn Hoa cùng Văn Hổ
Ba người liên tục khoát tay
“Hẳn là chúng tôi cảm ơn ngài mới đúng.” Văn Hổ hưng phấn nói: “Chế tạo cơ giáp gần hai mươi năm, không nghĩ tới có một ngày mình sẽ có cơ hội tiếp xúc với cơ giáp thượng đẳng! Hạ xưởng trưởng! May mà có ngài!”
Văn Hoa gật đầu như băm tỏi.
Hạ Mạt khoát khoát tay, “Làm gì khoa trương như mọi người nói.” Ngay sau đó cậu nói với Vương thúc: “Qua quá trình kiểm tra đo lường của chú, cấp bậc của Hắc Tiểu Hào…”
“Căn cứ vào tư liệu hiện có, năng lực của Hắc Tiểu Hào khẳng định cao hơn cơ giáp hình người cấp 6, thế nhưng nếu so sánh với cấp S thì còn cần tiến thêm một bước xác nhận.”
“Nếu như vậy…” Hạ Mạt nghĩ nghĩ, “Hắc Tiểu Hào liền giao cho ngài xử lý đi.”
“Giao cho ta?” ánh mắt của Vương thúc sáng lên, kích động đến mồm mép run run, “Cái này, cái này có thể chứ? Ngài không phải là không có cơ giáp hình người sao? Vừa vặn có thể lấy nó phòng thân.”
Hạ Mạt lắc đầu, ánh mắt cực kỳ nhanh xẹt qua Randall, “Cho dù cháu đến chỗ nào thì đều có người bảo vệ, khách quan mà nói, các chiến sĩ thủ vệ Lạp Hỗ tinh cầu càng cần nó hơn”
Vương thúc vẻ mặt vui mừng, Hạ đại sư mặc dù trẻ tuổi, nhưng là người hiểu lý lẽ! Hoàng đảng có thể có một nhân tài xuất sắc như vậy quả thực là trời cao rủ lòng thương! Hắn khen ngợi gật đầu, sau đó dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Randall
Randall khẽ gật đầu, Vương thúc lập tức xoay người nói, “Hạ đại sư xin yên tâm, đợi đến khi kiểm tra xong tính năng, ta sẽ nộp nó lên cho nguyên soái quân đội để cho nguyên soái thống nhất an bài.”
“Được.
Nếu như không có chuyện gì khác, ngài trước tiên có thể rời khỏi.”
“Vâng, Hạ đại sư.” Vương thúc gật đầu với Randall cùng Hạ Mạt rồi nhanh chóng rời khỏi.
Văn Hoa lưu luyến nhìn theo Vương thúc.
Hạ Mạt nhìn thấy đôi mắt trông mong của hắn, buồn cười, “Lại nhìn tròng mắt liền rớt xuống.”
Văn Hoa vội vàng đỏ mặt thu hồi ánh mắt, co quắp cúi đầu xuống.
“Mau tới đây giúp một tay, hôm nay còn có một nhiệm vụ gian khổ.” Hạ Mạt ra hiệu sắp xếp đám nguyên vật liệu trong sân, những nguyên vật liệu này vốn đã được xắp xếp xong, ai biết một hồi địa chấn lại làm cho nó lộn xộn linh tinh,cũng không ít bộ phận rơi vào trong khe.
Văn Hoa thấy thế, lập tức giữ vững tinh thần, trung khí mười phần hồi đáp: “Vâng!”
…
Đợi đến bảy giờ tối, thành phẩm thứ 2 hôm nay, Vinh Quang 3000X thành công hợp thành!
Randall cùng Hạ Mạt sóng vai trở lại nhà nghỉ.
Hai người ngồi ở bàn ăn.
Dương đại mụ bưng đồ ăn lên bàn, “Hạ xưởng trưởng vô cùng vất vả, cô đã đặc biệt chuẩn bị món súp vô cùng dinh dưỡng và đặc sắc, Hạ xưởng trưởng nhớ rõ uống nhiều một ít.”
“Cám ơn Dương đại mụ” Hạ Mạt cười nói.
“Không có gì, không có gì.” Dương đại mụ chậm rãi rời khỏi, trước khi đi ra phòng ăn còn quay đầu lại nhìn hai người, Hạ Mạt đang múc súp cho Randall, cười híp mắt, bộ dáng rất là vui vẻ.
Dương đại mụ yên lặng thở dài, đi ra phòng ăn rồi đóng cửa lại.
Dương đại mụ trở lại phòng bếp nhỏ, ba người ngồi xổm bên trong ăn cơ trông thấy nàng đã về, vội vàng để xuống bát đũa đi tới.
Tiền Võ nói: “Hạ đại sư có hài lòng với đồ ăn không?”
Dương Xuân Hoa có vẻ không vui gật đầu.
Tiền Võ thấy thần sắc của nàng khác thường liền trao đổi ánh mắt với Văn Hổ, Văn Hoa, sau đó hỏi: “Làm sao vậy?”
“ Ba người nói…” Dương Xuân Hoa muốn nói lại thôi.
Văn Hoa húp một ngụm canh, nói: “Không phải đã nói bốn người chúng ta phải một lòng sao? Có lời gì không thể nói cho chúng ta biết?”
Dương Xuân Hoa trừng mắt liếc hắn một cái, “Trẻ con chớ xen mồm ”
Văn Hoa không phục quyệt miệng.
Văn Hổ nói: “Nói đi, đến cùng làm sao vậy?”
Dương Xuân Hoa bận tâm nhìn thoáng qua Văn Hoa.
Văn Hoa thấy thế, lập tức đỏ mặt ồn ào: ” Cháu làm gì! Kỳ thị tuổi của cháu sao? Cháu mặc kệ, cháu cũng muốn nghe!”
Dương Xuân Hoa không làm gì được hắn, vì vậy dứt dứt khoát khoát bỏ qua hắn, “Hạ xưởng trưởng đối với Randall điện hạ…”
“Cháu cũng đã nhìn ra?” Tiền Võ hỏi.
Dương Xuân Hoa kinh ngạc nhìn Tiền Võ, thấy bộ dáng hiểu rõ của hắn, nhìn nhìn lại Văn Hổ, thì ra, thì ra bọn họ cũng đều biết?!
Ánh mắt nghi hoặc của Văn Hoa di chuyển qua lại giữa người Tiền Võ và Dương Xuân Hoa, cuối cùng rơi vào cha hắn, hắn nhỏ giọng hỏi “Cha, bọn họ đang nói cái gì?”
“Hạ xưởng trưởng thích Randall điện hạ.”
“Cái gì?!” Văn Hoa trừng to mắt, quả thực không thể tin được! Cái này, cái này… Hạ xưởng trưởng chính là Beta nam, cho dù hắn có lợi hại đến cỡ nào thì vẫn là Beta nam, làm sao có thể ở cùng một chỗ với Randall điện hạ?! Không nói đùa đấy chứ?!
Tiền Võ khom lưng, chậm rãi ngồi vào trên ghế nhỏ, “Hạ tiểu ca gần như không thu liễm, chúng ta lại không bị mù?”
Dương Xuân Hoa quả thực vội muốn chết, nàng hiện tại hoàn toàn coi Hạ Mạt là người nhà! “Randall điện hạ là người thừa kế ngôi vị hoàng đế, hắn căn bản không thể nào cùng Beta cùng một chỗ! Hạ xưởng trưởng chẳng lẽ cũng không rõ ràng?!”
Văn hổ: “Hạ xưởng trưởng thông minh hơn người, làm sao có thể không biết?”
“Cái kia…”
Tiền Võ nói: “Dựa theo quan sát của ta, cũng không phải một mình Hạ tiểu ca có ý tứ này.
Randall điện hạ mặc dù biểu hiện không rõ ràng, nhưng hắn đối với Hạ tiểu ca vô cùng dung túng.”
Nói đến hai chữ “Dung túng”, Văn Hoa đầu tiên nghĩ đến chính là Randall điện hạ dùng chén trà mà Hạ xưởng trưởng đã dùng qua! Trách không được Tiền đại gia không cho hắn nói, thì ra trong đó còn có một tầng như thế?!
“Vậy thì dựa theo suy nghĩ của ngài, chúng ta là không có biện pháp?” Dương Xuân Hoa lo lắng nắm chặt hai tay, “Hạ đại sư đối với chúng ta tốt như vậy, chúng ta không thể nhìn hắn nhảy xuống vách núi mà không ngăn cản hắn a!”
“Có thể ngăn cản được sao?” Tiền Võ hỏi lại, “Thân phận của hai vị kia là gì, bọn họ suy nghĩ gì, làm cái gì, chúng ta quản được không?”
“Thế nhưng…”
“Chúng ta cũng rất quan tâm Hạ tiểu ca, nhưng mà năng lực của chúng ta có hạn, chuyện có thể làm cho Hạ tiểu ca cũng chỉ có vài thứ.
Can thiệp vào chuyện cá nhân của hắn làm cho hắn không vui còn không bằng tận lực làm tốt chuyện mình có thể làm.”
“Ngài…”
“Xuân Hoa.” Ngữ khí của Tiền Võ đã có vài phần bất đắc dĩ “Mỗi người chúng ta đều cũng giống cháu, hy vọng Hạ tiểu ca có thể sống thật tốt, nhưng mà người nên có tự mình hiểu lấy.
Hạ tiểu ca là ai? Randall điện hạ lại là ai? Tất cả đều là người nổi bật trong lớp người trẻ tuổi.
Bọn họ nếu dám ở cùng nhau, đã nói lên lý do nhất định bọn họ phải ở cùng nhau.
Những thứ mà chúng ta có thể giúp đỡ không phải có tác dụng là thay đổi ý nghĩ của người bề trên mà là tận lực giúp bọn họ che giấu.”
Dương Xuân Hoa chậm rãi cúi đầu xuống, “Cháu, cháu hiểu rồi.”
Tiền Võ thấy nàng tỉnh táo không ít, vì vậy trịnh trọng nói với ba người: “Chúng ta phải biết kín miệng! Chuyện liên quan đến Hạ tiểu ca cùng với Randall điện hạ tuyệt đối không được nói với ai.
Hiểu chưa?”
“Rõ ràng.”
—— ——
10 giờ sáng ngày hôm sau.
Phủ Nội các tổng lý
Laurent ngồi trong thư phòng, trong hình chiếu trước mặt là tư liệu của Hạ Mạt và Ngọc Chương, gã nhìn chằm chằm hai người trong tấm ảnh, hỏi Tống Tu, “Chuyện ta bảo cậu làm như thế nào rồi?”
“Dựa theo chỉ thị của ngài, thuộc hạ ngày hôm qua đăng bài về chuyện của Diệp Vĩ cùng Mingo lên diễn đàn của trường.
Trước mắt thiếp mời đã bị đưa đỉnh suốt một ngày.
Thuộc hạ an bài không ít thuỷ quân xen lẫn trong đó, đem dư luận dần dần hướng đến chiều hướng nghi vấn nhân phẩm cùng tác phong sinh hoạt của Diệp Vĩ.
Hiện tại trên mạng đã có không ít người đăng bài, yêu cầu Diệp Vĩ đứng ra nói rõ sự thật.”
“Đem Diệp Vĩ đẩy lên đầu sóng ngọn gió của dư luận, ha ha, Mingo sẽ cảm kích chúng ta đúng không?”
“Ừm.”
Laurent đắc ý cười cười, lại hỏi: “Tên Alpha kia điều tra như thế nào rồi?”
Tống Tu tiến lên hai bước, nhỏ giọng nói: “Thuộc hạ so sánh hình thể của tên Alpha kia với số liệu trong kho dữ liệu, kết quả thật là làm cho người ta khiếp sợ, thuộc hạ có chút không nắm chắc.”
“Đừng nói nhảm, nói mau.”
“Bên trong kho số liệu, quả thật có nhân rất giống với hình thể của Alpha kia, thế nhưng người này…” Tống Tu cẩn thận từng tí nhìn thoáng qua Laurent, “Là nguyên soái của Lạp Hỗ tinh cầu, Vị Chinh.”
“Cái gì?” Laurent đột nhiên đứng lên, giữa lông mày đầy nếp uốn, ” Cậu xác định không tính sai?”
“Độ tương tự đạt 99%.”
Laurent đi tới lui tầm vài vòng, bỗng nhiên dừng chân lại, “Nếu như người này thật sự là Vị Chinh, thì có thể giải thích hợp lý hắn vì cái gì có thể dẫn Hạ Mạt đến xưởng chế tạo cơ giáp hoàng gia.
Nhưng là ta vẫn không rõ…” Gã nhìn chằm chằm hình chiếu bên trong hai tấm hình, “Bằng điều kiện của Vị Chinh, dạng Omega nào không thể tìm thấy? Nhưng là hắn hết lần này tới lần khác lại ở cùng một chỗ với một tên Beta nửa tàn phế? Lại còn là một tên Beta nửa tàn phế đã có con?”
Tống Tu cúi thấp đầu, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói tiếp như thế nào.
Ánh mắt của Laurent qua lại giữa người Ngọc Chương và Hạ Mạt, bỗng nhiên nghiêng đầu hỏi: “Nửa tàn phế cũng sẽ di truyền?”
“Thuộc hạ không rõ ý của ngài.”
“Ngọc Chương là nửa tàn phế, Hạ Mạt cũng là nửa tàn phế, chẳng lẽ cậu không cảm thấy hai cha con lớn lên như vậy, lại đều là Beta nửa tàn phế, vô cùng không phù hợp sao?”
Tống Tu tựa hồ nghĩ đến cái gì, không dám tin nói: “Ý của ngài là…”
“Tranh thủ thời gian, tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp điều tra gen của Ngọc Chương cùng Hạ Mạt! Ta hoài nghi…” Hai mắt Laurent híp lại, quai hàm buộc chặt, “Bọn họ căn, bản, không phải Beta!
Hết chương 229..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...