Hạ Mạt gật đầu, “Cảm tạ bệ hạ quan tâm, con sẽ cố gắng trong khoảng thời gian này đề cao thực lực của chúng ta, để dù cho sau này chân tướng có công bố thì chúng ta vẫn có lực để chống lại.”
Lannado thoả mãn gật đầu, “Con có thể nghĩ như vậy, ta liền yên tâm, thế nhưng…” Hắn quay đầu nói với Randall: “Từ hôm nay trở đi, nhất định phải gia tăng đề phòng, chỉ cần là người có ý đồ tiếp cận Hạ Mạt đều phải trải qua thẩm tra.
Biết không?”
Randall gật đầu, “Vâng, phụ hoàng.”
Sau cơm tối.
Edern uống say, Lannado trước dìu hắn về nghỉ.
Diệp Vĩ vốn định lại cùng Hạ Mạt thảo luận an bài kế tiếp, thế nhưng trên đường lại nhận được một tin nhắn thần bí, sau đó thần sắc vội vàng rời đi.
Lúc Lance vội vã trở về nghiên cứu súng lục cỡ nhỏ X của y, thấy tất cả mọi người đều đi gần hết liền lập tức chuồn đi.
Hạ Mạt vốn muốn về nhà, trải qua khảo nghiệm sinh tử ngày hôm nay, cậu thực sự rất nhớ ba ba, lại không nghĩ Vị Chinh lại nói với cậu: “Đêm nay con cũng đừng trở về.”
“Cái gì???” Hạ Mạt sửng sốt, rất nhanh thì kịp phản ứng, vì vậy cười híp mắt hỏi: “Cha, ngài và ba ba…”
Vị Chinh nuông chiều vỗ đầu cậu một cái, thấp giọng nói: “Nghĩ gì thế? Ta chẳng qua để lại một cái cớ để cho con ở lại chỗ của Randall.”
“Thật sao?” Hạ Mạt cười hì hì, “Tại sao con lại cảm thấy trong khoảng thời gian con bận rộn khác thường này, tình cảm giữa ngài và ba ba lại đột nhiên tăng mạnh cơ chứ?”
Vị Chinh nhìn cậu lắc đầu, một bộ tiếc hận không có thuốc nào cứu được nữa, sau đó chịu ánh mắt trêu chọc của Hạ Mạt, thản nhiên lấy ra mặt nạ phân tử, ngồi phi thuyền rời khỏi.
Hạ Mạt nhìn phi thuyền rời đi như gió lốc nửa ngày, mới đột nhiên nhớ tới bản thân đã đem Vinh Quang 3000X cho Vu Triết, “Ai…” Cậu sâu kín thở dài, quay đầu liền đối mặt với Randall, trái tim lập tức đập nhanh nửa nhịp.
“Làm sao vậy?” Randall cùng đứng sóng vai với cậu, hai mắt nhìn chằm chằm phi thuyền đã biến thành hạt mè, nhỏ giọng hỏi
Hạ Mạt liên tục lắc đầu, “Cảm thấy thời gian thật khẩn trương, rõ ràng có nhiều chuyện cần em đi làm như vậy, nhưng không có nhiều thời gian, lại cũng không có tinh thần lực đi làm.”
Randall thu hồi ánh mắt, ánh mắt rơi vào khuôn mặt tái nhợt của Hạ Mạt, hắn xuất thần nhìn một lúc lâu, mới nói: “Ngày mai xin phép nghỉ một ngày đi.”
“Ah?” Hạ Mạt kinh ngạc há to mồm, “Ngày mai chính là thời gian lên lớp bình thường.” Cậu cho rằng người kiềm chế bản thân nghiêm túc như Randall nhất định sẽ không có suy nghĩ lười biếng, lại không nghĩ Randall vậy mà sẽ chủ động đưa ra yêu cầu như vậy? Là vì cậu sao?
Randall quay mặt đi, nhẹ nói: “Chúng ta đều cần nghỉ ngơi.”
Trong nội tâm Hạ Mạt mềm vô cùng, “Mặc dù cảm thấy rất xin lỗi quốc gia, thật xin lỗi nhân dân, nhưng mà… Quả nhiên vẫn là muốn phóng túng một ngày a!”
Hai mắt Randall nhìn thẳng phía trước nhưng vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt chăm chú của Hạ Mạt, hắn chậm dần thanh âm nói: “Thời gian không còn sớm, đi về nghỉ ngơi đi.”
“Được!” Hạ Mạt dứt khoát trả lời.
Randall hơi nhếch miệng, nâng bước đi ở phía trước.
Hai người một trước một sau đi vào Tả Thiên điện.
Đối với Hạ Mạt mà nói, Tả Thiên điện đã gần như là một ngôi nhà nữa của cậu, bố trí của nơi này cậu đều rõ như lòng bàn tay.
Cậu quen thuộc đi vào gian phòng của Randall, nhảy lên giường hắn hai vòng, ôm lấy gối đầu hít sâu một hơi, nói với Randall: “Anh đi tắm trước.”
Randall gật đầu, đi vào phòng tắm.
Tiếng nước “ào ào” vang lên.
Mặt Hạ Mạt vùi ở trong chiếc gối mềm mại, trong hơi thở tất cả đều là hương vị quen thuộc làm cho người ta yên tâm, thần kinh buông lỏng, chỉ hai, ba phút cậu đã ngủ thiếp đi
Randall tắm xong đi ra, trông thấy người nằm co rúc ở một góc, ánh mắt ôn nhu có thể chảy ra nước.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên má của Hạ Mạt, nhỏ giọng nói: “Ngủ ngon, yêu em.”
—— ——
Hạ Mạt trải qua một đêm vô cùng ngọt ngào, nhưng đối với những người khác mà nói thì lại không phải như vậy.
Từ sau khi từ FV 700 trở lại Lạp Hỗ tinh cầu, Trương Lợi cùng Trần Khiết luôn luôn ở cùng nhau, hai người một đường tiến về phía phòng y tế của trường học, một đường phòng y tế trở lại phòng ngủ, khoảng cách không ngắn, nhưng mà lời Trần Khiết nói ra còn chưa đến 10 chữ.
Sau khi trở lại phòng ngủ, Trần Khiết liền ngồi trong phòng khách, buồn bực không lên tiếng.
Trương Lợi tự nhận là là một người rất am hiểu làm sinh động không khí, nhưng là bây giờ lại lúng túng, ngay cả một câu hỏi thăm cũng không nói ra được.
Sau khi do dự nửa ngày, mới lấy ra một hộp sữa từ trong tủ lạnh đưa cho Trần Khiết.
Trần Khiết nhìn chằm chằm sữa bò vài giây, mới đưa tay tiếp nhận, sau khi nhận lấy, cũng không có lập tức uống, mà là đặt ở trên bàn trà, tiếp tục trầm mặc.
Không phải không thừa nhận, trông thấy Trần Khiết phản ứng như vậy, Trương Lợi rất khó chịu.
Thế nhưng khổ sở thì có ích lợi gì?
Tình cảm của hắn đối với Trần Khiết vốn là không hợp lý.
Tuy nói trên Lạp Hỗ tinh cầu cũng không thiếu Beta và Alpha cùng một chỗ, nhưng mà lý trí của hắn thủy chung cho rằng, một Alpha có giá trị vũ lực cao như Trần Khiết phải cùng Omega cùng một chỗ.
Ha!
Hắn chợt phát hiện lúc trước mình tỏ tình thật là ngu ngốc~.
Hắn vẫn cảm thấy Hạ Mạt ở trong chuyện tình cảm thật là ngốc nghếch, lại không thể tưởng được đến phiên chính mình, biểu hiện vậy mà còn muốn ngốc hơn Hạ Mạt!
Trương Lợi mở nắp, uống một ngụm sữa hơi lạnh, thanh âm nuốt cũng không lớn thế nhưng ở trong không gian trầm mặc lại có vẻ đột ngột khác thường.
“Thật ra…” Hắn cười cười, tận lực duy trì ngữ khí vui đùa bình thường, nói với Trần Khiết: “Cậu không cần phải để chuyện chiều nay trong lòng.
Tớ chỉ là…muốn nói chuyện này cho cậu, cũng không muốn tạo thành bất kỳ phiền nhiễu gì cho cậu.
Cho nên…”
Trương Lợi nhếch khóe miệng, nói: “Chúng ta vẫn là hảo huynh đệ.
Trước kia là dạng gì, về sau cũng sẽ là dạng đó.” Nói xong, không gian xuất hiện trầm mặc ngắn ngủi.
Trương Lợi nhìn Trần Khiết vẫn không nói lời nào, cười cười nói: “Ngủ đi, ngủ đi, mệt mỏi một ngày, cũng nên nghỉ ngơi thật tốt.
Ngủ ngon.”
Hắn vừa nói, một bên trở lại gian phòng của mình, thẳng đến cửa gian phòng khép lại, cũng không có nghe thấy Trần Khiết có bất kỳ động tác gì.
Chậm rãi đi đến phòng tắm, nhìn người hai mắt đỏ bừng trong gương, Trương Lợi bỗng nhiên cười trào phúng một cái, hắn chỉ vào người trong gương nói: “Yêu đương quả nhiên sẽ làm người ta đánh mất lý trí a, làm sao mày lại có thể nói ra loại tình cảm này đây? Về sau có lẽ cả anh em đều làm không được…”
—— ——
Sau khi Diệp Vĩ vội vã rời khỏi Hoàng cung, trực tiếp trở lại biệt thự gần ngoại ô.
Đây là trụ sở từ trước khi thành danh của hắn, người biết cũng không nhiều.
Cho dù quanh năm không người ở lại nhưng vẫn có bảo mẫu quét dọn mỗi ngày, cho nên vẫn coi như là sạch sẽ
Sau khi hắn quét thân phận vào biệt thự, lập tức vội vội vàng vàng đi đến lầu hai, vừa mới mở ra cửa phòng ngủ, liền ngửi được mùi máu tươi gay mũi nồng nặc.
“Bốp” một tiếng, đèn phòng ngủ được bật lên.
Trên giường truyền đến thanh âm rên rỉ thống khổ của nam nhân, “Sáng quá rồi, chướng mắt.”
“Còn biết chướng mắt?! Cậu luôn luôn là bộ dạng này, cần phải làm cho mình chằng chịt vết thương mới hài lòng đúng không?!” Diệp Vĩ hai ba bước đi qua, kéo chăn lên, lộ ra người nằm trên giường.
Thân hình nam nhân cao lớn khác thường, phần lưng tựa hồ có thương tích, máu tươi nhuộm đẫm, quân trang cũng thay đổi sắc.
Trông thấy bộ dáng này của nam nhân, Diệp Vĩ thở dài, cắt bỏ quần áo xung quanh miệng vết thương của nam nhân, sau đó dùng dụng cụ điều trị mini điều trị vết thương cho hắn, “Miệng vết thương tới gần xương sống, đề nghị anh đi bệnh viện kiểm tra.
Nếu như làm bị thương dây thần kinh cột sống thì nửa đời sau của cậu sẽ xong.”
“Thật ra, tôi còn ước gì sớm chút xuất ngũ.”
“Nói bậy bạ gì đó?”
“Phải sắm vai một người luôn đối chọi gay gắt với em thật vất vả.
Nếu như có thể, tôi tình nguyện thân tàn xuất ngũ, cũng không muốn nói những lời nói làm khổ em.”
Động tác trên tay Diệp Vĩ dừng lại, “Đừng nói.”
“Tôi nói là sự thật.” Nam nhân muốn quay người, lại không cẩn thận liên lụy đến vết thương sau lưng, đau nhe răng trợn mắt, “Tôi biết mình đã từng phạm phải sai lầm không thể tha thứ, nhưng mà đã nhiều năm như vậy, em vẫn không thể tha thứ cho tôi? Tâm ý của tôi em vẫn không cảm giác được?”
“Tôi không muốn thảo luận vấn đề này với anh.” Điều trị chấm dứt, Diệp Vĩ thu hồi dụng cụ mini, đi đến trước tủ quần áo theo phong cách cổ xưa, từ bên trong tùy tiện lấy ra một bộ quần áo ném cho hắn, “Tranh thủ thời gian thay rồi rời khỏi đi.”
“Thương thế của tôi vẫn chưa hoàn toàn khỏi, em nhẫn tâm đuổi tôi rời khỏi?”
Diệp Vĩ không nói lời nào, ra khỏi phòng.
Nam nhân thấy thế, vội vàng cùng ra ngoài.
Diệp Vĩ bước nhanh đi vào căn phòng cách vách, “Ầm” một tiếng đóng cửa lại, trùng hợp đem nam nhân nhốt ở ngoài cửa.
Hắn nghiêng tai lắng nghe, bên ngoài không có động tĩnh, người kia có lẽ đã đi.
“Ai…”
Đây đã là lần thở dài không biết thứ bao nhiêu của hắn.
Gút mắc giữa hắn và nam nhân quá sâu xa, thế cho nên chính hắn đều nhớ không rõ.
Thứ rõ nét nhất về nam nhân ở trong đầu của hắn chính là lúc thiếu niên trẻ trung kia cầm hoa hồng thổ lộ với hắn, khuôn mặt rõ ràng tràn ngập ngây thơ rồi lại ra vẻ thành thục kia.
Còn có rất nhiều thứ xảy ra sau này, đều bởi vì hắn tận lực quên mất mà quên đi, đến nay, chỉ nhớ mang máng thân thể trắng bóng giao chồng lên nhau kia…
Hắn không phải người thích sạch sẽ về mặt tình cảm, chung quy lại cũng không cách nào quên mất phản bội đã từng gặp phải.
Hắn trả giá thật lòng, đổi lại cũng là tùy ý chà đạp.
Hắn không phải không bằng lòng tin tưởng nam nhân hôm nay, chỉ là sợ hãi, không dám yêu lần nữa…
Hết chương 220.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...