Nhận được thông báo, Lance cùng Vu Triết nhao nhao phóng thích cơ giáp loại nhẹ, nhảy xuống phi thuyền.
Bởi vì Hạ Mạt tạm thời vẫn chưa có cơ giáp hình người cho nên cậu chỉ có thể để cho Randall hộ tống
Sáu người đứng ở trước thành lũy màu xanh.
Randall dò xét thảm thực vật xung quanh, nói với Hạ Mạt: “Xác nhận tình trạng hoàn thành của nhiệm vụ.”
Hạ Mạt vội vàng điều tra tin tức lúc trước, cũng ấn nút hoàn thành nhiệm vụ trong mục lựa chọn.
Làm xong động tác này, cậu ngẩng đầu, “Tớ đã chọn, các cậu có thu được tin tức mới không?”
Năm người cúi đầu xem xét quang não, nhao nhao lắc đầu.
Trương Lợi nói: “Thời hạn cuối cùng của nhiệm vụ là 12h, theo suy đoán của tớ, trước khi 12h sẽ không có nhiệm vụ mới xuất hiện.”
Randall trầm mặc vài giây đồng hồ, nói: “Dọn dẹp sạch sẽ thảm thực vật, tiến vào chiếm giữ thành lũy.”
“Vâng!”
Trong phi thuyền màu đen.
Tống Tu thấy cỗ phi thuyền màu bạc biến mất, lập tức báo cáo: “Đại nhân, bọn họ đã xác định lãnh địa.”
Laurent đặt chén cà phê xuống, nói: “Ghi nhớ tọa độ.
Tiến về trước phía đông, tìm kiếm lãnh địa!”
“Vâng!”
Sáu người Hạ Mạt đồng tâm hiệp lực thu dọn dây leo, không đầy mấy phút, cả thành lũy vốn được bao vây nghiêm ngặt bây giờ đã hiện ra hình dạng vốn có của nó.
Thành lũy được xây dựng bằng đá, ở trong cái thế giới toàn bằng hợp kim này bỗng nhiên trở thành đồ cổ.
Lance vô cùng thích phong cách cổ xưa này, la hét gọi Randall chụp cho y rất nhiều ảnh chung với thành lũy.
Giày vò ở bên ngoài đủ rồi, sáu người bắt đầu đi vào trong.
Bên trong pháo đài cũng được coi là khô ráo, đường kính 20m, mái vòm hình tròn.
Cách mặt đất chừng một mét ở bốn góc có một khe hở chừng mười phân, theo suy đoán của Trương Lợi, nơi này hẳn là là cửa sổ giám thị cùng công kích.
Lance tràn đầy phấn khởi phân phó Trần Khiết đi ra bên ngoài lấy hai mảnh lá cây to, rải trên mặt đất, sau đó cong thân nằm trên đó, vẻ mặt hạnh phúc.
Hạ Mạt khóe mắt run rẩy mà nhìn y, thần kinh của tên nhóc này rốt cục lớn đến mức nào? Ở nơi không có cảm giác an toàn như thế mà cũng có thể ngủ? Cậu bất an đi đến chỗ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, “Cũng không biết tiếp đó sẽ có nhiệm vụ gì, luôn cảm thấy thấp thỏm không yên.”
Lance đặt hai tay sau ót, hai cái chân thích ý nhích tới nhích lui, “Hiện tại mới hơn 9h, mò mẫm khẩn trương thì làm được gì? Còn không bằng giống như bổn cung, thừa dịp trong khoảng thời gian này hưởng thụ thật tốt.”
Hạ Mạt mặt trắng không còn chút máu.
Randall nói: “Chúng ta tốt nhất có thể tận dụng khoảng thời gian này tìm kiếm thức ăn và nước, cũng đừng quên, thức ăn trong nhẫn không gian không thể dùng.”
“Cái này có cái gì khó?” Lance nói: “Ở đây chính là rừng rậm, chính là nơi không bao giờ thiếu thức ăn nước uống.”
Randall không phản bác y, chỉ là nói với bốn người còn lại: “Ta đề nghị ra một nửa người đi thu thập vật liệu cần thiết cho sinh tồn, ba người khác lưu thủ trận địa.”
Bốn người gật đầu.
Trần Khiết cùng Trương Lợi chủ động xin đi giết giặc, “Chúng ta đồng ý ra ngoài thu thập đồ ăn.”
Hạ Mạt vốn cũng muốn nhấc tay, ai biết cậu còn chưa lên tiếng, Randall liền mặt lạnh nói: “Không có cơ giáp hình người không cho ra ngoài.”
Hạ Mạt chỉ có thể ngượng ngùng thả tay xuống, lúng túng gãi gãi má.
Randall nghiêng đầu nhìn Lance, “Em cũng đi.”
Lance mở to mắt, liếc nhìn Trần Khiết cùng Trương Lợi sắp xuất hành, đột nhiên xoay người nhảy dựng lên, phủi phủi nếp uốn trên quần áo, dặn dò ba người còn lại: “Không cho làm rối loạn giường.”
Vu Triết khinh bỉ quay mặt đi.
Lance làm bộ muốn đánh hắn.
Hạ Mạt liền tranh thủ đẩy y ra ngoài, “Được rồi được rồi, chúng tớ nhất định sẽ bảo vệ tốt ổ của cậu, nhanh đi nhanh về, chú ý an toàn.”
“Vu Triết! Đừng tưởng rằng tuổi còn nhỏ liền có thể không biết lễ phép! Tí nữa bổn cung phải hung hăng giáo huấn em!”
“Được được được, ngài muốn giáo huấn cũng phải hoàn thành nhiệm vụ trước đã, nhanh đi đi, đi thôi…”
“Hừ…”
Hạ Mạt thật vất vả đưa Lance ra ngoài, quay đầu lại vậy mà trông thấy Vu Triết không chút khách khí ngồi trên chiếc giường bằng lá cây, lập tức cảm thấy đầu như muốn nổ tung, hai tiểu thí hài này thực sự là một người còn ngạo kiều hơn một người!
Đợi đến 11:00 sáng, ba người Lance ra ngoài thu thập thức ăn mới trở về
Hạ Mạt nghe thấy động tĩnh, liền tranh thủ kéo Vu Triết ra khỏi giường làm bằng lá cây.
Vu Triết vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn, không vui trừng Hạ Mạt.
Lance bị kích động chạy vào, ôm Randall cùng Hạ Mạt đi ra ngoài thành lũy, kích động nói: “Mau nhìn mau nhìn, đây là tôm hùm siêu cấp lớn em đã tìm được!”
Hạ Mạt nhìn về phía sau lưng Trần Khiết, Trời ạ! Thật đúng là tôm hùm siêu cấp lớn! Dài chừng 3m ah! Con tôm dài như vậy có thể ăn hết không?!
Randall vỗ vỗ bả vai của Lance, khích lệ nói: “Làm được tốt.”
Trương Lợi để bao lá cây dưới lưng xuống, mở ra phiến lá.
Hạ Mạt trông thấy bên trong chứa đầy các loại hoa quả, những hoa quả này nhan sắc diễm lệ, tướng mạo kỳ lạ, cũng không biết có độc hay không
Chú ý tới ánh mắt hoài nghi của Hạ Mạt, Lance vỗ ngực một cái, tự hào nói: “Những hoa quả này đều đã trải qua nghiệm chứng của ta, không độc vô hại, dinh dưỡng khỏe mạnh.”
Nghe thấy Lance nói, Hạ Mạt lập tức yên tâm: Mặc dù tiểu thí hài này có lúc vô cùng không đáng tin cậy, thế nhưng ở trên phương diện dược lý thì lời của y vẫn rất có uy tín!
Randall nói: “Bây giờ chỉ còn một giờ là đến giờ phân bố nhiệm vụ, trước lấp đầy bụng đi.”
“Tốt!”
Lance đặc biệt nhiệt tình đi nhặt cành khô.
Randall cùng Hạ Mạt phụ trách tẩy rửa tôm hùm.
Chuẩn bị tất cả xong, mọi người bỗng nhiên ý thức được một vấn đề vô cùng quan trọng —— lửa từ chỗ nào đến?
Sáu người làm thành vòng, ngồi ngẩn người trước một đám cỏ cây
Trương Lợi giơ hai tay, “Tớ có một cái bật lửa, là nhãn hiệu cổ xưa của trái đất, thế nhưng bây giờ rõ ràng không thể sử dụng.”
Lance cũng vô cùng xoắn xuýt, “Trong nhẫn không gian của tớ có thiết bị nhóm lửa nhiệt độ cao, thế nhưng cũng không thể sử dụng.”
“Vậy làm sao bây giờ? Ăn sống sao?” Vu Triết hỏi.
Mọi người sững sờ, đồng loạt nhìn về phía Hạ Mạt
Hạ Mạt chợt cảm thấy trách nhiệm trọng đại!
“Tớ có thể chế tạo ra thiết bị nhóm lửa nhiệt độ cao, thế nhưng tinh luyện kim loại ở nơi như thế này rất khó…” Lời còn chưa nói hết, đã trông thấy Lance cùng Vu Triết cúi đầu xuống, cậu vội vàng nói bổ sung: “Tớ sẽ hết sức, hết sức là được.”
10:00 sáng.
Đoàn người Laurent rốt cục đã tìm được thành lũy, từ nơi này đến chỗ Randall cũng phải tầm 10 phút
Laurent ngồi trên mảnh lá cây sáng bóng khác thường, hoàn toàn không thấy đồng đội vô cùng bận rộn xung quanh.
Bụng có phần đói, gã hỏi: “Người thu thập thức ăn trở về chưa?”
Tống Tu ngẩng đầu, “Còn chưa có.”
Laurent nhíu nhíu mày, “Động tác thật là chậm.”
Tống Tu gật đầu, nghe thấy bên ngoài đã có động tĩnh, vội vàng đi ra ngoài, vừa nhìn thấy là mấy người thu thập thức ăn đã trở về liền lập tức quay lại nói với Laurent: “Đại nhân, bọn họ đã trở về!”
Laurent đứng lên, ưu nhã sửa sang vạt áo, không nhanh không chậm đi ra ngoài, nhìn thấy những người kia mang về Xích Cô thú đang chảy máu dầm dề và mấy con cá vẫn còn nhảy lung tung, không khỏi giật giật khóe mắt, áp khí xung quanh đều giảm mười mấy độ, “Các cậu đã nghĩ đến chuyện xử lý những thứ này như thế nào chưa?”
Tống Tu trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, “Ý của đại nhân là?”
“Những thứ này đều là sống, không có lửa chẳng lẽ các cậu muốn cho tôi ăn tươi nuốt sống?!”
Tống Tu bị hét liên tiếp lui vài bước, ngay cả sắc mặt đều trắng bệch, “Là chúng tôi cân nhắc không chu toàn, là chúng tôi cân nhắc không chu toàn.” Nói xong, hắn liên tục nháy mắt với người phía sau “Còn không nhanh đi thu thập hoa quả cùng quả hạch! Làm chuyện gì cũng cần dùng đến đầu óc! Biết không?!”
Mấy người phụ trách thu thập đồ ăn sợ đến mức đái cả ra quần, vội vàng nhấc Xích Cô thú, tôm cá lên, trong nháy mắt chạy biến không thấy bóng dáng.
Laurent mất tự nhiên sờ bụng.
Vốn không phải đói như vậy, trông thấy Xích Cô thú cùng tôm cá mà lại không được ăn thì càng đói hơn rồi.
Không có lửa…
Chế tạo sư trong đội ngũ không thể chế tạo ra lửa chẳng lẽ thực sự dựa vào hoa quả cùng quả hạch vượt qua bảy ngày này? Thật sự là giày vò ah!
Thế nhưng…
Cũng không sao cả!
Randall không phải cũng phải trải qua cuộc sống gian khổ như vậy sao? Huống chi tên kia đã không còn nhiều thời gian có thể sống yên ổn.
Ha ha…
Bảy ngày mà thôi, gã vẫn là có thể nhẫn nại.
Laurent trở lại trong thành lũy, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn (loại nghế ngồi hình tròn để ngồi thiền, lạy Phật hoặc ngồi tụng kinh trong Phật giáo) làm bằng trái cây, trong đầu nhiều lần tưởng tượng cảnh tượng Randall cau mày do đói bụng, trong nội tâm vô cùng thoải mái ah!
Nhưng mà trên thực tế, Randall giờ phút này đang…
Ánh mắt chuyển dời đến chỗ của Hạ Mạt.
Trước thành lũy, nhóm lên một đống lửa.
Randall mặc áo ngắn tay, đứng ở trước thớt gỗ, cúi đầu cẩn thận và ưu nhã xử lý tôm thịt.
Bên cạnh đống lửa, Lance cùng Vu Triết phụ trách châm củi nhóm lửa.
Hạ Mạt thì đang sử dụng tinh thần lực để chế tạo ra nồi sắt.
Rất nhanh, một cái nồi bằng sắt đột nhiên xuất hiện trên mặt đất
Trương Lợi cầm lấy nồi đất lật qua lật lại, còn trêu ghẹo: “Đây chính là nồi sắt do Hạ đại sư tự tay chế tạo, nói không chừng đây là cơ giáp cao cấp! các cậu nói thứ này bán được bao nhiêu tiền?”
Hết chương 209..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...