Sau khi Randall tiến vào phòng tư nhân số 9, Hạ Mạt lập tức đứng dậy hỏi: “Có bị chụp không?”
Randall gật đầu.
Bên trong hình chiếu ba chiều, Trương Lợi nhìn chằm chằm quang não của Vu Triết, trong quang não là hình ảnh theo dõi bên ngoài của câu lạc bộ, “Đã có người lục tục chạy về phía câu lạc bộ.”
“Vậy là tốt rồi.” Hạ Mạt khẩn trương ngồi trên ghế dựa sát tường, vô ý thức bắt lấy cánh tay của mình.
Randall chú ý tới động tác của cậu, nhẹ nói: “Không cần sợ, có ta ở đây.”
“Ừm.” Hạ Mạt gian nan gật đầu.
—— ——
Chỉ trong vòng mười phút đồng hồ ngắn ngủi, câu lạc bộ đã người ra người vào tấp nập.
Người bán vé không rõ hình huống trông thấy cảnh tượng như vậy, trong ánh mắt lóe lên đều là tiền a! Hắn lập tức nhắn tin với boss thông báo tin tức này, đồng thời mịt mờ bày tỏ có có được tăng tiền lương hay không….
Thế mà boss lại “Kích động” đến nỗi trực tiếp gọi điện video với hắn?!
Người bán vé mang tâm tình thấp thỏm không yên và tung tăng như chim sẻ ấn nút kết nối, chỉ nghe thấy Boss khàn cả giọng nói: “Những người này không phải đến câu lạc bộ tiêu phí, mà là đến tham gia náo nhiệt đấy! Tranh thủ thời gian bảo người mang máy bán hàng tự động ra, chúng ta nhất định có thể hung hăng kiếm được một đống tiền!”
Người bán vé sững sờ, mặc dù không rõ boss lấy nguồn tin ở đâu mà biết được nhu cầu cầu của đám học sinh, thế nhưng vẫn là tận chức tận trách sắp xếp người mang máy bán hàng tự động ra.
A! Không nghĩ tới Boss thật sự biết bày mưu nghĩ kế, máy bán hàng vừa để vào trong đám người, lập tức đã có người tiến lên mua đồ uống đồ ăn vặt.
Nhân viên bán vé ở bên trong buồn bực, chỉ có thể thò đầu ra từ cửa sổ bán vé, “Ài, đồng học, các em đây làm gì đó?”
Nam sinh quay đầu, “Làm sao, anh còn không biết sao?”
“Cái gì???”
“Chúng ta đều là đến vây xem Randall điện hạ cùng tàn đại.
Chậc! Xem ra anh là thật sự không rõ rồi.
Hôm qua không phải trên mạng đã rộ lên tin tức kỳ thật tàn đại là Omega sao?”
“Cái gì?!” Người bán vé trừng to mắt, “Tại sao anh lại không biết?!”
“Đây! Ngay trên diễn đàn trường học của chúng ta, ngày hôm nay còn bị người đưa lên top! Anh lại có thể không biết! Nghe nói tàn đại vốn là Omega, vì tiếp cận Randall điện hạ mới cố ý dùng thân phận Beta đi vào trường học.
Ai, Omega sao có thể so với Beta? Ngẫm lại hắn hơn nửa năm qua phải chịu khổ, em đều cảm thấy đau lòng cho hắn ah.”
“Ôi! Hơn mười phút trước Randall điện hạ không phải mới đi vào sao?”
“Anh cũng nhìn thấy?”
“Randall điện hạ là một người có cảm giác tồn tại như thế nào a, chẳng lẽ anh lại không thấy?”
“Đúng rồi, anh trường kỳ công tác ở đây, có phát hiện chỗ bất thường giữa hai người bọn họ không?”
“Bất thường? Trên cơ bản mỗi lần đều là cùng đến cùng rời đi, đây coi là bất thường sao?”
“Làm sao không tính?! Lúc bọn họ ở chung…”
“…”
Quần chúng vây xem tốp năm tốp ba khe khẽ bàn luận.
Tống Tu đứng ở một góc xa xa, tươi cười nhìn chằm chằm cửa chính câu lạc bộ.
Chỉ chốc lát sau, Laurent liền đi tới từ bến đỗ phi thuyền, sau lưng còn đi theo nữ Beta Tử Húc.
Tống Tu kỳ quái nhìn thoáng qua Tử Húc.
Mấy tháng không thấy, ả tựa hồ đã trầm mặc rất nhiều, mũi nhọn trên người cũng đã hoàn toàn thu liễm, ha ha, chắc là chịu không ít khổ từ chỗ Hạ Mạt đi!
Laurent đứng lại, giương mắt nhìn về phía đám người xem đông nghịt, không khỏi có chút hả hê, “Tụ tập càng nhiều người thì tí nữa áp lực bọn họ phải thừa nhận lại càng lớn, ta ngược lại thật sự muốn biết hai người này rốt cục sẽ ứng đối với khiêu chiến cực đại tiếp theo như thế nào?”
Đợi đếm 11h00 trưa, người bán vé đã phân phó người thêm hàng mấy mươi lần, đến khi hắn mệt mỏi sức cùng lực kiệt, đám người canh giữ ở cửa câu lạc bộ rốt cục động!
Laurent quan sát, nhếch miệng, nói với Tử Húc sau lưng: “Đi thôi, chúng ta đi tới câu lạc bộ.”
Tử Húc cúi đầu đi sau lưng gã, từ khi bị Hạ Mạt đánh bại, ả trong một khoảng thời gian dài vẫn không có cách nào khôi phục tâm tình trước kia.
Sau khi tiếp thu đợt trị liệu tâm lý kéo dài trong hai tháng, ả rốt cục có thể lại một lần nữa đứng trên đài thi đấu.
Trải qua sự khai đạo của bác sĩ tâm lý, ả đã hoàn toàn không sợ Hạ Mạt nữa.
Thế nhưng hôm nay, Laurent đặc biệt gọi ả đến, tựa hồ là vì nhằm vào Hạ Mạt? Ả đi theo Laurent, trấn định mà tự nhiên đi lên phía trước trong ánh mắt chăm chú của mọi người.
Ngay khi bọn họ sắp tiến vào cửa lớn, Randall cùng Hạ Mạt trùng hợp đi tới.
Laurent vô cùng dứt khoát dừng lại, quay đầu nói với Tử Húc: “Hạ Mạt hiện tại chính là doanh nhân rồi! Về sau cậu nhất định phải lấy Hạ Mạt để làm tấm gương, kiên trì bền bỉ, theo đuổi tiến tới.”
Tử Húc do dự không biết mình có nên trả lời những lời nói cực kỳ dối trá của Laurent này hay không.
Laurent cũng không tiếp tục đem lực chú ý lên người ả, mà là giương mắt nhìn về phía Randall cùng Hạ Mạt, dùng nụ cười tiêu chuẩn cấp ảnh đế chào hỏi, “A, thật là trùng hợp.
Chúng ta đang muốn noi theo tinh thần học tập khắc khổ của Hạ Mạt đồng học, các cậu liền ra rồi.”
Mặt Randall không đổi sắc.
Hạ Mạt nhíu mày theo dõi gã, không nói tiếng nào muốn đi ngang qua người gã để rời khỏi.
Laurent cũng không ngăn trở, chỉ là cười lớn tiếng nói: “Nghe nói Hạ Mạt đồng học là Omega?”
Hạ Mạt đột nhiên dừng chân lại.
Randall cũng dừng lại, quay đầu, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Laurent.
Người chung quanh vừa nhìn thấy hai phe nhân mã nổi lên tranh chấp, tuy nói bọn họ cũng không phải rất thích Laurent, thế nhưng lúc này cũng không khỏi khen ngợi Laurent! Cố gắng lên a, Laurent, tranh thủ đem chuyện này điều tra rõ ràng a, nếu không trong nội tâm ca ca (tỉ tỉ) luôn ngứa ngáy khó chịu a!
“Tôi có thân phận gì thì liên quan gì đến cậu?”
“Ha ha.
Đương nhiên không có quan hệ gì tới tôi, thế nhưng có quan hệ rất lớn tới Randall điện hạ.
Nghe nói cậu là vì Randall điện hạ mới cố ý giấu diếm thân phận chân thật, mục đích chính là để tiếp cận Randall điện hạ?”
Hạ Mạt khô cằn cãi lại: “Đừng có nói hươu nói vượn!”
“Có nói hươu nói vượn hay không, không phải lấy ra chứng cớ liền biết sao?”
“Cậu nói cái gì?”
Laurent cười cười, ánh mắt đảo qua hai người một vòng, “Những người này tới nơi này, không có lý do gì khác ngoài việc xác minh thân phận của cậu, cùng với tình cảm giữa cậu với Randall điện hạ.
Hiện tại tất cả mọi người đến rồi, chẳng lẽ cậu ngay cả chút mặt mũi này cũng không cho?”
“Tôi không biết cậu đang nói gì.” Hạ Mạt muốn đi
“Cậu có dám lộ ra cánh tay trái hay không?”
Toàn thân Hạ Mạt run lên.
Laurent thấy thế, chỉ cho là lời nói của mình có tác dụng rồi.
Bởi vì gã biết rõ Hạ Mạt là Beta, cho nên đương nhiên sẽ không thật sự để cho cậu lộ ra cánh tay tiến hành kiểm tra, vì vậy lập tức cho bậc thang, “Lời nói mới rồi cậu đừng để ở trong lòng.
Hình vẽ của Omega có bao nhiêu tư mật, mọi người đều biết, cho nên mặc dù cậu không lộ ra cánh tay trái, chúng ta cũng có thể hiểu.”
Nói xong, gã lại chuyển hướng Randall, “Điện hạ, tôi nghe nói ngài rất quan tâm tới Hạ Mạt.
Bởi vì cái gọi là ‘Trăm nghe không bằng một thấy ” tại sao tôi lại không cảm nhận được ngài yêu hạ Mạt nhiều đến thế nào?”
Randall nhìn gã, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, “cậu đến cùng muốn làm gì?”
“Tôi?” Laurent lui ra phía sau một bước dài, bày ra một bộ “Tôi chỉ là giữ gìn lẽ phải”, trốn tránh trách nhiệm sạch sẽ, “Không phải tôi muốn làm gì, mà là những khán giả này muốn làm gì.
Các cậu nói tôi nói đúng hay không?!”
Mọi người đều hô: “Đúng!”
Randall lạnh nhạt liếc nhìn gã không nói lời nào.
Laurent từ đầu đến cuối một bộ không quan tâm, “Tình huống bây giờ, nếu như muốn kiểm tra thân phận của Hạ Mạt không phải là không thể, thế nhưng vì tôn trọng Omega riêng tư, tôi quyết định buông tha cho vấn đề thứ nhất.
Như vậy vấn đề thứ hai liền cần Randall điện hạ trả lời.”
“…”
“Xin hỏi Randall điện hạ, tình cảm giữa ngài và Hạ Mạt là thực sự sao?”
“…” Hơn một ngàn người xem lập tức vểnh tai, sợ bỏ qua bất kỳ chi tiết nào trong đó.
Con mắt màu xanh lam lạnh lùng mà đối mặt với Laurent, trong chốc lát, Hạ Mạt chỉ cảm thấy hai người đã qua mấy trăm chiêu!
Mấy phút đồng hồ sau, Randall thu hồi ánh mắt, xem bộ dáng là dự định trả lời cái gọi là câu hỏi thứ hai kia.
Laurent cảm thấy thoải mái, lại không nghĩ rằng Randall còn chưa lên tiếng, Hạ Mạt liền đi về phía trước một bước, nói: “Không phải là kiểm tra sao?! Cho các cậu xem là được!” Nói xong, cậu muốn cởi áo khoác.
Randall bắt lấy cánh tay của cậu, tựa hồ là muốn ngăn cản cậu.
Laurent thấy thế, lập tức nghĩ không thông.
Hạ Mạt rõ ràng là Beta, tại sao Randall lại biểu hiện giống như cậu là Omega vậy? Chẳng lẽ là ngay từ đầu mình liền nghĩ sai rồi? Hạ Mạt thật là một Omega?
Không không không, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
Nếu như Hạ Mạt thật là Omega, thì mình không có khả năng không tra được bất kỳ tin tức gì
Cho nên Hạ Mạt nhất định là Beta, nhất định là Beta!
Nghĩ như vậy, gã càng ngày càng hạ quyết tâm không thể để cho Hạ Mạt lộ ra cánh tay trái, nếu không đến lúc đó mất mặt chính là gã!
Laurent liền vội vàng tiến lên, ý đồ ngăn lại Hạ Mạt, lại không nghĩ rằng phản ứng của Hạ Mạt lại nhanh như vậy, trốn đến sau lưng Randall, hai ba phát cởi ra áo khoác, vén lên ống tay áo…
Thấy động tác của cậu thoải mái như vậy, phản ứng của mọi người không giống nhau, có vội vàng nhắm mắt lại, có lấy tay che mắt, lại từ giữa kẽ tay len lén quan sát, còn có người dùng ánh mắt nóng bỏng mà nhìn chằm chằm Hạ Mạt.
Laurent chỉ cảm thấy trong nội tâm chậm nửa nhịp, trong thời gian hai ba giây ngắn ngủi gã đã suy nghĩ rất nhiều.
Nếu như trên cánh tay Hạ Mạt có hình vẽ, gã không phải thay người làm mai mối?
Nếu như trên cánh tay Hạ Mạt không có hình vẽ, vậy tuồng vui mà gã tỉ mỉ bày kế chẳng phải diễn không nổi nữa?
Ah!
Gã chợt phát hiện mình vậy mà tiến thoái lưỡng nan?!
Tại sao phải như vậy?!
Hết chương 193..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...