Nghe thấy lời nói cuồng vọng tự tin của Trương Lợi, Hạ Mạt yên lặng quay mặt đi, run rẩy khóe miệng: loại người thiếu đánh này, thực sự muốn đánh hắn thì làm như thế nào?
Tầm mắt quay lại đài thi đấu.
Sau khi tạm thời giữ khoảng cách với Randall, Lưu Danh lần thứ hai phóng thích cơ giáp hình người, cùng lúc đó, cung chữ thập đột nhiên tăng gấp mười lần, dây cung khép mở, ba mũi tên dài một mét nhanh chóng bay về phía Minh Vương Hào.
Randall định làm gãy tên giống như lúc trước, lại không nghĩ rằng trong giây phút lưỡi dao tiếp xúc với mũi tên, tên gãy lại không hề dự triệu mà nổ mạnh, hai mũi tên còn lại giống như quân bài domino, đồng loạt nổ mạnh theo!
Ánh lửa đỏ cùng với làn khói trắng lập tức bao vây lấy Minh Vương Hào!
Người chủ trì bắt lấy micro la lớn: “A! Minh Vương Hào do Randall tuyển thủ điều khiển đã bị bom giấu trong mũi tên đánh trúng! Theo như phân tích của máy đo lường không khí, loại bom này là nghiên cứu mới nhất của quân đội – GBU-28, lấy kỹ thuật đạn đạo không gian làm cơ sở nghiên cứu chế tạo mà thành! Lực sát thương là bội số không biết bao nhiêu lần của hỏa tiễn! Không sai! Mọi người không có nghe sai! Lực sát thương là bội số của hỏa tiễn!”
Ba ngày trước kia, Randall tuyển thủ đã từng trực diện đối mặt với công kích của hỏa tiễn! Cơ giáp cấp sáu Minh Vương Hào bằng vào năng lực phòng ngự này mà lông tóc vô thương! Nhưng mà hôm nay, Minh Vương Hào lại gặp phải GBU-28 tập kích! Hai tràng đấu liên tiếp đều giống như là khiêu chiến mức độ phòng ngự cực hạn của Minh Vương Hào! Không biết kết quả của Minh Vương Hào hôm nay như thế nào?! Có thể giữ vững phong cách cô thế kiệt ngạo cường ngạnh như trước hay không…” nhân viên rất nhanh tinh lọc không khí.
Hơn mười giây ngắn ngủi, Minh Vương Hào lông tóc vô thương lần thứ hai xuất hiện trong tầm nhìn của khán giả!
Người xem mãnh liệt phát ra tiếng hét đinh tai nhức óc.
Người chủ trì hai tay bắt lấy rào chắn, vẻ mặt phấn khởi không thôi, “Bất khả tư nghị! Quả thực bất khả tư nghị! Đối mặt công kích của GBU-28, Minh Vương Hào thế nhưng hoàn hảo không tổn hao gì! Hoàn hảo không tổn hao gì! Camera xin hãy kéo gần một chút, để khán giả thấy rõ ràng tình huống của Minh Vương Hào! Năng lực phòng ngự bá đạo như thế, đây quả thực là cơ giáp hình người làm cho người ta phải kinh diễm!
Nghe nói người chế tạo của Minh Vương Hào chính là đế hậu của Lạp Hỗ tinh cầu, chế tạo sư cao cấp Edern thượng tướng! Từ sau khi kết hôn thì đây là lần đầu tiên Edern thượng tướng có một tác phẩm mới, hiện giờ cơ giáp cấp sáu Minh Vương Hào liệu có phải là dấu hiệu cho sự trở lại của ngài ấy?!”
Lance một tay chống cằm, bồn chồn nói: “Lúc trước Bổn cung đã nghĩ hỏi, vì cái gì hoàng huynh rõ ràng có thể né tránh lại cố tình muốn cứng rắn chống đối?”
Trương Lợi thấp giọng giải thích: “Điện hạ còn chưa quen thuộc với các loại tính năng của Minh Vương Hào, chỉ có thông qua chiến đấu mới có thể hiểu biết cơ giáp nhanh nhất.
Cho nên dùng Minh Vương Hào để chống lại công kích của bom, cũng là để kiểm tra xem lực phòng ngự cực hạn của Minh Vương Hào là ở đâu.”
“Ai,làm Đại điện hạ cũng thật tâm mệt, may mà Bổn cung chính là Nhị hoàng tử.” Lance làm bộ làm tịch cảm khái xong, quay đầu nói với Hạ Mạt: “Đừng quên chuyện cậu đã đáp ứng Bổn cung.”
Hạ Mạt không hiểu ra sao, “Cái gì?” Nội dung vở kịch chuyển hoán cũng quá nhanh đi?!
Lance dùng hình dáng miệng nói: “Cơ giáp hình người “
Hạ Mạt chảy mồ hôi, “Yên tâm đi, sẽ không quên.” Quên ai cũng không thể quên ngài a, đệ đệ…
Trên đài thi đấu.
Lưu Danh nhìn thấy Minh Vương Hào lông tóc vô tổn, chỉ cảm thấy một ngụm máu kẹt ở cổ họng, phun đều phun không ra!
Minh Vương Hào…
Đê mờ có thể cường hãn thêm chút nữa không?!
Bởi vì trước đó đã nghiên cứu đến năng lực phòng ngự của Minh Vương Hào nên hắn đã đặc biệt thay thế GBU-28 có uy lực mạnh hơn hỏa tiễn, đồ chơi này vẫn là phải mất rất nhiều công sức mới lấy được từ chỗ quân bộ, lại không nghĩ rằng thế nhưng ngay cả GBU-28 đều không làm gì được nó?!
Bây giờ nên làm gì?
Hắn chỉ cảm thấy bốn chữ to “Cùng đường mạt lộ” từ trên trời giáng xuống, ép hắn không thở nổi!
Bên trong khoang điều khiển của Minh Vương Hào.
Randall cúi đầu xem tình huống của thân cơ giáp, trừ bỏ nguồn sinh lực tiêu hao 5% ra thì tất cả đều vẫn rất tốt.
Chỉ là…
Mới mười phút ngắn ngủi, nguồn sinh lực cũng đã tiêu hao 5%? Có phải quá nhanh hay không? Nếu dựa theo góc độ này tính toán thì Minh Vương Hào chỉ có thể duy trì liên tục sử dụng không đến 200 phút? Cũng chính là hơn ba giờ? Randall nhíu mày, hơn ba giờ cũng quá ngắn.
Theo như hiểu biết của hắn, nguồn sinh lực dự trữ tự thân của cơ giáp cấp sáu hiện nay bình thường có thể duy trì 2-3 ngày hoạt động không gián đoạn.
Minh Vương Hào nếu như chỉ có thể duy trì hơn ba giờ thì nhất định không thích hợp lên chiến trường.
Một tháng sau chính là cuộc thi đấu khiêu chiến sinh tồn, cũng không biết trong khoảng thời gian ngắn Hạ Mạt có thể tiến hành cải thiện nhược điểm chí mạng này trước lúc đó không…
Mắt thấy Minh Vương Hào bay giữa không trung không có bất cứ động tĩnh gì, Lưu Danh lập tức thao túng cơ giáp thật cẩn thận mà tránh đến nơi cách Randall xa nhất.
Randall xuyên thấu qua hình chiếu ba chiều nhìn thấy động tác của Lưu Danh, liếc nhìn Hạ Mạt đang vô cùng khẩn trương trên khán đài, cân nhắc một khắc, quyết định tốc chiến tốc thắng!
Minh Vương Hào bỗng nhiên khai hỏa toàn bộ, lấy tốc độ nhanh hơn lúc trước mấy lần đánh về phía Lưu Danh.
Nhìn thấy cơ giáp màu đen trong nháy mắt đã xuất hiện, Lưu Danh chỉ cảm thấy trong lòng một vạn đầu thảo nê mã gào thét chạy qua!
Kháo! Lợi hại như vậy sao không sớm sử dụng?! Chậm rãi đùa giỡn ta…
Phun tào còn chưa có chấm dứt, hắn cảm giác thân thể đột nhiên không còn trọng lượng, ngay sau đó liền nặng nề mà bị ném xuống đất, cùng lúc đó, trên hình chiếu lóe ra dòng chữ màu đỏ chói mắt: thân cơ giáp tổn hại 90%, đề nghị báo hỏng!
Lưu Danh thật vất vả đi ra khỏi khoang điểu khiển đầy hơi nước, trong đầu mê muội còn không có đi qua, chợt nghe thấy tiếng hô đinh tai nhức óc bên ngoài.
Thua a!
Mặc dù làm chuẩn bị nhiều hơn nữa thì vẫn thua như trước a…
Ha hả…
Hắn chậm rãi đứng lên, cỗ cơ giáp màu đen đắm chìm trong quang hoa kia gần ngay trước mắt, ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng khó tránh khỏi cô đơn: mình sẽ không bao giờ có ngày như thế đi, điều khiển cơ giáp uy phong lẫm lẫm như vậy, nhận mọi sự ca ngợi cùng ủng hộ của mọi người.
Bỗng nhiên, Randall thu hồi Minh Vương Hào, đi về phía hắn.
Lưu Danh co quắp mà nhìn Randall lạnh lùng bất phàm, một người hoàn mỹ như vậy, giống như từ sợi tóc đến gót chân đều là trân phẩm mà thượng đế đã tỉ mỉ tân trang qua.
Hắn xấu hổ mà cúi đầu, ánh mắt đối diện với đôi giày quân đội màu đen đã sắp nứt ra thành hai mảnh kia, nháy mắt cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Randall vươn ra tay phải với hắn.
Lưu Danh nhìn ngón tay thon dài hữu lực kia, trong lúc nhất thời phản ứng không kịp.
“Cậu rất lợi hại.
Thành công sẽ không vứt bỏ người có chuẩn bị.”
“Điện hạ…”
Lưu Danh khiếp sợ không thôi mà nhìn chằm chằm Randall, cánh cửa đã bị phong bế rất lâu ở sâu trong nội tâm kia bởi vì câu này mà triệt để rộng mở!
Hắn cho rằng Randall điện hạ là người trên cao, hoàn toàn không lĩnh hội được đau khổ của người thường, hắn cho rằng những người gọi là thượng vị giả kia căn bản không nhìn thấy bọn họ cố gắng, chính là Randall điện hạ thấy được! Hắn biết mình vì trận đấu này đã cố gắng đến mức nào! Hắn biết tâm lý khát vọng thắng lợi của mình! Ha!
Ha ha!
Trận đấu này hắn không có bại! Hắn tìm được người thực sự hiểu hắn!
Lưu Danh kích động cả người run rẩy, lòng bàn tay đầy mồ hôi thô bạo lau vài cái lên ống quần, thẳng đến khi hắn xác nhận lòng bàn tay không còn vết mồ hôi nữa, lúc này mới thật cẩn thận mà nắm chặt tay Randall.
Trong ánh mắt mang theo cảm kích cùng vui mừng, còn có linh quang khó có thể nhận ra.
Ánh mắt Randall nhìn hắn thủy chung vẫn bình tĩnh thong dong, hắn nói: “Hy vọng về sau còn có thể có cơ hội luận bàn.” Nói xong, buông tay, xoay người, đi ra.
Toàn bộ động tác giống như là đã sớm đặt ra trình tự, không khác gì thường ngày, nhưng chính là hai câu nói chuyện như vậy, lại làm cho Lưu Danh thủy chung ghi tạc trong lòng.
Randall dẫn dắt đoàn đội, rời khỏi sân đấu trong tiếng hoan hô của người xem.
Sau khi chia tay với Lance, Vu Triết, Hạ Mạt nói với Randall: “Anh cảm thấy Lưu Danh thế nào?”
Randall nghiêng đầu nhìn cậu.
Hạ Mạt giải thích: “Em cảm thấy hắn có thiên phú rất cao trong việc khống chế cơ giáo, hơn nữa làm người kiên định, là nhân tài có thể dùng, nếu anh cũng thấy không tồi, thì có thể thích hợp mà chiếu cố hắn, nghe nói hắn đến từ một gia đình mồ côi cha, ba ba bệnh lâu quấn thân, nếu anh có thể giúp đỡ hắn chữa khỏi cho ba ba hắn, có lẽ…”
Randall nhíu mày lại.
Hạ Mạt thấy thế, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Trương Lợi ở bên cạnh liên tục thở dài, người này, muốn giúp Randall điện hạ vơ vét nhân tài cũng phải đổi phương thức a, đều tra tình huống gia đình một Alpha rõ ràng như vậy, người không biết còn tưởng rằng cậu có ý với Lưu Danh!
Hạ Mạt ngây ngốc mà cùng Randall đối diện, vẫn luôn không hiểu tại sao hắn bỗng nhiên không nói, thẳng đến khi cậu thấy Trương Lợi bên cạnh nhe răng trợn mắt khoa tay múa chân, mới phát hiện Randall đây là ghen tị?
Cậu vội vàng nhỏ giọng nói: “Không phải em đã nói với anh rồi hay sao? Em có ký ức đời trước…”
Đuôi lông mày Randall nhướng lên, nhẹ nhàng mà lên tiếng, xem như tán thành lời của cậu.
Hạ Mạt còn muốn tiếp tục thuyết phục Randall trợ giúp Lưu Danh, Randall lại không nguyện ý nói đến đề tài này, trực tiếp nói cái khác rời đi lực chú ý của cậu: “Ta phát hiện Minh Vương Hào có một nhược điểm chí mạng.”
“A?!”
Hạ Mạt, Trương Lợi cùng Trần Khiết đều lộ vẻ kinh ngạc.
Randall thần sắc không thay đổi mà nhìn ba người bọn họ một cái, nói: “Mời Diệp đại sư lại đây đi, nói là chúng ta chờ hắn ở câu lạc bộ chế tạo cơ giáp.”
“Vâng.”
Năm giờ chiều hôm đó.
Vừa mới từ sân huấn luyện trở về Lưu Danh bỗng nhiên nhận được tin nhắn của ba ba, ở trên viết chính là: “Danh Danh, trên thế giới này vẫn có người tốt! Bệnh ba ba được cứu rồi!” Lưu Danh sửng sốt, cuống quít gọi video.
Mấy năm gần đây thân thể của ba ba càng ngày càng sa sút, ngẫu nhiên cũng sẽ xuất hiện kẻ lừa đảo nói là có thể trị liệu miễn phí cho ba ba nhưng thực tế là muốn lấy cơ thể của ba để làm thực nghiệm, Lưu Danh sợ hãi tâm tình có bệnh thì vái tứ phương của ba làm cho rất dễ bị lừa!
Video rất nhanh được kết nối.
Bối cảnh bên trong hình chiếu là một căn phòng nhỏ hẹp, nam nhân bên trong video không có tóc, cũng không có lông mày, hốc mắt cùng hai má hãm sâu, chỉ là trong mắt có thần thái rất vui vẻ.
“Ba ba, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?! Lại là tổ chức chữa bệnh nào?! Người đừng để bị lừa!”
“Yên tâm.” Thanh âm nam nhân suy yếu mà lại khàn khàn, nhưng vẫn có thể nghe ra hắn hiện tại thật sự cao hứng, “Là đội ngũ chữa bệnh chuyên dụng của Hoàng gia, con xem, ta còn có đơn đề nghị ưu tiên chữa bệnh, bên trên còn có cả con dấu của Hoàng gia! Sống vài thập niên, không nghĩ tới vậy mà có thể có quan hệ với Hoàng gia, quả nhiên là phụ thân con đang phù hộ chúng ta…”
Lưu Danh cẩn thận nhìn chằm chằm tờ giấy kia, từ đầu tới đuôi nghiêm nghiêm túc túc nhìn mấy lần, sợ bỏ qua một từ nào trong đó.
Cuối cùng, ánh mắt của hắn dừng lại trên dấu ấn màu đỏ chói mắt của Hoàng gia, xác định đây là sự thật, bỗng nhiên hốc mắt nóng lên.
Hắn cố gắng kìm nén xúc động trong lòng, mạnh mẽ cười nói vài câu trấn an nam nhân, sau đó tìm cớ cắt đứt video, trốn vào phòng ngủ, giống như một con thú nhỏ rốt cục dỡ xuống tất cả ngụy trang, cuộn mình nhẹ giọng nức nở…
Hết chương 187..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...