Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu


Đêm hôm đó, Hạ Mạt bị Lance cuốn lấy vượt qua buổi tối thống khổ nhất từ khi chào đời tới nay.
Ngày tiếp theo, tinh thần héo rũ Hạ Mạt cùng tinh thần sáng láng Lance, Randall cùng nhau đi tới sân thi đấu.
Trận đấu đầu tiên ngày hôm nay do Trần Khiết mở màn, đối thủ là chiến sĩ cơ giáp trung cấp đến từ Viên, dưới sự kết hợp hoàn mỹ giữa kinh nghiệm thực chiến phong phú và kỹ xảo cận chiến của Trần Khiết, trận đấu gần như không khó đoán một chút nào chưa đầy 10 phút, trận đấu chấm dứt, Trần Khiết chiến thắng.
Sau khi trận đấu của Trần Khiết chấm dứt, sáu người đi đến chiến trường khu C.
Hạ Mạt vẫn ngồi ở chỗ cuối cùng của hàng tuyển thủ như thường lệ, năm người Randall thì ngồi ở phía sau cậu.
Thời gian trận đấu của Hạ Mạt dự định là 11:30- 12:00 sáng.

Căn cứ vào tiến độ chiến đấu của mấy trận chiến trước, thời gian chiến đấu thực tế rất có thể sẽ sớm.
Bây giờ là 10:30 sáng, cách thời gian trận đấu của Hạ Mạt bắt đầu còn một tiếng đồng hồ.
Các học sinh trên khán đài sáp thành một đoàn nhỏ giọng thầm thì.
“Có nghe chưa? Ngày hôm qua Trương Đại Gia lại tiếp tục hạ thấp tỉ lệ đặt cược cho tàn đại!”
“Ah? Thật?”
“Chẳng lẽ không phải! Tính cả một lần ngày hôm qua, đây đã là lần thứ 3 Trương Đại Gia hạ thấp tỉ lệ đặt cược của tàn đại xuống, đây chính là chuyện chưa từng có.

Chậc chậc, biết rõ điều này có ý nghĩa gì không?”
“Cái gì?”
“Nói rõ ngay cả Trương Đại Gia  đều cảm thấy khả năng tàn đại thắng quá lớn! Cậu đã xem trận đấu hôm thứ hai chưa?”
“Không thấy hiện trường, nghe người bên ngoài nói diễn biến cảm thấy có chút thú vị, vì vậy đi xem chiếu lại.”

“Xem hiện trường mới thấy thú vị! Xem chiếu lại chẳng phân biệt được gì cả, nếu cậu ở hiện trường, lại mang theo kính phân biệt tinh thần lực, hình ảnh kia đảm bảo sáng mù mắt của cậu!”
“Lợi hại như vậy?”
“Ha ha, tàn đại là ai? Là thiên tài của hệ chế tạo cơ giáp! Xem tận đấu của chế tạo sư mà ngay cả kính phân biệt tinh thần lực còn không có thì cậu có thể nhìn cái gì? Đần!”
“Ai nha, nguy rồi, tí nữa chính là trận đấu của tàn đại, tớ không mang kính phân biệt tinh thần lực thì phải làm sao bây giờ?”
“Ta biết ngay sẽ có người ngốc như vậy mà.

Đây, kính phân biệt tinh thần lực, đồ dùng của quân đội, 10000 Lạp Hỗ tệ, tớ giảm giá cho cậu 1%.”
“Quá mắc rồi?”
“Nếu như so sánh với một chút tiền nhỏ này thì bỏ qua trận đấu của tàn đại mới làm cho cậu càng thêm tiếc hận đúng không? Huống hồ thứ này còn có tể tiếp tục sử dụng, mua được chính là kiếm được.”
“Nhưng mà…”
“Còn có rất nhiều người cần kính phân biệt tinh thần lực.

Cậu không cần thì tớ bán cho người khác.”
“Đừng đừng đừng! Tớ mua, tớ mua!”
“…”
Cuộc đối thoại này rơi vào trong lỗ tai của mấy người Hạ Mạt.
Trương Lợi ranh mãnh nói: “Ơ a, quả nhiên là thực lực a, ngay cả thần cá độ Trương Đại Gia đều phải phá lệ ba bốn lần cho cậu.”
Hạ Mạt cười xấu hổ “Đây coi như là chuyện tốt sao?”

“Đương nhiên!” Lance cảm thấy chỉ mỗi cậu có mặt mũi, ra sức vỗ bả vai của Hạ Mạt, một bộ ủy thác trách nhiệm  “Hôm nay cậu nên biểu hiện tốt một chút, bằng vào thực lực của cậu nhất định có thể đập phát chết luôn đối phương!”
Hạ Mạt: “…”
Trận đấu lần trước căn bản chính là ngoài ý muốn có được không?! Con mắt nào của các cậu nhìn thấy tớ thực lực siêu quần?!
Dưới cảm giác thấp thỏm không yên này, rất nhanh liền đến phiên Hạ Mạt lên sân khấu.
Người chủ trì vẫn kích động như trước “Quý vị khán giả thân mến! Thời khắc kích động lòng người cuối cùng cũng đến rồi!”
Bên trong sân vang lên tiếng hoan hô!
“Mọi người nhất định còn nhớ rõ trận đấu đầy kịch tính chiều thứ hai trước! Hôm nay, nhân vật chính của trận đấu kia, tàn đại của Exxon — Hạ Mạt, sẽ lại một lần nữa lên đài! Thể hiện cho chúng ta biết tài nghệ siêu quần tiệt luân của hắn! Chúng ta hãy vỗ tay nhiệt liệt chào mừng tuyển thủ Hạ Mạt lên đài!”
Tiếng thét chói tai vang lên không dứt.
Hạ Mạt chậm rãi đứng lên, cả khuôn mặt đều nhanh muốn cười cứng.
Randall nói khẽ với cậu: “Chú ý khống chế đẳng cấp cơ giáp.”
Lông mày Hạ Mạt co lại, oán thầm: Vào giờ phút như thế này lão công không phải nên nói mấy câu như “Yên tâm, có ta ở đây” sao?! Chú ý khống chế cấp bậc cơ giáp là muốn như thế nào?! Nam nhân của anh rất thấp thỏm không yên anh có biết không!
Con mắt màu xanh chuyên chú theo dõi cậu, khuôn mặt lạnh lùng bình tĩnh ưu nhã, “Anh biết.”
Hạ Mạt khóc không ra nước mắt, tâm hữu linh tê gì gì đó thật là tốt sao?!
Cậu lê bước chân nặng nề đi đến sân thi đấu, đợi cậu đứng lại, người chủ trì ngay sau đó tuyên bố tên của một tuyển thủ dự thi khác.
“Thái Phong, Alpha, học sinh năm nhất của học viện quân sự Exxon, chiến sĩ cơ giáp cấp hai, có được kính nghiệm tòng quân 4 năm! Trong trận thi đấu trước, Thái Phong dưới tình huống cơ giáp hình người đã bị phá hủy hoàn toàn, vượt qua thử thách chiến đấu tay không để đánh bại đối thủ.

Lúc này đây đối thủ của hắn là một chế tạo sư, hắn sẽ áp dụng sách lược chiến đấu như thế nào?! Tốt! Kế tiếp cho mời, tuyển thủ Thái Phong!”

Thái Phong bước nhanh lên đài, cái đầu cao 1m9 trực tiếp đập phát chết luôn Hạ Mạt.

Nếu như chỉ nhìn vào ngoại hình thì khả năng chiến thắng của Thái Phong tuyệt đối lớn xa hơn Hạ Mạt.
Nhưng mà có câu nói là như vậy!
Người lùn giống như con gián, áp súc chính là tinh hoa!
Tiếng hò reo cổ vũ của người xem nghiêng hẳn về phía Hạ Mạt, âm thanh rung động đến tâm can lớn đến nỗi ngay cả vách tường bảo vệ hợp kim cũng không thể ngăn trở, hấp dẫn cả người xem của những khu khác, chỉ trong mấy phút, toàn bộ khu C đều chất đầy người!
Hạ Mạt hơi có vẻ cứng đờ đứng trên đài thi đấu, cậu định cố gắng khuyên bảo chính mình thoải mái, buông lỏng tinh thần, tỉnh táo, bình tĩnh, nhưng mà những thứ này căn bản không có bất cứ tác dụng gì! Tình cảnh to lớn đồ sộ như thế làm hại hai chân cậu đều đang run rẩy!
Người chủ trì kích tình dào dạt giải thích quy tắc tranh tài.
“Quy tắc của trận đấu bán kết giống với trận đấu loại!
Thời gian thi đấu là 30 phút…
Trận đấu căn cứ nguyên tắc công bình, công chính, công khai, nghiêm cấm…”
Sau lời giới thiệu quy tắc ngắn gọn, tiếng chiêng trống bỗng nhiên vang lên.
“Đùng!”
Tiếng vang đinh tai nhức óc!
Hạ Mạt giật mình một cái, liên tiếp lui về phía sau, thử kéo dài khoảng cách với đối phương, lại không nghĩ rằng cách đấu võ của Thái Phong khác xa với Vương Miên! Vương Miên là bảo thủ nam ổn trong cầu tiến, Thái Phong thì là hán tử cấp tiến theo gió vượt sóng!
Bà mẹ nó!
Gặp được đối thủ cường đại cuồng bạo không để lại chỗ trống như thế thì lão tử nên làm cái gì bây giờ?!
Trơ mắt nhìn Thái Phong điều khiển cơ giáp hình người đằng đằng sát khí xông tới, Hạ Mạt quả thực dọa đái! DM, táo bạo như thế còn có thể vui sướng chơi đùa đùa bỡn hay không!
Đại não có vào giây trống rỗng ngắn ngủi, thân thể lại làm ra phản ứng trước đại não.
Kết quả là, mấy ngàn người xem trên hiện trường đã nhìn thấy tình cảnh như vậy: Cơ giáp hình người xách theo Lưu Tinh Chùy đi nhanh dồn sức, Hạ Mạt dưới chân bôi mỡ một đường chạy như điên.


Một truy một chạy, khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng ngắn! Cơ giáp hình người đột nhiên vung ra Lưu Tinh Chùy, ngay khi Hạ Mạt sắp bị đánh trúng, lại không nghĩ rằng dưới chân trượt, vậy mà thẳng tắp bổ nhào mặt đất, sai sót ngẫu nhiên khó khăn lắm tránh đi Lưu Tinh Chùy! Cùng lúc đó Lưu Tinh Chùy rơi vào trên đài thi đấu, cơ giáp hình người giật cả buổi cũng không kéo ra nổi, cuối cùng chỉ có thể i-on hóa thu vào không gian.
Trường đua xuất hiện giây phút yên lặng ngắn ngủi, ngay sau đó người chủ trì hắng giọng giọng hô to: “Aha! Tàn đại không hổ là hàn đại! Từng chiêu từng thức đều giấu diếm huyền cơ! Dưới sự đuổi theo cường thế của Thái Phong, chẳng những có thể rảnh rỗi chạy quanh sân đấu một vòng, còn có thể ở trong cự ly 100m ngắn ngủi này nghĩ ra sách lược ứng phó tinh diệu tuyệt luân như thế! Dùng mình mâu công mình thuẫn! Đây là cảnh giới cao nhất của thực lực!”
Hạ Mạt thật vất vả bò dậy từ dưới đất, đau lưng, nghe thấy mấy lời kia của người chủ trì, không khỏi tâm lý âm u mà nghĩ: Thái Phong nhất định sẽ bị lời này sống sờ sờ tức chết đúng không?
Sự thật chứng minh Hạ Mạt thật sự đánh giá thấp sức chịu đựng của Thái Phong.
Tuy nói thân là Alpha, trong trận đấu với Beta nam mà lại xuất hiện tình huống này quả thật có chút mất mặt, nhưng mà còn không đến mức làm cho phòng tuyến tâm lý kiêu ngạo của hắn triệt để sụp đổ.
Thái Phong hậm hực nhìn chằm chằm vào Hạ Mặt nhăn mặt nhếch miệng xoa đầu gối cách đó 10m, tròn mắt cảm thụ, hận không thể một ngụm xé nát cậu nuốt vào trong bụng!
Lão tử không tin vào chuyện ma quỷ! Một lần là vận may, chẳng lẽ còn có thể may mắn nhiều lần, ngươi cho mình là nam thần may mắn sao?!
Một tay run lên, Lưu Tinh Chùy khổng lồ lại xuất hiện lần nữa.
Cơ giáp hình người lại một lần nữa bày ra thế tiến công, Hạ Mạt thấy không khí trong sân có sự thay đổi, lập tức đem lực chú ý phóng tới trên người đối thủ, quả nhiên đã nhìn thấy đối thủ đang cầm lấy vũ khí hùng hổ vọt tới chỗ cậu!
Hạ Mạt khẩn trương đến mồ hôi lạnh ứa ra, tiếp tục chạy trốn, lại không nghĩ rằng thân thể đã vậy còn quá không góp sức!
Trặc chân?!
Có lầm hay không?! Sớm không đau muộn không đau hết lần này tới lần khác đúng lúc này đau?! Mày chê mệnh của chủ nhân mày quá dài đúng không?!
Cự ly mười mét ngắn ngủi, Lưu Tinh Chùy nhanh chóng đánh úp lại, ngay khi sắp đập vào đầu của Hạ Mạt, lại không nghĩ rằng một bức tường đá đột nhiên xuất hiện!
Lực đánh vào của Lưu Tinh Chùy quá lớn, gặp được tường đá cách trở cũng chỉ là dừng lại không đến một giây, ngay sau đó thế như chẻ tre bổ tường mà ra!
Mọi người đột nhiên kinh hô, trái tim đều trào lên cổ họng rồi!
Trong chớp mắt tường thiết đột nhiên xuất hiện, thật vừa đúng lúc kẹp giữa Lưu Tinh Chùy, sau đó Lưu Tinh Chùy cuối cùng bị lột bỏ thế công!
Hạ Mạt còn chưa kịp thở, tường sắt bỗng nhiên sụp xuống!
Tia sáng chói lóa, tiếng đổ vỡ đinh tai nhức óc cùng với lực đánh vào cường hãn bá đạo làm cho cậu sững sờ, đợi bạch quang trước mắt tản đi, đã nhìn thấy cơ giáp hình người nhảy ra khỏi đống hoang tàn, một lòng súng ngăm đen lạnh  như băng trực tiếp đặt trên ót của cậu!
Hết chương 184.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận