Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu


Phó hiệu trưởng đi phía trước chảy mồ hôi ròng ròng, đối mặt với thầy trò Viên thay nhau oanh tạc, chỉ thiếu kêu trời kêu đất tước vũ khí đầu hàng.
Ba học sinh năm nhất do tóc trắng cầm đầu chậm rãi rời hàng, men theo biển hướng dẫn đi về phía câu lạc bộ chế tạo cơ giáp.
Trong câu lạc bộ.
Hạ Mạt cứng ngắc đứng giữa sáu khối bộ phận, hai mắt nhắm nghiền, mặt đầy mồ hôi, sắc mặt có chút trắng bệch.
Randall lặng yên không một tiếng động tới gần, khuôn mặt thống khổ nhưng vẫn không buông tha kia đập vào mắt, cánh tay rũ xuống khẽ nhúc nhích.
Cần đánh gãy em ấy bây giờ sao?
Randall rất do dự.
Hắn biết rõ Hạ Mạt cố gắng như vậy là vì hắn.

Tình cảm của Hạ Mạt đối với hắn luôn rõ ràng và nhiệt liệt.

Mặc kệ hiện tại gian nan, mặc kệ đảng nội các gây áp lực lớn đến chừng nào, chỉ cần nghĩ đến chuyện luôn có một người luôn duy trì ủng hộ hắn không cầu báo đáp thì trong lòng vẫn dâng lên vô hạn cảm khái.
Nghĩ tới đây, Randall cuối cùng quyết định: Vì an toàn của Hạ Mạt, lúc này nên tạm thời dừng lại.
Hắn chậm rãi đi lên trước, ai biết sáu bộ phận trước mặt đột nhiên phát ra ánh sáng yếu ớt, tia sáng kia càng ngày càng mạnh mẽ, cuối cùng lại cường liệt khiến người ta căn bản là không có cách mở to mắt!
Đây là có chuyện gì?!
Randall từ trước đến nay vẫn luôn tỉnh táo tự kiềm chế trở nên thất kinh, bởi vì Hạ Mạt đang ở chính giữa nguồn sáng ấy!
Hắn một tay che mắt, định đi về phía Hạ Mạt, nhưng mà ánh sáng mãnh liệt giống như tồn tại một loại khí tràng cường liệt nào đó, làm cho hắn không những không thể tiếp cận mà còn phải lui về sau mười bước!
Bạch quang chiếu sáng toàn bộ không gian, tia sáng đánh thẳng vào nóc nhà, vách tường cùng trên sàn nhà! Tinh thần lực kịch liệt rung động làm cho không gian vặn vẹo biến hình, cả tòa cao ốc đều rung rung!
Tiếng thét chói tai vang lên không dứt.
Nhân viên công tác cùng với học sinh ở bên trong câu lạc bộ nhao nhao chạy khỏi, trong lúc nhất thời, giữa không trung tất cả đều là các loại máy phi hành.
Từ không trung nhìn xuống, câu lạc bộ giống như một khối kim loại lớn bị người vặn vẹo, cổ quái làm cho người ta sợ hãi.
Mọi người nhao nhao mở ra quang não quay lại cảnh tượng làm cho người ta sợ hãi này đăng lên mạng, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã có hơn trăm vạn người xem.
Chấn động ở câu lạc bộ chỉ kéo dài 30 giây.
Mọi người vẫn còn sợ hãi đứng ở bên ngoài, không dám vào câu lạc bộ.
Ông chủ của câu lạc bộ sau khi nghe nói xong chuyện này liền lập tức an bài thư ký đến xử lý, thư ký bày tỏ: “Bởi vì sự kiện này đã tạo thành ám ảnh tâm lý cho mọi người, cho nên lão bản quyết định miễn toàn bộ phí vào cửa cho mọi người.”

Các học sinh coi như thỏa mãn với cách xử lý này, thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy kỳ quái như trước.
“Một tòa cao ốc đang êm đẹp như thế tại so lại tự dưng lay động chứ?”
“Đúng vậy a.

Lúc đầu tớ còn tưởng rằng là động đất, về sau lên mạng xem thì mới phát hiện những nơi khác không bị làm sao cả.”
“Ài! Không phải là lão bản làm thí nghiệm bí mật gì chứ?!”
“Có khả năng! Còn nhớ rõ năm trước sao? Câu lạc bộ đột nhiên bị cháy, dọa chết tớ, về sau mới biết được thì ra là lão bản đang làm thí nghiệm.

Nè! Thí nghiệm này của hắn thật sự đáng sợ, lửa lớn thoáng cái đã cháy từ tầng dưới cùng lên tầng cao nhất!”
“Cậu mà không nói thì tớ cũng quên!”
“Cho nên mới bảo không có chuyện gì! Chúng ta vào thôi, vừa rồi cơ giáp sắp hợp thành rồi, còn thiếu một bước cuối cùng!”
“Đi đi đi!”
Đám người vây xem dần dần tản ra, gan lớn trở lại trong câu lạc bộ, gan nhỏ thì ngồi phi thuyền rời đi.
Trong phòng tư nhân số 9.
Bạch quang tản đi, Randall rốt cục có thể mở mắt!
Toàn bộ không gian đã hoàn toàn méo mó, trong vòng mười lăm mét lấy Hạ Mạt làm trung tâm như là bị một thứ gì đó cắt qua, chỉ lưu lại một hố sâu khác thường hình bán cầu! Hạ Mạt ngã dưới đáy hố, sáu khối bộ kiện vốn đặt xung quanh cậu tất cả đều không thấy!
Randall buông cánh tay xuống, nửa người lúc nãy tiếp xúc với bạch quang tê dại một hồi, cúi đầu xem xét, mới phát hiện ống tay áo cùng với ống quần tiếp xúc với bạch quang nhiều nhất đã hoàn toàn biến mất!
Hắn không suy nghĩ nhiều, vội vàng tiến về phía Hạ Mạt.
“Mạt Mạt? Mạt Mạt?!”
Hắn lo lắng la lên, nhưng là Hạ Mạt không có bất kỳ đáp lại nào!
Sẽ không phải! Sẽ không phải…
Randall cẩn thận từng ly từng tí cảm nhận nhịp tim của Hạ Mạt.
Đùng!
Đùng!
Đùng!

Cũng may, còn có tim đập!
Randall cắn răng một cái, lấy ra một cái áo khoác rộng từ trong nhẫn không gian, sau đó ôm lấy Hạ Mạt nhanh chóng rời đi!
Tổ ba người của Viên thật vất vả mới tìm được câu lạc bộ
Nam Beta tóc đen toét miệng, một bộ mệt mỏi hoảng hốt, “Trời! Đây cũng quá xa đi!”
Tóc trắng liếc hắn, “Nhìn cậu này, mới đi một tí liền mệt mỏi thành như vậy? Ngay cả một Omega như tớ cũng không bằng, thật mất mặt.”
Beta tóc đen lập tức cười hì hì dán lên,: “Tớ với cậu sao có thể đánh đồng? Cậu chính là người đứng đầu trong cuộc thi đấu chế tạo cơ giáp của Viên, từng phương diện đều xuất sắc, 360 độ không góc chết!”
“Hừ.” Tóc trắng dời lực chú ý lên tòa nhà trước mặt, hắn nhìn chằm chằm cao ốc vặn vẹo nửa ngày, bỗng nhiên nói: “Hình dạng của kiến trúc này thật kỳ quái, có chút không giống như trong tư liệu mà tớ nhìn thấy.”
Tóc đen nghiêm túc dò xét nửa ngày, sờ cằm nói: “Quả thật có chút kỳ quái.”
“Tại sao Exxon phải xây nhà thành hình như vậy? Hình đinh ốc đẹp mắt?”
“Đây chính là thưởng thức đặc biệt của bọn họ.”
“Thật sao?”
“Có lẽ…”
Tóc trắng suy tư vài giây, nghĩ không ra kết quả liền dứt khoát vung tay, “Chúng ta vào thôi.”
“Tốt!”
Nam Beta cùng Alpha đi theo tóc trắng vào bên trong.
Ba người đi đến cửa sổ bán vé.
Người bán vé thấy mặt của bọn họ lạ hoắc, nhiệt tình nói: “Hôm nay câu lạc bộ toàn bộ miễn phí, các cậu đến thật đúng ngày.

Muốn gian tư nhân hay là gian công cộng?”
“Gian công cộng.” Tóc trắng ngược lại lại không cảm thấy hứng thú với thứ như miễn phí gì gì đó.
Người bán vé đưa giấy thông hành cho họ: “Chúc ba vị học tập tiến bộ.”
Tóc trắng tiếp nhận giấy thông hành, dựa vào biển chỉ dẫn đi vào trong.
Tóc đen đuổi theo nhỏ giọng hỏi: “Nếu như miễn phí thì tại sao lại không dùng phòng tư nhân? Phòng công cộng Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều không tốt…”
“Cậu thì biết cái gì?” Tóc trắng cười cười, “Chỉ có ở nơi nhiều người chúng ta mới có thể thăm dò trình độ thật sự của chế tạo sư ở Exxon.”

Tóc đen giờ mới hiểu ra, “Ồ! Thì ra là như vậy!”
Ba người dọc theo hành lang đi vào trong, lướt qua Randall đang ôm Hạ Mạt rời khỏi.
Thân hình của Randall vốn cao lớn, khí thế kinh người, cho dù đứng ở trong đám người không nói lời nào thì cũng có thể thu hút ánh mắt của người ta.

Huống chi hiện tại hắn chạy như bay, khí chất lạnh như băng quanh người càng không thu lại được!
Tóc trắng quay đầu nhìn thoáng qua bóng lưng của Randall, nghi ngờ nói: “Tại sao lại cảm thấy trông hắn thật quen mắt?”
Alpha bên cạnh nói: “Hắn là Randall điện hạ.”
“Ồ?” Trong ánh mắt của tóc trắng nhiều hơn một tia hứng thú, lập tức hỏi: “Vậy người mà hắn ôm là ai?”
Alpha: “Không thấy rõ ràng.”
“Là một người tóc đen.” Beta tóc đen sờ sờ tóc của mình, “Giống như màu tóc của tớ.”
Tóc trắng nhíu mày chằm chằm trong chốc lát, quay đầu nói: “Chúng ta vào đi thôi.”
Randall cẩn thận đưa người vào trong máy kiểm tra sức khỏe, thừa dịp máy đang kiểm tra thì gọi điện cho Lance.
“Hoàng huynh!” Lance rất hoạt bát hô, ánh mắt nhìn lướt qua máy kiểm tra sức khỏe đằng sau Randall, sắc mặt vui mừng lập tức thiếu hơn phân nửa, “Làm sao vậy?”
“Hạ Mạt xảy ra chuyện…”
“Ah?! Vậy Hoàng điệt của em…”
“Tình huống cụ thể không thể nói rõ trong chốc lát, em tranh thủ thời gian đến ký túc xá của bọn anh.”
“Vâng! Chờ em!”
Sau khi ngắt video, Randall lại lập tức liên lạc với Diệp Vĩ, câu nói đầu tiên là: “Hạ Mạt té xỉu.”
Diệp Vĩ nghe vậy, lập tức nhíu chặt lông mày “Xảy ra chuyện gì? Không phải ngày hôm qua vẫn…”
“Nếu như ta đoán đúng thì chắc là có quan hệ với việc chế tạo cơ giáp.

Ngài tranh thủ thời gian tới một chuyến đi, có một số việc phải tự mình xác nhận với ngài!”
“Ta hiểu.

Mười phút sau đến.”
Randall đóng quang não, lúc này kết quả kiểm tra cũng đã có.
“Hạ Mạt, tinh thần lực khô kiệt, thể lực hao tổn gần nửa, cần tĩnh dưỡng.”
Nghe được kết quả như vậy, Randall cuối cùng thoáng yên tâm, thế nhưng máy kiểm tra sức khỏe chỉ có thể làm chuẩn đoán sơ qua, cũng không phải chưa từng xuất hiện tình huống không thể chuẩn đoán chính xác, hơn nữa hắn nhớ Lance đã từng mấy lần khuyên bảo Hạ Mạt không được dùng hết tinh thần lực, lại không thể ức chế lo lắng.
Không đến một phút đồng hồ, phi thuyền dừng lại trước cửa ký túc xá A

Randall ôm Hạ Mạt nhảy xuống phi thuyền xông vào thang máy, trên đường đi gặp được không ít bạn học, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn.
Trong nhận thức của bọn họ, Randall điện hạ từ trước đến nay vẫn luôn là biểu tượng của sự cao quý lãnh diễm, chưa từng thấy hắn vội vàng xao động như vậy? Hôm nay là thế nào?
Còn người mà hắn ôm trong lồng ngực kia nữa, thấy thế nào cũng giống tàn đại! Chẳng lẽ nam tử hán hùng vĩ cường kiện như tàn đại cũng thích ôm công chúa?
Randall chân trước đưa Hạ Mạt vào phòng, chân sau Lance liền đến.
Y vừa vào cửa, lập tức quen thuộc xông vào phòng, dùng đủ loại dụng cụ chuẩn đoán bệnh, hai phút sau, sắc mặt ngưng trọng gầm nhẹ: “Không phải đã nói nhất định phải tránh tình trạng khô kiệt tinh thần lực sao?! Hôm nay là chuyện gì xảy ra?! Lại còn chuyển biến xấu thành tổn tương tinh thần lực?! Biết rõ hậu quả của việc tổn thương tinh thần lực nghiêm trọng đến mức nào không?! Anh chê hắn sống được quá dài có phải không!”
Randall bị lời của y chấn động lùi lại một bước.
Tổn thương tinh thần lực?!
Hắn căn bản không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy!
Hắn vốn định ngăn cản Hạ Mạt, nhưng hết thảy tới quá đột ngột, hắn căn bản không có cách nào phòng bị!
Diệp Vĩ vừa vào cửa liền nghe thấy lời nói kia của Lance, luc này sắc mặt của hắn trắng bệch, lo âu hỏi: “Xác định không có xem lầm?!”
Dám can đảm hoài nghi tố chất chuyên nghiệp của y, thùng thuốc súng Lance lập tức nổ, “Nếu như ngài không tin thì hãy gọi một y sĩ cao cấp tới!”
“Không, ta không phải có ý đó.

Lance điện hạ, Hạ Mạt vô cùng quan trọng đối với chúng ta, cho nên hắn nhất định không thể bị làm sao, ngài có thể…”
“Lance, coi như hoàng huynh van em…”
Trông thấy Diệp Vĩ cùng hoàng huynh nhà mình khẩn trương muốn chết, Lance thoáng thả mềm giọng, thế nhưng thần sắc vẫn khó coi như trước, “Cậu ấy bây giờ bị tổn tương tinh thần lực ở cường độ thấp, sau này bất luận làm cái gì thì cũng phải cam đoan còn thừa 10% tinh thần lực, nếu không sẽ trực tiếp ảnh hưởng tuổi thọ.

Nếu như cậu tiếp tục tùy hứng giống như hôm nay nữa, sớm muộn có một ngày sẽ thành tinh thần lực khô kiệt.

Chờ đến khi tinh thần lực của cậu ấy thật sự khô kiệt rồi thì anh tìm ai mà khóc!”
Nói xong, y nhìn hai người vẫn đang sững sờ tại chỗ, tức giận nói: “Kê đơn thuốc!”
Randall cùng Diệp Vĩ vội vàng tránh đường cho y.
Đợi Lance giận đùng đùng rời khỏi, ánh mắt Diệp Vĩ đảo qua khuôn mặt tái nhợt của Hạ Mạt, sau đó rơi vào trên người Randall, “Hôm nay rốt cuộc là…”
“Đều là ta không tốt.” Randall cúi thấp đầu, “Nếu như khi phát hiện ra tình huống khác thường ta có thể ra quyết định thật nhanh thì sẽ không xảy ra chuyện sau đó.”
“Chuyện sau đó?”
“Ừm.” Randall miêu tả đơn giản lại tình cảnh lúc Hạ Mạt té xỉu một lần.
Diệp Vĩ càng nghe càng kích động, về sau không thể tự kiềm chế bắt lấy bả vai của Randall, hai mắt đỏ thẫm, thanh âm đều run rẩy: “Bạch quang?! Chấn động?! Không gian biến hình?! Cơ giáp đâu?! Cơ giáp mà hắn hợp thành ở đâu?!”
Hết chương 164..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận