Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu


Quả boom cấp tốc xuyên qua thính phòng, dồn thẳng vào đài thi đấu thể thao!
Giờ phút này tất cả mọi đều đem lực chú ý lên người Hạ Mạt, hoàn toàn không biết tí gì về chuyện xảy ra sắp tới!
Hạ Mạt nhắm mắt lại, xúc giác tinh thần gần như vùi đầu toàn bộ vào trong khung kim loại, chỉ có một hai sợi không nghe lời tiêu tán ở trong không trung.

Lúc này mới bắt đầu trận đấu được mười giây, Hạ Mạt còn âm thầm cân nhắc nên dùng biện pháp gì để có thể vất vả một làn nhàn nhã nhã suốt đời.

Trước mắt không ngừng xuất hiện hình ảnh Trần Tuấn Vũ tranh tài, trong đầu giống như có gì lóe lên, cậu còn chưa kịp bắt lấy đã cảm thấy có cái gì đang bay về phía mình.
Cùng lúc đó, vài tên Alpha trên khán phòng cũng phát hiện ra vấn đề, chỉ tiếc bọn họ rời đi quá xa, dù có tiến lên thì cũng không còn kịp rồi!
Randall căn bản không có thười gian để ý cử động của mình có phí công hay không, hắn đột nhiên nhảy lên, cơ giáp màu ngân bạc trong nháy mắt bao trùm toàn thân, tốc độ cao nhất chạy về phía Hạ Mạt.
Tốc độ của hắn có thể được coi là tốc độ ánh sáng, ngay lúc hắn chỉ còn cách Hạ Mạt 5m, quả Boom bỗng nhiên bạo liệt!
“OÀ..ÀNH!”
Tiếng nổ đinh tai nhức óc hầu như làm cho mọi người mất đi thính giác, ánh lửa bốc lên và tro bụi mịt mờ đã che khuất tầm mắt của mọi người.
Sự việc phát sinh quá đột ngột, trường đua loạn thành một đoàn, tiếng thét chói tai, tiếng gọi ầm ĩ, tiếng kêu thảm thiết bên tai không dứt.
Bảo vệ lập tức xuất hiện phong tỏa hiện trường.
Randall ở gần đó nên bị đánh sâu vào, lực đánh mạnh mẽ làm cho hắn lui lại tầm mười bước, chờ đến khi hắn vất vả dừng lại, sương mù đã tản đi, trường đấu lấy Hạ Mạt làm trung tâm đã hình thành một hố sâu tầm 10m! Năm tuyển thủ dự thi bao gồm cả Hạ Mạt đều biến mất!
“Hạ Mạt…”
Hắn nhìn chằm chằm hố to không ngừng bốc khói, gương mặt lạnh lùng trở nên hết sức dữ tợn.
Trong khoảnh khắc, trong đại não xuất hiện một thanh âm như vậy, “Hạ Mạt đã xảy ra chuyện, đã chết?” Ý nghĩ này mới vừa xuất hiện, lập tức bị hắn bóp chết!
Không!
Không có khả năng!

Hạ Mạt không có khả năng dễ dàng biến mất như vậy!
Hắn chạy đi tới hố to, vài người mặc cơ giáp cảnh vệ loại nhẹ tiến lên ngăn trở, “Điện hạ, mời tỉnh táo!”
“Hạ Mạt vẫn còn bên trong!”
Randall liều mạng xông về phía trước, mấy tên cảnh vệ không dám chơi liều với hắn, ngay khi phòng tuyến sắp bị phá tan thì ánh tay của hắn bị nhíu lại, cả người bị cưỡng ép lùi về sau hơn 10m!
“Thả ta ra!” Randall quay đầu, nhìn chằm chằm đại tướng Vu Dục mặc cơ giáp cảnh vệ loại nhẹ đứng đằng sau.
“Ta biết bằng hữu của ngài ở bên trong, thế nhưng…” Âm thanh của Vu Dục vô cùng lạnh lùng và tàn khốc, rất không lưu tình nói ra sự thật mà Randall cũng biết nhưng không chấp nhận, “Quả bom kia là vi hạch 218, trừ phi hắn mặc một bộ cơ giáp cấp 2 trở nên, nếu không, không thể nào sống được.”
Những lời này như một chậu nước lạnh, làm cho lửa giận cùng lo lắng của Randall lập tức đông lạii.

Hắn rũ mí mắt xuống, thân thể cao lớn giống như một dây cung bị kéo căng đến cực hạn, tùy thời đều có thể đứt gãy.
Lance, Vu Triết, Trần Khiết cùng Trương Lợi đi tới, sự phẫn nộ cùng đau khổ cũng không ít hơn Randall..
Ai có thể dự đoán được đây? Ai có thể đoán được sẽ có người ám sát Hạ Mạt trong giải thi đấu?
Hốc mắt của Lance phiếm hồng, có lẽ y mới là người hiểu rõ tình cảm của Randall và Hạ Mạt nhất, vài ngày trước y còn đang đắc chí vì mình sắp có Hoàng điệt, hôm nay lại…
Không còn cái gì nữa.
Y giơ tay lên, nhẹ nhàng mà khoác lên bờ vai của Randall, định nói vài câu khuyên nhủ, lại phát hiện mình thậm chí ngay cả một câu đầy đủ đều nói không nên lời.
Đúng vậy a, y cũng rất thương tâm, làm sao có thể nói ra lời an ủi người khác?
Trương Lợi cùng Trần Khiết liếc nhau, nhìn người dự thi đang được đặt ở trên cáng cứu thương, trầm mặc không nói gì.
Vu Triết chậm rãi đi đến sau lưng Vu Dục, bàn tay to lớn của Vu Dục nhẹ nhàng đặt lên đầu hắn, vuốt vuốt.
Randall trầm trọng đi về phía trước.
Cảnh vệ còn muốn ngăn trở, Vu Dục lại khoát khoát tay, ra hiệu bọn họ không sao, bởi vì hắn biết Randall điện hạ bây giờ đã itnrh táo.
Chỉ mười giây sau khi sự cố xảy ra, toàn bộ nhân viên trong trường Exxon cũng đã biết được sự cố trọng đại này, cùng lúc đó, video vụ nổ này cũng được đăng lên mạng, mang theo tựa đề lớn “Sân thi đấu đột nhiên nổ tung, thiên tài chết tại chỗ!” Lập tức được chia sẻ cuồng nhiệt ở trên mạng.
Randall đứng trước vách hố cháy đen không ngừng bốc khói, mắt cúi xuống nhìn đáy hố, không nói một lời.

Vu Dục gọi tới sĩ quan phụ tá, thấp giọng phân phó, “Lập tức tra rõ việc này.”
“Vâng!”
Trên khán đài.
Laurent cùng Tống Tu đứng ở trong đám người, mắt lạnh nhìn tình huống trên đài.
Tống Tu tiến đến bên cạnh gã, thấp giọng nói: “Đại nhân, vụ nổ này…”
“Tôi cũng cảm thấy kỳ quái.” Laurent hai mắt nhìn chằm chằm cái hố cháy đen, “Cậu không chú ý tới người kia sao?”
“Không có.” Tống Tu hổ thẹn mà lắc lắc đầu, ngay sau đó còn nói: “Mặc dù không biết cái này là ai làm nhưng mà thật là hợp với tâm ý của chúng ta.”
“Đúng vậy a.

Nếu không thể làm việc cho ta, chẳng bằng sớm hủy diệt.

Hừ…”
Gần vạn người trong hội trường vẫn chưa hết sợ hãi, mọi người nhìn trên đài thi đấu khắp nơi đều là tro bụi và vết máu, vừa cảm thấy may mắn lại vừa âm thầm bi ai
Trong lúc nổ tung, ánh mắt của bọn họ đều tập trung ở trên người tàn đại, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn quả bom nổ tung trước người tàn đại, lại bất lực.

Từ nay về sau, tàn đại sẽ hoàn toàn biến mất chăng? Nhân sinh huy hoàng tầm ba tháng đã đánh giấu chấm tròn.
Sân thi đấu nghiêm túc yên lặng, gần vạn người trong hội trường, ngoại trừ tiếng thương binh than nhẹ, tiếng dặn dò của bác sĩ thì không còn nghe thấy bất cứ một thanh âm gì.

Mọi người đều không hẹn mà cùng mặc niệm những người đã chết đi trong sự cố này…
Nhưng mà, trong hiện trường yên tĩnh như thế này, bỗng nhiên truyền đến một thanh âm từ đáy hố… Thanh âm kia có phần khàn khàn, như là thanh âm an ủi của những người vừa trải qua một chuyện vô cùng kinh sợ!

Ánh mắt u ám của Randall bỗng chốc sáng lên, hắn nhanh chóng nửa ngồi xuống, nhìn vào bên trong.
Lance, Trần Khiết, Trương Lợi cùng Vu Triết nhìn thoáng qua nhau rồi vội vàng chạy chậm tới bên cạnh hố đen.
Những người cảm xúc sa sút cũng kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía âm thanh thoát ra
“Hạ Mạt!” Randall thăm dò hô một tiếng.
Âm thanh dưới đáy hố ngừng lại, ngay sau đó là thanh âm ngạc nhiên của Hạ Mạt, “Randall điện hạ?!”
Thanh âm Hạ Mạt?! Hạ Mạt còn sống!
Ha! Ha ha!
Em ấy còn sống! Em ấy còn sống!
Thật tốt quá!
Tầm tình của Randall chưa bao giờ thanh đổi nhanh như hôm nay!
Vu Dục thấy thế liền lập tức lệnh cho các binh sĩ đi xuống xem xét.
Trong vòng hơn mười giây ngắn ngủi, trái tim của mọi người cũng bị nhấc lên đến cổ họng.
Sau khi binh sĩ trở về liền bất khả tư nghị nói: “Đáy hố, đáy hố có một khối kim loại lớn.”
“Kim loại?” Vu Dục hỏi lại.
“Đúng, đúng.

Khối này kim loại có vẻ như, như…”
“Như cái gì?”
“Như một phi thuyền phòng ngự một người điều khiển, hơn nữa nhìn trình độ tổn hại bên ngoài, hẳn là cấp hai…”
“Cái gì?!” Mọi người không hẹn mà cùng hô lên.
Randall lại không quản được nhiều như vậy, hắn không nói hai lời trực tiếp theo vách tường trượt xuống dưới.
Trên khán đài.
Laurent nhíu mày, nhìn về phía đám người đang bạo động.
Tống Tu xem một chút, nói: “Đại nhân, tình huống có biến, tựa hồ là…”

“Là cái gì?”
“Đã có dấu hiệu có người sống sót.”
“Đáng giận… Hy vọng người kia tuyệt đối không phải…”
Randall đến tận cùng của hố to, quả nhiên nhìn thấy mặt ngoài phi thuyền bịt kín cái hố, bởi vì chịu đựng công kích của vi hạch 218, mặt ngoài của nó đã xuất hiện dấu hiệu hòa tan cùng khe hở.
Hắn nhẹ nhàng dẫm lên kim loại dưới chân, phát ra tiếng vang trầm thấp, ngay sau đó liền nghe thấy thanh âm vui mừng của điện hạ, “Randall điện hạ? Randall điện hạ là anh sao?”
Randall giơ lên khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, bởi vì tâm tình buông lỏng, ngay cả thanh âm cũng mang theo ý cười, “Em bị thương sao?”
“Không có, thế nhưng có người bị trật chân.”
“Xung quanh em còn có người?”
“Vâng.

Tính cả em thì tổng cộng có…tổng cộng có 5 người.”
Năm người?
Không phải chính là mấy người mất tích đó sao?
Nói cách khác trong lần sự cố này không có người chết?!
Nụ cười trên mặt Randall càng thêm rõ ràng, hắn thấp giọng nói: “Em làm cực kỳ tốt.

Bọn em có thể đi ra không?”
“Em thử xem.” Một lát sau, Hạ Mạt chán nản,thất vọng nói: “Không được, tinh thần lực của em đã hết sạch.”
“Vậy bọn em chờ, ta lập tức đi gọi người.”
“Được.”
Randall nhảy ra hố sâu, nói với Vu Dục: “Trong hầm tổng cộng có năm người, đại bộ phận là vết thương nhẹ.”
“Tốt!” Vu Dục lập tức chỉ huy binh sĩ, “Vội vàng cứu người ra!”
Hết chương 143..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui