Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử

Edit: Linh

Cha của Tiểu Viên Viên là Lý Khang, tuy rằng không phải con rể ở rể nhưng trên thực tế cũng không khác biệt nhiều lắm. Có thể nói một đứa con trai là cho Khang gia. Hắn còn thiếu công ơn Khang lão gia tử nuôi dưỡng, vì vậy Lý Khang hết sức thương Khang Huy. Cũng may chính là Tiểu Viên Viên sinh tương đối muộn, thời điểm sinh hắn ra, Khang Huy đã lớn. hơn nữa cũng không thân thiết với Lý Khang, bằng không cũng phải xếp sau Khang Huy.

Khang lão gia tử bụng dạ khá là nhỏ nhen, ông không quá thích Khang Huy và Lý Kham thân thiết. Vì ngại Khang lão gia tử, khi đó, Khang Huy và Lý Khang càng lúc càng xa cách. Lý Khang còn không thể làm ra hành vi quá khích gì.

May mắn có Tiểu Viên Viên, đây chính là đứa con của riêng mình. Lý Khang thập phần yêu thương đứa nhỏ này. Bất quá đây không phải là cưng chiều, Tiểu Viên Viên ở nhà ăn chân gà cũng có số lượng hạn chế. Bằng không đứa nhỏ cũng không đến nỗi chân gà cũng thèm thuồng như vậy. Cư nhiên ở Dư gia rượu chè quá độ, là, ra một trò khôi hài như vậy!

So sánh hai người với nhau, Dư Lãng là quá được chiều rồi. Dư Hải Thiên đối với y là cưng chiều không thể cưng hơn. Giống như là hận không thể nhai nát thức ăn, nhét vào trong miệng Dư Lãng, so với Dư Hải Thiên đối với Dư Lãng, Lý Khang kia thật sự không đáng được coi là cưng chiều. Tiểu Viên Viên đứa nhỏ này năm tuổi đã có thể tự mình đi tiểu. Dư Lãng vào tuổi đó còn đang để cho Dư Lãng giúp mình đi tiểu đâu.

Tiểu Viên Viên bụng không còn đau nữa, lại muốn đi tiểu, còn không muốn người khác giúp mình: “Em sẽ tự mình đi, em đã lớn như vậy rồi, để người khác biết em đi tiểu còn nhờ người giúp, sẽ cười em mất!”

Dư Lãng cũng không để ý bản thân bị Tiểu Viên Viên vô tình chọc vào vết thương thời thơ ấu mà là thực sự cầu thị biểu hiện sầu lo của mình: “Em muốn tự mình đi tiểu? Cũng được, nhưng đừng có mà tè ra quần nha, ở đây cũng không có quần lót nhỏ cho em, tiểu ra quần, em cũng chỉ có thể cởi truồng!”

Tiểu Viên Viên hừ một tiếng, tự mình đi xuống giường trèo lên trên đùi Dư Lãng, để Dư Lãng ôm mình đi WC, đợi cho khi đến cửa nhà vệ sinh, cũng không có đi tiểu: “Anh, em đau bụng quá, em muốn nhìn thấy ba ba, anh dẫn em đi tìm ông ấy được không?”

Dư Lãng vui vẻ: “Em muốn chạy tới nhà vệ sinh chính là vì muốn nói với anh cái này?”

Tiểu Viên Viên đã lên kế hoạch sẵn chỉ gật gật đầu, vẻ mặt đáng thương hề hề chỉ ngoài cửa: “Cái bại hoại kia ở bên ngoài đâu. Ba ba của em nói, chính là cái tên bại hoại kia không cho anh về nha, cùng chơi với em.”

Tiểu Viên Viên xoay xoay đầu, thấy trong nhà vệ sinh có cửa sổ liền vui vẻ: “Anh, chúng ta lát nữa có thể trốn ra ngoài bằng cửa sổ. Đảm bảo cái tên bại hoại kia không tìm thấy chúng ta đâu.”

“…”Dư Lãng có chút không biết nói gì, nhắc nhở Tiểu Viên Viên đang vui vẻ đến nỗi hoa chân múa tay: “Nơi này là tầng sáu…”

Không nói đến chuyện tại sao y lại phải đi đằng cửa sổ, cửa số có thể mở ra được hay không mà chính là, đi ra bên ngoài được, chẳng nhẽ muốn chơi trò đi trên không sao?

Tiểu Viên Viên nhất thời liền hiểu ra, chốc lát sau lại có một cái chủ ý: “Anh, nếu không chúng ta tìm thuốc ngủ rồi cho ông ấy uống đi. Chờ ông ấy ngủ rồi chúng ta có thể chạy…”


Dư Lãng đành phải giải thích với Tiểu Viên Viên: “Em nếu muốn tìm ba ba của mình, anh có thể đưa em trở về…”

“Em không cần! Trong nhà cũng không có anh!” Tiểu Viên Viên nước mắt chốc lát đã chảy xuống, khóc đến nấc lên: “Em muốn ba ba của em, cũng muốn về nhà, cũng muốn có anh cơ. Không có anh em không về…”

Nói xong, còn có chút sợ hãi lôi kéo tay của Dư Lãng: “Anh, anh sẽ đi cùng em tìm ba ba đúng không?”

Dư Lãng nghĩ chính mình vẫn là một đứa bé đâu, y đối với đứa nhỏ không có cái gì kiên nhẫn. Y bị Tiểu Viên Viên khóc đến nỗi đầu cũng đau, nhanh chóng mở cửa đi tìm Dư Hải Thiên.

Tiểu Viên Viên không nghĩ tới mình khóc Dư Lãng cũng không nhận lời về nhà cùng mình mà lại còn gọi Dư Hải Thiên tới. Nhất thời tiếng thút thiết liền im bặt, oa một tiếng, ủy khuất khóc càng thương tâm. Một bên còn dùng sức ở trong ngực Dư Hải Thiên vươn chân đá hắn.

Dư Lãng cũng không phải chán ghét đứa nhỏ, khi nó không khóc còn khiến người yêu thích. Nhưng chỉ cần mở miệng ra khóc một tiếng, cái miệng rộng oa oa kia, có thể lật tung nóc nhà.Y cũng không phải chán ghét, mà là không thể trêu vào. Y thấy trẻ nhỏ khóc liền cảm thấy sợ hãi. Cảm thấy mình nói như thế nào cũng là được Dư Hải Thiên nuôi từ nhỏ đến lớn, Dư Hải Thiên hẳn là sẽ biết dỗ dành đứa nhỏ.

“Tiểu Viên Viên không phải vừa mới nháo lên muốn ăn cháo hải sản sao? Con đi xuống mua cho nó.” Dư Lãng ném Tiểu Viên Viên cho Dư Hải Thiên, bắt đầu mặc áo khoác.

Dư Lãng là mặc áo ngủ tới, bọn họ đến bệnh viện, lập tức đều mang quần áo lại đây, chẳng qua cảm thấy Tiểu Viên Viên không nên ăn cơm, cũng không có mang đồ ăn khuya tới đây. Vừa rồi Tiểu Viên Viên nháo lên keu đói bụng, muốn ăn cháo hải sản, cũng không có cho hắn.

Dư Hải Thiên nhịn Tiểu Viên Viên vài ngày, lúc này rốt cuộc thấy Tiểu Viên Viên đã khiến Dư Lãng cảm thấy phiền. Hắn đã nói rồi, Dư Lãng cho tới bây giờ đều là được người ta dỗ dành. Để y đi dỗ người khác có thể dễ dàng vậy sao? Một lần hai lần còn có thể, nhiều lần, Dư Lãng không tác mao không được, hắn đã sớm chờ ngày này đâu.

“Đi thôi, đi thôi, tiện đường mua thêm cho ba ba một phần ăn khuya!” Dư Hải Thiên khoái trá ấn Tiểu Viên Viên  vào trong ngực, không có Dư Lãng liền giờ trò uy hiếp: “Tiểu Viên Viên, còn khóc nữa, sẽ bị đánh đòn nha.”

Tiểu Viên Viên cứng lại, lau nước mắt, mở ra hai tay, muốn tìm Dư Lãng: “Anh, anh ơi, ông ấy nói lát nữa anh đi rồi sẽ đánh chết em…”

Dư Lãng nhanh chóng đẩy cửa đi ra, y cảm thấy Dư Hải Thiên dù có hỗn đản hơn nữa, cũng không đến nỗi đánh trẻ con đi? Y đem thức ăn khuya mang về, đến khi ở trong thang máy còn tự hỏi vấn đề này. Một cái không chú ý đã để người bắt lấy.

Người giữ lấy y đại khái cũng thật không ngờ ở trong này có thể gặp được Dư Lãng, cầm lấy cánh tay của y, vẻ mặt vui sướng: “Dư Lãng!!!”


Dư Lãng giống như gặp quỷ mà nhìn An Di, giờ này là mấy giờ rồi hả, sao cô ta còn ở trong này. Khó có thể là người của An gia nằm viện ở trong này a: “Chị sao lại ở đây?”

An Di thấy Dư Lãng liền vô cùng vui vẻ, cũng không quản đến mục đích ban đầu khi đến đây của mình mà kéo Dư Lãng không buông tay, rất là nhỏ nhen hỏi: “Chị đến nhìn Khang Huy, em cũng đến thăm anh ấy đúng không?”

Dư Lãng cau mày, gỡ bàn tay đang kéo cánh tay mình ra, do dự cũng không tốt: “Khang Huy cũng ở bệnh viện này?”

“Em không phải là đến thăm cậu ấy sao!” An Di cho rằng Dư Lãng là tới thăm Khang Huy đâu. Như vậy có lẽ khả năng Khang Huy về Dư gia còn có chút hy vọng. Cái này, cô cảm thấy có chút thất vọng. Nhưng mà đảo mắt lại không có chuyện gì. Dù sao không trở lại Dư gia đối với cô cũng không có tổn thất gì, tương phản, trở lại Dư gia đối với cô mới có tổn thất đâu. Ai biết Dư gia có thể để ý đến mình hay không.

An Di nhìn Dư Lãng có chút ấp a ấp úng: “Dư Lãng, chị hỏi em một chuyện nha. Mẹ em nói em và Khang Huy, hai người có tỷ lệ ghép thận thành công đúng không?”

Dư Lãng có lệ gật đầu, châm chọc nói: “Như thế nào, cũng muốn em cho thận đúng không? Sao các người không tự mình cho thận đi a?”

“Mọi người không phải là không thể cho hay sao. Nếu có thể cho Khang Huy thận, chị khẳng định sẽ cho cậu ấy.” An Di có chút mất hứng, cô cảm thấy Khang Huy dù nói như thế nào cũng là em trai Dư Lãng đi. Được rồi, người thừa kế gia tộc lớn như thế này, anh em còn không bằng người xa lạ đâu. Chính là cũng không thể để một người đi tìm chết đi. Càng huống hồ, Khang Huy dù thế nào cũng là anh rể của y. Ba ba của cháu ngoại trai tương lai đi. Không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật. Dựa vào cô, không thể hóa thù thành bạn sao, tất cả mọi người là người một nhà.

“Dư Lãng em không thể giúp cậu ấy sao? Cậu ấy cũng không tranh tài sản với em. Liền nhìn vào mặt mũi của chị, em cứu cậu ấy không được sao. Mẹ của em nhìn mặt mũi của chị cũng còn phải giúp Khang Huy đâu!”

Hiện tại, An Di nhắc tới An Tuệ Lan ngược lại thực cảm kích.

Dư Lãng vốn là có chút tức giận, y làm chi mà lại ăn nó rửng mỡ, xuống dưới mua đồ ăn khuya để kết quả là gặp phải An Di bám người này. Kết quả, nghe được câu nói sau cùng sắc mặt biến đổi đến nỗi phi thường cổ quái. Y giống như không chút để ý hỏi An Di: “Cô của chị đồng ý để chị đến với Khang Huy sao?”

An Di gật đầu, có chút không vui nói; “Chị hình như đã hiểu nhầm rồi, mẹ của em thật sự là vì muốn tốt cho chị. Cô trước kia phản đối là sợ Khang Huy gạt chị. Mẹ của em là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, cô sợ chị sẽ giống cô. Chờ đến khi phát hiện Khang Huy là thật lòng thích chị, cũng không phản đối nữa. Cô còn nói chuyện xong với ba mẹ chị rồi đâu, ngay cả ông bà cũng không phản đối nữa.”

An gia đồng ý, nguyên nhân rất lớn là bởi vì An Di mang thai. Hơn nữa thái độ quá mức kiên trì, để cho cô sảy thai liền đi tìm chết. Cô nói cho ba mẹ mình biết. Nếu họ dám kéo mình đi đến bệnh viện, cô liền dám nhảy từ trên lầu bệnh viện nhảy xuống. An Di thiếu chút nữa không có cầm dao cắt cổ tay. Bị cô hù dọa như vậy, An Huệ Lan lại ở một bên nói chuyện, người nhà họ An chỉ đành cam chịu đồng ý.

Dư Lãng khóe miệng co rút, hai đời đều gây chuyện. Y thật sự muốn biết An Huệ Lan có phải cùng người nhà mình có hận thù gì không. Càng là người thân, càng bị hãm hại thảm. Không nói đến con trai mình là Khang Huy, An Di bị An Huệ Lan làm hại. Hồ đồ ngủ với em họ của mình. Hiện tại bà ta còn muốn tiếp tục hại một nhà cha mẹ của mình, để một đôi chị em kết hôn, mệt cho bà ta làm ra được loại chuyện này!!


Dư Lãng đầu óc xoay chuyển, lát sau lại hỏi An Di: “Nhà chị không làm xét nhiệm với Khang Huy?”

Nghĩ nghĩ, Dư Lãng cảm thấy An Huệ Lan sẽ làm loại chuyện này nhất định là vì vậy. Muốn hiến thận có tỷ lệ hợp cao, người nhà bao giờ cũng cao hơn người ngoài. Dòng máu của nhà họ An chính là có quan hệ với Khang Huy, An Huệ Lan tám phần biết muốn y đem thận của mình cho Khang Huy là hoàn toàn không có khả năng, cô liền có chủ ý.

An Huệ Lan dù thế nào cũng không có khă năng nói cho họ biết, Khang Huy mới là con của con, là cháu ngoại của ba mẹ đi? Có chuyện giữa An Di và Khang Huy, An gia không ăn luôn An Huệ Lan và Khang Huy, còn quyên thận? Không tuyệt giao đã là tốt lắm rồi.

An Huệ Lan căn bản là không có khả năng đem sự tình nói ra.

Nhưng là An gia sao lại phải vô duyên vô cớ đem một quả thận cho Khang Huy hả? Không quen không biết, đừng nói là cho thận, tình cảm cũng chẳng có đến chỗ Khang Huy, chứ làm gì có chuyện đi làm xét nhiệm.

Thời gian này An Di liền đi ra, An Di mang thai, đứa nhỏ của Khang Huy, hơn nữa con bé còn nhất quyết không phải là Khang Huy không lấy chồng.

Khang Huy nếu như là con của An Huệ Lan, An gia không có khả năng giúp hắn. Nếu muốn được giúp đỡ, thời gian này, con rể so với cháu ngoại trai tốt hơn nhiều.

Quả nhiên, An Nghi có chút lo lắng đạo: “Chúng ta ngày mai cùng lên tới làm xứng hình, cũng không biết có thể xứng hình thành công hay không, nếu có thể thành công thì tốt rồi.”

An Nghi cũng không đại tưởng cầu Dư Lãng, bởi vì nàng biết, trừ phi Dư Lãng choáng váng, nếu không Dư Lãng khẳng định không cấp.

Dư Lãng an ủi cô nói: “Đừng lo lắng, em cảm thấy xét nhiệm thành công khả năng rất cao.” đến lúc đó y sẽ nhìn xem An Huệ Lan diễn tuồng như thế nào đi.

Khi Dư Lãng trở lại phòng, kinh dị phát hiện Lý Khang cư nhiên cũng ở đó. Tiểu Viên Viên ở trong ngực Lý Khang, đang cáo trạng Dư Hải Thiên với Lý Khang đâu. Ngược lại cũng không nói Dư Lãng nói bậy, thấy Dư Lãng tiến vào còn muốn Dư Lãng ôm mình.

Dư Lãng cũng không biết mình rốt cuộc khiến cho Tiểu Viên Viên thích ở chỗ nào. Đại khái, có lẽ là vì Lý Khang dạy đứa nhỏ này đi.

Tiểu Viên Viên bệnh gần như đã khỏi, chính là vì để cho an toàn, mới muốn ở lại bệnh viện quan sát một đêm. Lúc này Lý Khang cũng tới, Dư Hải Thiên nhanh chóng ném Tiểu Viên Viên lôi kéo Dư Lãng bước đi.

Tiểu Viên Viên ghé vào trong ngực Lý Khang, tội nghiệp nhìn Dư Lãng: “Anh, ngày mai anh có đến xem em không? Em cũng bị bệnh, anh đến thăm em nhé?”

Dư Lãng vẫn rất thích Tiểu Viên Viên, trên mặt nó hôn một hơi: “Được, ngày mai anh tới thăm em.”


Tiểu Viên Viên nhất thời vui vẻ, đứa nhỏ cũng không phải quá muốn Dư Lãng đến thăm mình. Chẳng qua nó biết, ba ba thấy anh trai sẽ cực vui vẻ. Hơn nữa, nó còn vừa làm chuyện xấu, hy vọng ba ba nhìn vào ngày mai anh còn đến thăm mình, không cần đánh mông nó.

Dư Lãng vội vàng cả đêm, cũng có chút mệt, còn bị cảm lạnh, lên xe, nằm ở phía sau. Dư Hải Thiên tìm một cái thảm đắp lên cho y, sờ sờ đầu Dư Lãng: “Gặp ai hả?”

“Làm sao ba ba biết?”

Dư Hải Thiên mỉm cười: “Nhìn con rất vui vẻ.”

Dư Lãng muốn soi gương, Dư Hải Thiên rốt cuộc là từ đâu nhìn ra mình vui vẻ. Mặc dù quả thật là y đang vui vẻ thật: “Con gặp phải An Di. Ba ba biết Khang Huy ở bệnh viện này đi?”

Dư Hải Thiên gật gật đầu. hắn không nói cho Dư Lãng. Hắn biết so với cái này còn nhiều hơn.

“An Huệ Lan đang cổ động người An gia làm xét nhiệm để hiến thận cho Khang Huy đó. An Huệ Lan đến giờ cũng không nói cho người An gia, Khang Huy là con của bà ấy.”

“Cô ta không dám.” Dư Hải Thiên thản nhiên phụ họa cho Dư Lãng.

Dư Hải Thiên khởi động xe, Dư Lãng ở phía sau trở mình một chút, đột nhiên nói: “Ba ba, ba nói xem, con đem chuyện Khang Huy là con của An Huệ Lan nói cho An gia được không? An Huệ Lan khẳng định sẽ thực thảm đi?”

Vào lúc ấy, An Huệ Lan khẳng định sẽ đầu đầy bao. Mười lăm năm trước, An gia có thể tha thức cho An Huệ Lan chưa lập gia đình mà đã có con. Mười lăm năm sau, An gia có lẽ có thể tha thứ An Huệ Lan đánh tráo đứa nhỏ. Nhưng là bọn họ khẳng định không thể tha thứ chuyện An Huệ Lan khoanh tay đứng nhìn, mở mắt trừng trừng nhìn An Di và Khang Huy loạn thành một đoàn.

Dư Hải Thiên thật lâu không nói gì, Dư Lãng nhịn không được từ phía sau bò ra trước, nhìn Dư Hải Thiên có chút lo lắng hỏi Dư Hải Thiên: “ Ba ba, ba có cảm thấy con quá độc ác không?”

Nói thật ra, An Huệ Lan đời này trừ bỏ đánh tráo y và Khang Huy, còn thật sự là không có cừu hận gì với mình, An Huệ Lan sẽ không thật sự cho là mình quá tuyệt tình đi. Kỳ thật đối tượng mà y muốn đuổi tận giết tuyệt chính là Khang Huy.

“Ba ba, con luôn cảm thấy Khang Huy sẽ không thành thật như vậy!”

Hiện tại Khang Huy so với đời trước thảm hơn nhiều lắm, Khang gia không có, Dư gia cũng không thừa nhận hắn. Chính là một cái Khang An, giống như cũng không có dũng khí buông tay, còn một cái An Huệ Lan. Bà ta lại có chỉ số thông minh không cao. Hơn nữa rõ ràng đã bị Khang Huy tha xuống nước. Chỉ bằng một cái An Di, liền đủ để cho chúng bạn xa lánh.

Khang Huy còn bị thận, hắn mà thành thật chờ chết, có quỷ mới tin đâu.

Dư Hải Thiên trầm mặc một lát, nở nụ cười, nhịn không được ở trên mặt Dư Lãng hôn một cái: “Con loại thủ đoạn này, làm sao có thể coi là ngoan độc được. Có một câu là đánh hổ không chết, tất lưu hậu hoạn. Ba ba dạy cho con, có một số việc, không làm thì thôi, một khi đã làm, liền nhất định phải làm thật quyết tuyệt.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui