Hắn không can tâm!
Không cam tân cứ yên lặng chết ở chỗ này, không can tâm trên lưng vẫn đeo tội danh phản quốc!
Hắn không cam tâm!!!
….
“Điểm Điểm? Điểm Điểm?”
Ai?
Ai đang ở bên tai hắn gọi to cái tên chôn sâu trong trí nhớ, giọng nói ôn hòa hiền lành tựa nắng sớm ban mai tiến vào trong ngực Chung Viễn Thanh, thật thần kì làm sao, giọng nói ấy từ từ xoa dịu đau thương trong lòng hắn.
Là ai?
Là giọng của ai, Chung Viễn Thanh nhíu mày, giống, giống lắm, tựa như khi hắn còn bé xíu tham ngủ, giọng cha gọi hắn dậy.
Cha?!
Ngay sau đó, một đôi bàn tay dày rộng mà ấm ấp đặt lên trán của Chung Viễn Thanh.
“Gặp ác mộng?” Giọng nói ấy hỏi, chan chứa quan tâm khiến Chung Viễn Thanh cảm thấy uất ức trong lòng.
Chung Viễn Thanh rốt cục không khống chế được, ép buộc bản thân mở to mắt.
Tựa như đã lâu lắm rồi không hề mở to mắt, trước mắt Chung Viễn Thanh hiện lên một mảnh mơ hồ, hắn vội vàng chớp chớp, lúc này mới chầm chậm nhìn rõ ràng.
Sau đó, hắn nhìn thấy người đứng trước mắt mình, người đang đắm trong ánh mặt trời ấm áp là người cha Chung Minh đã mất của hắn.
Cha?
Chung Viễn Thanh ngơ ngác nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, dáng người ông gầy gầy, nhưng lại sở hữu một bờ vai có thể nương tựa, đôi mắt đẹp đẽ, hàng mi dài dài, mắt phượng xinh đẹp mà Chung Viễn Thanh được di truyền cũng là từ ông, khóe miệng luôn mang theo nét cười ấm áp, tựa như chỉ muốn ở bên người này thì đó chính là thiên đường.
Đúng là cha rồi!
Chung Viễn Thanh bỗng cảm thấy mũi mình ê ẩm, cho dù hắn đã trải qua nhiều chuyện, chịu biết bao đau khổ cùng sỉ nhục, dẫu thể xác cùng tinh thần đã sớm kiệt quệ, nhưng phút chốc nhìn thấy ông, Chung Viễn Thanh dường như cảm thấy bản thân đang trở lại thời hắn còn nhỏ xíu, trốn dưới tán ô vững chắc của ông, là những tháng ngày thơ ấu vô tư lự đến trưởng thành của hắn.
Đột nhiên Chung Minh khúc khích cười, giơ tay sờ lên đầu Chung Viễn Thanh: “Sao khóc thế con, chẳng lẽ gặp ác mộng thật à, cha không ngờ tiểu thiếu gia nhà ta lớn đùng như thế rồi mà còn khóc nhè.
”
Sự vỗ về quen thuộc như nhiều năm về trước khiến Chung Viễn Thanh khóc càng to hơn.
“Ai u, lão cha của con chỉ đùa thôi, sao con khóc to hơn thế, con nói xem ngày mai con mang theo đôi mắt sưng đỏ thế này mà đi báo danh, chắc chắn sẽ bị người khác cười đến rụng răng đó.
”
Báo danh? Cuối cùng thì Chung Viễn Thanh nghe thấy lời của Chung Minh, nghe thấy có chỗ kì lạ.
Chung Viễn Thanh ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, căn phòng quen thuộc, sắp xếp quen thuộc, và còn cha đang ở trước mắt hắn.
Không đúng!
Chung Viễn Thanh nhớ rõ, năm hắn tròn mười sáu tuổi vào trường Ares Jun.
Trường Ares Jun qui định số năm học là 10 năm, kì khảo hạch tốt nghiệp là mỗi người nhận được lệnh tham gia chiến dịch.
Năm ấy, Chung Viễn Thanh lần đầu tiên tham gia chiến dịch viễn chinh do đế quốc đối đầu với Liên minh tự do, chính là chiến dịch rừng mưa Saint Bride nổi tiếng.
Trong chiến dịch, Chung Viễn Thanh dùng chưa đến một trăm binh lính, tiêu diệt hơn nửa căn cứ rừng mưa, cũng bắt giữ được năm sĩ quan năm sao cấp tá của liên minh trong căn cứ, sau trận đó tên tuổi của hắn bắt đầu nổi tiếng.
Nhưng mà, đến khi chiến dịch kết thúc, Chung Viễn Thanh thắng lợi tốt nghiệp trở về, thứ chờ đợi hắn là tin dữ cha Chung Minh của hắn đã qua đời vì bạo bệnh.
Cha vì bệnh mà mất, đến cả lần nhìn mặt cũng không thể, liên tiếp nhận lấy đả kích khiến Chung Viễn Thanh suýt nữa đắm chìm mãi mãi trong sự hối hận vô hạn.
Mà trong lúc ấy, Khang Hồng xuất hiện, có thể nói đã trở thành ánh mặt trời cuối cùng cứu lấy hắn.
Khang Hồng!
Nghĩ đến cái tên này, trong lòng Chung Viễn Thanh lại cảm thấy đau đớn, ngay đến hít thở cũng ngừng lại, vì sao, vì sao cuối cùng ngay cả anh cũng phản bội tôi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...