Nhìn Chung Viễn Thanh dẫu bị lườm nhưng vẫn dửng dưng như không, Chung Dương Bình tức sắp nổ phổi, lão hung hăng đập gậy vài cái, quay qua chất vấn Chung Minh: “Thật không ra thể thống gì cả.
Đây là đứa con ngoan cậu dạy dỗ đấy hả?”
Nếu Khang Định An đứng về bên lão, ông ta liền có thể bắt tay với Chung Dương Bình đẻ cùng kẻ xướng người họa, hung hãn chèn ép hai cha con Chung gia.
Tiếc rằng, ban nãy vừa xảy ra một số chuyện, Khang Định An đột nhiên nhận ra hình như ông đã xem thường vị Chung gia gia chủ Chung Minh này rồi.
Ông ta luôn cho rằng Chung gia đã bị Chung Dương Bình độc chiếm, nào ngờ Chung Minh dưới thói chuyên quyền của lão ta không những không chỉ có thể tự vệ mà còn nuôi dạy được một Chung Viễn Thanh ưu tú nhường vậy.
Xem ra, Chung Minh hãy còn chút bản lĩnh.
Vì lẽ đó, sau khi Chung Dương Bình nói xong, Khang Định An không hề hé răng, ông muốn xem tiếp trò vui, cân nhắc xem rốt cuộc nên đứng về bên nào.
Chung Dương Bình thấy Khang Định An cư nhiên không lên tiếng, lão không khỏi có chút căm tức nhưng cũng không dám phê bình Khang Định An.
“Chú hai, chú đang nói gì đó?” Chung Minh mặt ù ù cạc cạc nhìn Chung Dương Bình: “Viễn Thanh nhà cháu nói gì đắc tội với chú sao? Hơn nữa cháu tự nhận Viễn thanh nhà cháu là một đứa trẻ cực kì xuất sắc.
Cháu rất tự hào về nó.”
Nếu như nói, trước khi Chung Viễn Thanh đến, trong hội trường chỉ có mình Chung Kiệt, không có người gây trở ngại, Chung Dương Bình muốn làm gì đều có thể, có điều hiện giờ một Chung Viễn Thanh lóa mắt đứng lù lù ở đây đã che hết tia sáng yếu ớt Chung Kiệt mất rồi, còn ai có hơi chú ý tới gã nữa?
Càng điên hơn là, giọng điệu của Chung Minh cực kì giống với cái giọng ban nãy Chung Dương Bình giới thiệu Chung Kiệt với Khang Định An, trào phúng sắc bén đến nỗi khiến Chung Dương Bình hận không thể ói hết ba lít máu.
Cơ mà đó mới chỉ là màn dạo đầu.
Chung Minh vừa dứt lời, Chung Viễn Thanh bèn thở dài một hơi: “Thực ra con nghĩ không thể trách ông hai được.
Dù sao ông cũng đã cao tuổi rồi, nói bậy bạ vài câu cũng bình thường thôi.
Nếu không sao lại mặc nhầm quần áo của Chung gia gia chủ chứ?”
Chung Viễn Thanh nói một câu thế xong, tất cả mọi người đều không tự chủ được nhìn vào Chung Dương Bình, sau đó quay qua nhìn Chung Minh.
Quả nhiên đồ hai người mặc bất kể từ màu sắc hay hoa văn đều trông giống như đúc, chỉ khác ở chỗ trên hai bên cổ áo của Chung Minh có dùng chỉ kim tuyến thêu hình Âm dương thái cực thôi.
Mà hình âm dương thái cực này, tinh mắt một chút sẽ nhận ra, trên trang phục của Chung Viễn Thanh cũng có, có điều hắn chỉ có một.
Nhưng có thể suy ra, hình vẽ này có lẽ là thứ để phân biệt giữa dòng chính và các chi thứ.
“Hừ, đây là màu lão già ta thích nhất, chẳng nhẽ không được mặc sao? Chung gia gia chủ đã đồng ý để ta mặc đó, lẽ nào giờ vì tránh hiềm nghi, bắt lão già ta phải thay ra?” Chung Dương Bình mặt lạnh nói.
Tuy rằng lúc này Chung Dương Bình cũng hiểu lão chọn mặc bộ đồ này chắn chắn sẽ có rắc rối, thế nhưng hết cách rồi, lão có ngờ Chung Minh với Chung Viễn Thanh sẽ đến tham dự hội phụ huynh thật đâu, càng không biết Chung Viễn Thanh dám chỉ thẳng mặt nói.
Cộng thêm, lão đã nung nấu suy nghĩ này từ lâu rồi, hôm nay Chung Kiệt cứ liên tục thuyết phục bảo lão cứ thử một lần, đồng thời bởi vì từ sau khi Chung Minh lên làm gia chủ, vẫn rất ít xuất đầu lộ diên, quyền to của Chung gia đều rơi một nửa vào tay Chung Dương Bình, Chung Minh chỉ tương đương làm một con rối mà thôi.
Thế nên dưới tình huống như vậy, Chung Dương Bình tự nhiên không khỏi bị mê hoặc đồng ý mặc bộ đồ này vào người.
Lão trăm triệu không ngờ tới, lần đầu tiên mặc bộ này ra ngoài đã bị ăn quả đắng.
Kỳ thực mấy chuyện kiểu này, mọi người đều biết hết đấy nhưng không có nói ra thôi, song ai biết cha con Chung gia không những đến mà còn chẳng nể nang vạch trần.
Tuy nhiên, nếu giờ Chung Dương Bình cúi đầu, vậy chẳng khác nào bảo lão đang chột dạ, do đó Chung Dương Bình chỉ có thể cậy già lên mặt, nói nhăng nói cuội.
Dẫu sao lão đã cao tuổi thế này, một đứa thò lò mũi xanh như Chung Viễn Thanh dám làm gì lão sao? Chung Dương Bình vô cùng tự tin.
Thế nhưng phải để Chung Dương Bình bất ngờ rồi, Chung Viễn Thanh dám cùng lão đối cứng: “Cha cháu có đồng ý, nhưng tiên quyết là ông chỉ có thể mặc bộ này ở trong Chung gia mà thôi, chứ không được tùy tiện mặc ra ngoài.
Giờ để ông đi thay chả khác nào không nể mặt ông.
Có điều, nếu như cứ tự vượt ra khỏi khuôn phép, không xử lí thì người mất mặt là Chung gia chúng ta đúng không ông hai? Mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, để mọi người nghĩ đến một chuyện nhỏ mà Chung gia chúng ta chuyện bé xé to, không biết phép tắc, rồi nhỡ cứ mãi không xử lý những việc này thì sẽ có ngày cả Chung gia tiêu đời mất.”
Chung Viễn Thanh dừng lại một chút, liếc nhìn sắc mặt khó coi của Chung Dương Bình: “Hay là vậy đi, tới lúc Chung gia bị nhục mặt, ông hai đứng ra gánh vác nhé.”
Chung Dương Bình là kẻ cực kì để ý tới mặt mũi, lúc nào cũng tự xưng mình cúc cung tận tuy vì Chung gia, nếu bị gánh tiếng xấu, bảo lão muốn sống sao đây.
“Mi, mi ngậm máu phun người!” Chung Dương Bình tay run run chỉ vào Chung Viễn Thanh.
Chung Viễn Thanh cười tươi nhìn Chung Dương Bình, đột nhiên tiến về phía trước, đỡ lấy Chung Dương Bình, vỗ xuôi xuôi lưng lão: “Trời ạ, ông hai, cháu chỉ ăn ngay nói thẳng mà thôi.
Nói không hay thì cháu đang khuyên ông những lúc này nên có người kề cận thôi.
Ông coi xem, đại ca Chung Tri ngày nào cũng bận tối mặt tối mũi, chị Chung Tuyết sắp lấy chồng rồi.
Còn….”
Chung Viễn Thanh bỗng nhiên trầm trọng: “Còn nếu ông cứ tin tưởng, dốc sức nâng đỡ hai người kia, nói trắng ra, hai người đó chẳng phải cháu ruột của ông.
Ông phải mở to mắt ra mà xem bọn họ rốt cuộc có thật lòng nghe lời hay đùa bỡn coi ông như con khỉ nhé.”
Giọng của Chung Viễn Thanh rất thấp, đến nỗi Chung Kiệt đứng sát bên chỉ nghe được loáng thoáng, gã thấy Chung Viễn Thanh đang nở nụ cười xấu xa, lòng càng thấp thỏm.
Từ khi nghe nói Chung Viễn Thanh được người cứu khỏi chỗ Naiden thì Chung Kiệt đã đứng ngồi không yên rồi.
Gã hận Chung Viễn Thanh, cũng hận không thể mượn tay Naiden phá hủy Chung Viễn Thanh, thế nhưng phải với tiền đề Naiden ra tay được trước đã.
Song, cư nhiên vẫn để Chung Viễn Thanh chạy thoát.
Việc này không chỉ riêng Naiden tiếc nuối mà gã cũng tiếc.
Từ vấn đề này, nhiều manh mối rất có thể đã bị phanh phui ra, nghĩa là, chính gã hay cả Naiden, hoặc kế hoạch và sắp xếp của người chống lưng cho Naiden, rất có khả năng bị tra ra.
Nếu đúng là vậy, tình cảnh hiện nay của gã đang cực kì nguy hiểm.
Nghĩ tới đây, Chung Kiệt bỗng nhiên thấy hối hận, vì sao gã ma xui quỷ khiến đồng ý giúp đỡ người kia, nghe theo Naiden cơ chứ.
Chỉ là phải đen thế nào mới đụng phải tay chỉ huy ngu như heo giống Naiden đây?
“Anh hai.” Thời điểm Chung Kiệt đang thất thần, giọng của Chung Lam bỗng vang lên, Chung Kiệt nhất thời giật mình tỉnh lại, phải rồi, giờ không phải lúc gã thất thần, gã còn rất nhiều việc cần làm lắm.
Chung Kiệt ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt sâu xa của Chung Dương Bình, và cả Chung Viễn Thanh đang tươi cười nhìn gã nữa.
Thấy tình huống này, tim Chung Kiệt sắp nhảy vọt ra ngoài, gã vất vả lắm mới để lão hồ đồ Chung Dương Bình tin tưởng mình, nếu cứ để Chung Viễn Thanh dắt mũi dễ thế, vậy đừng nói đoạt vị trí gia chủ mà chuyện quay về Chung gia được hay không hãy còn khó đấy.
Chung Kiệt lập tức bình tĩnh lại, sau đó lườm Chung Viễn Thanh: “Chung Viễn Thanh, đây là chuyện tiểu bối nên làm sao? Dám chỉ trỏ trước mặt trưởng bối, chẳng nhẽ em không biết hiếu….”
“Đủ rồi!”
Chung Dương Bình bất thình lình mở miệng, lão lạnh lùng nhìn Chung Kiệt, Chung Kiệt lập tức thức thời im lặng, bấy giờ Chung Dương Bình mới lên tiếng: “Tại lão già ta nghĩ sai, giờ ta đi thay quần áo ngay đây, cáo từ trước.”
Nói xong, Chung Dương Bình vội vội vàng vàng rời đi, mà một khi lão đã đi mất, cũng có nghĩa Chung Kiệt không còn chỗ dựa.
Cơ hội tốt để làm quen nhiều thế gia cứ thế mất đi, gã chỉ có thể nuốt hận, nhưng gã cũng chẳng còn cách nào khác, đành nhanh chóng dẫn Chung Lam bỏ đi.
Nhìn ba người Chung Dương Bình lần lượt rời đi, Chung Viễn Thanh thở phào một hơi, rồi ngẩng đầu nhìn Chung Minh, hai cha còn nhìn nhau nở nụ cười.
Hắn chỉ đánh cược Chung Dương Bình và Chung Kiệt chỉ đang lợi dụng lẫn nhau, chứ không phải thật lòng này nọ.
Nào ngờ, hắn đã đoán đúng rồi, trông tình cảnh này, muốn châm ngòi quan hệ của mấy người kia ấy, đơn giản lắm luôn.
“Chung tiểu đệ, con chú quả nhiên rất ưu tú nha.” Đúng lúc này, Khang Định An đứng một bên xem cuộc vui cuối cùng đã mở miệng.
Chung Minh nghe Khang Định nói thế, bèn cười gật đầu: “Đúng vậy, tôi cũng thấy con trai mình rất ưu tú.”
Nói xong câu này, Chung Minh liền không nói gì nữa.
Không biết hắn đang cố ý hay không biết nói gì thật.
Còn Khang Định An thì vì trước đây ông ta không thích con rối Chung gia này, có chăng chỉ là coi trọng huyết mạch Chung gia mà thôi, nên không quan tâm hai cha con nhà này cho lắm.
Do đó giờ muốn đánh tiếng với hai người để tạo quan hệ cũng khá khó.
“Tinh thần lực của nó chắc rất cao nhỉ.” Khang Định An rất có trình độ bên phái thuần máy móc, nên ông ta có thể mơ hồ cảm nhận được tinh thần lực thuần túy của Chung Viễn thanh.
Chung Minh tiếp tục kiêu ngạo: “Đúng thế, đã hơn 3000 rồi.”
“Cao thế cơ à?” Khang Định An giật mình nhìn sang Chung Viễn Thanh, ông đột nhiên hối hận, nếu biết huyết mạch ưu tú đến vậy thì ông hẳn phải giữ lại một đứa con gái, rồi cùng liên hôn với Chung Viễn Thanh mới phải.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...