“Tần Phi Tương!”
Bởi vì hai tay Chung Viễn Thanh đang bê đồ lỉnh kỉnh, mà hắn lại đang muốn khoe tài nấu nướng của mình, nên Chung Viễn Thanh bèn chạy vội đến phòng bệnh của Tần Phi Tương, trực tiếp dùng chân đá văng cửa, kết quả nhìn thấy Tần Phi Tương và Thạch Lan đang im lặng đối mặt với nhau, bầu không khí ngột ngạt giữa hai người tới tận lúc Chung Viễn Thanh đột nhiên xông vào mới giảm bớt một chút.
“Hai người… mới liếc mắt đưa tình là có ý gì hả?” Chung Viễn Thanh mặt ghét bỏ đi vào.
“Không, không có gì.” Thạch Lan vội vàng đứng dậy, tặng chỗ mình cho Chung Viễn Thanh, có điều hắn không đi ngay mà đứng ở một bên lo lắng nhìn Tần Phi Tương.
Tuy nhiên, ngay sau đó, một mùi thơm đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của Thạch Lan.
“Thơm quá, đây là?” Tần Phi Tương vẫn tỏ vẻ không bị sao,hỏi.
Chung Viễn Thanh múc một bát, đưa đến chỗ Tần Phi Tương: “Tôi bó tay.
Đồ nấu ở đây ít lắm, nên tôi chỉ làm được thế này thôi.”
“Mới ngửi thôi tôi cũng biết ngon rồi.” Tần Phi Tương hơi cúi đầu, làm bộ nhìn thoáng qua, cười nói.
“Anh biết thì tốt.” Chung Viễn Thanh lầm bầm hai tiếng, rồi đưa bát đến trước mặt y: “Nhân lúc còn nóng thì ăn đi.
Cá quả nhiều dinh dưỡng, bổ nhất với anh đó.”
Mặc dù Tần Phi Tương rất muốn đưa tay ra lấy, nhưng một mảng tối đen cứ hiện hữu trong mắt y, khiến Tần Phi Tương không cách nào nhận được.
Hiện tại chỉ cần y giơ tay ra thì sẽ lộ ra ngay.
“Anh còn muốn gì nữa? Đây là anh muốn mà, tuy cái này không ngon lắm nhưng tôi nếm trước rồi, cam đoan không độc chết người đâu.” Chung Viễn Thanh nhìn Tần Phi Tương đang cúi đầu, chỉ nhìn chằm chằm vào bát canh chứ không hề động đến, hắn không khỏi thấy khó hiểu, hừ một tiếng: “Nếu anh không tin thì tôi đem đi vậy.
Dù sao người muốn ăn còn rất nhiều.”
“Đợi chút.” Chung Viễn Thanh vốn không định làm thật, Tần Phi Tương và Thạch Lan đã đồng loạt lên tiếng.
“Đừng đưa cho người khác.” Tần Phi Tương như đánh cược, y vươn tay, giơ tới hướng mình suy đoán.
“Thực ra!” Thạch Lan đột nhiên vọt tới, cười gượng với Chung Viễn Thanh: “Tôi đoán Tần Phi Tương hy vọng cậu đút cho cậu ấy.
Tuy giờ cậu ấy giả bộ khỏe rồi nhưng lúc ấy máu chảy nhiều lắm, nên chắc chắn còn yếu, nên….”
“Như thế hả?” Dáng vẻ bất tỉnh của Tần Phi Tương đến nay vẫn làm Chung Viễn Thanh sợ hãi, nên khi nghe Thạch Lan giải thích như vậy, hắn bèn thấy cũng đúng: “Tại tôi không nghĩ đến chuyện này.
Thôi, tôi bón anh ha.”
Thạch Lan nhìn hình ảnh Chung Viễn Thanh cẩn thận bón cho Tần Phi Tương, lòng khẽ thở dài một tiếng.
Sau khi biết Tần Phi Tương đột nhiên bị mù, hắn vốn định nói với Chung Viễn Thanh luôn, song ai ngờ Tần Phi Tương lại ngăn hắn.
Thạch Lan không đoán được suy nghĩ hiện tại của Tần Phi Tương, hắn hãy đang do dự, nên giúp bạn bè hay nói sự thật ra thì Chung Viễn Thanh đã vào mất rồi.
Sau đó là thấy Tần Phi Tương cố gắng tỏ ra bình thường trước mặt Chung Viễn Thanh, Thạch Lan mới đành không chịu nổi phải nói dối hộ y.
Nhưng là, sẽ có một ngày lời nói dối sẽ bị bóc trần, huống chi Chung Viễn Thanh không phải dạng người ngốc, hắn chắc chắn sẽ nhanh chóng nhận ra ngay điểm khác thường của Tần Phi Tương.
Nếu đợi tới lúc Chung Viễn Thanh phát hiện ra mới nói thì Thạch Lan tin chắc Chung Viễn Thanh sẽ càng tức điên.
Một bên là thằng anh em nhờ vả, một bên là sự thật rất khó che dấu.
Thạch Lan thực sự mắc kẹt vào hoàn cảnh này, hắn càng nghĩ càng đau đầu, càng nghĩ càng… Đói, Thạch Lan ngẩng đầu nhìn hai người kia em bón anh ăn, hắn hít mũi, không thể không thừa nhận, phải ăn liên tục mấy thứ đồ được Kiều Duy Tư ví như kinh điển của quân đội, nay ngửi thấy mùi thơm này, quả thật hắn đã y như đi đến sát cửa thiên đường.
Ầy, không sai đâu, sát cửa của thiên đường thôi.
Thạch Lan liếc trộm bát canh cá kia, nếu hắn được húp một ngụm thôi, đảm bảo có thể đi vào thiên đường luôn rồi.
“Sao cậu còn ở đây?” Ngay tại lúc Thạch Lan đang ảo tưởng, mình là thằng bạn chí cốt của Tần Phi Tương, huống hồ nồi canh to thế này, hắn chắc trăm phần trăm sẽ được hưởng ké cho coi.
Nào ngờ, Chung Viễn Thanh đột nhiên mở miệng nói, đồng thời còn làm vẻ mặt ghét bỏ nhìn hắn.
Thạch Lan tự chỉ vào mình: “Tôi á? Ý cậu là?”
“Không nhìn ra à? Ra cậu thích làm bóng đèn.
” Chung Viễn Thanh liếc nhìn Thạch Lan, khó lắm mới không gian riêng với Tần Phi Tương, ấy mà trong phòng còn có một người không biết điều, thực là biết chọc giận.
Thạch Lan ướm hỏi : “ Thế, thế nồi canh cá kia, cậu định để mình Tần Phi Tương ăn á?”
Nhiều như thế đảm bảo Tần Phi Tương không ăn hết đâu, đuổi tôi cũng chả sao nhưng cho tôi một bát đi!
Chung Viễn Thanh khó hiểu : “Không phải còn tôi đó sao ? Thôi được rồi, cậu đừng lo chuyện bao đồng nữa, cứ ra ngoài trước đi.
”
Tôi đâu có lo chuyện bao đồng đâu, tôi chỉ muốn nếm thử cái thứ kia thôi, sao giờ cậu lại không nhận ra chứ ! Thạch Lan không cam lòng đi ra ngoài.
Đợi sau lúc Thạch Lan đi khỏi, Chung Viễn Thanh mới cười ra tiếng.
“Cậy ấy chỉ muốn ăn chút canh thôi mà.” Tần Phi Tương nghe tiếng Chung Viễn Thanh cười, bèn hiểu ngay, Chung Viễn Thanh mới rồi chỉ muốn giả ngu trêu chọc Thạch Lan cho vui.
“Thì sao?” Chung Viễn Thanh nhướn mày : “Đồ do chính tay tôi làm, nể mặt anh tôi mới xuống bếp, người khác đừng hòng nhé.
”
Cho dù tâm tình Tần Phi Tương đang rất xấu nhưng nghe Chung Viễn Thanh nói vậy, y khó có dịp thấy hắn có tâm tình chọc người khác làm y cũng thấy đỡ hơn.
Ánh nắng làm bừng sáng cả căn phòng, hai người ngồi trên giường, một người uống canh, hương vị nồng đậm trôi xuống bụng không những xoa dịu cơn đói, nỗi đau mà còn khiến người ấy quyến luyến giây phút ấm áp này, còn người còn lại thì đang cười, cẩn thận bón người kia, ánh mắt thì dần dần tối lại.
Sau cùng.
“Tôi không ăn được nữa đâu.” Tần Phi Tương sờ bụng, thành thật trả lời.
Tuy Chung Viễn Thanh đã cương quyết nói chỉ dành cho mình Tần Phi Tương, song hắn cũng biết, nhiều thế này dù Tần Phi Tương có chết đói hai ngày thì cũng không thể ăn sạch bách được, gượng ép thêm chỉ làm thân thể khó chịu hơn thôi.
“Thôi rồi.
Hời cho bọn họ rồi.” Chung Viễn Thanh lắc đầu, nghĩ nghĩ rồi nói : “À, thời tiết giờ không tệ này, anh mới ăn xong, có muốn tôi đưa anh ra ngoài đi dạo mát không.”
Chung Viễn Thanh chủ động đề nghị, giả như là trước đây thì Tần Phi Tương chắc chắn sẽ đồng ý.
Nhưng hiện tại…..Tần Phi Tương thật không dám bởi nếu nhỡ có chuyện gì xảy ra thì…
“Không được.
” Tần Phi Tương lắc đầu : “Tôi hơi mệt.”
“ Ừ.” Giọng điệu Chung Viễn Thanh mang theo chút thất vọng : “Không ngờ vì mất máu thôi mà anh đã yếu đến vậy đấy.
”
Ngoài trừ cười gượng, Tần Phi Tương không thể thốt lên câu gì.
“Mà thôi, anh vẫn nên nghỉ cho tốt thì hơn.
” Chung Viễn Thanh đứng dậy, đắp chăn cho y : “ Phải nhanh nhanh hồi phục vào, tôi nhìn bực lắm rồi đấy.”
Nói xong, Chung Viễn Thanh dọn đống canh cá thừa lại, rón rén ra ngoài.
Đợi tới lúc biết Chung Viễn Thanh đã rời đi, Tần Phi Tương mới xoay người, tia sáng chói chang chiếu vào mắt y, chỉ là y căn bản không cảm nhận được, ý nghĩ phải lừa dối Chung Viễn Thanh làm tim Tần Phi Tương rất khổ sở.
Cùng lúc này, ở đầu kia cánh cửa, sau khi đóng cửa lại, Chung Viễn Thanh không hề đi ngay mà cứ nhìn chằm chằm lên đó.
Nụ cười trên mặt hắn dần biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng.
“Tôi đoán, món canh Chung Viễn Thanh nấu chắc ngon lắm, nhóc Tần Phi Tương thật có lộc ăn.
” Chỉ nhìn qua từ camera, song Khang Phùn cũng không khỏi nuốt nước miếng, sau đó cười hé hé : “Có điều, hai đứa này quả thực gây bất ngờ thật đấy.
Ngài nói gì đi? Huấn luyện viên Thanh Mộc, hay tôi nhắc lại cho ngài nhớ nhé, chắc ngay cả ngài cũng chưa biết nhỉ, hoặc biết rồi nhưng cũng không định báo lên trên?”
Thanh Mộc lạnh lùng liếc nhìn anh : “Ares không hề quy định học viên không được yêu đương.
”
“ Nhưng ” Khang Phùng chớp mắt : “Vì sao ngài muốn hợp tác với chúng tôi ? Chả nhẽ vì thử quan hệ của hai đứa sao?”
Thanh Mộc hừ lạnh một tiếng, không hề nói gì, y mới không thèm thừa nhận, y không muốn bỏ qua dễ dàng cho Tần Phi Tương nên mới đồng ý hợp tác với Khang Phùng, hù dọa Tần Phi Tương một chút.
“Nếu đã thử xong rồi, thì cũng nên thu tay lại nhỉ.
Nhỡ thành chuyện lớn thì tôi không chịu trách nhiệm nổi đâu.” Khang Phùng thấy Thanh Mộc lơ mình, chỉ đành lầm bầm vài câu.
“Thu tay nhanh thế sao?” Thanh Mộc nghe thấy lời anh nói, hơi bất mãn nhướn mày, phải cho oắt con Tần Phi Tương ăn khổ chút, nó còn uống nhiều canh cá kia kìa, oắt con hay lắm, đó là món Chung Viễn Thanh tự làm đó, y còn chưa được hưởng đâu này!
“Không thu tay, tôi sợ sẽ không thể kiếm soát nổi.” Chẳng qua Khang Phùng đangg muốn xác nhận suy đoán trong lòng một chút thôi , bởi nghĩ đến thân phận của Tần Phi Tương kèm cả quan hệ của mình với Chung Viễn Thanh, anh không khỏi có chút băn khoăn.
Thanh Mộc ngẫm nghĩ, gật đầu đồng ý : “Ừm, hời cho oắt con kia rồi, một khi…”
“Một khi như thế, vậy hai người có thể giải thích cặn kẽ cho tôi một chút được không? Rốt cục hai người đã làm gì Tần Phi Tương?” Đúng lúc này, giọng của Chung Viễn Thanh đột nhiên vang lên.
Thanh Mộc và Khang Phùng nghe xong câu này, cả hai quay đầu lại, chỉ thấy Chung Viễn Thanh đang đứng trước cửa, cười như không cười nhìn họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...