Trong khoảnh khắc ấy, Chung Viễn Thanh chỉ cảm thấy cứng đờ cả người, dù đang ở trong Chu Tước nhưng sự lạnh lẽo vẫn như thấm vào tận xương cốt hắn.
Chung Viễn Thanh không hề suy nghĩ, quay đầu, ánh mắt kiên định nhìn những người khác trong khoang điều khiển, gằn từng tiếng: “Tôi muốn quay lại tìm Tần Phi Tương.”
Tuy nhiên, hiện tại trận tuyết lở vẫn chưa dứt, dưới tình huống như vậy, dù Chung Viễn Thanh có chạy đi tìm người thì vẫn rất nguy hiểm.
“Tôi đồng ý.” Du Mẫn lau nước mắt, Du Trạch đã ép cô lên Chu Tước, cô chỉ biết, so với Bạch Hổ thì cơ giáp này của Chung Viễn Thanh chỉ chứa được số người có hạn.
Vì vậy mọi người mới không vào hết, nhưng ngờ đâu lại xảy ra chuyện này, nếu như biết trước, cô thà ở chung một cơ giáp với anh mình còn hơn.
Đối với đề nghị của Chung Viễn Thanh, Lance vốn không bao giờ phản đối, mà với Woodrow thì đại đa số những người gặp nạn kia là bạn bè cậu ta, sao cậu ta không để ý được cơ chứ.
Màu đỏ lửa của Chu Tước bay trên nền tuyết trắng, cực kì tiên diễm, thiết kế thon dài tinh xảo, tựa như cái tên của chính nó, kiêu ngạo đầy tao nhã.
Song, dù Chung Tri đã gia cố thêm cho vỏ ngoài, tăng lực chống cự thì Chu Tước vẫn thiên về loại hình tinh xảo, lấy nhẹ nhàng làm chủ.
Vì thế nên, Chu Tước kiêu ngạo, chiếm ưu thế tìm kiếm không sót thứ nào.
Bởi vì hiện tại vẫn đang bị lở tuyết nên nó chỉ có thể bay vòng trên không trung, dựa vào lực vỗ cánh để chống lại ảnh hưởng của trận tuyết lở, song song với đó cánh bên của Chu Tước chuyển thành một bộ móng vuốt, đào bới tại nơi Tần Phi Tương đứng vừa nãy.
Suốt cả quá trình, từng mảng tuyết lớn nhỏ rơi xuống người Chu Tước, mỗi lần bị rơi trúng, hệ thống cảnh báo của Chu Tước sẽ nhắc nhở một lần, mức độ báo động trong lòng mỗi người lại nặng thêm, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì hay Chu Tước có thể kiên trì được bao lâu, có thể nói một một giây trôi qua, mọi người đều đang đặt cược cả tính mạng của mình.
“Chủ nhân, báo động cam, báo động cam.” Trên màn hình, tinh thần của tiểu Phượng Hoàng không còn sáng láng như trước mà nó đang mặt ủ rũ nằm bò ở đó, mệt mỏi nói: “Sau khi đã phân tích, hiện tại tôi chỉ có thể duy trì thêm mười phút nữa.”
Mười phút! Bọn Du Mẫn đều thay đổi sắc mặt, phải biết rằng Chu Tước đã đào bới được nửa giờ, cũng đã đào trọn ba mét tuyết, nhưng không ai biết bọn Tần Phi Tương bị đè dưới bao lớp tuyết, mười phút có thể nói là không hề có tác dụng nào hết.
Chỉ riêng Chung Viễn Thanh hãy như không nghe thấy cảnh báo, hắn cứ nhìn chằm chằm vào nơi đang bị đào kia, như thể nhìn vào đó sẽ khiến nỗi lòng hắn vơi đi.
Cho tới bây giờ, Chung Viễn Thanh chưa bao giờ hối hận, nhưng một giây cuối ấy, vì sao hắn cứ bỏ đi trước như thế? Rõ ràng đêm qua, tinh thần và thể xác của hai người mới kết hợp một chỗ, chớp mắt một cái thôi, Tần Phi Tương đã bị vùi trong lớp tuyết dày, ngăn cách với hắn.
Nếu biết trước, nếu biết trước sẽ có chuyện này, hắn tình nguyện được chôn cùng với Tần Phi Tương chứ không muốn phải chịu dày vò như bây giờ.
Không! Tôi tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra!
Chung Viễn Thanh bất giác nắm chặt tay.
Tần Phi Tương! Anh đã dám đụng vào tôi, hai ta đã ở bên nhau thì anh đừng hòng bỏ lại mình tôi! Tôi tuyệt đối không cho phép, không cho phép bất cứ ai dám bỏ tôi lại!
“Chung Viễn Thanh, đủ rồi!” Du Mẫn rốt cục không thể chịu nổi, đi lên vỗ nhẹ bả vai Chung Viễn Thanh.
Bấy giờ mười phút đã qua lâu rồi, báo động đỏ liên tục vang lên, nhưng Chung Viễn Thanh vẫn thờ ơ, hắn vẫn điều khiển Chu Tước tiếp tục đào bới, song dưới tình hình này, nguy hiểm hoàn toàn có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Mặc dù Du Mẫn cũng đang lo lắng lắm, cũng hận không thể bảo Chung Viễn Thanh đào tiếp nhưng ở đây không chỉ có mình cô mà còn có những đồng đội của cô, vì đảm bảo an toàn, cô và Chung Viễn Thanh không thể không buông bỏ.
Nếu quả thực xảy ra tình huống xấu nhất thì bọn họ cũng phải giảm thiểu thương vong tới mức thấp nhất!
Chung Viễn Thanh từ từ quay đầu, u ám nhìn Du Mẫn.
Kỳ thực, ngay từ lần gặp đầu tiên, Du Mẫn đã cảm thấy Chung Viễn Thanh có khí chất giống với con dòng cháu giống hơn cả Tần Phi Tương, mặc dù cả hai đều xuất thân thế gia, tuy nhiên gia thế nhà hắn không thể thấm với thế gia như bọn họ lẫn Tần Phi Tương, thế nhưng Chung Viễn Thanh sở hữu sự tao nhã và trầm tĩnh hơn bất cứ ai trong bọn họ.
Đặc biệt là đối với những người như cô với Du Trạch, cùng là người sử dụng tinh thần lực, sau khi bọn họ tự làm bậy, khí chất này của Chung Viễn Thanh khiến bọn họ bị cảm phục như những cường giả trong chính lĩnh vực này.
Tuy nhiên giờ đây, mắt Chung Viễn Thanh tràn đầy tơ máu, ánh mắt lộ ra vẻ tiều tụy, tuyệt vọng và sự điên cuồng mơ hồ, chúng làm Du Mẫn sợ hãi lui về sau hai bước, cô che miệng, nước mắt chảy xuống.
Chung Viễn Thanh như không nhìn thấy, hờ hững quay đầu mà đứng yên nhìn chằm chằm lên màn hình, giọng khàn khàn trầm thấp: “Chưa đủ, hãy sớm.
Tôi vẫn chưa tìm được anh ta, chưa tìm được.”
“Đủ rồi!” Du Mẫn xông lên, ôm lấy tay hắn: “Thực sự đã đủ rồi.
Đừng quên trong này không chỉ có mình chúng ta, chúng ta còn có nhiệm vụ.Mọi chuyện rồi sẽ không sao, Tần Phi Tương giỏi như thế, cậu ấy sẽ không gặp bất kì chuyện gì đâu.”
Ai cũng biết Tần Phi Tương có lợi hại nhưng y sẽ chống lại trận tuyết lở đáng sợ này thế nào đây? Huống chi không chỉ có mình y mà còn năm người nữa, ai có thể đảm bảo mỗi người đều bình an vô sự?
Song, lời nói của Du Mẫn hiển nhiên đã có tác dụng nhất định.
Chung Viễn Thanh ngây ngẩn một lát, điên cuồng trong ánh mắt dần tiêu tan, hắn nghiêng đầu, không nhìn vùng đất tuyết trắng kia nữa: “Cậu nói đúng.
Chúng ta hãy còn nhiệm vụ và cả đồng đội.
Tôi không thể chỉ nghĩ đến chuyện của riêng mình.”
Chu Tước vỗ cánh, bay liệng lên không trung.
“Bọn tôi không cần….” Woodrow muốn nói gì đó, cậu ta không muốn trở thành trở ngại để tìm kiếm Tần Phi Tương, tất cả bọn họ đều không một ai muốn.
Chung Viễn Thanh lắc đầu: “Không phải vì cậu.
Cũng chẳng phải Lance, tôi biết các cậu không phải những người như vậy.
Nhưng tôi không thể vô trách nhiệm với mạng số của các cậu được.
Giờ Tần Phi Tương không có mặt, thân làm phó chỉ huy, tôi phải tiếp nhận phụ trách hoàn thành nhiệm vụ của anh ta.”
Chung Viễn Thanh quay người, nhìn ba người còn lại, hít sâu một hơi rồi như nhận thua, tâm tình mới dần bình tĩnh lại, hắn bắt đầu bố trí nhiệm vụ: “Tôi sẽ sắp xếp tư liệu có liên quan đến trận lở tuyết này, đồng thời cũng báo cáo toàn bộ sự việc đã xảy ra.
Còn giờ chúng ta sẽ dùng Chu Tước bay lên đỉnh núi.
Sau khi tới nơi, chúng ta sẽ gửi tín hiện rồi bắt đầu xuống doanh địa phía chân núi.”
Chung Viễn Thanh dừng một chút, sau đó cố gắng cười tươi: “Sau đó, mong các cậu hãy chờ chúng tôi ở doanh địa nhé.”
“Đợi?” Lance ngơ ngác hỏi Chung Viễn Thanh.
“Ý gì ư? Không phải cậu định gạt bọn tôi qua một bên rồi một mình đi tìm bọn họ đó chứ?” Du Mẫn mở miệng: “Nếu đúng thế thì tôi cũng đi.”
Chung Viễn Thanh nhìn về phía Du Mẫn, hắn bỗng cười thản nhiên: “Ở đó ngoan ngoãn chờ tôi, và đợi anh trai của cậu quay về nữa, có được không?”
Lần đầu tiên nghe thấy Chung Viễn Thanh dùng giọng điệu dịu dàng để nói với mình, Du Mẫn cảm thấy xót xa hơn là kinh sợ.
Chung Viễn Thanh nhìn lướt qua Lance với Woodrow đang nóng lòng: “Các cậu cũng thế đi.
Đây là mệnh lệnh của chỉ huy đó, có nghe hay không hả?”
Nếu đây chỉ là lời lẽ riêng của Chung Viễn Thanh thì bọn Lance còn có thể phản đối, song đổi thành quân lệnh thì bọn họ không thể không nghe theo.
Sau khi Chung Viễn Thanh sắp xếp ổn thỏa xong, hắn lập tức gửi thông tin cho Thanh Mộc.
Tiếp đó, hắn điều khiển Chu Tước bay thẳng lên đỉnh núi.
Khi cả bọn phát tín hiệu trên đỉnh núi xong, Chu Tước xòe cánh, bay thẳng xuống doanh địa dưới chân núi.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ liền thấy được một tòa kiến trúc màu đen, mà ở trước cửa doanh địa, Thanh Mộc đã đứng chờ bọn họ từ rất lâu.
“Cậu không sao chứ?” Chung Viễn Thanh vừa đi ra, Thanh Mộc bèn chạy lên đón, mặt loáng thoáng có ý lo lắng và thân thiết.
Mặc dù tối qua y cực chẳng đã mới nói ra quan hệ với Chung Minh, nhưng Chung Viễn Thanh tin hay không là một chuyện, có chấp nhận hay không chấp nhận lý do thoái thác của y lại là chuyện khác.
Dù có thế nào, hiện tại khi đối diện với Chung Viễn Thanh, Thanh Mộc khó tránh khỏi xấu hổ, đặc biệt là sau câu chuyện mà y không biết ở trong núi kia, liền xấu hổ hơn.
“Trò không sao.” Chung Viễn Thanh đứng sau ba người kia: “Các cậu ấy giờ phải nghỉ ngơi một lát, trò hãy còn việc.”
Nói xong, Chung Viễn Thanh quay người rời đi.
“Cậu còn có chuyện gì?” Thanh Mộc lập tức ngăn cản Chung Viễn Thanh: “Ban nãy ta đã gửi thư cứu viện đến nhà trường rồi.
Cậu cứ yên tâm chờ ở đây đi, giờ trận tuyết lở đó hãy chưa dứt, cậu qua đó sẽ rất nguy hiểm.”
Chung Viễn Thanh ngẩng đầu nhìn Thanh Mộc, vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí là quá đỗi bình tĩnh khiến Thanh Mộc sợ hãi: “Thầy cảm thấy trò có thể yên tâm chờ ở đây sao? Trò đã nghĩ, tất cả mọi người đều đã đoán được, trò và Tần Phi Tương đã ở bên nhau.
Trò yêu anh ấy, cho nên trò không thể chịu đựng chuyện cứ mất anh ấy như thế.
Có lẽ thầy sẽ không hiểu cho bọn trò điểm này.”
Dứt lời, Chung Viễn Thanh lướt qua Thanh Mộc, không hề quay đầu, tiêu sái bước đi.
Thanh Mộc có chút mệt mỏi quay người, nhìn theo bóng dáng Chung Viễn Thanh, y cười khổ: Đứa ngốc, sao ta không biết cơ chứ, chính bởi vì đã từng đau khổ nên ta mới không có tư cách ngăn cản con đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...