“Thôi, đừng nghĩ ngợi nữa, cậu không muốn thì ta cũng chẳng ép.” Thanh Mộc lắc đầu, dịu giọng: “Nghỉ đi.”
Chung Viễn Thanh vốn đang định nghe lời, bỗng hắn giật mình, xốc chăn, đứng dậy.
“Sao thế?” Thanh Mộc có hơi kì quái nhìn hắn.
“Giờ là lúc nào rồi?” Chung Viễn Thanh lo âu ngẩng đầu, định nhìn ra bên ngoài : “Có phải đã tối rồi không? Không được, trò phải đi ngay, trò đã hẹn với Tần Phi Tương, tối nay sẽ có mặt trên núi Corpach.
”
Thanh Mộc vừa nghe thấy ba chữ Tần Phi Tương, vẻ mặt hiền hòa nhoáng cái trở nên vặn vẹo, sau đó lập tức ấn không cho Chung Viễn Thanh đứng dậy.
Có điều, lúc Chung Viễn Thanh nhìn về phía y, vẻ vặn vẹo lại chuyển thành tức giận : “Ta đặt ra nhiệm vụ này là vì năng lực của cả hai, kết quả không bàn đến chuyện cậu đơn độc làm nhiệm vụ, suýt nữa gặp nạn, giờ nó còn bắt cậu đi lên núi, chiếm sạch công lao, thằng oắt này tính kế giỏi đấy, bất ngờ thật.
”
Thanh Long : Chủ nhân, rõ ràng ngài không muốn hai người thông qua phải không…..
Chung Viễn Thanh nghe Thanh Mộc nói vậy, hắn nhíu mày nhìn y.
Thanh Mộc vẫn tưởng Chung Viễn Thanh bị mình nói trúng, tưởng hắn đã nhìn rõ mặt tên Tần Phi Tương khốn kiếp, y hớn hở định bỏ đá xuống giếng.
Kết quả, Chung Viễn Thanh liếc mắt nhìn y, ném một câu dứt khoát : “Là trò để anh ta làm thế, thầy có ý kiến sao?”
Nói xong, Chung Viễn Thanh giãy khỏi gông xiềng của Thanh Mộc, đứng dậy, chỉnh lý mấy thứ đồ của mình.
Với câu hỏi của Chung Viễn Thanh, Thanh Mộc đương nhiên không có ý kiến, song, y rất là cực kì cực kì bất mãn.
“Vì sao cậu cứ thiên vị thằng oát kia thế, ta không hiểu nổi.
Nó có chỗ nào khiến cậu vừa mắt.
” Thanh Mộc tỏ vẻ không vui : “Hai các cậu là Alpha, ai không phục ai là chuyện thường tình.
Dù có ở bên nhau nhưng cậu dám cam đoan, các cậu có thể không bị chất dẫn dụ của Omega hoặc một người phụ nữ nào đó hấp dẫn không?”
“Thầy nói đúng, ” Chung Viễn Thanh thu dọn đồ đạc xong, đứng nhìn Thanh Mộc.
Thanh Mộc nghe hắn trả lời, chưa kịp vui vẻ đã nghe Chung Viễn Thanh bình tĩnh nói : “Nếu trình độ này còn không vượt qua được thì anh ta cũng không có tư cách ở bên trò.
Nếu có một ngày trò phát hiện anh ta phản bội trò, trò sẽ tự tay chấm dứt tất cả.”
Thanh Mộc nhìn Chung Viễn Thanh gằn từng tiếng, chớp mắt, y cảm thấy thời gian như ngược về mười mấy năm trước, lúc ấy, Chung Minh cũng như vậy, đứng đối diện y, mỉm cười nhìn y, ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng, hắn nói : “Nếu đến cả các cậu cũng nghĩ là lỗi của tôi, vậy tự tay tôi sẽ chấm dứt tất cả.”
Rồi một tiếng nổ mạnh vang lên, Chung Minh biến mất.
“Cậu… ” Thanh Mộc cố gắng không dám nhớ lại chuyện cũ, y định khuyên bảo Chung Viễn Thanh nên thay đổi tính tình cực đoan này, nhưng Thanh Mộc chợt bi ai nhận ra, với thân phận của mình, y căn bản không có tư cách giảng giải.
“Cảm ơn thầy đã cứu giúp đúng lúc, trò phải đi rồi.
” Chung Viễn Thanh không hề biết tâm tình phức tạp hiện giờ của Thanh Mộc.
Sau khi kiểm tra kĩ càng xong, hắn bèn hét to sẵn sàng bỏ đi.
“Chậm đã.
” Thanh Mộc đột nhiên gọi lại, nhìn thái độ kiên quyết của hắn, Thanh Mộc đành âm thầm thở dài : “Hương của Phệ Nhân Hoa vẫn chưa được trừ khử hết đâu.
Cậu vội vàng như thế sẽ làm cơ thể không chịu được đấy, để ta tiễn cậu.
”
Chung Viễn Thanh muốn mở miệng nói gì đó, Thanh Mộc đã xen vào : “Không sao, coi như là khen thưởng ngoài định mức của nhiệm vụ đi.
”
Nửa đêm, núi Corpach phiêu bồng trong tuyết, còn Tần Phi Tương đứng chờ ngoài cửa cũng nhiễm nhiên trở thành một “người tuyết ”
Gạt những bông tuyết cản trở tầm mắt mình, Tần Phi Tương không dám nhìn xem mình đã chờ đợi trong bao lâu.
Tần Phi Tương không biết, cũng chẳng dám xem, hy vọng duy nhất của y là trời vẫn chưa sáng, chỉ cần mặt trời chưa mọc, giao ước của y với Chung Viễn Thanh vẫn còn.
Có lẽ em ấy chỉ chạy chậm một chút, hoặc nghỉ ngơi hơi lâu mà thôi.
Tần Phi Tương miên man suy nghĩ, nhưng không hề có lý do nào có thể an ủi y, mà chỉ càng làm y thất vọng, hoặc tuyệt vọng.
Đột nhiên, Tần Phi Tương hơi sửng sốt, y loáng thoáng nghe thấy tiếng động cơ giữa trời tuyết lớn, sau đó tiếp tục lắng nghe, im ắng, có lẽ do bản thân y đã nghe nhầm rồi.
Tần Phi Tương lắc đầu, biết rõ đội khai thác đã rời khỏi, lính đóng quân cũng sẽ không tùy tiện bỏ đi, nơi này cơ bản là chốn không người, sao có thể có tiếng động cơ được chứ, chắc mình nghe lầm.
Tần Phi Tương nghĩ như vậy, tiếp tục như bức tượng đứng đó, ngóng về phía trước.
Đúng lúc này, tại nơi xa nhất trong tầm mắt y, một bóng dáng xiêu xiêu vẹo vẹo từ từ tiến gần trong đêm tuyết trắng.
Tần Phi Tương lập tức mở to mắt, tiếp đó không nói hai lời đã lao tới bóng dáng kia.
Đám người đang nhìn lén ra ngoài cửa sổ, cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, Thạch Lan thề : “Chắc chắn Chung Viễn Thanh đã về.
”
“Xa thế mà có thể xác định được á ? ” Lance nghểnh cổ, định coi cho rõ, chỉ có điều, cậu ta chỉ nhìn thấy một bóng dáng bên ngoài, còn đâu chỉ toàn lờ mờ : “Sao tôi không thấy nhỉ ?”
“Cậu thấy được thì người đứng bên ngoài phải đổi thành cậu rồi.
” Thạch Lan tức trắng mắt.
Sau đó hắn nhìn ra bên ngoài, lúc này Tần Phi Tương đã vọt tới bên người kia, giang tay ôm lấy người ấy, trông thấy cảnh này, Thạch Lan không khỏi tấm tắc : “Sức mạnh tình yêu có khác.
”
“Tình yêu thực là thứ thần kì, dù sao thì tôi cũng chả hiểu.
” Lance nói thầm.
Có lẽ đúng là sức mạnh của tình yêu, dù chỉ nhìn thấy mơ hồ nhưng Tần Phi Tương vẫn có thể trông ra được Chung Viễn Thanh.
Đợi tới lúc chạy tới, khi ôm chặt người này trong ngực, Tần Phi Tương mới cảm thấy trái tim của mình rốt cục đã trở về rồi.
Cuối cùng cũng đợi được em về, may quá.
Bị Tầm Phi Tương bất ngờ ôm chặt, Chung Viễn Thanh có hơi ngây người một lát, sau đó hắn hồi phục lại, giang tay ôm lấy Tần Phi Tương.
Thời điểm ôm lấy Tần Phi Tương, Chung Viễn Thanh mới giật mình nhận ra, cả người y rất lạnh.
Hắn ngẩng đầu, nhìn kỹ liền thấy cả người Tần Phi Tương đều dính đầy tuyết, có lẽ còn nhiều hơn trên quần áo của hắn.
Rồi hắn nghĩ đến chuyện Tần Phi Tương vừa mới chạy tới…
Chẳng lẽ, anh ta cứ một mực chờ ở ngoài chờ mình ư?
Chung Viễn Thanh không nhịn được chất vấn : “Anh đứng ở ngoài chờ tôi phải không?”
“Không, không có.” Tần Phi Tương lắp bắp nói, mắt không tự giác nhìn sang chỗ khác, không dám đối diện Chung Viễn Thanh.
“Anh đúng là đủ ngốc.” Chung Viễn Thanh càng thêm khẳng định, sau đó, trong lòng vừa cảm thấy ấm áp vừa chua xót, không nhịn được răn dạy Tần Phi Tương : “Hừ ! Tôi bảo anh chờ ở ngoài bao giờ hả ? Ý gì đây ? Anh không tin mình tôi có thể hoàn thành sao?”
“Tất nhiên không phải.” Tần Phi Tương muốn giải thích, lại không biết nói gì để Chung Viễn Thanh không giận, y đành xấu hổ vung vẩy cánh tay, khó khăn đến nửa ngày, cuối cùng chỉ cúi đầu, như một chú chó to đầu có thái độ “Nếu mắng anh mà làm em bớt giận thì cứ mắng anh đi ”
“Phụt, ha ha ha.
” Chung Viễn Thanh nhất thời bị hình ảnh trong đầu chọc cười.
Tần Phi Tương nghe thấy tiếng cười của Chung Viễn Thanh, biết hắn không giận mình, y không khỏi thở dài một hơi sau đó cũng cười ngốc nghếch.
Chung Viễn Thanh với Tần Phi Tương có hình dáng rất được, giờ cả hai còn đang cười khúc khích giữa đêm tuyết, nếu chỉ nhìn thôi thì quả thật có chút lãng mạn.
Song rơi vào trong mắt Thanh Mộc thì chỉ cảm thấy cực kì chói mắt, nhất là cái dáng cười ngu vô liêm sỉ kia, Thanh Mộc thực hận nghiến răng, rồi không dám cáu kỉnh Tần Phi Tương trước mặt Chung Viễn Thanh, có điều dù không phát giận thì không thể phá được chắc?
Vì thế….
“Khụ khụ khụ.” Tiếng ho khan sát phong cảnh đột nhiên vang lên.
“Huấn luyện viên? Sao thầy ở đây?” Tần Phi Tương kinh ngạc tỏ vẻ “Mới nhận ra sự tồn tại của Thanh Mộc ”.
Thanh Mộc thấy cái dáng ngu xuẩn của Tần Phi Tương, y càng bực mình, hừ lạnh một tiếng : “Làm chỉ huy mà cậu chỉ có tí năng lực ấy thôi hả? Bị mất một thành viên chưa tính, dám tự tiện rời khỏi đơn vị, và còntính cảnh giác quá thấp.
Xem ra chọn cậu làm chỉ huy là bi ai của cả đội.”
“Báo cáo huấn luyện viên, trò là người đầu tiên đề cử Tần Phi Tương làm chỉ huy.
Nếu anh ta có sai thì do trò đã sai, trò hẳn phải là người bị ghi tội đầu tiên.” Chung Viễn Thanh lập tức mở miệng.
Thanh Mộc mặt bi phẫn phụng phịu nhìn Chung Viễn Thanh, còn dám thiên vị nữa hơn đó hả ? Oắt con kia có gì tốt chứ?
“Báo cáo huấn luyện viên, thầy nói rất đúng.
Đây đích xác là lỗi của mình trò, chứ không hề liên quan đến Chung Viễn Thanh.” Tần Phi Tương sợ Thanh Mộc ghi tội Chung Viễn Thanh, vội vàng đổ toàn bộ trách nhiệm lên người mình.
“Tất nhiên là lỗi của cậu rồi.” Thanh Mộc lạnh lùng trừng mắt, vừa muốn nói gì đó, Chung Viễn Thanh chợt lắc lư người, bắt đầy xây xẩm mặt mày.
Thanh Mộc thấy thế, bèn vội nói với Tần Phi Tương : “Còn không nhanh nhanh đưa nó vào phòng đi.
Nó hít phải nhiều hương của Phệ Nhân Hoa, chưa trừ khử hết đã vội vàng chạy qua đây với cậu.
Giờ hương này chắc lại bắt đầu có tác dụng đây mà.”
— Tiểu kịch trường ( Bá đạo tướng quân yêu ta)—
Part1
Thanh Mộc : “Đều tại Tần Phi Tương.
”
Chung Viễn Thanh : “Do con chiều đó, phụ thân có ý kiến hử ? ”
Part2 :
Thanh Mộc : “Rõ ràng là nhiệm vụ của hai người, vì sao có mỗi mình con làm ? ”
Chung Viễn Thanh : “Con muốn để cả vũ trụ này biết, nhiệm vụ tiền thưởng của con và Tần Phi Tương đều do mình con nhận thầu ! ”
Part 3
Tần Phi Tương : “Vì sao, vì sao em muốn làm đến bước này với tôi?”
Chung Viễn Thanh : “Bởi vì tôi phải khai Thông cho anh!
Tần Phi Tương : “Nhưng anh sợ anh không Nhận nổi tình yêu của em.
”
Chung Viễn Thanh : “Đồ ngốc, anh chỉ cần yên tâm Nhận là được rồi.
”
Ai đó : Tôi không bịa nổi nữa rồi !!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...