Trọng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù FULL


Tuy Diana biết chuyện Chung Viễn Thanh từng đề cập đến việc muốn gia nhập vào nội bộ Phá Ma, song cô thật không ngờ nhóc này thật có tư tưởng gia nhập, chứ không phải tâm huyết dâng trào.
“Hay lắm, nếu hai đứa đã tích cực chủ động muốn gia nhập đến thế, mặc kệ mấy người sẽ nghĩ gì bởi tôi đã đồng ý rồi.

Đúng rồi, ai dám phản đối ý tôi thì chúng ta ra ngoài tập luyện một chút nhé.” Vừa nghe thấy Chung Viễn Thanh hỏi, Lev lập tức nhảy dựng lên, mặt kích động nói.
“Cậu kích động cái gì, nhóc này còn có đồng bạn đấy, hai đứa muốn gia nhập Phá Ma, chuyện này vẫn cần được sự đồng ý của tướng quân nhá.

”Diana mặt lạnh nhìn gã.
“Vấn đề này còn cần phải hỏi nữa hả, tướng quân chắc chắn sẽ đồng ý.


Diana lắc đầu, dù tướng quân có quan tâm Chung Viễn Thanh vì lão Đại đi chăng nữa thì gia nhập vào nội bộ Phá Ma không phải là chuyện dễ dàng như kiểu nhiệm vụ tiền thưởng thông thường, dù không thể hoàn thành cũng không gây ảnh hưởng.
Gia nhập vào nội bộ là chuyện cực kì khác biệt, một khi gia nhạp thì từ nay về sau mọi người chính thức là một đội.

Diana cũng không cho rằng một Chung Viễn Thanh mới mười sáu tuổi có đủ khả năng gánh vác tránh nhiệm cùng gánh nặng này.
Dựa vào quy định mới được đề ra từ hôm khai giảng, những học viên đã vượt qua kì khảo hạch thành công sẽ được xắp sếp một số chương trình học có chọn lọc.


Tuy rằng quy tắc mới này còn thiếu sót, song học viên sẽ không thể tự ý lựa chọn những môn học để lười biếng, nhưng phàm là người có thể vượt qua kì khảo hạch, tất cả mọi người đều hận không thể ngâm mình trong sân huấn luyện suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ ấy chứ nói gì đến chuyện lười biếng.
Đương nhiên, song song với quyền lợi của học viên thì huấn luyện viên cũng có quyền lợi tùy chọn học viên cho riêng mình.
Thanh Mộc lật xem tư liệu của tất cả học viên của Ares, nhìn đi nhìn lại, cuối cùng quả nhiên vẫn thấy Chung Viễn Thanh là vừa mắt nhất.
“Vậy chọn Chung Viễn Thanh đi.”
“Được.”
Thanh Long ghi tên Chung Viễn Thanh vào bảng danh sách, tiếp đó chờ Thanh Mộc đọc cái tên tiếp theo.
Nửa giờ sau, Thanh Mộc vẫn đang hết sức chăm chút lật xem tất cả tư liệu về Chung Minh, Chung Viễn Thanh và Chung gia.
“Chủ nhân?” Thanh Long chần chừ một lát, nhỏ giọng hỏi.
Thanh Mộc lên tiếng, y cũng không cảm thấy có gì không đúng: “Sao thế? Nộp lên rồi à?”
“Ý của ngài là chỉ dạy mình Chung Viễn Thanh?” Thanh Long rốt cục hiểu ra.
“Chẳng lẽ ta còn phải hạ mình dạy tên nhóc Tần Phi Tương kia nữa hả? Dầu gì Tần Trấn cũng là nguyên soái, con trai hắn thì tự hắn đi mà dạy.” Dù sao tên nhóc kia cũng là người kề cận Chung Viễn Thanh, cho nên Thanh Mộc đương nhiên phải tìm hiểu rõ tình hình của cái tên “Thương Mãng Chi Lang” kia rồi.

Sau đó y cũng tự nhiên biết được Tần Phi Tương là con trai của Tần Trấn.
Thanh Long đưa hiệp nghị mà Thanh Mộc và Blair đã kí trước đó ra: “Hiệp nghị đã nêu rõ, dựa theo quy định, mặc dù huấn luyện viên có quyền lựa chọn học viên cho riêng mình, song nhân số lựa chọn không được ít hơn 30 người, mà vì là ngài, hiệu trưởng Blair đã miễn cưỡng chấp nhận không ít hơn mười người.”

“Nói cách khác, vì dạy cho Chung Viễn Thanh mà còn cần phải có thêm chín học viên khác của Ares? Ông ta đúng là lão cáo gìa, không bao giờ chịu lỗ vốn.” Thanh Mộc lắc đầu bất đắc dĩ: “10 người? Ta nhớ rõ tổ đội của Chung Viễn Thanh vừa hay tròn mười người ấy.

Quyết định chọn chúng nó luôn đi.”
Về phần Thanh Long sau đó gửi lại tư liệu của chín học viên còn lại, ngoài trừ tên nhóc Tần Phi Tương có hơi quen mắt kia ra , Thanh Mộc chỉ lật sơ qua tư liệu những người khác, y không có hứng thú, cho nên trực tiếp ném qua một bên.
Sau đó, như thấy mùi ngon, Thanh Mộc đào hồ sơ của Chung Viễn Thanh trong nội bộ của Ares, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu chúng.
Hồ sơ ghi rõ tình trạng gia đình, giới thiệu đơn giản, ngoài ra trên cơ bản thì không tìm được gì nhiều, thông tin của Chung Minh thì không chênh lệch lắm.

Phần ô mục mẹ của Chung Viễn Thanh bị để trống, là đã tạ thế hay mất tích? Hoặc là nói có nguyên nhân gì ở bên trong ư?
Tuy Thanh Mộc nghĩ vậy, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào chữ Chung Minh, y thừa nhận y có chút ghen tị, chỉ cần nghĩ đến Chung Viễn Thanh là con của Chung Minh và một người phụ nữ xa lạ nào đó, trong lòng Thanh Mộc sẽ như bị kim đâm đến phát đau, y rất muốn chạy đến trước mặt Chung Minh, chất vấn hắn tại sao phải như vậy, bọn họ đã từng than thiết như vậy, tuy hai là một, vậy vì sao lại xảy ra chuyện này.
Nhưng là, Thanh Mộc cũng hiểu được, dù Chung Minh có làm chuyện quá đáng đi nữa thì vẫn kém thương tổn mà y gây ra cho hắn.

Y hiện tại không có tư cách đi chất vấn Chung Minh.
Ngón tay Thanh Mộc bất giá sờ nhẹ lên cái tên Chung Minh, tôi rất chờ mong đến ngày được gặp lại em, những sai lầm đã qua, tôi sẽ bù đắp lại hết cho em.
“Dã ngoại sinh tồn hử?” Chung Viễn Thanh nhìn thấy tin nhắn được gửi vào quang não, hắn hơi nghi hoặc nhìn về phía Tần Phi Tương, tuy nhiên Tần Phi Tương cũng đang rất mê mang bởi y cũng nhận được tin nhắn như vậy: “Tôi nhớ rõ tôi đâu có chọn lựa khóa học này.”
Nói đến môn dã ngoại sinh tồn, có thể nói môn này cực kì quan trọng và ý nghĩa đối với đám học viên của Ares, quân nhân tương lai ra vào chiến trường như cơm bữa.

Môn này chủ yếu thông qua các điều kiện của các tinh cầu để học viên nắm giữ được cách sinh tồn cơ bản nhất trên chiến trường, đặc biệt có ích cho những trận đánh quy mô lớn trong một thời gian dài.
Tuy nhiên, với hai người đã trùng sinh như Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương mà nói, từ lúc bắt đầu, bọn họ đã hiểu biết sẵn rồi, nói không chừng kinh nghiệm mười mấy năm chinh chiến so ra còn có ích hơn là kinh nghiệm trong môn này ấy chứ, nếu hai người học nữa cũng chỉ tổ lãng phí thời gian.
Với hai người, thời gian là vàng bạc, dùng thời gian để học lại một môn đã hiểu rõ thì thà dùng nó để huấn luyện thêm được ít nhiều còn hơn.
Cho nên, Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương mới không chọn môn học này.
Song, điều khiến họ bất ngờ là, huấn luyện viên lại đi chọn bọn họ?
Dưới tình huống này, rốt cục nên hay không nên đi?
Tần Phi Tương theo thói nhìn Chung Viễn Thanh, tất cả đều nghe theo quyết định của Chung Viễn Thanh mà.
“Dùng lệnh cưỡng chế để ép đi học.

Huấn luyện viên Thanh Mộc này chấp nhất thật đấy.” Chung Viễn Thanh nhìn tin nhắn, hơn nữa còn phát hiện thông báo kèm phía sau.
“Thanh Mộc?” Tần Phi Tương đột nhiên mở miệng: “Trong Ares có huấn luyện viên này à?”
Chung Viễn Thanh lắc đầu, hắn cũng không nhớ rõ có huấn luyện viên này không: “Mặc kệ, nếu bắt chúng ta đi vậy chúng ta cứ đến học đi.

Nếu năng lực của huấn luyện viên này cũng chỉ có vậy thì đừng trách tôi bị tôi đả kích là được.”
“Chung Viễn Thanh! Tần Phi Tương! Ai biết hai người cũng đến á.”
Huấn luyện viên Thanh Mộc này buồn cười thật đấy, tận đến lúc sắp lên lớp, y mới gửi thông báo tập hợp ở cổng trường, cổng trường và sinh tồn dã ngoại có liên hệ gì à? Chung Viễn Thanh nghĩ đùa, chắc huấn luyện viên không đến mức dẫn bọn hắn ra ngoài học tập đấy chứ? Nếu mà thế thì người này chắc chắn không biết gì về quy định của Ares rồi.
Chỉ là, đến lúc đám Chung Viễn Thanh bước tới cổng trường, mới phát hiện có điểm không thích hợp, cổng trường to như vậy, tin nhắn cũng đã ghi là ở đây, thế nhưng tính cả hai người họ thì cũng chỉ có mười người, quan trọng hơn là mười người đều cùng thuộc một đoàn đội!
Đợi thêm lúc nữa, sau khi đã xác định đến giờ vào lớp, Chung Viễn Thanh nhận ra vẫn chỉ có mười người.

Rốt cục là chuyện gì đây hả?
Hẳn không phải có người chuyên môn đối phó với đoàn đội của bọn họ đó chứ? Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương đến giờ phút này đều âm thầm nghĩ.
“Chuyện gì thế này? Không phải bảo là sinh tồn dã ngoại sao ? Huấn luyện viên chạy đâu rồi ? Chắc không lừa chúng ta đó chứ ? ” Du Mẫn là người mất kiên nhẫn đầu tiên.
“Tôi bảo này có khi huấn luyện viên đang chuẩn bị dẫn bọn mình ra ngoài ấy.

Dầu sao cũng là sinh tồn dã ngoại mà, không ra ngoài thì sao gọi là sinh tồn được ? Có điều hoàn cảnh dã ngoại này là thứ chúng tôi am hiểu nhất, tôi nói đúng chứ, ngu ngốc ? ”Jean mặt nóng lòng muốn nói với Loomis, cậu ta chẳng hề suy ngẫm gì hết.
Thạch Lan lắc đầu : “Nếu tôi không nhớ nhầm thì nhà trường đặc biệt nghiêm cấm chuyện học viên rời khỏi trường trong thời gian đi học, nên dù có huấn luyện viên thì cũng không được phép dẫn học viên đi.

Thêm nữa, sinh tồn dã ngoại chỉ mà một môn học nho nhỏ, nội bộ Ares chắc chắn đã thiết lập địa điểm liên quan, cho nên càng không có khả năng dẫn chúng ta ra ngoài.


“Vậy cậu phân tích thử xem, mục đích mà huấn luyện viên kêu chúng ta tập trung ở đây là gì ? Chắc không phải giỡn chơi với chúng ta chứ ? Hừ, thật là lãng phí thời gian huấn luyện.” Lance hơi mất kiên nhẫn nói.
Ngay tại thời điểm mọi người đang tranh luận, một chiếc xe huyền phù đột nhiên ngang tàng xông đến, đến tận khi cách Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương chưa tới nửa mét, chiếc xe mới chịu dừng lại.
“Rầm!”
Cửa xe bị người kéo rớt, một nam nhân đứng ôm tay, người đó đang đứng từ trên cao nhìn xuống đám người, sau đó cười lạnh một tiếng : Đây là đoàn đội lợi hại nhất của Ares năm nay hả? Đội ngũ rời rạc, tỉnh cảnh giác thì thấp, xem ra Ares cũng chỉ có thế mà thôi.”
Bác Mộc cũng quá thể =)) ~ Tui biết cái tính móc mỉa của em Thanh là do đâu rồi~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui