“05 chú ý, 05 chú ý, phát hiện được một máy bay chiến đấu tàng hình ở hướng ba giờ của cậu, bước đầu dự đoán là F865, trang bị chủ yếu là pháo hạt.”
Bên trong khu rừng nhiệt đới, một cơ giáp đang bay nhanh về phía trước đột nhiên nhận được một tin tức.
“05 đã nhận” Woodrow đáp lại một tiếng, tiếp đó thúc đẩy động cơ dẫn cháy, nháy mắt tăng tốc, tiến thẳng đến chỗ máy bay chiến đấu đang tàng hình.
Căn cứ vào thông tin đã nhận được, sau khi đã xác định được nơi máy bay chiến đấu đang tàng hình, Woodrow lập tức bắn ra ba phát đạn laser, đánh chuẩn xác vào bộ phận then chốt của máy bay kia, một lát sau, F865 tàng hình bị phá hủy hoàn toàn bất chấp mạo hiểm hiện ra trước mặt, đồng thời trên phần bụng chiến đấu xuất hiện một hoa văn màu đỏ.
Ưu điểm lớn nhất của súng laser là không để âm thanh, hơn nữa khi đánh vào phần yếu nhất của đối thủ, nó không chỉ hủy diệt nhanh chóng một chiến cơ mà còn không gây ra tiếng nổ mạnh, không sợ rút dây động rừng.
Woodrow lái cơ giáp 05 tiến đến phía trước máy bay chiến đấu, tiếp đó quang não bắt đầu quét qua hoa văn màu đỏ kia, tất cả mọi người đều biết, phòng tuyến cuối cùng của khu vực này đã bị Woodrow quét mất.
Nháy mắt, kênh đội ngũ bắt đầu bùng nổ:
03: “Đù má, tên này có vận cứt chó gì vậy, vì sao bị cậu ta quét nhanh thế? Chắc chắn cậu ta đã lén tích góp nhân phẩm đây mà.”
05: “Này này, đây rõ ràng chứng minh thực lực của tôi mạnh hơn các cậu nhá nhể?”
08: “Jean, tình huống bên cậu thế nào rồi, có cần tôi qua giúp không.”
09: “Mạnh cái rắm! Nghĩ như ăn cơm hả? Nếu không có tôi và Lawson phân tích trước rồi báo đúng lúc cho các cậu thì đừng nói mạnh nhá, có bản lĩnh thì cậu vác cái mặt anh tuấn của cậu đi quét quái đi!”
05: “Mấy người cứ ngồi ở phía sau nói móc tôi là sao, còn 09 là Du Mẫn đúng không, cậu là con gái nên tôi bỏ qua.
Please cậu có cần thô lỗ thế không? Cậu nên học hỏi tính thùy mị nết na đi một chút có được không?”
09: “Thô lỗ hay không là việc của bà đây, bà đây vui là được!”
05: “Cậu mà cứ thế là không có ma nào thèm lấy đâu đấy.”
06: “Nó là em tôi, không phải em cậu.
Em tôi lấy chồng được hay không không cần cậu lo, không phục em tôi thì tí nữa chúng ta đi tập luyện một chút nhé.”
05: “Muội khống thật sự là không có thuốc chữa!”
10: “Mấy người….đừng cãi nhau….”.
05:”Ầy dô…tiểu Lawson, cảm ơn ban nãy đã kịp thời báo cho tôi nhá, anh sẽ nhớ rõ món nợ nhân tình này, lần sau để anh mời cậu ăn cơm hén.”
09: “Alpha và tó không được đến gần Lawson nhà chúng ta, Woodrow xóa ngay tin vừa rồi đi, lăn xa một chút!”
07: “Đại ngu ngốc, tôi đào được tin của cậu rồi, thực ra cậu có thể nói chuyện riêng với tôi mà.”
04: “Ah ah, lầu trên là một đám ngâu xi.”
….
Trên kênh đội ngũ, quả thật là phải tin nhắn đến điên cuồng.
Tần Phi Tương lập tức chuyển sang tư tán gẫu với Chung Viễn Thanh, màn hình lập tức hiển thị vẻ mặt xấu hổ cùng bất đắc dĩ của y: “Bọn họ đúng là tinh lực dồi dào.”
“Nếu còn nhiều tinh lực đến vậy thì..” Chung Viễn Thanh cười lạnh, chuyển sang kênh đội ngũ: “05, 03, 04, 06 và 07, toàn bộ chướng ngại bên khu các cậu đã loại bỏ hết rồi hử? Còn 08, 09, 10, các cậu xác định đã phân tích toàn bộ hình ảnh của tất cả chướng ngại rồi? Các cậu có biết, hiện tại các cậu nói nhiều thêm câu nào là càng lãng phí thêm từng ấy thời gian, sự nguy hiểm của con tin càng tăng cao thêm hay không?”
Giọng nói của Chung Viễn Thanh vừa rời xuống, Tần Phi Tương cũng chậm rãi mở miệng: “Ừm, tôi nhắc lại lần nữa, nếu nhiệm vụ lần này mà thất bại vậy thì huấn luyện trụ cột của nửa tháng sau sẽ tăng gấp đôi.
Đây chính là ý kiến mà các cậu đã từ đề nghị, không được quên đâu nhé.”
Vì thế, kênh đội ngũ nhất thời yên tĩnh trở lại.
Bấy giờ, Chung Viễn Thanh mới mở thư tán gẫu của Tần Phi Tương: “Thật bất ngờ đấy, hóa ra Woodrow mới là người nhanh nhất trong đám người này, ngày trước tôi chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này đó.”
Tần Phi Tương phủ nhận kết luận của hắn: “Đó là do em không biết cậu ta thôi, tên Woodrow Taylor này vì có một đại ca vĩ đại nên tự cảm thấy có anh trai xuất sắc thì em trai như cậu ta có thể tha hồ chơi bời lêu lổng.
Thậm chí chuyện vào Ares cũng là do anh trai ép buộc, cậu miễn cưỡng đồng ý tham gia đó.
Kỳ thực nếu bàn về thực lực mà nói, cậu ta không kém Lance đâu.”
Lance được toàn bộ đồng đội công nhận là người có sát khí chỉ kém Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh mà thôi.
Chung Viễn Thanh đột nhiên nhớ tới người anh trai xuất sắc của tên Khang Hồng kia, có thể nói Khang Hồng không lúc nào không tính kế người anh này, hắn không khỏi cảm khái: “Hóa ra trong thế gia vẫn có tình huynh đệ thân thiết.”
Chung Viễn Thanh đang nghĩ cái gì, Tần Phi Tương sao lại không đoán ra chứ, y không khỏi cười lạnh một tiếng: “Thế gia giống với anh em nhà Taylor quả thật không nhiều, nhưng mà giống Khang Hồng đi tính kế anh trai ruột thì càng hiếm thấy.”
Chung Viễn Thanh gật đầu, sau khi xé rách mặt nạ, Khang Hồng xấu xí đến nỗi khiến người khác khó có thể chịu được: “Thế nên tôi mới nghĩ, tai nạn của Khang Phùng khi đang tuần tra ngoài biến giới, rồi bị hải tặc tinh tế tập kích, nghĩ thế nào cũng có chút không thực.”
Tần Phi Tương nói: “Chỉ là, dù chuyện này có thật do Khang Hồng làm điều mờ ám thì hiện giờ chúng ta cũng không thể nhắc nhở Khang Phùng được, không thể bứt dây động rừng.”
“Anh nói đúng, trước tiên vẫn là hoàn thành nhiệm vụ trước mắt đã.”
Nói xong, cơ giáp của cả Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh đồng loạt bay nhanh về hướng mục tiêu, cả hai đều vừa lòng khi thấy toàn bộ chướng ngại vật đã bị dọn sạch.
Nửa giờ sau, mười hai cơ giáp đều lục tục đến đúng vị trí đã chỉ định.
Một pháo đài cổ kính xuất hiện ngay trước mặt họ, pháo đài có địa thế trên một gò đất cao, từ trên cao nhìn xuống có thể nói là dễ thủ khó công, hơn nữa trên thành lũy của pháo đài có không ít lỗ bắn pháo lớn nhỏ, đội quân cơ giáp không ngừng tuần tra trên tường thành, một khi chúng phát hiện ra có người tiến đến cứu viện, một khi xác định không thể hạ được đối thủ, chúng sẽ cử người chạy tới giết chết con tin ngay lập tức để phá hỏng nhiệm vụ.
Mà con tin ở đây là một lớp học sinh tiểu học bao gồm cả giáo viên chủ nhiệm, toàn bộ đều phụ nữ và trẻ em, tay không tấc sắc cùng không thể chống cự.
Nghe nói nguyên nhân lớp tiểu học này bị bắt cóc là bởi trong lớp có một đứa nhỏ là con của một vị chuẩn tướng, nửa tháng trước vị chuẩn tướng này mới thanh tẩy được một đám hải tặc tinh tế, những tên bắt cóc này là những tên thoát được.
Nhiệm vụ của bọn Chung Viễn Thanh chính là giải cứu thành công con tin dưới tình huống ác liệt này.
Quan sát vào cục diện này, tất cả mọi người đều đang tự hỏi, rốt cục nên đột phá ở đâu đây?
Chung Viễn Thanh trao đổi ánh mắt với Tần Phi Tương, sau đó Tần Phi Tương nói với Thạch Lan: “Sĩ quan chỉ huy, cậu sẽ bố trí thế nào dưới tình huống thế này?”
Tuy rằng cả Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương có tầm ảnh hưởng lớn trong đội ngũ, thế nhưng bọn họ cho rằng, trong lúc chiến đấu, đồng đội không thể cứ nghe lệnh từ một phía từ hai người họ! Hai người họ do đã trải qua vô số trận đánh, tích lũy dần kinh nghiệm mới có được ngày hôm nay, còn tám người này căn bản đều là tân sinh chân chính, kế sách chiến lược hãy còn là những con chữ trên sách trong trường, khi vào thực chuyện thì không thể dựa vào sách vở được.
Sau này khi Thạch Lan trở thành thư kí của Tần Phi Tương, hắn đã trở thành một trong người nhiều mưu trí nhất bên y, ưu thế lớn nhất của Thạch Lan là sự bố trí chiến lược tài tình, ánh mắt vừa riêng biệt lại cay độc.
Hiện tại, khuyết điểm lớn nhất của Thạch Lan đó là thiếu kinh nghiệm, cho nên sau khi đã bàn bạc ổn thỏa, nhiệm vụ lần này bọn họ đều thống nhất để Thạch Lan làm sĩ quan chỉ huy, tất cả hành động đều do chính Thạch Lan ra chỉ thị.
“Dưới tình huống này, chúng ta chỉ có thể xông ra cùng lúc, đánh cho bọn họ không kịp trở tay.” Thạch Lan trầm tư giây lát nói.
“Cậu nói thế thì ai cũng nghĩ được, nhưng mà đám người trên thành pháo đài thì làm sao hả?Một khi bị chúng phát hiện hành động, con tin sẽ bị giết ngay lập tức.” Lance không nhịn được lên tiếng.
“Thế nên, cần” Thạch Lan cũng không vội phản bác mà nhìn về phía Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh: “Tấn công nhanh.”
“Đã hiểu.” Hai người kia gật đầu đồng ý không chút suy nghĩ.
Lance vốn đang định nói thêm, song thấy Chung Viễn Thanh không có ý kiến, cậu cũng ngậm miệng lại.
“Tất cả đếm ngược mười giây, mọi người đồng thời hành động.” Thạch Lan nói xong, bắt đầu hạ thấp cơ giáp giống mọi người: “Mười, chín, tám….ba hai, một, hành động!”
Vừa dứt lời, mười bóng dáng đồng thời chạy vụt ra khỏi bụi cây, trong đó có hai cơ giáp hành động cực kì nhanh, trong nháy mắt đã nhảy lên thành pháo đài, không đợi đám người lái cơ giáp kia phản ứng đã giơ vũ khí sắc bén lạnh lẽo như băng xẹt giữa không trung, chớp nhoáng chém đám kia thành mảnh nhỏ.
Mà ở dưới chân pháo đài, tám người hiện tại đang lâm vào một trận ác chiến.
“Chúng ta đi giải cứu con tin trước, bọn họ chắc chắn có thể giải quyết hết được đám này.”
Chung Viễn Thanh gật đầu, hai người lập tức phá hủy một cửa ngầm, tiến thẳng vào bên trong pháo đài.
Nếu nói bề ngoài của pháo đài là dạng phục cổ, vậy thì bên trong pháo đài chính là một tòa thành xa xưa trong truyền thuyết được xây dựng từ đá thạch và vôi, tạo nên một kết cấu âm u, tiếng nước rơi tí tách như vang vọng đâu đây, có lẽ là do hệ thống thiết lập không cho tìm kiếm, cho nên máy quét hồng ngoại hoàn toàn không thể dùng được ở đây.
Một kết cấu vừa phứa tạp vừa rắc rối như thế này, đến tột cùng là phải tìm con tin thế nào?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...