Thi triển khinh công vội vào rừng tìm dược liệu, Dật Hiên nội tâm dần thả lỏng, đơn thuốc ngày càng bình ổn hơn. Một tháng nay chính mình lừa mẫu thân nói là đến chỗ đại phu lấy chút dược bồi bổ cơ thể cho người, mẫu thân vì sợ mình biết bệnh tình mà không truy hỏi nhiều. Trên thực tế là Dật Hiên gom góp một ít bạc trong nhà đem vào sòng bạc cầu may mua thuốc cho mẫu thân. Cho mẫu thân thử rất nhiều đơn thuốc, bệnh tình dần ổn định, tăng thêm dược tính cực mạnh, Dật Hiên tin chắc người có thể sống thêm khoảng ba năm đồng nghĩa mình cũng có thêm ba năm tìm phương pháp trị liệu. Ngẫm lại tự lúc biết mẫu thân bệnh đến nay chính mình không biết lừa dối người bao nhiêu chuyện. Mỗi lúc muốn ra ngoài đều nói là lão sư ưu ái bổ túc thêm bài vở, có khi còn trụ lại bên đó ba bốn ngày. Mẫu thân mỗi lần tiễn mình đi đều luyến tiết, nếu như người biết tất cả đều là giả dối sẽ đau lòng biết nhường nào.
Thất thần lại nhìn đến phía trước một đứa bé hớt hải chạy tới, sau lưng ba bốn hắc y nhân che mặt đuổi theo, gian nan lắm tránh được một mũi tên thâm độc. Tình cảnh này không cần giải thích Dật Hiên cũng biết đứa trẻ này đang bị truy sát. Vốn không muốn lo chuyện bao đồng nhưng thấy chết không cứu là chuyện hắn không làm được. Kéo khăn che mặt, Dật Hiên phóng tới bên đứa trẻ. Hắc y nhân thấy người tới chỉ lớn hơn đứa trẻ kia một chút liền khinh địch cầm đao chém tới. Không thể nhìn người mà bắt hình dong, Dật Hiên tuy mới mười ba tuổi nhưng một thân võ nghệ đạt đến mức thượng thừa ở kiếp trước, không có đối thủ.
“Ca ca, cầu ngươi cứu giúp, ta còn một vị bằng hữu ở bên kia nữa có rất nhiều kẻ xấu đang truy sát chúng ta, ca ca cầu người, ta nhất định sẽ hậu tạ đại lễ, suốt đời không quên” mắt thấy thủ vệ gần như thất thủ trong tay hắc y nhân, Đông Phương Ninh khẩn cầu một tia hy vọng cuối cùng.
Không cần đứa trẻ nói, Dật Hiên cũng nghe được bên kia có tiếng người giao đấu gấp rút đem đứa trẻ chạy qua đó. Đông Phương Ninh gặp ân công chịu cứu giúp trong lòng mừng rỡ, nảy sinh một tia ỷ lại có vị ca ca này giúp đỡ mình chắc chắn sẽ không có gì nguy hiểm.
Vừa đến nơi khung cảnh vô cùng hỗn loạn, chỉ còn một thị vệ đang cố sức che chở một đứa bé khác trong vòng vây của mười mấy tên hắc y nhân. Chứng kiến người kia một khắc ngã xuống, Dật Hiên thầm cảm tạ trời đất chỉ chậm một bước nữa đứa bé sợ đã vong mạng.
Sát thủ quá nhiều, Dật Hiên liền kéo đứa trẻ theo sát bên mình tiến vào vòng vây sẽ an toàn hơn. Võ công cao cường nhưng lại phải phân tâm bảo hộ hai đứa trẻ, Dật Hiên thật lâm vào yếu thế. Một mặt để Đông Phương Ninh ôm trước ngực, tay trái nắm chặt đứa bé kia, tay phải vung kiếm chiến đấu. Thật vất vả thoát hiểm, Dật hiên toàn thân ê ẩm vì bảo toàn tánh mạng liền bỏ qua một chút tiểu thương.
Chứng kiến một đao chém vào người vị đại ca ca, Đông Phương Ninh cảm thấy toàn thân đau nhói, còn cả Dật Hi ca ca nữa vì bảo toàn cho mình đường thoái lui mà lâm vào hiểm cảnh, hắn tự hứa với lòng sau này phải báo đáp hai vị ca ca thật trọng hậu.
Vừa nghỉ một lát, Dật Hiên lại nghe một số lượng nhân mã rất lớn hướng mình chạy tới, không khỏi căng thẳng. Đông Phương Ninh nhìn về phía xa thoáng thở ra một hơi: “Ân công ca ca, là Tiêu tướng quân, Dật Hi ca ca, là phụ thân huynh tới cứu chúng ta” Đông Phương Ninh đắm chìm trong vui sướng, không chú ý tới người bên cạnh tâm tình phức tạp, nội tâm sóng dữ tuôn trào.
“Tiêu tướng quân … Dật hi …”
Số lớn nhân mã đảo mắt liền tới trước mặt nhanh đến mức làm cho Dật Hiên trở tay không kịp.
“Vi thần cứu giá chậm trễ, xin thái tử điện hạ thứ tội” Chứng kiến khung cảnh khốc liệt nhưng thái tử không việc gì mà con mình cũng bình an vô sự, trong lòng Tiêu tướng quân như trút được tảng đá lớn.
“Tiêu tướng quân mau đứng lên, bổn thái tử không có việc gì, tướng quân vẫn là nhìn xem Dật hi ca ca, vừa rồi là huynh ấy giả mạo ta đánh lừa sát thủ thụ không ít thương”.
Tiêu Dật Hi gặp được phụ thân ở trước mặt bao lo lắng đều vơi đi không còn là một người kiên cường xả thân bảo hộ chủ tử mà trở về một đứa trẻ mười tuổi vành mắt ủng đỏ, nước mắt không tự chủ rơi xuống.
Dật Hi muốn chạy đến bên cạnh phụ thân mới phát hiện tay phải của mình vẫn một mực nắm chặt tay ân công ca ca. Vừa rồi một đao chém xuống là nhờ có ca ca bên cạnh bảo hộ mà không có thêm một chút thương tích nào..
Tiêu Hán Thần nhìn hài tử người đầy thương tích tâm đau như cắt nhưng thái tử và quân lính còn đây bản thân sao có thể tham luyến chăm lo hài tử lại chú ý qua thiếu niên bên cạnh:
“Các hạ là?”
“Tướng quân, vừa rồi là vị ca ca này cứu mạng chúng ta, nhiều sát thủ lợi hại như vậy vẫn bại dưới tay huynh ấy”
Tiêu Hán Thần nghe thái tử nói mà cả kinh, người trước mắt tuy che mặt nhưng cũng không khó nhìn ra tuổi hắn không lớn. Toàn bộ đại nội cao thủ đều chết chứng tỏ sát thủ không phải hạng tầm thường mà cái người này lại có thể…lòng yêu mến nhân tài liền trỗi dậy.
“Đa tạ công tử cứu giúp, công tử thân thủ bất phàm không biết danh tánh, nhà ở nơi đâu?”
Nhìn người trước mặt có vài đường nét của mình xem ra bản thân là giống phụ thân hơn mẫu thân. Ánh mắt đầy thương tiếc kia là dành cho Dật Hi, lòng là một mảng ganh tị cho đến lúc phụ thân chú ý đến mình lại không khỏi khẩn trương. Thầm mắng bản thân không chút tiền đồ, chẳng phải nói không cần phụ thân quan tâm hay sao, kích động thế làm gì?
“Đa tạ tướng quân quan tâm, tiểu nhân có lợi hại cũng không bằng tướng quân dũng mãnh ở sa trường. Danh tiếng của người tiểu nhân đã ngưỡng mộ từ lâu, thân chỉ là kẻ qua đường cần chi biết danh tánh.
Tiêu Hán Thần thập phần kinh ngạc, gặp gỡ vị thiếu niên này xem như là có duyên muốn thu nhận làm thuộc hạ dưới trướng lại không ngờ cậu ta danh tánh cũng không muốn để lộ, còn muốn rời đi.
“Ân công ca ca, huynh sao cứ muốn đi. Ta đã nói nhất định báo đáp huynh, ta là thái tử lời hứa đáng giá ngàn vàng, ca cùng ta trở về phụ hoàng nhất định sẽ ban thưởng trọng hậu” Đông Phương Ninh níu chặt áo Dật Hiên.
“Cứu thái tử điện hạ là tiện tay, bất kì ai có lòng nghĩa hiệp cũng ra tay cứu giúp, thái tử không cần thiết phải báo ân với ta”.
“Ta không muốn ca ca gọi ta là thái tử, tên ta là Đông Phương Ninh, ca ca có thể gọi ta là Ninh nhi”.
“Tốt, Ninh nhi, ca ca thật sự có chuyện hệ trọng không thể cùng ngươi trở về, Ninh nhi buông tay được chứ?” Dật Hiên trong nội tâm vốn không có tôn ti chi niệm thuân miệng mà nói.
“Ít nhất ca ca nói cho Ninh nhi biết tên của huynh, ninh nhi đều đã thành thật với huynh” Đông Phương Ninh không cách nào lay chuyển được tâm ý của ca ca đành khẩn cầu một lần, chỉ cần biết tên có thể nhờ phụ hoàng hạ lệnh tìm kiếm.
Ngước nhìn người kia tuy rằng chỉ đứng yên nơi đó vẫn toát ra vẻ uy nghi, thật muốn gọi một tiếng phụ thân, Dật Hiên thở dài: “Ta họ Vân tên chỉ một chữ Hiên, Ninh nhi đã vừa lòng”.
Đông Phương Ninh đắc ý ngước nhìn Tiêu tướng quân, xem đi ca ca cả ngài cũng không nể mặt chỉ nghe lời Ninh nhi”.
“Ca ca đây là ngọc bội tùy thân mà Ninh nhi thích nhất, huynh nhất định phải giữ lấy”
“Ưm” Vươn tay nhận lấy lại phát hiện mình vẫn nắm chặt tay Dật Hi, thân đệ của mình.
Gặp ân công ca ca nhìn về phía mình, Dật Hi nhớ tới khuôn mặt còn đầy nước mắt vô cùng xấu hổ. Thái tử nhỏ hơn một tuổi còn không khóc, chính mình lại…sợ ân công ca ca nghĩ mình không có tiền đồ vội vươn tay gạt nước mắt ngượng ngùng cười: “Hiên ca ca, tạ ơn huynh đã cứu mạng”.
“Không cần khách khí, Dật Hi rất dũng cảm, tuổi còn nhỏ nhưng gặp nguy không loạn, không để ý an uy bản thân hộ giá thái tử, Hiên ca ca rất khâm phụ Dật Hi”.
“Hiên ca ca quá lời, huynh không lớn hơn đệ bao nhiêu nhưng võ công lại cao cường như vậy, Hi nhi rất ngưỡng mộ, về sau sẽ cố gắng tập luyện hy vọng có ngày được tài giỏi như huynh” tiểu hài tử chính là ngưỡng mộ người tài giỏi hơn nữa người này vừa cứu mình một đao lại còn mở lời khích lệ càng thêm vui sướng.
Buông tay Dật Hi, hắn quay lại nhìn phụ thân: “Tại hạ xác thực còn việc hệ trọng, xin cáo từ”
“Chờ một chút” nghe phụ thân gọi mình, Dật Hiên nhất thời run rẫy, ánh mắt đầy mong chờ phụ thân kiên trì gặng hỏi mình là ai, khi đó mình có
thể hay không nói cho người biết mình họ Tiêu, là con trai của người.
“Đây là thuốc trị thương mà ta mỗi khi hành quân đều mang theo, đối với vết thương đao kiếm rất có hiệu quả” Nhìn bình dược trong tay, Dật Hiên càng rối rắm không rõ tư vị, rốt cuộc là vui sướng hay thất vọng.
“Đa tạ tướng quân “
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...