Trọng Sinh Chi Kim Sắc Hôn Nhân

Huhu thực sự là không phải tôi lười mà cái chương cuối dài... đây mới là nửa chương thôi đã hơn 4 nghìn từ rồi đó...

Editor: Min

Chương 80: Chương cuối (1)

Ngày kỉ niệm một năm kết hôn này, Lâm Ngọc Đồng và Triển Dực Phi đều cực kì coi trọng, cho nên quà tặng đều đã được chuẩn bị từ rất sớm. Tuy rằng không đắt tiền giống như chiếc máy bay riêng mà Triển Dực Phi đã tặng cậu, nhưng nó cũng đã khiến cậu tốn tâm tư để chọn, ít nhất cậu cảm thấy Triển Dực Phi khẳng định sẽ thích nó, hơn nữa còn là vô cùng thích.

Thế nhưng mà quà tặng lại không mang ở đây!

Trong suy nghĩ của Triển Dực Phi khẽ loạn, có một khoảng khắc vẫn do dự xem có nên trở về nhà một chút để lấy đồ không, mặc dù ngày mùng 7 bọn họ có thể cấp tốc trở về, cho nên đến đúng ngày mùng 8 dù có thế nào anh cũng vẫn nhận được quà, thế nhưng còn tận mấy ngày nữa, anh thực sự vô cùng tò mò.

"Nếu không thì hai người cứ đi trước đi, tôi với lão Hạng quay về nhà một chuyến lấy đồ rồi quay lại đưa cho hai người, tuyệt đối không bóc quà ra." Cao Văn Lượng cười nhìn về phía Lâm Ngọc Đồng, "Hẳn là đã bọc quà lại rồi phải không Lâm Tử?"

"Bọc thì có bọc, nhưng mà.... Thôi quên đi, dù sao không phải đến mùng 8 chúng ta sẽ trở về sớm sao, kỳ thật thì đến lúc đó vẫn kịp."

"Vậy trước tiên chúng ta cứ lên máy bay, giữ thứ trân quý nhất đến cuối cùng, như vậy tựa hồ cũng chẳng sai, chỉ cần anh kiên nhẫn một chút không quá hiếu kì là được." Triển Dực Phi nói xong thì cực kì ý tứ liếc nhìn Lâm Ngọc Đồng. Trong ánh mắt của anh mang theo một tia trêu ghẹo và sủng nịnh, thành công làm Lâm Ngọc Đồng nhớ lại bản thân mình trong lần đầu tiên được Triển Dực Phi tặng quà chính là chiếc bút máy ấy. Lúc ấy cậu chưa chuẩn bị thứ gì hết, mà sau một năm kết hôn, cậu đã không quên.

Trong ánh mắt của Triển Dực Phi mang theo khích lệ, hẳn là cũng nhớ tới lần đấy rồi phải không?

Lâm Ngọc Đồng bị nhìn thì rất mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng làm bộ như không nhìn thấy cái gì hết, dẫn đầu đi vào trong khoang máy bay.

Trên máy báy có hai nhân viên phục vụ, thấy Lâm Ngọc Đồng đi vào liền đứng ở hai bên cửa hơi cúi người chào Lâm Ngọc Đồng, "Hoan nghênh Lâm tiên sinh, Lâm tiên sinh xin mời đi bên này."

Lâm Ngọc Đồng đi theo hai người phục vụ dẫn đường, đi thẳng đến khoang chính của máy bay. Trên chiếc máy bay này có tất cả là 19 chỗ ngồi, trong khoang chính có đầy đủ mọi thiết bị, có bàn ghế, còn có ghế sofa và tủ rượu, trên vách ngăn có cả màn hình LED vẫn đang chiếu một trận đấu Bi-a. Nếu chỉ nhìn thế này thì sẽ thấy chiếc máy bay này chẳng có gì khác so với những máy bay tư nhân khác, nhưng nếu ngắm kĩ lại thì sẽ thấy nó không giống nhau, có rất nhiều chi tiết có thể nhìn ra được đó là sự dụng tâm của Triển Dực Phi. Tỉ như cái bàn, chỉ nhìn qua thì sẽ thấy đó là một cái bàn có vân gỗ bình thường, nhưng vân gỗ của bàn lại không phải không có quy luật gì, nếu đứng ở một góc rộng hơn để nhìn xuống thì sẽ thấy những cái vân gộ rất đặc biệt giống chữ "ZL", nhưng đó cũng không phải là được in ra, mà vân gỗ ấy là do trời sinh đã có hoa văn vậy. Còn có cả bộ bàn ghế, cái ghế chính là một cái cây, còn hai bên tay vịn lại có hình dáng như đôi cánh. Cả những bộ đồ ăn, phía trên không có bộ nào là không có logo "Hộ Lâm".


"Hình vẽ này đã trở thành logo của tập đoàn Triệu Lâm, chữ "Triệu" của tập đoàn Triệu Lâm anh cũng đã đổi thành chữ "Dực". Người sáng suốt thì chỉ cần nhìn một cái là biết đó là công ty của hai chúng ta." Triển Dực Phi sờ phần logo được khảm bằng thạch anh xanh lá và thạch anh trắng trên bộ đồ ăn, "Anh đang nghĩ sẽ đổi cả mấy bộ dụng cụ ăn ở trong nhà thành loại như thế này luôn em thấy sao?"

"Chỉ cần anh vui là được, anh có in cái logo này lên quần lót em cũng không để ý." Lâm Ngọc Đồng trêu ghẹo một hồi, cậu nhìn xung quanh liền thấy trong khoang máy bay chỉ còn có hai người bọn họ, cậu hỏi, "Hạng ca và Văn Lượng không đi cùng mình hả anh?"

"Bọn họ có sắp xếp của bọn họ rồi." Triển Dực Phi ngồi xuống ghế sofa, "Sau khoảng 20 phút nữa máy bay sẽ cất cánh, em có muốn ăn chút gì đó trước không?"

"Không cần đâu, notebook của em đâu? Chắc là anh cũng có mang đúng không?"

"Anh có mang, trong vali ở phòng để đồ ấy, em tìm thử xem."

Lâm Ngọc Đồng đi ra mở cửa phòng để đồ, quả nhiên là nhìn thấy có vali ở bên trong, lại còn là cái vali lớn nhất trong nhà. Cậu thầm nghĩ chẳng phải bảo chỉ đi vài ngày thôi sao, không cần thiết phải mang cái vali lớn như vậy chứ?!

Nhưng sau khi mở vali ra thì cậu liền đánh tan luôn suy nghĩ trong đầu mình, bởi vì cậu thấy quà mà mình định tặng Triển Dực Phi cũng đã được đặt ở đây.

"Dực Phi, đồ của em có phải được Vương bá xếp không?"

"Đúng rồi, Vương bá cẩn thận nên biết em đi ra ngoài thì cần những cái gì. Làm sao vậy?"

"Không có gì, rất tốt, cái gì cũng có đủ cả." Cậu chính là cảm thấy được Vương bá đã tiếp thêm sinh lực cho mình. Ngoại trừ Vương bá tình cờ từng thấy lúc món quà được đóng gói, thì căn bản không một ai biết cậu chuẩn bị quà gì tặng Triển Dực Phi. Thực ra ngay cả Vương bá cũng không rõ cậu tính tặng cái gì, chỉ biết món quà trong hộp đó là thứ mà cậu muốn dùng trong ngày kỉ niệm kết hôn. Không nghĩ rằng Vương bá lại bỏ vào trong vali giúp cậu, quả thực rất tri kỉ mà!

Tâm tình của Lâm Ngọc Đồng lập tức tăng cao lên thêm một chút. Hai người ăn chút đồ đơn giản, sau đó nơi mà chiếc máy bay hạ cánh là nơi mà Lâm Ngọc Đồng tuyệt đối chưa từng nghĩ tới ----- một thành phố nào đó không quá nổi tiếng tại Tây Bắc (*) rộng lớn.

(*) Là miền Tây Bắc Trung Quốc, bao gồm các tỉnh Thiểm Tây, Tân Cương, Cam Túc, Thanh Hải, Ninh Hạ.


Lâm Ngọc Đồng cứ tưởng rằng sẽ tới một hòn đảo nào đó nghỉ dưỡng hoặc là tới thăm thú một di tích thành cổ nổi tiếng nào đó, nhưng khi máy bay hạ cánh cậu lại cảm thấy mình đã nghĩ quá đơn giản rồi.

Một người đàn ông trung niên tên Vệ Sơn rất nhiệt tình chào đón họ tới đây, cũng bày tỏ sự vui mừng vô cùng to lớn.

Lúc này Lâm Ngọc Đồng vẫn không hiểu Triển Dực Phi đang muốn làm cái gì, nhưng có người ngoài ở đây cậu cũng không tiện hỏi. Bọn họ xuống khỏi máy bay đổi sang một chiếc trực thăng, bay thẳng tới một thôn có tên là "Phụng Tần". Từ trên cao nhìn xuống thôn ấy cũng khá rộng, nhưng nghe nói cũng chẳng có mấy người sống tại đây, những ngôi nhà tranh rách nát thoạt nhìn như chẳng thể chống đỡ nổi bão táp mưa sa. Có người nghe được tiếng của chiếc trực thăng, đều đẩy những chiếc cửa gỗ nặng nề mà đi ra, sau khi họ nhìn thấy chiếc trực thăng hạ cánh và có người bước xuống, trong mắt của họ đều có những nỗi khát khao khó thể nói thành lời.

Những người đi ra đại đa phần đều là người già và trẻ nhỏ, gần như chẳng có thanh niên trai tráng nào, trưởng thôn Vương An nói đa số những người trẻ đều đã đi sang tỉnh khác để tìm đường mưu sinh, người hiếu thuận thì năm mới lễ tết họ đều về thăm nhà, cũng sẽ gửi chút tiền về nhà, còn những kẻ bất hiếu thì sau khi ra tỉnh khác liền chặt đứt liên lạc, cũng phải hơn năm sáu năm rồi chưa có tin tức gì. Người già và trẻ nhỏ ở nhà cứ ngóng sao ngóng trăng, cuối cùng cũng dần dần quen với cuộc sống không thể trông chờ được nữa. Vương An nói, những người già cả thì cũng thôi, cả một đời khổ sở, cho dù có những cảm xúc thống khổ không cam lòng thì cũng đã sớm tiêu tán chẳng còn lại bao nhiêu. Thế nhưng bọn trẻ đều còn rất nhỏ, nhìn thấy bọn nó mặc không đủ ấm ăn không đủ no, cũng không được học hành tử tế, thực sự khiến người ta vô cùng đau lòng.

Đến giờ mà Lâm Ngọc Đồng vẫn thật sự chưa hiểu Triển Dực Phi đi chuyến này để làm gì thì đúng là kẻ khờ. Nhưng cậu lại không cảm thấy hờn giận gì hết, ngược lại cảm thấy đây mới là Triển Dực Phi người đặc biệt nhất trong lòng cậu.

Vương An và Vệ Sơn đưa Lâm Ngọc Đồng và Triển Dực Phi đi thăm quan hơn nửa thôn, đồng thời còn dẫn bọn họ tới xem nguồn nước. Mỗi gia đình trong thôn Phụng Tần đều có bể chứa nước, nhưng nơi này quanh năm khô hạn, hơn nữa nước ở trong bể dù sao cũng không sạch, trữ ở trong đó lâu ngày đều đã ngả vàng cả, cho nên ở trong nhà nếu có người đi gánh nước được thì phải đi tít vào trong núi để lấy nước suối mang về.

"Hai ngày trước ở trong thôn cũng có một thiếu niên, lúc xuống núi thì bị ngã giờ phải nằm trên giường." Vương An nói xong thì thở dài. Khi chú còn trẻ cũng từng nghĩ đến việc thay đổi nơi này, nhưng rất nhiều việc khi thì đơn giản nhưng bắt đầu làm lại rất khó khăn.

"Triển tiên sinh, Lâm tiên sinh, dưới thôn Phụng Tần còn có thôn Phụng Hoa, thôn Mã Pha, tình hình ở mấy thôn ấy cũng không khác đây là bao. Hai năm trước ở thôn Mã Pha còn có ngôi trường nhỏ để bọn trẻ đi học, nhưng ngôi trường ấy đã nhiều năm không được tu sửa, hơn nữa cũng không có giáo viên nào bằng lòng tới đây dạy học, vậy nên đã rất lâu rồi bọn nhỏ không được học hành gì cả." Vệ Sơn sinh ra tại thành phố X, cũng xem như là một nửa người bản xứ, mà ông biết đến thôn này cũng là vì bà ngoại ông sống ở một thôn phụ cận.

Trước kia ông cũng thường đến thôn Phụng Tần, hơn nữa cùng từng muốn thay đổi nơi này, nhưng thật sự quá khó khăn. Nhưng ngay khi ông cảm thấy hết sức bất lực thì tin tức về việc Triển Dực Phi muốn làm từ thiện truyền đến tai ông, vì thế ông đã kể về quê nhà của chính mình, đồng thời dưới dự đồng ý của Triển Dực Phi, ông xung phong nhận công việc khảo sát. Trong nửa tháng khảo sát, anh cũng cả thấy nơi này thật sự rất cần sự trợ giúp.

"Trước tiên chúng ta đem tặng những món đồ đã mang tới đây đã." Triển Dực Phi dứt lời liền đưa Lâm Ngọc Đồng quay lại trực thăng, rất nghiêm túc hỏi cậu: "Thật vất vả mới ra ngoài một chuyến lại đưa em đi làm hoạt động công ích, em có giận không?"

"Đương nhiên là em không tức giận rồi. Được ngắm nhìn những phong cảnh khác nhau, được thể nghiệm cuộc sống khác biệt, như vậy mới có thể tăng thêm kinh nghiệm sống. Hơn nữa, nếu cứ làm những việc giống người khác thì còn ý nghĩa gì nữa? Vả lại phong cảnh thì lúc nào cũng có thể xem được, anh không tới xem thì nó cũng chẳng chạy mất được, nhưng có một số việc nếu bây giờ anh không làm, sau này sẽ trở nên chậm mất." Trong ánh mắt của Lâm Ngọc Đồng mang theo sự sùng bái không thể nói thành lời, "Dực Phi, anh luôn có cách để làm mới tình cảm của em về anh, ở những thời điểm em cảm thấy anh tốt đến độ không thể tốt hơn được nữa thì anh lại càng trở nên tốt hơn. Ầy làm sao bây giờ? Em đang quỳ rạp dưới ống quần của anh dậy không nổi nữa rồi."

"Vậy em không cần dậy nữa, dù sao anh cũng đang túm chặt ống quần của em rồi." Triển Dực Phi ôm Lâm Ngọc Đồng, cười nói: "Từ sau khi kết thúc mấy ngày kí tặng em càng ngày càng trạch, việc nhà không phải làm nên thời gian hoạt động lại càng ít. Bình thường ngoại trừ tiễn anh hoặc tới thăm ba mẹ, cơ bản em cũng không còn việc gì khác để ra ngoài, cho nên anh muốn tìm việc gì đó để em làm, mà so ra với những việc như tập gym hay đi du lịch gì đó, anh nghĩ em sẽ muốn làm những công việc có ý nghĩa hơn."


"Anh muốn để em theo sát những hạng mục từ thiện?"

"Nếu em đồng ý, anh có một ý tưởng thế này. Ở giai đoạn khảo sát sẽ có người làm, em chỉ cần đến địa phương đó xem một chút, xác định lại tin tức khảo sát không phải là sai để có thể sắp xếp sự hỗ trợ. Về phần hạng mục hỗ trợ sẽ có người vạch ra kế hoạch, em chỉ cần định kì tới để xem thành quả, bảo đảm tiền của chúng ta sẽ không bị đem đến những nơi không cần đem đến là được."

"Không thành vấn đề." Lâm Ngọc Đồng nghiêng đầu quan sát Triển Dực Phi, "Nói thật thì nếu thật sự chỉ là đi đến một thắng cảnh du lịch lãng mạn nào đó mấy ngày chắc một vài năm sau trong đầu em sẽ chỉ còn lưu lại một kỉ niệm mơ hồ, nhưng chuyến đi lần này em có lẽ sẽ nhớ rõ nó cả đời."

Bên ngoài kia bộ dạng những đứa trẻ mặc quần áo rách rưới đang nhận lấy bộ quần áo mới cùng thức ăn, điều này quả thực đã khắc sâu vào trong ấn tượng của cậu. Giờ khắc này cậu cảm thấy trong lòng mình bội phần chua xót, nhưng lại rất xúc động, xúc động vì ít nhất bọn họ có thể làm chút gì đó mà không phải chỉ là trơ mắt nhìn. Bọn họ chia sẻ tài nguyên của mình cho những đứa nhỏ, mà bọn trẻ lại chia sẻ hạnh phúc của mình cho họ, thật tốt.

Tiếp đó họ lại tới hai nơi nữa, trên cơ bản đều giống như những gì Vệ Sơn đã nói, tình hình không quá lạc quan. Chính quyền địa phương mặc dù cũng có tâm muốn cải thiện, nhưng vùng núi xa xôi như vậy bất luận là làm điều gì thì cũng sẽ phải tiêu tốn rất nhiều nhân lực và vật lực, chẳng hề dễ dàng như đã nói, chưa kể còn rất nhiều nơi cũng nghèo khó như ở đây.

"Từ từ rồi sẽ ổn thôi, chỉ cần chúng ta tham gia vào thì nơi này sẽ ngày một trở nên tốt hơn." Triển Dực Phi nói.

"Vâng." Lâm Ngọc Đồng nắm tay Triển Dực Phi cùng nhau đi trên con đường đá gập nghềnh, cậu nghĩ nghĩ rồi nói: "Từ sau khi chúng ta ở bên nhau hình như đây là lần đầu tiên cùng đi qua con đường núi trắc trở như thế này." Bởi vì vốn dĩ khi ở thành phố thì nơi nào cũng bằng phẳng cả, làm sao có thể giống như bây giờ, đi một lúc thôi mà không biết trong giày có bao nhiêu bụi cát, mà mấy lần còn suýt chút nữa là trẹo chân.

"Trong những vật tư được mang tới hẳn là còn thừa một ít giày." Triển Dực Phi nói xong đột nhiên ngồi xổm xuống, anh vừa giúp Lâm Ngọc Đồng buộc lại dây giày bị lỏng vừa nói: "Lần sau đi tới đây em phải dùng loại giày dán, bằng không đi giày buộc dây rất dễ xảy ra điều ngoài ý muốn, vạn nhất lại dẫm phải dây giày rồi tự làm mình ngã thì cũng không được."

"Em hiểu rồi." Lâm Ngọc Đồng vân vê vành tai Triển Dực Phi, đợi đến khi anh buộc xong đứng lên thì không nhịn được mà bật cười.

"Em sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là khi ở bên cạnh anh em cảm thấy mình nhìn đến điều gì cũng đều tốt đẹp cả. Sao anh lại muốn làm từ thiện vậy?" Lại còn lặng lẽ như thế, làm từ thiện với đúng mục đích chỉ làm từ thiện.

"Em uống chút đi, gió có hơi lạnh rồi." Triển Dực Phi được hỏi một đằng lại trả lời một nẻo, anh kéo Lâm Ngọc Đồng sang đứng bên cạnh một tảng đá lớn rồi giúp cậu mở bình giữ nhiệt ra. Bên trong là một ít sữa nóng, anh để Lâm Ngọc Đồng uống hết một cốc rồi mới lấy cái nắp lại. Thấy bên miệng cậu là một vòng râu sữa, anh cười vừa dịch sát lại vừa nói: "Trước đây anh đã luôn sống với sự thù hận ngập tràn trong đôi mắt, sẽ thường xuyên có một cảm giác bất cứ điều gì mình làm đều là sai trái, sau khi quen em thì cảm giác đó dường như mới từ từ trở nên đỡ hơn một chút. Thế nhưng lúc ấy chưa tới mức là nhìn điều gì cũng thấy là tốt đẹp, cho đến tận khi em đồng ý kết hôn cùng với anh thì rất nhiều chuyện đã trở nên không giống như trước nữa. Anh thấy điều gì cũng thật tốt đẹp, không còn oán niệm, hiểu được sự biết ơn, cho nên cũng có thêm năng lượng để làm những việc như thế này. Nói thẳng ra thì tất cả đều là vì có em, bởi vì em đã mang đến cho anh rất nhiều hạnh phúc vậy nên anh mới có thể lấy ra để san sẻ một phần của hạnh phúc ấy."

"Vậy thì xem ra sau này em càng phải đối với anh thật tốt hơn mới được." Lâm Ngọc Đồng kéo Triển Dực Phi trở lại con đường mòn, về sau tuyệt đối sẽ không để sự hạnh phúc của anh bị hết hàng, không đủ thì em liền mạnh mẽ mà bổ sung cho anh."

"Bổ sung như thế nào?"


"Như thế này ------" Lâm Ngọc Đồng nhẹ nhàng hôn một cái lên môi Triển Dực Phi, "Đây là hàng mẫu, chờ sau khi xong xuôi tất cả đi về đến nhà em sẽ cho anh xem sản phẩm chính, đảm bảo quân (*) vừa lòng."

(*) Chữ "quân" này là một cách gọi kiểu cổ xưa, nói chung cũng là khá tình cảm đó ạ nên mình không muốn thay thế.

"Đây chính là do em nói đấy nhé."

"Đương nhiên."

Những ngày kế tiếp, Lâm Ngọc Đồng cùng Triển Dực Phi chạy tới các vùng núi. Nơi này không có các khu du lịch phồn hoa náo nhiệt, không có người đông nghịt chen chúc nhau, cũng chẳng có những đồ ăn vặt hấp dẫn người ta. Nhưng hai người ở cùng một chỗ với nhau lại có tư vị vô cùng khác biệt.

Hai người Vệ Sơn và Lý Quân lúc nào cũng đi cách bọn họ một khoảng không xa, Vệ Sơn đang chụp lại tình hình của từng địa phương để dùng làm tài liệu. Những lúc rảnh rỗi ông cũng chụp lại một vài hình ảnh của Lâm Ngọc Đồng và Triển Dực Phi. Tuy theo như ý của hai người thì họ chỉ muốn được đi làm từ thiện, không muốn cố ý tuyên truyền gì cả, nhưng ông cảm thấy một số hình ảnh dù chỉ có chút ý nghĩa thì vẫn nên chụp lại.

Triển Dực Phi bước đầu định sẽ cung cấp một hệ thống nước sạch tới các thôn họ tới lần này, giúp cho những người trong thôn không phải đi tới nơi xa xôi để lấy nước nữa, mặt khác cũng dự định lập một quỹ giáo dục. Lâm Ngọc Đồng cũng đã dự tính xong xuôi, chờ đến khi về nhà cậu phải kêu gọi một số bạn bè là tác gia cùng độc giả hỗ trợ, những quần áo trong nhà không còn dùng đến nữa có thể quyên góp tới đây, những cuốn sách không còn đọc nữa mà thích hợp với trẻ con cũng có thể quyên góp lại, mà cậu cũng sẽ đem toàn bộ các phần thưởng và thu nhập từ tiền bán sách đóng góp vào quỹ giáo dục trên vùng núi.

Lâm Ngọc Đồng rời đi vài ngày, cho nên mấy hôm nay cũng không cập nhật chương mới, đến khi cậu cập nhật tiếp lại nhắc đến việc quyên góp quần áo thì nhóm độc giả mới lập tức phản lại hỏi rằng có phải cậu đã chạy đi tham gia từ thiện hay không.

Tiểu Đông đốn củi: Đồng Tử, cậu đi làm từ thiện sao? Cậu không phải là muốn trên vùng núi dạy học đấy chứ?! Cậu cũng đừng làm tôi sợ mà!

Lịch sự đốn củi: Quyên quần áo là tốt, tôi còn đang lo vì đống quần áo bây giờ đều đã chật cả rồi, không biết phải xử lý sao, Đồng Tử cậu đúng là mưa đúng lúc mà.

Đãng Đãng đốn củi: Quyên quần áo rồi thì có cập nhật thêm chương mới không? (Cầu đừng đánh mình!)

Nhược Nhược đốn củi: Tiền bản quyền tác phẩm của Đồng Tử có thể đủ để nuôi nhiều hơn N vị lão sư, so với việc cậu ấy đi dạy học thì tôi cảm thấy việc cậu ấy vẫn viết sách để duy trì cho người khác đi dạy học thì còn đáng tin cậy hơn.

Tán Sài Đồng Tử: Tôi vẫn tiếp tục công cuộc gõ chữ thôi, sẽ không đi dạy học. Lần này tôi cùng bạn đời của mình đi tới các vùng núi, thấy được có rất nhiều những đứa trẻ cần được giúp đỡ, cho nên mới có hoạt động này. Việc cập nhật chương mới đương nhiên là sẽ có, bởi vì việc quyên góp này sẽ có người chuyên môn phụ trách. Về nơi gửi đồ quyên tặng và chi phí, giờ trang web công ích Đồng Dực còn chưa xây dựng xong, tôi sẽ thông báo ở trên Weibo, hoan nghênh các vị công nhân đốn củi nhóm giám sát cùng tới giúp đỡ, cũng hy vọng mọi người có bất cứ một đề nghị tốt thì lúc nào cũng có thể phát biểu, Đồng Tử ở tại nơi này vạn phần cảm tạ.

Lâm Ngọc Đồng để lại một địa chỉ nhận đồ quyên góp, còn có cả số điện thoại. Cùng ngày hôm đó điện thoại thiếu chút nữa là bị gọi đến nổ tung, đến ngày hôm sau thì bắt đầu có người gửi đồ quyên góp từ thiện tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui