Trọng Sinh Chi Không Từ Thủ Đoạn

"Tiểu Quân, không cần..."

Không đợi Lục Khôn Đức kịp phản ứng thì Lục Quân Cường đã đá văng cửa ký túc xá, khóa kiểu cũ không thể chịu nổi một kích, cánh cửa "Rầm" một tiếng đập lên tường.

Phòng ngủ một mảnh hương vị kiều diễm, quần của Đồng Kha đã bị Vu Hạo Phong cởi xuống, sắc mặt ửng hồng ghé vào trên bàn làm việc, trên mặt còn mang theo nước mắt. Vu Hạo Phong ôm Đồng Kha, quần áo vẫn còn hoàn chỉnh. Đồng Kha mặt xoát một cái trở nên trắng bệch, Vu Hạo Phong trong mắt quang mang hơi lóe, bình tĩnh đứng dậy sửa sang lại quần áo một chút, nhìn Lục Quân Cường cùng Lục Khôn Đức liếc mắt một cái, trào phúng nói: "Người xấu chuyện tốt." Nói xong vỗ vỗ mặt Đồng Kha, cười nói: "Không cần sợ hãi, bằng hữu của em tới cứu em, khóc cái gì mà khóc! Em không muốn tôi cũng lười chơi với em, yên tâm đi, về sau không tìm em nữa, thật không thú vị."

Lục Khôn Đức mới kịp phản ứng chuyện này cùng chuyện mình nghĩ tới không giống nhau, cư nhiên lại là bác sĩ Vu khi dễ Đồng Kha, tức khắc giận dữ, hướng về phía Vu Hạo Phong rống to: "Anh làm gì Đồng Kha đấy! Anh dám..." Nói rồi liền hướng trên người Vu Hạo Phong nhào tới, Lục Quân Cường lập tức ngăn anh lại, Lục Khôn Đức bị Lục Quân Cường kéo, hổn hển thở dốc, mắng to: "Đừng tưởng rằng anh có tiền thì ghê gớm! Tôi đánh chết anh..."

Vu Hạo Phong liếc Đồng Kha, gật đầu một cái không dễ phát hiện ra, trong miệng còn ồn ào "Tôi khi dễ cậu ta đấy thì làm sao", hoả tốc chạy ra ngoài. Lục Khôn Đức giận dữ muốn chạy theo, Lục Quân Cường vỗ vỗ Lục Khôn Đức nói: "Anh đi nhìn Đồng Kha đi, em đuổi theo Vu Hạo Phong."

Lục Khôn Đức nghe xong lập tức đi sang nhìn Đồng Kha xem thế nào, Lục Quân Cường chỉnh lại cánh cửa, chạy theo Vu Hạo Phong xuống lầu.

Lục Khôn Đức cẩn thận đỡ Đồng Kha đến trên ghế, nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, người xấu đi rồi." Đồng Kha sợ tới mức sắc mặt vẫn chưa khôi phục, cố bình tĩnh nhìn Lục Khôn Đức, Lục Khôn Đức rót cho Đồng Kha một ly nước ấm ôm trong tay, nhỏ giọng an ủi nói: "Uống nước, hắn đã đi rồi, hẳn là sẽ không lại đến tìm cậu, thứ có tiền bại hoại..."

Đồng Kha mới phản ứng được lời Lục Khôn Đức nói, tựa ở trên bàn, đột nhiên bật khóc, nhỏ giọng nghẹn ngào: "Đồ ngốc..."

Ở một diễn biến khác, Lục Quân Cường đuổi theo Vu Hạo Phong, Vu Hạo Phong ném tay Lục Quân Cường ra, không kiên nhẫn nói: "Các người dây dưa không xong, tôi lại không thật sự đem kia tiểu tử thế nào, các người còn muốn tống tiền tôi? Nói cho cậu biết..."

Lục Quân Cường nhìn Vu Hạo Phong tự quyết định, xì một tiếng bật cười, nhất thời nhịn không được, cười ha ha. Vu Hạo Phong ngơ ngác nhìn Lục Quân Cường, bất an nói: "Cha của tôi chính là..."

Lục Quân Cường cười dựa ở trên xe Vu Hạo Phong, tay trái chống trán, một đôi mắt hồ ly ở trong bóng đêm lóe quang, cười nói: "Anh chắc cũng lừa người khác giống như lừa anh tôi nhỉ, không cần giả làm cậu ấm, quá không giống." Vu Hạo Phong sắc mặt trắng nhợt, còn muốn nói nữa, Lục Quân Cường ngừng cười, hỏi: "Anh cùng Đồng Kha đã mấy năm rồi? Khiến anh che chở anh ta như vậy?"

Sắc mặt Vu Hạo Phong trầm xuống, không còn giả dạng kẻ bất lương như vừa rồi, âm thanh lạnh lùng nói: "Cậu nếu dám đối với Đồng Kha..."

"Được rồi được rồi, không cần uy hiếp." Lục Quân Cường xua xua tay, "Tôi đã sớm nhìn ra hai người là quan hệ này, cũng chỉ có anh tôi cái gì cũng đều không hiểu."

Vu Hạo Phong nghi hoặc nhìn Lục Quân Cường, toàn thân thả lỏng lại, thoáng giảm khẩn trương, hỏi: "Cậu làm sao mà biết được? Cậu... cũng vậy?"

Lục Quân Cường liếm môi, không tỏ ý kiến, cười nói: "Hôm nay quấy rầy chuyện tốt của anh, không phải cố ý, yên tâm đi, anh tôi cùng Đồng Kha quan hệ rất tốt, nếu Đồng Kha không muốn nói với anh trai tôi chuyện hai người thì tôi cũng sẽ không lắm miệng." Nói rồi Lục Quân Cường vỗ vỗ bả vai Vu Hạo Phong.


Vu Hạo Phong thả lỏng lại, dựa cửa xe gửi cho Đồng Kha một tin nhắn, thở dài, khẩn cầu nói: "Không nói cho Lục Khôn Đức là tốt nhất, Đồng Kha cũng rất quý trọng vị bằng hữu này, sợ cho hai người biết loại quan hệ này của chúng tôi thì sau này sẽ..."

Lục Quân Cường gật đầu tỏ ý minh bạch, nói: "Tôi sẽ không nói với anh hai, nhưng tôi phỏng chừng ảnh cũng sẽ không để ý đâu... Khiếp sợ là khẳng định, nhưng hẳn là sẽ không ảnh hưởng quan hệ giữa ảnh và Đồng Kha." Vu Hạo Phong cảm kích nhìn Lục Quân Cường gật đầu: "Cảm ơn, tôi..."

Lục Quân Cường ý bảo hắn không cần lại nói nữa, cười cười: "Anh đi đi, tôi còn phải trở về nói với anh hai là đã giáo huấn anh rồi, chờ đến thời điểm thích hợp tôi liền đem chuyện hai người nói cho anh hai." Lục Quân Cường nói xong hướng Vu Hạo Phong xua xua tay, xoay người quay về ký túc xá.

Trong ký túc xá Lục Khôn Đức còn đang an ủi Đồng Kha, Đồng Kha đôi mắt đỏ rực, nãy giờ không nói gì.

Lục Khôn Đức nghĩ tới rất nhiều tình cảnh, có điểm sợ hãi, hỏi: "Có phải là... hắn lấy cái gì uy hiếp cậu không?" Lục Khôn Đức càng nghĩ càng lo lắng, nhẹ nhàng lay bả vai Đồng Kha, vội la lên: "Nếu không chúng ta vẫn là báo cảnh sát đi, vạn nhất hắn lại tìm cậu..."

Nước mắt Đồng Kha rơi xuống, nhịn không được lại khóc, nhỏ giọng nức nở nói: "Không phải..." Lục Khôn Đức luống cuống tay chân, vội la lên: "Rốt cuộc làm sao vậy, tôi giúp cậu nghĩ cách mà, cậu không cần sợ hắn!"

Đồng Kha nhìn Lục Khôn Đức, do dự một hồi, nhỏ giọng nói: "Chúng tôi... Ảnh không có cưỡng bách tôi, chúng tôi đã ở bên nhau hai năm, ảnh đối xử với tôi rất tốt..."

Lục Khôn Đức nhìn Đồng Kha, cơ hồ cho rằng chính mình nghe lầm, lắp bắp hỏi: "Cậu... Các người đôi bên tình nguyện? Các người... Hai nam nhân?"

Đồng Kha chà chà nước mắt, gật gật đầu: "Cậu sợ sao? Cậu yên tâm, tôi không có bệnh AIDS... Cậu nếu là chịu không nổi có thể xin đổi ký túc xá, tôi..."

"Tôi không phải ý tứ này!" Lục Khôn Đức đánh gãy cậu, anh cảm thấy đầu óc của mình đều không đủ dùng, "Tôi là muốn nói... Hắn không phải uy hiếp cậu sao? Vừa rồi hắn còn..."

Đồng Kha nhịn không được nhỏ giọng nghẹn ngào lên: "Ảnh, ảnh là sợ các cậu biết, sợ người ta biết tôi là đồng tính luyến ái."

Lục Khôn Đức giờ mới hiểu được, thở dài, tự giễu nói: "Tôi nói đi, bác sĩ Vu như thế nào sẽ lập tức biến thành người như vậy." Thấy Đồng Kha vẫn là vẻ mặt nhút nhát nhìn mình, nhịn không được vỗ vỗ đầu cậu, nói: "Không có việc gì, tôi không phải cảm thấy cậu có bệnh, tôi là sợ... Ai da tôi cũng không biết nói như thế nào, cậu vui là được rồi."

Lục Khôn Đức ngồi ở trên ghế thở dài, nhìn Đồng Kha lại nhớ tới bộ dáng vừa rồi chính mình còn muốn cùng Vu Hạo Phong liều mạng, Đồng Kha cũng hồng con mắt nhìn Lục Khôn Đức, hai người nhịn không được cười ha hả, cười lên liền ngăn không được, Lục Khôn Đức cười đến bụng đau.

Lục Khôn Đức càng nghĩ càng cảm thấy mình vừa rồi thật mất mặt, Đồng Kha cũng cảm thấy ngượng ngùng, cười to một hồi thì xấu hổ hoàn toàn tiêu trừ, Lục Khôn Đức nhịn không được trêu ghẹo Đồng Kha: "Hai người vừa rồi ở trong phòng làm cái gì nha?"

Mặt Đồng Kha lập tức đỏ lên, bóp cổ Lục Khôn Đức, Lục Khôn Đức ha ha ha cười to, một bên trốn một bên liền thở dốc cười hỏi: "Hai người vừa rồi... làm cái gì nha... còn khóa cửa nha..."


Đồng Kha đỏ mặt, lắp bắp nói: "Ảnh nguyên một kỳ nghỉ đều bận, chúng tôi tới hôm nay mới gặp mặt... các cậu liền, còn đem cửa đá hỏng rồi."

Lục Khôn Đức ngã vào trên ghế, cười nói: "Tụi này ở bên ngoài nghe thấy... Ha ha, Tiểu Quân nó còn nhỏ cái gì cũng đều không hiểu, cho rằng cậu xảy ra chuyện gì, sốt ruột liền đem cửa đá văng ra."

Đồng Kha do dự một chút, nói: "Tôi cảm giác em trai cậu..."

"Anh hai!"

Lục Quân Cường đẩy cửa tiến vào, đánh gãy lời Đồng Kha, cười nói, "Bác sĩ Vu đã cùng em nói chuyện." Nói rồi nhìn Đồng Kha cười cười, "Là tại em nhiều chuyện, Đồng Kha... Anh yên tâm đi, em và anh hai đều không phải người lắm miệng, cũng không cảm thấy này có cái gì nhận không ra người, chuyện hôm nay tuyệt đối sẽ không nói với người khác."

Đồng Kha cảm kích gật đầu, trong mắt lại có chút ướt át.

Lục Khôn Đức nhớ tới thời điểm Đồng Kha khai giảng là Vu Hạo Phong đưa tới, khai giảng một tháng sau đều không nhìn thấy người nhà của cậu, đoán ra Đồng Kha bởi vì tính hướng nhất định là chịu rất nhiều khổ sở, thông cảm an ủi Đồng Kha vài câu.

Đã sắp 10 giờ, Lục Khôn Đức thúc giục Lục Quân Cường về nhà.

Đồng Kha từ đây yên tâm, chuyện cùng Vu Hạo Phong không hề cố tình gạt Lục Khôn Đức, nhất thời cũng nhẹ nhàng không ít.

......

Lục Khôn Đức kết toán sổ sách một ngày, theo lời Lục Quân Cường hướng dẫn ghi lại vào sổ sách tư mật của bọn họ.

Sau khi ghi lại xong Lục Khôn Đức lơ đãng thấy vài trang sổ sách cuối cùng cũng có chữ viết, là Lục Quân Cường viết, ghi chú xiêu xiêu vẹo vẹo: Mua cho anh hai――― di động, laptop, xe... Phía sau "di động" còn bỏ thêm một cái dấu móc cho thấy đã mua.

Lục Khôn Đức trong lòng ấm áp, tiếp tục nhìn xuống... iphone, ipad...

Lục Khôn Đức: "?"


Lục Quân Cường từ phòng bếp đi ra thì thấy Lục Khôn Đức ngồi trước sổ sách phát ngốc, Lục Quân Cường huýt sáo một tiếng, nói: "Nghĩ cái gì vậy? Lại nghĩ nhiêu đây tiền so với quán bánh rán là bao nhiêu sao?"

Lục Khôn Đức đem sổ sách đưa cho Lục Quân Cường, chỉ vào chữ viết của cậu nghi hoặc nói: "Tiểu Quân, ipad là cái gì?"

Lục Quân Cường: "..."

Lục Quân Cường cười gượng hai tiếng, nói: "Anh coi mấy cái lung tung rối loạn em viết làm gì, a đúng rồi, Đồng Kha trở về không cùng anh xấu hổ đi?"

Lục Khôn Đức tư duy lập tức bị Lục Quân Cường dắt đi rồi, nga một tiếng nói: "Không có, tụi anh vẫn rất tốt, ha, này cũng không tính là chuyện gì." Lục Quân Cường ghé vào quầy, một đôi mắt hồ ly nhìn anh, nói: "Này cũng không tính là chuyện gì? Anh hai... không cảm thấy rất kỳ quái sao? Nói như thế nào cũng là... đều là nam." Lục Khôn Đức cười cười: "Anh trước kia cho rằng đồng tính luyến ái đều là cái loại ẻo lả, mà bác sĩ Vu cùng Đồng Kha... lại rất bình thường, thôi, chuyện người ta mình cũng không có quyền phán xét."

Lục Quân Cường tâm động một chút, nhỏ giọng nói: "Anh không phản cảm đồng tính luyến ái?" Lục Khôn Đức nhìn anh một cái, nghi hoặc nói: "Anh phản cảm bọn họ làm gì?"

Lục Quân Cường cười cười không nói, lần này lợi dụng Vu Hạo Phong cùng Đồng Kha thử Lục Khôn Đức kết quả làm cậu thực vừa lòng, bên người Lục Khôn Đức có cơ hữu nói như thế nào cũng có chỗ lợi.

Lục Quân Cường nói: "Không có gì, vậy anh ở trong trường học có yêu thích ai không?" Lục Khôn Đức lắc đầu: "Không có, bọn họ rất nhiều người thích Phương Phương... Chính là nữ sinh hôm khai giảng dẫn chúng ta đi đăng ký ấy, anh lại không có cảm giác gì." Lục Quân Cường cười, nói: "Anh hai ánh mắt cao... Tiền Nhiều Hơn đâu? Cả đêm không thấy nó."

Lục Khôn Đức cúi người xuống đem Tiền Nhiều Hơn ngủ gà ngủ gật ở dưới quầy bế lên đặt trên quầy, dưỡng một tháng, tiểu gia hỏa đã gần 15 cân(1), bế lên cũng cần nhiều khí lực.

(1) 7,5 kg

Tiền Nhiều Hơn còn buồn ngủ ngồi xổm trên quầy nhìn Lục Quân Cường ở đối diện, Tiền Nhiều Hơn lắc lắc đầu, xoay người nằm lên trên cánh tay Lục Khôn Đức. Lục Khôn Đức xoa xoa đầu nó: "Lúc nhiều khách anh kêu nó ghé vào phía dưới đừng nhúc nhích, Tiền Nhiều Hơn liền thật sự thành thành thật thật ghé vào trên chân anh ngủ, ngủ một giấc gần nguyên ngày..."

Lục Quân Cường gật đầu: "Như vậy khá tốt, tiểu hài tử, đúng là thời điểm phát triển thân thể..." Lục Khôn Đức nhìn đứa em trai 16 tuổi bộ dáng lão thành hết sức vui mừng.

Lục Khôn Đức đem tiền hôm nay thu vào cất trong túi xách (tham tiền nên mỗi ngày đều phải mang tiền về nhà), Lục Quân Cường tắt hết đèn trong tiệm, nói: "Anh à! Haizz... Chừa lại chút tiền lẻ a, ngày mai lúc mở cửa lại không có tiền lẻ để thối..."

Hai người khoá cửa lớn lại, mang theo Tiền Nhiều Hơn đi bộ về nhà.

Tiền Nhiều Hơn càng ngày càng mập, Lục Khôn Đức ngồi trên ghế sau ôm nó không nổi nữa, may mắn tiệm cơm cách nhà không xa, đơn giản liền mỗi ngày đi bộ về.

"Anh hai..." Lục Quân Cường đôi tay luân phiên chắp ở sau đầu, chậm rãi nói, "Em muốn mở rộng một chút mặt tiền cửa hàng."

Lục Khôn Đức lập tức tinh thần tỉnh táo, lớn tiếng nói: "Không được!"


Lục Quân Cường: "..."

Lục Khôn Đức tạc mao, liên tiếp quở trách nói: "Hiện tại làm không phải khá tốt sao? Mỗi tháng kiếm được đều rất nhiều, em còn có cái gì không hài lòng?! Thuê thêm một cái mặt bằng một năm liền phải năm sáu vạn! Anh thấy em chính là..."

Lục Quân Cường bất đắc dĩ, nhịn không được đánh gãy anh: "Anh hai anh nhìn sổ sách của chúng ta mà xem, từ tháng trước đến bây giờ ngày ngày thu vào cơ bản ngang nhau, này có nghĩ là gì? Nghĩa là chúng ta hiện tại mỗi tháng kiếm tiền đã cố định, hiện tại vấn đề chính là cung không đủ cầu, nếu muốn có đột phá chỉ có thể là mở rộng tiệm." Lục Quân Cường thở dài, nhìn Lục Khôn Đức nhỏ giọng nói: "Anh hai có thể vừa lòng mỗi tháng thu vào nhiêu đây thôi sao?"

Trong bóng đêm ánh đèn phản xạ trong mắt Lục Quân Cường, đẹp đến không gì sánh được, Lục Khôn Đức hạ giọng, nhìn cậu lẩm bẩm: "Vừa lòng..."

Lục Quân Cường bị chọc tức bật cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, không nói chuyện nữa.

Lục Khôn Đức đi nhanh hai bước đuổi theo cậu, bất an nói: "Tiểu Quân... Em giận hả?" Lục Khôn Đức nhỏ giọng giải thích: "Anh chính là nói vậy thôi, này vốn dĩ đều là tài sản em làm ra, em nếu muốn thế nào anh đương nhiên không thể nói cái gì..."

Lục Quân Cường lập tức bắt lấy tay Lục Khôn Đức, vội la lên: "Anh nói gì vậy hả, cái gì mà tài sản em làm ra, kiếm nhiều ít gì cũng đều cho anh." Lục Quân Cường thấy Lục Khôn Đức lo sợ bất an mà thở dài, hống nói: "Em là muốn kiếm nhiều thêm, khiến anh không phải chịu ủy khuất, em biết anh đều muốn tốt cho em, sợ em mệt."

Lục Khôn Đức thấy Lục Quân Cường không có giận mới yên lòng, nhỏ giọng nói: "Em cũng biết, anh chính là quá tham tiền... Em thấy như thế nào ổn thì làm thế ấy đi."

Lục Quân Cường cười cười, thuận thế ôm bả vai Lục Khôn Đức, cười nói: "Được, anh nói cũng có đạo lý, làm đâu chắc đấy, ngày mai em liền tới mấy công ty phụ cận hỏi một chút, xem có chỗ nào cần chúng ta đưa cơm hộp hay không, ở khu này cũng có rất nhiều (công ty), nếu có thể bao được việc này cũng có thể kiếm không ít."

Lục Khôn Đức cười cười: "Ừ, đều nghe em."

Lục Khôn Đức cũng học bộ dáng Lục Quân Cường ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, trời đêm đầu thu tinh quang phồn thịnh, từ nam đến bắc dệt thành một đạo ngân hà rậm rạp.

Lục Quân Cường nhỏ giọng nói: "Tôi thích lắng nghe các ngôi sao. Chúng như năm trăm triệu cái chuông nhỏ..."(2)

Lục Khôn Đức: "Người thấy cảnh sắc nơi này xin hãy viết thư cho tôi báo rằng em đã trở lại..."(3)

Lục Quân Cường: "Đừng để tôi buồn quá thế này."(4)

(2)(3)(4) Trích trong "Hoàng tử bé"(Bản dịch của Nhã Nam Books)

Lục Quân Cường nhìn gương mặt thuần tịnh của Lục Khôn Đức, trong lòng khó chịu không nói nên lời.

Tiền Nhiều Hơn hưng phấn chạy tới chạy lui, Lục Khôn Đức thường thường kêu nó vài tiếng. Lục Quân Cường quay đầu lại nhìn Tiền Nhiều Hơn, phát hiện đèn đường ban đêm đem bóng dáng hai người gắn bó kéo thật dài, phảng phất như là đang trao nhau cái ôm ấm áp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui