Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm


Hôm sau, lúc phòng 212 nghe chuông thức dậy thì giật mình thấy Tạ Tuế Thần đã ngôi ngăn ngắn ở bàn học từ lúc nào.
Trình Dật Hạo bò xuống: "Lão đại dậy sớm thế...!Í, quầng mắt sao lại đen xì thế kia??"
Bách Dĩ Phàm cũng đang vừa ngáp vừa dậy.

Trình Dật Hạo hỏi Tạ Tuế Thần: "Ngủ không ngon hả?"
Tạ Tuế Thần lắc đầu: "Không phải, ngủ ngon lắm, còn nằm mơ nữa."
Ngữ khí lẫn thần thái đều nghiêm túc, nhưng mà lời nói chả ai tin nổi.

Giường bị người khác chiếm thì làm sao mà ngủ ngon nổi chứ, nhưng cũng không ai nói gì thêm.

Bách Dĩ Phàm thì chột dạ, cười trừ, tiện thể kéo khoảng cách về đúng.

Cậu cúi người đi giày rồi khoác áo vào: "Đa tạ chư vị hảo hán đêm qua đã thu lưu tại hạ, nay tại hạ về phòng đây."
Cả 212 cổ vũ: "Anh hùng năng qua nhé!"
Dường như hôm qua chưa xảy ra chuyện gì.

Tâm tình cậu bỗng tốt hơn.

Lúc về thấy cửa bị khóa, đành phải gõ.

Trì Đào chạy ra mở: "Phàm Phàm..." nhìn mặt như săp khóc.

Bách Dĩ Phàm:...!
"Chào buổi sáng, cho tôi vào đánh răng rửa mặt cái nào."
Trì Đào né người cho cậu vào.

Chu Nhạc Dũng không có trong phòng.

Xong xuôi đâu đó, cậu mang sách vở đi ăn sáng với Trì Đào và Vưu Thành.

Vừa đi vừa nghe tin tình báo của Vưu Thành: "Hôm qua Chu Nhạc Dũng đi viện khám, đến đánh rắm cũng không nổi, nên cậu chả có gì phải lo cả."
Bách Dĩ Phàm: "Không thể nào, chẳng lẽ da dày quá nên qua mấy ngày mới bị tím hả?"
Trì Đào:...!
"Hôm qua thầy Trần tìm mọi người hỏi chuyện, tôi liền nói hết chuyện bình thường trong phòng ra nói.

Trì Đào cũng nói không ít, hai tên còn lại chắc cũng không dám nói dối."
Bách Dĩ Phàm: "Hả?"
Vưu Thành: "Giờ bọn tôi cũng không phải dấu giếm gì ông nữa, nói thật, bình thường Chu Nhạc Dũng nhân lúc ông không có trong phòng mà nói xấu ông không ít."
Bách Dĩ Phàm: "Cảm ơn."
Vưu Thành thở dài: "Nhưng hôm qua tôi nghe các thầy nói, động thủ trước thì đuối lý, chắc là ông với lớp trưởng đều bị phạt."
Bách Dĩ Phàm: "Chuyện này chắc không ảnh hưởng lớn đến Tạ Tuế Thần đâu nhỉ"
Trì Đào: "Không phải hôm qua lớp trưởng nhấc Chu Nhạc Dũng quá ban công sao?"
Bách Dĩ Phàm:...!Hóa ra hôm qua còn nóng đến mức đấy cơ à.

"Không sao đâu, đùa hơi quá thôi."
Trì Đào:...!
Vưu Thành sờ cằm: "Thật ra tôi thấy hành động đó rất đẹp trai, còn muốn thét như mấy em gái."
Bách Dĩ Phàm: "Tiếc là đẹp trai mà chả có em gái nào thấy mà lại bị dì quản lý thấy.

Nhân sinh bị kịch a!"
Tạ Tuế Thần đi ngang qua:...!
Trình Dật Hạo: "Lúc đấy tôi bị dọa gần chết đó!"
Bách Dĩ Phàm: "Này, có thể chào nhau trước không?"
Trình Dật Hạo: "Hi, Phàm Phàm, chào buổi sáng!"

Bách Dĩ Phàm: "Sáng sáng, Mặt trời đã lên cao, Hoa nhỏ cười với tớ, Chim nhỏ chào buổi sáng, Vì sao bạn lại đeo cặp nhỏ..." (trích "Bài ca đi học" của Tàu)
Trình Dật Hạo: "Đúng vậy, Phàm Phàm vì sao lại đeo cặp?"
"Sách vở bài tập không để trong cặp chẳng lẽ cầm tay?"
"Không phải hôm nay ông với lão đại..."
Trình Dật Hạo ngấp ngứ, Tạ Tuế Thần nói tiếp: "Là tôi quên nói, thầy Trần bảo chúng ta hôm nay không lên lớp vội, qua phòng thầy hiệu phó tìm thầy."
Bách Dĩ Phàm:...!Mịa
Đây là tình tiết đình chỉ còn gì, Bách Dĩ Phàm bùng cháy, ăn thêm hai quả trứng rán.

Ăn xong, Bách Dĩ Phàm và Tạ Tuế Thần trong ánh mắt tiễn anh hùng của dân tình mà đi đến phòng thầy hiệu phó ở tòa nhà khác.

Khu giảng đường mới của Nhất Trung mới có 1 tòa được dùng, tòa còn lại phải chờ đến năm sau mới nhồi vào được nên giờ vắng tanh.

Tạ Tuế Thần với Bách Dĩ Phàm đi một đường chỉ có hai người.

Sự thật chứng minh đó là sự thật vì khi họ đến phòng hiệu phó thì cửa bị khóa.

Bên cạnh có phòng họp đang mở cửa nên hai người qua đó ngồi.

Bách Dĩ Phàm: "Hôm qua anh có làm gì cũng không cần quan tâm, chốc nữa có làm ầm như nào thì cứ nói là nhất thời xúc động là được."
Tạ Tuế Thần không nói gì, đứng lên vì nghe thấy tiếng thầy Trần.

"Tôi không qua tâm quy định là cái khỉ gì, nếu mấy người phạt hai đứa kia tôi đây đăng báo nói hai đứa nó thấy việc nghĩa hăng hái làm rồi thưởng luôn!"
Hiệu phó: "Phải quan tâm đến tâm tình của phụ huynh học sinh bị đánh chứ!"
"Hai con ông đánh nhau, chẳng lẽ ông đuổi luôn một đứa đi hả?"
"Nhưng đây là ba học sinh."
"Đều là con trai tôi!"
"Vậy ông nói đi, phải làm gì nào?"
"Tôi nói là được làm đúng không?"
"Được được, miễn là ông dẹp yên là được."
"Chờ hai đứa kia đến đây rồi nói."
Hai đứa kia phối hợp với lời thầy Trần mà mở cửa đi ra.

Thầy hiệu phó: "Khụ khụ."
Thầy Trần nghiêm túc: "Đều vào phòng họp rồi nói."
Vừa nói thầy vừa đẩy hai đứa vào lại trong phòng.

Thầy Trần: "Hôm qua muộn quá nên không tìm hai đứa nói chuyện.

Giờ nói đi, Bách Dĩ Phàm nói trước, chuyện hôm qua là sao?"
Bách Dĩ Phàm: "Ừm, không phải thầy biết hết rồi sao?"
"Bảo nói thì cứ nói đi."
"Thì là em với Chu Nhạc Dũng mâu thuẫn, sau đó đánh nhau."
Thầy Trần:...!
"Tạ Tuế Thần nói đi, sao trò lại động thủ?"
Tạ Tuế Thần suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vưu Thành gọi em..."
Bách Dĩ Phàm nhảy vào mồm: "Sau đó Tạ Tuế Thần thấy việc nghĩa liền hăng hái làm, dùng hành động giúp Chu Nhạc Dũng bình tĩnh lại.

Đúng là lớp trưởng số 1 Trung Quốc!"
Thầy Trần, thầy hiệu phó:...!
Hiệu phó hô to: "Mồm miệng nhanh nhảu!"
Thầy Trần còn to hơn: "Hai đứa vô dụng! Dám đánh người ta kêu cha gọi mẹ là sao hả! Tính làm anh hùng hả!"
Bách Dĩ Phàm với Tạ Tuế Thần cúi đầu nghe mắng.

Thầy Trần đập bàn: "Nếu đã đánh thì phải đánh cho nó đến mách cũng không dám chứ! Không làm được thế thì đừng cmn đánh nhau!"

Thầy Hiệu phó:...!
Bách Dĩ Phàm: Hôm nay Boss đẹp trai ghê.

Cậu cúi đầu nhận lỗi: "Thầy nói đúng ạ."
Tạ Tuế Thần: "Lần sau sẽ đánh nó đến mách cũng không dám ạ."
Thầy hiệu phó tan vỡ:...!
"Sao làm thế được!
Lúc này có người đẩy cửa vào – Ba Bách xuất hiện.

Bách Dĩ Phàm:...!
Thầy Trần: "Là tôi gọi cho nhà trò."
Ba Bách vào cửa, đầu tiên là chào hỏi hai thầy: "Chào hai thầy, tôi là ba Bách Dĩ Phàm, Bách Kiến Quốc."
Thầy Trần: "Ngại quá, sáng sớm đã gọi cho anh."
Ba Bách: "Không sao không sao, thế đã có chuyện gì vậy?"
Ba Bách vừa hỏi vừa liếc thằng con.

Bách Dĩ Phàm lết lên vài bước: "Ba già, đừng kích động.

Con đánh nhau với bạn thôi."
Ba Bách đi đến, quay trái, quay phải Bách Dĩ Phàm, nhìn trên nhìn dưới xem xét.

Bách Dĩ Phàm bị quay chóng cả mặt: "Con không sao."
Ba Bách buông tha thằng con: "Sao lại đánh bạn."
"Nó nói khó nghe, con ngứa tay."
"Ngứa tay thì sao không gọi anh ra mà đánh?"
Bách Dĩ Phàm: Con ngứa tay chứ không phải ngứa da.

Bách Dĩ Phàm im lặng không đáp, ba Bách bực mình rồi.

Ba Bách: "Nói, sao đánh bạn!".

Tiên Hiệp Hay
Tạ Tuế Thần đi cứu viện: "Cháu chào chú."
Ba Bách: "Tiểu Tạ à, Phàm Phàm không chịu nói thì cháu nói chú nghe, sao nó lại đánh nhau?"
Tạ Tuế Thần:...!Anh cũng không biết mà.

"Chắc chắn không phải lỗi của Dĩ Phàm."
Bách Dĩ Phàm nhìn cầu cứu thầy Trần.

Thầy Trần hừ một tiếng: "Lão Bách à, nguyên nhân thì chốc nữa tôi sẽ anh công đạo."
Ba Bách gật đầu: "Làm phiền thầy rồi."
Thầy hiệu phó thở dài: "Sao không phải phụ huynh nào cũng như này như vậy?"
Tầm 8h, lại có người mở cửa đi vào, ba Chu đi vào, sau đó là Chu Nhạc Dũng, cuối cùng là mẹ Chu trang điểm tỉ mỉ.

Ba Chu vừa vào đã chỉ Bách Dĩ Phàm: "Thằng kia, có phải mày đánh người không!"
Ba Bách đập bàn đứng lên: "Làm sao!"
Ba Bách cao hơn ba Chu cả cái đầu, trông lại to khỏe, nhìn thì hung dữ.

Không khí nháy mắt căng lên.

Bách Dĩ Phàm quay sang nói với Tạ Tuế Thần: "Không nhìn thì không biết, giờ tôi mới biết giá trị vũ lực của Bách Khả Phi là từ đâu đến."
Tạ Tuế Thần phối hợp: "Di truyền rất quan trọng."

Bách Dĩ Phàm oán hận: "Cái tốt đều bị Bách Khả Phi đoạt! Anh ta là giáo thảo (hotboy) còn tôi chỉ là tiểu thảo!"
Bên này hai ông ba cũng đang bùng cháy, sắp đánh nhau đến nơi.

Ngược lại là mẹ Chu can ngăn: "Lão Chu bình tĩnh đã, trước nghe xem thầy giáo nói gì.

Không phải con cũng không sao sao?"
Ba Chu thẹn quá hóa giận: "Nhưng cũng thể bị chịu đòn oan được chứ!"
Mẹ Chu mặc kệ, quay qua nói: "Chào mọi người, tôi là mẹ Chu Nhạc Dũng.

Hôm nay, cả nhà chúng tôi đến để giải quyết mọi việc."
Thanh âm vừa phải, thái đội không kiêu cũng siểm nịnh.

Bách Dĩ Phàm há hốc mồm: Cả nhà này phong cách cũng khác nhau quá đi, Chu Nhạc Dũng chọn kiểu di truyền nào vậy?
Ba Bách nhượng bộ: "Tôi là ba Bách Dĩ Phàm, đến để giải quyết vấn đề."
Ba Chu định nói thì bị thầy Trần giành trước.

"Được rồi, mọi người đều đến, nói nguyên nhân hậu quả chuyện hôm qua đi."
Bách Dĩ Phàm: "Thừa thầy, em có chuyện muốn nói!"
Ai biết ba mẹ Tạ Tuế Thần như nào, vạn nhất không có thật thì có phải là đâm người ta một nhát không?
Thầy Trần hiểu ý, chỉ Tạ Tuế Thần nói: "Lớp trưởng đi bảo mấy bạn phòng 209 qua đây."
Tạ Tuế Thần gật đầu đi, Bách Dĩ Phàm lén thở phào.

Sau đó, thầy Trần nói đầu đuôi sự việc ra.

Ba Chu không tin, mẹ Chu không nói gì.

Ba Bách xoa đầu thằng con: "Đánh hay lắm! Đúng là con tôi."
Ba Chu nhảy dựng: "Sao anh có thể nói vậy! Có biết dạy con không thể!"
Ba Bách: "Con tôi làm sao? Nó đâu phải đứa miệng chó không khạc ra ngà voi, bịa chuyện linh tinh đâu!"
Chu Nhạc Dũng nhảy dựng: "Cháu không bịa! Ai đã gặp qua ba mẹ Tạ Tuế Thần nào? Ai cũng biết là một mình nó đi đăng ký học!"
Lúc Chu Nhạc Dũng nhảy lên cũng là lúc Tạ Tuế Thần mở cửa, phía sau là đội 209.

Bách Dĩ Phàm: Mịa
Cả phòng yên lặng 1 giây, Tạ Tuế Thần đi vào như không có chuyện gì xảy ra, giống như chưa nghe được gì.

Nhưng chắc chắn là nghe được hết rồi.

Dù không nghe được nhưng sau đó ba mẹ Chu vặn hỏi mấy người phòng 209 thì cũng biết.

Ba Chu nghe ai nói cũng không tin, người lại làm người khác khó chịu.

Sự việc đến mức hiệu phó phải tham dự thì mọi người cũng biết là nghiêm trọng như nào, dứt khoát nói hết mọi việc ra.

Không chỉ nói chuyện tối qua mà còn nói hết những gì Chu Nhạc Dũng hay nói ở phòng, hay hành động tiểu nhân đều bị nói hết ra.

Mọi người ông một câu tôi thêm câu này làm ba Chu bị đánh mặt bôm bốp.

Bách Dĩ Phàm trợn tròn mắt, cậu cũng có nhanh miệng thế nào cũng không thể đọ được với cái mồm chém gió Chu Nhạc Dũng nha.

Bách Dĩ Phàm nghiến răng: "Hôm qua suýt nữa lấy ghế đập nó vỡ đầu là đúng!"
Nói một lúc, thầy Trần tham gia: "Hai vị cũng nên tin rồi chứ? Tuy là Bách Dĩ Phàm động thủ trước nhưng có nguyên nhân như này thì cũng dễ hiểu."
Ba Chu không nói gì, ra ngoài hút thuốc.

Ngược lại là mẹ Chu nói: "Như vậy xem ra là Chu Nhạc Dũng nhà chúng tôi sai trước.

Mấy đứa nhỏ đánh nhau cũng không sao nhưng hai đánh một lại không hay lắm..."
Chu Nhạc Dũng nhảy dựng lên, chỉ vào Tạ Tuế Thần nói: "Con không sai! Chính vì nhà nó không có ai đến! Nó là đồ không có cha mẹ!"
Mẹ Chu quay sang trừng mắt nhìn thằng con ngu: "Câm mồm!"
Uy lực không đủ, Chu Nhạc Dũng vẫn hầm hừ.

Mẹ con quay sang cãi nhau.

Một lúc sau, ba Chu đi vào, kéo Chu Nhạc Dũng lại.


Mẹ Chu bình tĩnh một lúc: "Các thầy à, con nhà tôi quản không nghiêm là lỗi nhà tôi.

Nhưng tôi nghe nói hôm qua nó bị nâng quá ban công, suýt nữa bị rơi.

Chuyện này không phải lỗi của Bách Dĩ Phàm, nhưng Tạ Tuế Thần cũng nên có câu giải thích chứ? Ít ra cũng phải báo phụ huynh chứ."
Mâu thuẫn tuy là đã rời đi nhưng có lý thì vẫn phải theo, xuất phát từ lý tính đúng là không thể từ chối.

Thầy Trần nghĩ: "Tạ Tuế Thần, thầy đúng là phải gọi cho phụ huynh trò.

Bọn nó ở xa có thể không đến nhưng vẫn phải báo qua điện thoại."
Tạ Tuế Thần: "Em có thể đại diện cho bản thân.

Hơn nữa cam đoan, chỉ cần sau này Chu Nhạc Dũng không động thủ thì em cũng không động thủ."
Ba Chu lại gào thét: "Đây là sao! Gọi điện ngay! Mày là thằng nhóc chưa dài lông đại diện cái gì! Nhà mày phải tỏ thái đột!"
"Thái độ của nhà cháu không quan trọng, hơn nữa...!có thể mọi người không thích thái độ của họ lắm đâu."
"Số bao nhiêu, tao gọi!" ba Chu lấy di dộng của mình ra: "Đọc! Tao muốn nói chuyện với ba mày."
Mọi người đều nhìn Tạ Tuế Thần.

Anh vẫn đứng yên không động.

Bách Dĩ Phàm: Mặt mũi – bye bye.

"Đó là lớp trưởng thấy việc nghĩa hăng hái làm, căn bản không cần gọi phụ huynh.

Kéo Chu Nhạc Dũng là để nó bình tĩnh.

Mọi người chờ chút, đây là bằng chứng."
Bách Dĩ Phàm định vén áo cho mọi người xem vết bầm: Không tin không đè được mấy người lại!
Tạ Tuế Thần giữ tay cậu lại, quay sang nói với ba Chu: "Số điện thoại nhà cháu không tùy tiện lộ ra được.

Nếu chú cứ muốn nói chuyện thì cũng được."
Hiển nhiên anh đã có sự chuẩn bị, cũng không giấu diếm, lấy từ trong túi áo ra một cái BlackBerry.

Dù không hiểu biết về di động thì nhìn thấy cái điện thoại như vậy cũng có cảm giác sai sai.

Tạ Tuế Thần quen tay ấn một dãy số.

Mọi người:...!
Vưu Thành kéo kéo Bách Dĩ Phàm: "Lão đại đây là..."
Bách Dĩ Phàm: Anh ta đang khoe của.

"Đó là BlackBerry 8700G.

Bản của Mỹ, loại này năm trước mới phát hành, có thể lên mạng được."
Vưu Thành cao giọng: "Mẹ nó, hóa ra lão đại mới là nhà giàu.

Trước giờ nhìn không ra đó."
Bách Dĩ Phàm: Sau này ông với tên này chả khác gì nhau.

Chẳng qua ông thích mua 1 Iphone, còn anh ta sau này lại thích Android.

Bách Dĩ Phàm: "Anh ta điệu thấp thôi."
Lúc này điện thoại thông, Tạ Tuế Thần mở loa lên.

Bên kia đột nhiên hét chói tai: "Á!!!!!"
Như gặp ma.

Sau đó giọng hét lại cao thêm mấy decibel: "Trời ơi!!! Bảo bối gọi cho tôi a!!!!!! Thật là bảo bối gọi tôi nè!!!! Lần đầu tiên đó!!!!! Á!!!!!"
Mọi người:...!
Hình như, đúng là không muốn biết thái độ của phụ huynh này thật..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui