Trong TV, giọng đọc trầm bổng của MC Triệu Trung Tường vang lên.
Một cn hổ Bangladesh đang chạy quay chạy lại.
Bách Dĩ Phàm tranh sự chú ý của ba Bách, lượn lại gần ba mình xoát độ tồn tại: "Ba à, thật ra chúng ta có thể mua trước một căn nhà rồi sau này có đền bù tháo dỡ thì cũng kiếm được ít nhiều."
Ba Bách: "Ờ."
Bách Dĩ Phàm:....!
Ba Bách có vẻ quan tâm con hổ trong TV hơn quý tử nhà mình.
Bách Dĩ Phàm không cam lòng, tiếp tục tranh đoạt với hổ: "Ba à, chuyện học của Bách Khả Phi tốn lắm.
Đống vở ghi kia cũng không đủ cho anh ấy dùng đâu."
Ba Bách nhìn sang quý tử.
Có cửa rồi!
Bách Dĩ Phàm tóm được sự chú ý của ba Bách, ngay lập tức tung hết hỏa lực: "Ba này, học đạo diễn là cực kì, cực kì tốn đó! Giờ anh ấy phải học thêm vẽ này, diễn xuất, còn phải mua sách chuyên ngành.
Sau này thì đi học ở tỉnh rồi phải tìm chỗ ở vân vân mây mây đều cần đến tiền đó! Bách Khả Phi thật ra là một con hồ siêu cấp vô địch, là con tì hưu chỉ nuốt không nhả!"
Ba Bách tàn nhẫn đáp lại quý tử: "Thằng anh con học văn, đi học đạo diễn cũng do con đầu têu.
Đừng có mà giả ngu."
Bách Dĩ Phàm:...!
Giả ngu, giả ngu gì cơ.
Bách Dĩ Phàm ngó trần nhà: "Con hổ này chơi vui ghê! Í, nó còn nhảy lên kia."
Ba Bách tắt TV.
"Chuyện đó cũng không trách con được."
Bách Dĩ Phàm được thể: "Bách Khả Phi sẽ nuốt rất nhiều tiền đó ba à!"
Ba Bách: "Lúc trước trong nhà đã chuẩn bị sẵn tiền học cho hai anh em nhưng ai ngờ hai đứa không chịu kém ai, không những không mất học phí mà còn cầm học bổng về cho nên trong nhà coi như dư dả, đủ cho anh con đi học tất cả các lớp."
Bách Dĩ Phàm đã quên mình giờ không cần phải đóng tiền học.
Bách Dĩ Phàm: "Nhưng sau này Bách Khả Phi muốn du học thì sao?"
Ba Bách nhìn chằm chằm Bách Dĩ Phàm nửa ngày làm tóc gáy cậu dựng hết cả lên.
Ba Bách nói: "Sau khi anh con nói muốn học đạo diễn thì ba cũng nghĩ qua rồi.
Nhà của ta tiền bạc không nhiều lắm, sau này kiếm nhiều chút là được.
Chuyện này ba đã có kế hoạch rồi, con chỉ cần học thật giỏi, chơi thật vui vẻ, những cái khác đừng suy nghĩ nhiều."
Ba Bách đang nghiêm túc.
Sau này, đồng nhân dân tệ trượt giá, giá hàng hóa tăng nhanh hơn lương.
Khoản để dành cũng trở thành không đủ dùng.
Chuyện của Bách Khả Phi như đầu tư lâu ngày, ít nhất là trong vòng 7, 8 năm chỉ có nuốt tiền.
Giờ có kiếm thêm cũng chưa chắc đã đủ.
Bách Dĩ Phàm cố giãy dụa: "Nhưng mà, mua một căn nhà rồi mấy tháng nữa quay tay là có thể kiếm được một số lớn..."
Bách Dĩ Phàm lẩm bẩm, ba Bách nhéo mặt thằng con: "Đồ tham tài, chỉ biết nghĩ cho anh con thôi à."
Cậu lập tức chân chó: "Nào có đâu, Bách Khả Phi vốn là siêu-cấp-vô-địch-đại-phiền-toái đó! Con thương ba với vợ ba nhất! Sau này con sẽ cày tiền cho nhị vị du lịch vòng quanh thế giới xem hổ!"
Ba Bách cười haha
Thật ra, ba Bách không phải không đồng ý với cậu.
Đến tối, ba Bách lôi chuyện này ra nói với vợ: "Nếu là thật vậy thì Phàm Phàm nói không sai.
Chẳng qua tôi thấy kiếm tiền kiểu này có chút..."
Mẹ Bách nói: "Thật ra theo lời Phàm Phàm còn hơn chuyện ông nói định bán rượu.
Không thì mai đi tìm em tôi nói chuyện đi.
Nó làm ăn buốn bán cũng không phải là hạng gian thương."
Sớm hôm sau, Bách Dĩ Phàm còn ra khỏi nhà sớm hơn ba Bách.
Nếu đã không đả thông được đường ba Bách thì Bách Dĩ Phàm sẽ đào một đường khác, đương nhiên, ông cậu mình chính là lựa chọn tốt nhất.
Ngô Đại Học, nhân phẩm tốt, kinh doanh giỏi, cứ xem trình độ sau này mà thấy, thỏa mãn được danh Nho thương.
Trước khi đi, Bách Dĩ Phàm hỏi mẹ Bách: "Lần trước bán vở ghi của Bách Khả Phi ấy, cậu có công lớn nhất, nhà mình có gì gì đó cho cậu không a?"
Mẹ Bách đáp: "Ba con quyết chia cho cậu 10.000 nhưng nó không chịu.
Đẩy qua đẩy lại, cuối cùng miễn cưỡng cầm 5.000."
Bách Dĩ Phàm: "Ba làm hay lắm!"
Lúc đến nhà cậu út, Bách Dĩ Phàm ngồi trên ghế cứ nói một lèo.
Ban đầu cậu út còn đang bận tính sổ sách sau đó thì ngồi yên nghe cháu trai nói.
Bách Dĩ Phàm nói xong thì cậu út thả ra một câu: "Ba cháu vốn là người thẳng thắn mà, cảm thấy chiếm lợi từ người khác thôi.
Chuyện này dễ giải quyết thôi."
Bách Dĩ Phàm hai mắt long lanh: "Nói đến khi nào thông thì thôi."
Bách Dĩ Phàm:...!Thế thì còn mua bán phòng phèo gì nữa!
Bách Dĩ Phàm tự an ủi bản thân: "Không sao đâu, cứ mua một căn cũ rồi mua mấy đồ mới tân trang lại.
Một hai năm nữa quy hoạch thì bán lại, vừa hay lúc đó Bách Khả Phi vào đại học."
Cậu út nói: "Khu cháu nói cậu cũng đang để ý.
Nghe có vẻ ổn."
Người mà chưa từng trải qua tương lai mà cũng có thể dự được như này mới đúng là trâu bò.
Bách Dĩ Phàm mặt đầy sùng bái.
Ngô Đại Học: "Nhưng mà nguồn tin của cháu có đáng tin không?"
Bách Dĩ Phàm nghĩ nghĩ, nói mà chính xác quá thì cũng thành hớ.
Bách Dĩ Phàm: "Cậu út quen nhiều người thì đi hỏi lại đi.
Nhưng nếu cậu nói với người ta là sắp di dời thì còn ma nào chịu mua nhà nữa chứ?"
"Chuyện này ấy mà..." Cậu út sờ sờ cằm.
"Ây ây, cậu à, có tiền thì cậu nhớ dẫn ba mẹ con đi kiếm với nhá!" Bách Dĩ Phàm ngại biết quy trình kiếm tiền, chỉ để tâm chuyện ôm đùi bự.
"Không sao, để chốc nữa cậu hỏi rõ rồi trực tiếp tìm ba mẹ cháu nói chuyện."
Bách Dĩ Phàm: "Vâng, vâng, cậu tuyệt đối không được nhắc đến cháu.
Ba cháu hôm qua còn không chịu nhìn cháu đây này.
Thà xem con hổ trong 'Thế giới động vật' còn hơn nhìn mặt cháu."
Cậu út cười haha rồi đâm thêm một nhát nữa: "Thằng nhỏ này đầu óc không tồi.
Thôi thì qua chỗ cậu buôn bán luôn đi."
Bách Dĩ Phàm khiêm tốn: "Cháu không thể đi được."
Bách Dĩ Phàm cũng tự biết mình là ai.
Giờ cậu cũng chỉ có thể nói suông được, dựa vào thông tin trước đây mà tung hoành, nếu cứ như thế, qua mấy năm nữa cũng không biết phải làm sao.
Hơn nữa, nếu cậu phải đi mua nhà sẽ không biết bàn bạc kiểu gì luôn...!
Kỹ năng sinh hoạt cơ bản là 'mặc cả' bị khuyết thiếu đó!!!
Bách Dĩ Phàm: Phải tìm một chàng dâu nhỏ biết mặc cả mới được.
Điều này không thể thiếu được.
Bách Dĩ Phàm nói chuyện với cậu út một lúc nữa rồi đứng dậy: "Cháu về làm bài tập đây ạ."
Ngô Đại Học vừa tiễn thằng cháu đi thì lại đón được bố thằng cháu đến.
Ba Bách: "Phàm Phàm đi rồi à?"
Ngô Đại Học:...!
"Đừng bảo là anh cố tình trốn thằng con nhé? Mặt mũi đâu rồi?"
Ba Bách: "Còn không phải là anh muốn làm bớt nhuệ khí của nó sao? Đừng có suốt ngày nghĩ đến tiền.
Có thằng con mà nó vô tâm vô phế có phải tốt hơn không, nghĩ nhiều ít phúc mà."
Ngô Đại Học: "Nó không phải là trẻ con nữa rồi.
Em thấy thằng bé nói cũng đúng.
Ngoại trừ nhà cũ còn có thể..." Vừa nói, hai người vừa đi vào nhà.
Bách Dĩ Phàm về nhà liền làm bài tập.
Chuyện hôm qua làm cậu lỡ không ít thời gian, chưa học thuộc gì hết, hôm nay phải bù lại.
Đợi học xong mấy từ mới tiếng anh rồi ăn cơm tối thì cũng đến lúc phải về trường.
Bách Dĩ Phàm lưng đeo ba lô sách vở, một tay xách đồ hôm qua mua, một tay cầm đồ 'tiếp tế' cho Bách Khả Phi.
Lúc ra đến cửa, cậu nói với mẹ: "Mẹ à, thật ra không phải con về trường đâu."
"Con là đi chạy nạn, là đi thăm tù, là đi tình nguyện." Mẹ Bách đã quen rồi.
Chỉ cần thằng anh không về nhà, lúc nào thằng em đi về trường đều thích nói vậy đó.
Bách Dĩ Phàm: "Lần này con phải thay lời kịch."
Mẹ Bách tỏ vẻ không có hứng, vừa cười vừa đẩy đứa út ra cổng: "Còn không mau biến đi.
Đi đường cẩn thận."
Bách Dĩ Phàm è cổ đi, xách theo hai quả cầu tròn xoe, mau chóng lăn, đi vài bước thì hô: "Đại Trình!"
Đại Trình cũng đang lăn ra khỏi cửa.
Bách Dĩ Phàm:...!
"Sao ông cũng mang theo nhiều đồ vậy?"
Trình Dật Hạo lưng đeo ba lô leo núi, hai tay hai túi còn căng hơn cả của Bách Dĩ Phàm.
Trình Dật Hạo: "Thứ sáu này hội thao còn gì, tôi mang theo giày đá bóng, phải chạy 1000m đó.
Còn đồ ăn vặt nữa."
Bách Dĩ Phàm: "Đảm bảo đồ ăn vặt sẽ hết trước thứ 6 cho mà xem."
Trình Dật Hạo kiên định: "Còn lâu nhé."
Bách Dĩ Phàm không phản bác nữa, đồ của cậu quá nhiều mà, mệt.
Hai người lên xe buýt thì gặp Tạ Tuế Thần.
Người này hoàn toàn ngược lại, thoải mái, lưng đeo ba lô, đồ mua hôm trước để dưới chân, ngồi gần chỗ xuống phía sau, nhìn ra bên ngoài.
Hai người lên xe, chào hỏi Tạ Tuế Thần, thấy trên xe hết chỗ ngồi nên đành đi đến khu vực đứng không ghế phía trước.
Một lúc sau, Tạ Tuế Thần xách theo túi đồ đi đến.
Bách Dĩ Phàm:...!
Trình Dật Hạo nói ra tiếng lòng hộ Bách Dĩ Phàm: "Lão đại à, có chỗ không ngồi, chạy qua đây đứng làm gì?"
Tạ Tuế Thần để đồ xuống dưới chân: "Nhường cho người khác rồi."
Chỗ ngồi trước đó của Tạ Tuế Thần đang có một cậu trai ngồi.
Bách Dĩ Phàm:...Âm mưu gì đây?
Ba người đứng một chỗ nói chuyện cũng không tồi.
Dĩ nhiên là Trình Dật Hạo nói chuyện với Tạ Tuế Thần, còn Bách Dĩ Phàm không nói gì.
Trình Dật Hạo hỏi Tạ Tuế Thần: "Lão đại này, đồ này mình để ở ký túc xá được không?"
Tạ Tuế Thần lắc đầu: "Để ở phòng không ổn, để trong văn phòng thầy Trần đi."
Vì thế, lúc xuống xe, Tạ Tuế Thần xách bớt đồ cho hai người kia.
Ba người về ký túc xá trước, Bách Dĩ Phàm đưa đồ cho Bách Khả Phi rồi mới đi văn phòng.
Ba người vừa vào thì thấy thầy Trần đang tiễn một vị phụ huynh.
Ba người liền chào hỏi.
Bách Dĩ Phàm liếc vị phụ huynh kia một cái rồi tặng cho người đó lòng trắng mắt mình.
Trình Dật Hạo thấy người đi xa liền nhỏ giọng nói: "Người kia hẳn là ba Chu Nhạc Dũng nhỉ? Nhìn hai người giống nhau ghê."
Ba người đặt đồ lên bàn thầy Trần.
Thầy Trần: "Đây là đồ chuẩn bị cho hội thao?"
Tạ Tuế Thần gật đầu: "Bởi vì có đồ ăn vặt nên không tiện để ở ký túc xá ạ."
"À~"
Thầy Trần cầm lấy cái kèn nhỏ, thổi một phát: "Hay phết."
Ba người:...!
Thầy Trần để kèn xuống, lầm một cây cờ cổ vũ lên quơ quơ.
Thầy Trần: "Đồ mua không tồi.
Cứ để đây đi, đến lúc đó thì phát."
Trước hội thao một ngày, Tạ Tuế Thần xách ba cái túi to về phòng.
Tạ Tuế Thần: "Sáng mai, mọi người đến lớp đúng giờ, tiết truy bài bình thường.
Hết tiết truy bài, ai thi thì đến sân vận động tập hợp, cụ thể sẽ giống như chiều nay tổng duyệt.
Những người còn lại lấy ghế của mình ở lớp ra tập trung ở sân.
Chỗ ngồi xếp như xếp hàng."
Tạ Tuế Thần nói xong thì phát cờ, kèn, linh tinh cho mọi người.
Đồ ăn vặt, đồ uống thì đưa cho Hình Mỹ Gia quản.
"Kết thúc hội thao sẽ bình chọn lớp tốt nhất.
Bản phát thanh cổ động cũng có một mục, do Bách Dĩ Phàm phụ trách.
Mọi người viết rồi đưa cho cậu ấy."
Tạ Tuế Thần nói xong thì đi xuống tìm mấy cậu con trai bàn chuyện chuyển đồ.
Lúc về chỗ thì thấy Bách Dĩ Phàm nhìn mình chằm chằm.
Tạ Tuế Thần nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Bách Dĩ Phàm kháng nghị: "Đảm bảo sẽ không có ai viết bản phát thanh cổ động.
Cuối cùng chỉ có mình tôi viết cho mà xem!"
Tạ Tuế Thần suy nghĩ một giây, đứng lên nói: "Mọi người chú ý.
Tối nay, mỗi người viết một bài phát thanh cổ động, dựa theo hạng mục viết, nộp theo số thứ tự.
Sáng mai từ số 1 đến 14, chiều mai từ 15 đến 28; sáng ngày kia từ 29 đến 43, chiều từ 44 đến 54.
Lúc thi đấu viết được thêm thì càng tốt.
Ít nhất là một bản."
Mọi người:...!
Trình Dật Hạo rút nháp ra, viết một hàng cho bạn cùng bàn.
Giấy trắng mực đen: Tuy rằng bị ép viết bản phát thanh cổ động không phải mới nhưng tôi bỗng có cảm giác 'Phàm Phàm có chỗ dựa, không nên chọc' là sao? Ảo giác à? Tôi cũng muốn làm bạn cùng bàn với Lão Đại T.T
Bạn cùng bàn:....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...