Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm


Bách Dĩ Phàm đang nói xấu Bách Khả Phi thì chính chủ về phòng.
Bách Khả Phi đẩy cửa vào: "Ây! Sao lại ở đây?"
Bách Dĩ Phàm:...!
Bách Dĩ Phàm: "Em không được đến sao?"
"Không không, anh vừa qua phòng em nhưng em không có ở đó." Bách Khả Phi giải thích: "Bọn anh được nghỉ từ tiết 3, định về nhà luôn, tính qua bảo em không cần qua lấy quần áo.

Thế mấy giờ em tan?"
"Chắc cũng tầm tiết 3." Bách Dĩ Phàm nói: "Cùng về luôn nhé?"
"Ừm." Bách Khả Phi gật đầu.

Bách Dĩ Phàm gật đầu, đứng lên chào mọi người rồi về.

Bách Khả Phi tiễn cậu ra cửa: "Nếu tiết 3 mà anh vừa tan thì em cứ chờ ở phòng.

Há..."
Bách Khả Phi nói xong, bỗng tự nhiên phụt cười.

Bách Dĩ Phàm: "Này, anh không bị gì chứ?"
Bách Khả Phi ha ha ha.

Cậu không chịu nổi liền đạp cho anh một phát: "Anh bị dở hơi à?"
Bách Khả Phi nhịn cười: "Anh nghe bảo chiều nay bọn em phải thi đấu thể dục theo đài hả? Em có quen biết với thứ gọi là tiết tấu không thế?"
Bách Dĩ Phàm:...!
Đã là người thì không ai hoàn hảo cả, Bách Dĩ Phàm trời sinh không quen ba cái thứ gọi là tiết tấu kia.

Thời tiểu học, trong tiết học nhạc, vĩnh viễn được 60 điểm, từ đó cho đến lúc cuối đời chỉ có hát Quốc ca là không bị trật nhịp.

Học thể dục theo đài, mấy động tác nghiêm nghỉ còn được chứ hua tay múa chân chính là tra tấn cậu.

Bách Dĩ Phàm ung dung đáp: "Thể dục theo đài thì có cái gì đâu chứ.

Em sẽ không kéo chân lớp em đâu."
Bởi vì em bị thầy thể dục ghét rồi, bị giấu ở một vị trí cực kỳ bí ẩn.

Bách Dĩ Phàm: Lời này không nên nói ra.

1h20p chiều, lớp 10/1 đã xếp hàng ngay ngắn ở sân.

Mọi người theo những gì hôm qua đã tập mà cháy đến điểm tập kết.

Nhìn xung quanh, trên sân thể dục là một màu rực rỡ.

Bách Dĩ Phàm đứng ở chính giữa đội hình, phía trước còn trống 2 vị trí là Trình Dật Hạo với Vưu Thành vẫn chưa thấy mặt mũi đâu.

Tạ Tuế Thần đứng ở ngoài hàng, liên tục nhìn ra hướng xa.

Hình Mỹ Gia đứng trong hàng cũng sốt ruột: "Sao hai đứa kia còn chưa đến.

Chốc nữa là muộn rồi."

Vưu Thành là một tên xui xẻo, sau khi học quân sự xong thì bộ đồng phục rằn ri của cậu đã bị mẹ cậu đem cho người khác.

Cuối tuần về nhà lại quên mượn.

May mà còn thi đấu còn chưa cần đứng trong sân mà đến lượt lớp nào thì lớp đó lên sân khấu.

Cho nên nhân chênh lệch thời gian lên sân khấu mà chạy đi mượn của lớp khác.

Trình Dật Hạo tính cách hòa đồng nên quen mấy người lớp khác.

May mà ngay trước khi lớp mình phải diễn thì Vưu Thành chạy về kịp, đứng cạnh Bách Dĩ Phàm.

Hình Mỹ Gia thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Tuế Thần nói: "Vưu Thành nghỉ chút đi, vào sân thì cài hết khuy lên."
Vưu Thành lau mồ hôi, vội vàng gật đầu, nói không ra hơi.

Trình Dật Hạo thì lại thoải mái như không, sau khi vào hàng thì quay xuống nói chuyện với Bách Dĩ Phàm: "Phàm Phàm, ông biết bộ của Vưu Thành tôi mượn của ai không?"
Bách Dĩ Phàm đang căng thẳng: "Không biết, cũng không muốn biết."
Trình Dật Hạo:...!
Lúc này, trong sân đã vang lên nhạc bài "Khúc quân hành vận động viên".

Thầy thể dục chạy đến trước lớp 10/1 hô to: "Chú ý, chú ý, lớp 10/1 chuẩn bị đi vào nào! Nghiêm, nghỉ, dóng đằng trước."
Tạ Tuế Thần đứng ở trước hàng lớp.

Cán sự thể dục đứng ở hàng đầu.

Cả lớp tập trung tinh thần.

Thầy thể dục quay lại nhìn khán đài, một thầy ở trên đó phẩy tay.

Thầy thể dục liền hô: "Chuẩn bị, đi!"
Tiếng nhạc nhỏ xuống, trong loa vang lên giọng nữ: "Hội thi thể dục theo đài của khối 10 bắt đầu, tổ thi đấu đàu tiên là lớp 10/1 và lớp 10/9."
Vì để tiết kiệm thời gian, thì sẽ thi đấu trực tiếp hai lớp một lượt, nhìn xa sẽ thấy hai đội hình hình vuông đứng cạnh nhau.

Giám khảo là 4 thầy thể dục, theo sắp xếp, hai lớp đứng đối diện nhau.

Nhìn thật là đối xứng.

Lớp 10/1 thi, thầy Trần không biết có phải do tay thối hay không mà lúc bốc thăm lại bốc đúng kì phùng địch thủ là lớp 10/9.

Theo như những giáo viên của lớp quan sát, dù lớp 10/1 với lớp 10/9 gặp nhau là mùi thuốc súng bay tứ phía nhưng học sinh của lớp 10/1 vẫn thích thầy Giả dạy lý, cho dù ông là chủ nhiệm lớp 10/9.

Chỉ có thể nói, yêu hận mâu thuẫn gì đó mặc kệ, nghìn năm trước chính là người một nhà.

Lớp 10/9 đứng đối diện lại càng thêm nghiêm túc.

Bách Dĩ Phàm bị không khí này làm ảnh hưởng, giơ tay, giơ chân đều có lực.

"Lặp lại...!8 2 3 4, 5 6 7 8, 9 2 3 4, 5 6 7 dừng..."

Trận thi đâu kết thúc.

Bách Dĩ Phàm: Thế mà không sai lỗi nào nha!
Mọi người thu tay chân lại, về đội ngũ ban đầu.

Cán sự thể dục hô khẩu lệnh: "Nhìn trước thẳng.

Bên trái quay, bắt đầu chạy đều."
Bách Dĩ Phàm trong lòng vui vẻ đi cùng lớp về khu chờ.

Sau khi ra khỏi tầm mắt của những người trên khán đài, Vưu Thành nhanh chóng chạy biến, Trình Dật Hạo cũng chạy theo.

Vưu Thành nói: "Tự tôi đi trả cũng được, cậu bạn kia tôi cũng gọi là quen.

Ông không cần đi cùng đâu."
Trình Dật Hạo: "Được rồi, ông đi đi."
Trình Dật Hạo về hàng, như vừa được Vưu Thanh nhắc nhở, quay xuống nói với Bách Dĩ Phàm: "Phàm Phàm, lúc nãy còn chưa nói xong."
Bách Dĩ Phàm: "Nãy ông nói gì?"
Hai mắt Trình Dật Hạo lòe lòe sáng, không chút do dự nói: "Có biết bộ của Cá Mực là tôi mượn của ai không?"
Tâm trạng Bách Dĩ Phàm đang tốt nên rất phối hợp mà hỏi: "Ai hả?"
Trình Dật Hạo cười he he: "Là tình địch của ông đó!"
Bách Dĩ Phàm ngây người: "Ai?"
Lúc này vừa lúc về vị trí của lớp, mọi người dừng lại.

Thầy Trần không có ở đây nên Tạ Tuế Thần ra khỏi hàng, quay lại nói: "Mọi người ngồi tại chỗ đi.

Cẩn thận sỏi đá trên đất."
Nói xong, Tạ Tuế Thần đi xuống cuối hàng, cách chỗ của Bách Dĩ Phàm với Trình Dật Hạo không xa cũng không gần, vừa vặn nghe được tiếng hai người nói chuyện.

Chẳng qua Trình Dật Hạo cũng không phát hiện, ngồi xuống bên cạnh Bách Dĩ Phàm, nói: "Chính là người từng đối đầu với ông ấy, Chung Nhạc Nhạc ấy! Nó cũng thích Thang Tiểu Liễu, giờ đang học lớp 10/10, vẫn còn đang theo đuổi nhỏ ấy đó."
Thang Tiểu Liễu = Đến 1 đồng cũng không chịu cho.

Bách Dĩ Phàm nhanh chóng phản ứng được: "Làm gì có chuyện đó.

Sao ông cứ nhớ ba cái chuyện này hả?"
Nhưng mà thói đời ấy mà, bát quái chính là nam châm, mấy tên con trai xung quanh lập tức bu lại.

"Thì ra Phàm Phàm thích Thang Tiểu Liễu a!"
"Úi chà, lớp 10/9 đó, Phàm Phàm kia, ông không được làm phản đâu!"
"Nhỏ đó cũng không tồi đâu nhé.

Hóa ra Phàm Phàm thích con gái nhẹ nhàng như nước a."
Bách Dĩ Phàm:...!
Bách Dĩ Phàm: "Đừng có nghe Đại Trình nó chém.

Tôi không thích nhỏ ấy."
Mấy tên con trai lại nhỏ giọng ồn ào, ánh mắt tỏ vẻ 'Cứ chém đi, ai chả hiểu'.


Bách Dĩ Phàm:...Càng thanh minh càng đen, đúng là chân lý mà.

Lên cấp 3, mấy chuyện yêu đương nhiều hơn cấp 2, mọi người vẫn đồng tâm lừa giáo viên như trước, nhưng giữa học sinh với nhau thì vẫn thoải mái.

Cho dù Bách Khả Phi thích Thang Tiểu Liễu thật thì trước giờ chỉ có Trình Dật Hạo biết, làm to chuyện khiến mọi người đều biết thì không hay.

Xử lý không cẩn thận thì làm cho hai đương sự thêm phiền, có khi còn hơn thế.

Bách Dĩ Phàm nghĩ nghĩ một lúc, đổi phương thức thanh minh: "Thật ra Thang Tiểu Liễu cũng không tồi, xinh đẹp, dịu dàng, lại đáng yêu, chẳng qua tôi..."
Bách Dĩ Phàm ngẩng đầu nhìn trời, trợn mắt ba giây, nghiến răng nghiến lợi, lấy ra kinh nghiệm xương máu: "Tôi đã có người trong lòng."
Mọi người:!!!
Lúc này thì đến Hình Mỹ Gia cũng nhập hội.

Trình Dật Hạo lại càng cố gắng 'việc tốt không nhường ai': "Á Á Á, tuyệt giao, tuyệt giao luôn! Ông không nói cho tôi biết gì cả!"
Bách Dĩ Phàm: Chuyện đời trước thì ông bảo tôi nói kiểu gì đây?
Trình Dật Hạo: "Mau mau mau, thẳng thắng hưởng khoan hồng, mau nói tên ra.

Bộ dáng thế nào, tôi có quen không?"
Bách Dĩ Phàm nhìn xung quanh.

Độ hóng của dân tình đã max.

Đây chính là thời khắc một kiếm định thiên hạ, vĩnh viễn trừ hậu họa.

Bách Dĩ Phàm nặng nề gục đầu: "Đã chia tay rồi.

Có gì hay đâu mà kể."
Trình Dật Hạo:!!!
Dân tình nhao nhao.

Trình Dật Hạo muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không cố hỏi nữa, còn an ủi: "Phàm Phàm đừng buồn.

Ai đá ông là người đó mắt mù, sau này nhất định hối hận rồi khóc ròng."
Bách Dĩ Phàm: "Ai nói là tôi bị đá.

Là tôi đá người ta!!!"
Trình Dật Hạo có tư duy cực kỳ logic: "Nếu đã chia tay mà còn nói thích người ta thì không phải bị đá thì là cái gì?"
Bách Dĩ Phàm:...!
Bách Dĩ Phàm 'đau lòng' nói: "Đại Trình à, ông hiểu nhầm rồi.

Vì để chứng minh tôi không phải là người bị đá, tôi sẽ đọc cho ông mấy câu thơ."
Trình Dật Hạo:...!
"Hành hành trùng hành hành, Dữ quân sinh biệt ly..."
Bách Dĩ Phàm đọc thuộc 'Cổ thi thập cửu thủ'
Đúng như tên gọi, 19 bài thơ cổ.

Giọng đọc của cậu thong thả, không dừng, cứ thế đọc làu làu.

Trình Dật Hạo bị sợ, từ từ dịch mông ra ngoài.

Bách Dĩ Phàm nhẹ nhàng dùng chân giữ lấy ống quần Trình Dật Hạo lại, không cho trốn.

"...!Doanh doanh nhất thủy gian, mạch mạch bất đắc ngữ." Bách Dĩ Phàm mặt không thay đổi: "Được rồi, đã đọc xong, về nhà chép cho ông.

Ông học thuộc đi."
Trình Dật Hạo:...!

Trình Dật Hạo phản kháng: "Tôi không học, tôi không học, tôi không học."
Bách Dĩ Phàm: "Đã thế tôi sẽ nói với chú ông lén đọc truyện."
"Tôi mới không sợ, ông cũng đọc đó thôi!" Trình Dật Hạo đầu óc nhanh chóng chuyển, ấn mở kĩ năng phản kháng: "Tôi giờ ở trường, không sợ ba nữa rồi!"
Bách Dĩ Phàm hỏi nhanh: "Vậy ông sợ ai?"
Trình Dật Hạo đáp nhanh: "Thầy Trần, phát xít!"
Nói xong Trình Dật Hạo nhanh chóng che miệng.

Bách Dĩ Phàm đã nghe được lời cần nghe, giờ đổi đối tượng uy hiếp: "Thế thì giờ tôi đi nói cho Trần Boss là ông không chịu nghe lời tôi, không chịu học thuộc thơ."
Trình Dật Hạo nước mắt như mưa: "Học học học.

Ông còn khủng bố hơn thầy Trần."
Thầy Trần:...!
Thầy Trần lặng lẽ ngồi cuối lớp, ngồi hóng hết 19 bài thơ cổ, kéo Tạ Tuế Thần ra phía sau, hỏi: "Là tôi hay thằng nhóc kia khủng bố hơn?"
Tạ Tuế Thần:...!
Thầy bảo em phải nói như nào cho phải đây?
Tạ Tuế Thần ngạc nhiên vài giây: "Không, thầy có khí thế hơn."
Thầy Trần rất hài lòng, lại chỉ vào Bách Dĩ Phàm mà hỏi: "Bình thường nó cũng bắt mọi người học như thế hả?"
Tạ Tuế Thần lắc đầu: "Dĩ Phàm với Đại Trình là lớn lên cùng nhau nên quan hệ mới tốt như vậy.

Bình thường quan hệ với em...!bọn em đều rất khách khí."
Thầy Trần: "Cũng đúng.

Thằng nhóc này tuy giả heo ăn hổ nhưng cũng giúp kèm hai người kia học.

Đúng rồi, nói kèm em học như nào?"
Tạ Tuế Thần lại thêm một lần câm nín.

Ngưng một hồi lâu, Tạ Tuế Thần cười khổ: "Đưa tên sách tham khảo rồi mặc kệ em."
Thầy Trần: Ha ha ha.

Học sinh đang ngồi dưới đất nghe tiếng đều quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện Boss nhà mình đang đứng ngay sau.

Một đám vừa ồn ào lúc nãy lập tức ngậm miệng.

*^*^*^*^*
Cổ thi thập cửu thủ: Đây là 19 bài thơ xuất hiện cuối đời Đông Hán giả phong cách thơ Lý Lăng và Tô Vũ, tất cả đều là thơ ngũ ngôn với thành tựu nghệ thuật lớn, và đều khuyết danh.

Những bài thơ này đa phần là cảnh khuê phụ, du tử, chia ly,...!phản ánh những biến loạn trong xã hội thời đó, vì phong cách sáng tác rất giống nhau nên Văn tuyển cho đây là một chùm thơ của cùng một tác giả, gọi là Cổ thi thập cửu thủ.

Sự xuất hiện của 19 bài thơ này đánh dấu việc sáng tác thơ ngũ ngôn đã trở nên thành thục, uyển chuyển.

http://.thivien.net/Khuy%E1%BA%BFt-danh-Trung-Qu%E1%BB%91c/C%E1%BB%95-thi-th%E1%BA%ADp-c%E1%BB%ADu-th%E1%BB%A7/group-3o-wtmkcpA4876Voc0T58w
Hai câu đầu trích từ bài đầu tiên
Tầm chương nào đấy đầu đầu mình đã chú thích về tên của Vưu Thành và Tạ Tuế Thần tương ứng với biệt danh là Cá Mực và Con Cua rồi nhỉ? Sự đồng âm trong tiếng Tàu đó.

Phàm Phàm nhà con cua ấy, không có bàn tay vàng rồi thành đại gia gì hết.

Phàm Phàm chỉ muốn kiếm tiền cho siêu-cấp-đại-phiền-toái đi học đạo diễn rồi để cho cả nhà sống hạnh phúc.

Phàm Phàm nghiên cứu 'con khỉ' tên là cổ văn nên cái gì không có chỉ có một bụng thơ văn thôi.

Cái bụng này làm tôi lên bờ xuống ruộng tìm vietsub.

Cảm ơn thivien nhiều lắm luôn ấy...!
Trọng sinh, sống lại một lần để thay đổi cuộc đời trước kia...!
Nếu bạn được trọng sinh thì bạn làm gì?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui