Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm


Đánh người thì đánh vào mặt, mắng người thì mắng chỗ yếu.
Một câu "Ba mẹ đưa Bách Khả Phi du học đi" của Bách Dĩ Phàm đã nhẹ nhàng đâm thẳng vào tim ba Bách.

Nỗi đau lớn nhất của ba Bách đời này chính là sự xa cách với nhà họ Bách bên kia.

Giờ thì tốt rồi, chỉ vì tự nhiên hay xã hội mà Bách Khả Phi muốn bỏ nhà đi, Bách Dĩ Phàm thì bày vẻ ghét bỏ anh trai.

Ba Bách tâm tình rối loạn, biểu tình bỗng chốc thay đổi.

Bách Dĩ Phàm cũng biết lời này của mình quá nặng, nhưng không thể không nói vậy được.

Cũng không nghĩ đến nước mắt cũng không thể cứu được mình.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ba Bách đã xông đến.

Ba Bách giơ tay lên!
Ba Bách nâng mặt Bách Dĩ Phàm lên.

"Đi qua đây thấm máu mũi!!!"
Bách Dĩ Phàm vừa nãy vận công quá mạnh, mũi lại vừa bị Bách Khả Phi đánh chảu máu.

Thì ra máu mũi còn hữu dụng hơn nước mắt nha.

Bách Dĩ Phàm ghi nhớ điều này.

Lúc đi vào phòng, ba Bách lôi Bách Dĩ Phàm đi chườm nước lạnh.

Mẹ Bách thở dài, đi vào bếp.

Đã qua giờ ăn cơm từ lâu rồi, mẹ Bách cũng không có tâm tình làm cơm nên cũng chỉ cắm cơm, xào rau với một bát canh trứng rong biển.

Làm xong, mẹ Bách dọn bàn cơm, theo thói quen hô lên: "Ăn cơm nào."
Ba Bách đi vào ngồi, rồi lại đứng lên đi ra.

Ông đứng trước cửa phòng của Bách Khả Phi, Bách Khả Phi trầm giọng đáp: "Không muốn ăn."
Ba Bách quay lại thì chỉ thấy mình Bách Dĩ Phàm đang ngồi ngay ngắn trước bàn mà không thấy mẹ Bách đâu: "Mẹ con đâu?"
Lỗ mũi Bách Dĩ Phàm nhét hai cục bông to, giọng nói nghe quái dị: "Mẹ nói không muốn ăn."
Ba Bách cũng không muốn ăn, cuối cùng ngồi xuống, bưng bát cơm, cầm đôi đũa, hồn bay lên mây.

Lúc sau, ba Bách bị tê tay, đặt bát xuống, thuận thế nhìn qua bàn ăn.

Ba Bách:!!!
Cả đĩa rau xào đã biến mất, Bách Dĩ Phàm đang cầm muôi canh mò rong biển.

Cậu mò xong canh, ngẩng đầu.

ánh mắt lấp lánh nhìn ba mình.

"Không phải ba không muốn ăn sao? Con sợ lãng phí thức ăn nên ăn hết." Bách Dĩ Phàm giải thích, lại nhìn xuống bát của ba Bách, nói: "Ba có ăn cơm không? Để lạnh mới ăn không tốt đâu."
Ba Bách:...!
Ông đưa bát cơm cho cậu.

Bách Dĩ Phàm diệt hết hai bát cơm, một đĩa rau xào, một nồi canh trứng rong biển.

Bách Dĩ Phàm ăn xong, dọn dẹp bàn ăn, rửa bát đũa, đi ra thấy ba Bách đang đứng trước cửa phòng của hai anh em.

Mẹ Bách cũng đang đứng ở đó.

Bách Dĩ Phàm sờ sờ chìa khoá trong túi, định đi lên mở cửa.

Bách Dĩ Phàm còn chưa đi được hai bước thì cửa mở, Bách Khả Phi mở cửa đi ra, sắc mặt đầy mệt mỏi.

Bách Dĩ Phàm:!!!
Cửa trong nhà có thể mở từ bên trong, kể cả bị khoá trái.

Chìa khoá trước giờ chỉ để trang trí.

Bách Dĩ Phàm nhớ lại biểu tình lúc nãy của ba Bách với mẹ Bách.

Cậu quyết định quên đi hết.

Ba Bách với mẹ Bách đi vào trong, đóng cửa lại.


Ở đây không có chuyện gì của Bách Dĩ Phàm nữa, cậu chỉ có thể làm đến thế thôi.

Trẻ con luôn nghĩ rằng thế giới bao giờ cũng xoay quanh mình, ngộ nhận rằng ngôn từ có thể thay đổi tất cả.

Nếu vạn năng như vậy thì vì sao vẫn xảy ra chiến tranh? Con trẻ cố gắng giải thích, vài vị phụ mẫu cho rằng chỉ là lời trẻ con nói mà thôi.

Vậy nên họ không phải không nghe lời bạn nói, thế nên bạn chỉ cần dùng thời gian dài chứng minh sự trưởng thành mạnh mẽ của mình.

Mà giả dụ Bách Dĩ Phàm của hiện tại đang học lớp 9, bất kỳ lúc nào cũng có thể phạm sai lầm, hơn nữa cậu đã có 'tiền án' từ trước nên căn bản, ba mẹ sẽ không nghe lời cậu nói.

Vậy nên Bách Dĩ Phàm đành phải làm như vậy.

Cậu bày ra 'hậu quả xấu nhất', sau đó để ba mẹ mình tự cân nhắc.

Nhưng cậu cũng không thể đảm bảo chiêu này hiệu quả 100%.

Nếu như ba mẹ khăng khăng giữ lập trường thì...!
Cậu không muốn nghĩ nữa, để lại tờ giấy rồi mang theo bộ mặt xanh tím đi tìm Trình Dật Hạo chơi.

Vấn đề chính là không vào được phòng ngủ nên không lấy được sách để học.

Nhà Trình Dật Hạo ở ngay gần nhà họ Bách, cũng có một cổng, một sân.

Bách Dĩ Phàm gõ cửa, một lúc sau mới có tiếng bước chân.

"Ai vậy? Đại Trình không có nhà, không đi chơi được."
Bách Dĩ Phàm nghe thấy giọng ba Trình liền nói: "Chú ơi, là cháu, Bách Dĩ Phàm đây.

Đại Trình không có nhà thì thôi ạ.

Cháu về luôn đây."
Cổng mở ra, ba Trình nói: "Phàm Phàm hả? Đại Trình đang xem vở ghi của Khả Phi thôi."
Bách Dĩ Phàm: Thì ra Bách Khả Phi có thể làm thành giấy thông hành nữa a.

"Mặt cháu sao vậy?"
"Bách Khả Phi đánh cháu."
"Khả Phi không sao chứ?"
Bách Dĩ Phàm: Bách Khả Phi đúng là người chuyên kéo cừu hận.

Bách Dĩ Phàm nói: "Anh ấy đang trốn trong nhà khóc."
Ba Trình:...!
Người đang nói ra quyết tâm của bản thân cho ba mẹ - Bách Khả Phi hắt xì rõ to.

Ba Trình để Bách Dĩ Phàm vào, dẫn cậu đi qua sân.

Sân nhà họ Trình có một khóm trúc, hay cây mai vàng, trong góc có bồn thuỷ tiên đang đong đưa theo gió.

Vào trong nhà, cậu còn thấy một chậu lưỡi hổ và một bồn măng leo.

Ba Trình vào nhà liền hô lê: "Đại Trình a, Phàm Phàm đến này.

Con nghỉ chút đi."
Ba Trình đẩy Bách Dĩ Phàm vào phòng Trình Dật Hạo.

Trình Dật Hạo đang nhoài người trên bàn học múa bút thành văn, không thèm quay lại, nói: "Con biết rồi."
Bách Dĩ Phàm đi vào, nhìn ba Trình đóng cửa mới quay qua đẩy Trình Dật Hạo ra.

Trình Dật Hạo cố thủ, Bách Dĩ Phàm một cước đạp đến.

Trình Dật Hạo không địch nổi, để lộ ra vở ghi của Bách Khả Phi.

Bách Dĩ Phàm ung dung nhấc quyển vở lên, bên dưới là một quyển sách tên "Sẽ có thiên thần thay anh yêu em"...!
Bách Dĩ Phàm:...!
Bách Dĩ Phàm để lại quyển ghi chép của Bách Khả Phi xuống, sờ sờ đầu Trình Dật Hạo: "Nào, đọc 'Mộc Lan từ' cho tôi nghe chút."
Trình Dật Hạo: "Tức tức phục tức tức, Mộc Lan đương hộ chức,..."
Đọc xong "Mộc Lan Từ", Trình Dật Hạo mới hỏi Bách Dĩ Phàm: "Mặt ông bị sao vậy? Không phải lại là vấp ngã chứ?"
"Bị Bách Khả Phi đánh."
Trình Dật Hạo:!!!
Trình Dật Hạo lung lay, dường như đang rất xoắn, không biết mình nên bất bình thay cho thằng bạn thân hay nên quan tâm đến sống chết của thần tượng Bách Khả Phi đây.

Cuối cùng, có vẻ Bách Dĩ Phàm đã chiến thắng.


Trình Dật Hạo hỏi: "Ông trả thù chưa? Anh Khả Phi bị đánh có nặng không? Anh ấy không sao chứ?"
Bách Dĩ Phàm: "Đọc thêm 'Lậu thất minh' đi xem nào."
Trình Dật Hạo:...!
Trình Dật Hạo đọc: "Sơn bất tại cao, hữu tiên tắc danh..."
Đọc xong 'Lậu thất minh', Trình Dật Hạo dũng cảm không sờn, hỏi tiếp: "Đừng bắt tôi đọc mãi.

Ba tôi đã không thả tôi ra ngoài còn không cho chơi bóng, toàn bắt làm đề thi.

Ông cũng không phải ba tôi, đừng có phiền như thế."
Bách Dĩ Phàm giơ quyển truyện trong tay lên, làm tên truyện trên bìa lấp lánh, nói: "Tôi còn muốn nghe 'Đào Hoa nguyên kí' nữa."
Trình Dật Hạo:...!
Bách Dĩ Phàm ngây người ở nhà Trình Dật Hạo đến quá trưa, Trình Dật Hạo đã đọc một lượt tất cả những bài thơ cổ đã học trong cấp hai từ đầu đến cuối.

Trong lúc đọc còn phản khán nhiều lần nhưng đều bị Bách Dĩ Phàm cầm quyển truyện lên trấn áp.

Bách Dĩ Phàm lúc chuẩn bị về còn cầm theo quyển truyện này.

Trình Dật Hạo yết ớt hỏi: "Truyện này là truyện thuê đó.

Mai phải trả rồi..."
Bách Dĩ Phàm liếc Trình Dật Hạo: "Vậy mai tôi trả ông."
Trình Dật Hạo: Chiếp chiếp!
Trình Dật Hạo tiễn Bách Dĩ Phàm đến cổng, giận điên người mà không dám lộ ra, đành phải đi đường vòng trả thù: "Phàm Phàm này, với cái mặt như này thì tuần sau chụp ảnh tốt nghiệp kiểu gì đây?"
Bách Dĩ Phàm:!!!
Bách Dĩ Phàm ôm theo đau thương về nhà.

Bách Khả Phi đang sắp bát đũa, nghe được tiếng động thì quay lại: "Phàm Phàm..."
Bách Dĩ Phàm hung hăng trừng Bách Khả Phi.

Đều tại mi! Ông đây phải dùng cái mặt này làm ảnh tốt nghiệp!
Dù sao, lúc ăn tối, Bách Dĩ Phàm cũng nhận một đũa nấm với rau của Bách Khả Phi rồi đáp lễ một đũa ớt ngọt om dầu.

Đều là những món đối phương không thích ăn, cũng coi như là thân thiện hữu hảo đi.

Sau đó, món chính lên mâm, hai người vì nồi mì cán tay mà lại biến thành kẻ thù.

Ba Bách cùng mẹ Bách cười vui vẻ xem đứa lớn với đứa nhỏ nhà mình tranh đồ ăn.

Ăn xong, Bách Dĩ Phàm vuốt cái bụng no căng, lay qua lắt lại về phòng, ngồi vào bàn học lôi bài tập ra.

Lấy ra một quyển, ngạc nhiên nhìn.

Sao trong sách bài tập lại thừa ra một loạt đáp án thế này???
Có vài đáp án trong sách bài tập chỉ được tỉnh lược.

Mỗi lần gặp đáp án kiểu đó thì cậu chỉ muốn xét nát quyển sách để trút giận.

Nhưng bây giờ, những chỗ không có đáp án đều có đáp án đầy đủ, chữ viết đương nhiên là thể chữ loài bò sát của Bách Khả Phi rồi.

Bách Khả Phi! Chính là Lôi Phong sống!
Lôi Phong sống lúc này đang vào phòng.

Bách Dĩ Phàm quay lại, chỉ vào sách bài tập hỏi: "Anh làm lúc nào vậy?"
"Lúc vào phòng buổi sáng."
Bị tức đến ngu à? Sau khi vào phòng sao không đập phá đồ của Bách Dĩ Phàm mà lại...!
Bách Dĩ Phàm: "Không phải anh bảo em là nói láo sao? Sao lại viết đáp án cho em?"
Bách Khả Phi: "Khi về phòng anh đã nghĩ kĩ rồi, là khổ nhục kế.

Em không nói trước với anh vì sợ anh giấu đầu hở đuôi.

Anh cũng không nghĩ nữa.

Không bằng cùng em diễn một vở kịch hoành tráng luôn.

Có vài lời, không phải chỉ cần nói đến nội dung chính mới là quan trọng mà hình thức với phương pháp nói cũng rất quan trọng".

Bách Dĩ Phàm: Anh trai à, có phải ngộ tính của anh quá cao rồi không?
Bách Dĩ Phàm còn tưởng Bách Khả Phi đóng cửa rồi đập cậu tơi bời, rồi kiêu ngạo nói đạo lý gì gì đó cơ.


Thật tốt, cứ tưởng có cơ hội giả 13, giờ thì không còn nữa rồi! (Giả 13 tương đương với cười nhạo, chi tiết ở phần chú thích)
Bách Dĩ Phàm tức giận: "Ba mẹ đồng ý cho anh đăng ký ban xã hội rồi à?"
"Ừm." Bách Khả Phi đứng một bên cười cười.

Bách Dĩ Phàm không nhịn được, đẩy anh một phát: "Cười cái rắm! Nếu như hôm nay đổi thành Trang Trang nhà dì Ba hay con gái của bà cô Rùa Biển kia...!Ặc, mà con của cô là con gái đúng không? Kệ đi.

Nói chung là, nếu như như ba mẹ mà đổi thành dì Ba hay cô Rùa Biển thì anh chỉ có thể nằm cho mấy bà ấy giẫm thôi.

Khổ nhục kế này cũng không có tác dụng gì đâu!"
"Tại sao?" Bách Khả Phi đặc biệt phối hợp.

"Bởi vì con cái nhà họ là để khoe khoang chứ sao." Bách Dĩ Phàm ngồi xuống, vui vẻ dạy bảo: "Nhưng anh biết vì sao khổ nhục kế này là tác dụng với anh em mình không?"
Bách Khả Phi đáp luôn: "Bởi vì ba mẹ không coi anh như thứ để khoe khoang với người khác.

Thứ ba mẹ quan tâm nhất là anh có vui vẻ không.

Ba mẹ muốn anh sống bình an."
Bách Dĩ Phàm:...!
Sự chênh lệch giữa người với người a! Bách Dĩ Phàm sau bao nhiêu năm mới thấm được đạo lý đó mà Bách Khả Phi chỉ cần 1 giây.

"Đau lòng nha! Giả 13!" Bách Dĩ Phàm phẫn nộ phê bình.

Phê bình xong thì nói: "Anh cũng đừng trách ba mẹ lúc đầu không nghe anh.

Còn có, anh phải cẩn thận mà làm việc, sau này có làm đại minh tinh nhưng cũng không được làm những việc bẩn thỉu, cũng đừng làm ba mẹ hối hận vì ngày hôm nay để anh vào ban xã hội đó.

Nếu không thì cho dù không đánh lại anh thì em cũng cắn chết anh thì thôi."
Chuyện đến nước này, Bách Dĩ Phàm cũng nghĩ kĩ rồi.

Bách Khả Phi không phải tên ngốc, nếu như vừa bắt đầu đã học theo học thì không chừng có thể học ra vài thứ.

Xuất thân chính quy, chho dù có không nổi tiếng cũng có thể ở lại trường dạy học.

Để Bách Khả Phi dạy học vẫn có khả năng.

Bách Khả Phi không hiểu gì hết: "Sao anh lại phải làm minh tinh? Anh muốn học đạo diễn cơ mà."
"Hả?" Bách Dĩ Phàm choáng: "Anh không muốn làm minh tinh sao?"
"Không phải, dĩ nhiên là không rồi.

Không phải em đã nói với ba mẹ rồi sao? Bảo anh thi Học viện Điện ảnh rồi đi học nghiên cứu sinh của Học viện Điện ảnh NewYork ngành hiệu ứng, quay phim, biên kịch hay đạo diễn còn gì?" Bách Khả Phi kéo ghế ra ngồi cạnh Bách Dĩ Phàm: "Lúc trước anh chỉ muốn thi Học viện Điện ảnh thôi.

Nhưng nghe em nói làm anh cảm thấy rất đúng.

Làm đạo diễn đúng là rất tốt rồi."
"Há, ha ha ha ha ha." Bách Dĩ Phàm đột nhiên cười như động kinh, "Được! Làm đạo diễn, đạo diễn là tốt, ha ha ha ha ha."
Đạo diễn rất tốt.

Sẽ không bị tiềm, có khi còn đi tiềm người khác.

Học không được thì chuyển qua viết kịch bản, ở lại trường làm giáo viên dạy học cũng rất tốt.

Sau đó, Bách Khả Phi sẽ không bỏ học, ba Bách với mẹ Bách cũng không kịch liệt phản đối anh nữa.

Rồi chuyện đâu sẽ vào đó.

*^*^*^*^*^*
Chủ đề các loại cây:
Thuỷ tiên:

Cây lưỡi hổ:

Bồn măng leo:

1.

"Sẽ có thiên thần thay anh yêu em": Truyện của Minh Hiểu Khê.

Rứt chi là nổi tiếng những năm 200x.

Ngày xưa (khi bạn chưa biết đam là gì) Mỳ hay đọc của Minh Hiểu Khê vì con bạn thân thích truyện của bả rồi mua một lô, mình mượn đọc cho đỡ buồn, và từ đó hình thành thói quen đọc truyện chữ.

Tầm sau một năm thấy chuyện của bả thần thánh với nhạt vỡi, đọc lại mấy truyện cũ cũng thấy thế:v Bạn nào muốn đọc thì vào
Nội dung đại loại là: em gái này tiếp cận anh này, rồi yêu anh này.

Sau một hồi yêu đương thì anh này phát hiện, hoá ra em gái này yêu anh vì anh ghép tim của người yêu cũ của ẻm ạ, và kết chuyện là HE.
2.

"Mộc Lan Từ": Không rõ tác giả.

Là bài quân ca nổi tiếng trong lịch sử văn học Trung Quốc.

Nội dung bài thơ đơn giản, không có những chi tiết ly kỳ, không có những éo le làm xao xuyến lòng người.

Bài thơ kể về câu chuyện một người thiếu nữ thay cha tòng quân.


Nhà không có con trai lớn để nhập ngũ, cha già thì đã cao tuổi, người thiếu nữ ấy liền ăn mặc giả nam nhi để tòng quân thay cha.

Nàng ở trong quân ngũ mười hai năm, lập được nhiều chiến công.

Khi trở về triều đình, nhà vua muốn ban thưởng chức tước, nàng đều không nhận, chỉ xin ngựa tốt để trở về quê nhà.

Về đến nhà, nàng lại mặc trang phục nữ nhi, trang điểm soi gương, trở lại với cuộc sống bình thường như trước khi nhập ngũ.

Trong kho tàng dân ca nhạc phủ phong phú của dân tộc Trung Quốc, Mộc Lan thi và Khổng tước đông nam phi (đời Đông Hán) được đánh giá là hai bài dân ca hay vào bậc nhất.

Nhưng hai tác phẩm này hoàn toàn khác nhau.

Nếu Khổng tước đông nam phi là bài tình ca diễm lệ bi thảm mang theo tình điệu của người phương nam, thì Mộc Lan thi là bài quân ca hùng tráng khảng khái thể hiện khí chất của người phương bắc.

(thivien)
Đọc tại đây: (Dài nên không về đâu)
'Lậu thất minh': Bài minh về căn nhà quê mùa của Lưu Vũ Tích.

Nguồn: Thivien.

Tiếng Hán:
山不在高,有仙則名。
水不在深,有龍則靈。
斯是陋室,惟吾德馨。
苔痕上階綠 ,草色入簾青。
談笑有鴻儒,往來無白丁。
可以調素琴,閱金經。
無絲竹之亂耳,無 案牘之勞形。
南陽諸葛廬,西蜀子雲亭。
孔子云:「何陋之有?」
Phiên âm:
Sơn bất tại cao, hữu tiên tắc danh.
Thuỷ bất tại thâm, hữu long tắc linh.

Tư thị lậu thất, duy ngô đức hinh.

Ðài ngân thượng giai lục, thảo sắc nhập liêm thanh.

Ðàm tiếu hữu hồng nho, vãng lai vô bạch đinh.
Khả dĩ điều tố cầm, duyệt Kim kinh.

Vô ti trúc chi loạn nhĩ, vô án độc chi lao hình.

Nam Dương Gia Cát lư, Tây Thục Tử Vân đình.

Khổng Tử vân: "Hà lậu chi hữu?".

Bản dịch của Nguyễn Hiến Lê:
Núi không tại cao, có tiên thì nổi danh ;
Nước không tại sâu, có rồng thì hóa linh.

Ðây là căn nhà quê mùa, chỉ nhờ đức ta mà thơm tho.

Ngấn rêu biếc leo thềm, sắc cỏ xanh chiếu rèm.

Cười nói có đại nho, đi lại không bạch đinh.

Có thể gảy cây đàn mộc mạc, đọc Kim kinh.

Không tiếng tơ tiếng trúc làm loạn tai, không giấy tờ, thư trát làm mệt thân hình.

Thảo lư của Gia Cát ở Nam Dương, nhà mát của Tử Vân ở Tây Thục.

Khổng Tử nói: "Có gì mà quê mùa?".

"Đào hoa nguyên ký": Chép truyện "Suối hoa đào".

Bài này vốn là tựa đề cho bài thơ có nhan đề "Đào hoa nguyên thi".

Đọc tại đây.

4.Ớt ngọt om dầu:

Giả 13: hay trang 13 dùng để nhục mạ người khác hoặc cười nhạo họ.

số 13 chính là chữ B trong SB ý, là ngốc B, trâu bò B.

SB: ngu ngốc, ngớ ngẩn
Phần lảm nhảm của Mỳ
- Khen tuôi đi~~ 4 trang word truyện và 3 trang chú thích đó nha~
\(@ ̄∇ ̄@)/
Tuôi chớt đây _(:3」∠)_.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui