Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm


Đến lượt Trình Dật Hạo lấy máu, cậu duỗi thẳng tay hướng y tá.

Chị gái y tá buộc dây ga rô vào, bôi cồn iốt khử trùng, nhẹ nhàng cắm kim tiêm vào tĩnh mạch vào rồi chậm rãi rút ngược pít tông để lấy máu.
Lúc này, Trình Dật Hạo đột nhiên quay ra nói với cô nàng bên cạnh: "Xem đi, không sao hết đâu.

Cảm giác chỉ như...!à...!muỗi cắn thôi."
Trình Dật Hạo vốn đẹp trai, lại còn là dạng thu hút nữa.

Tuy là trên cánh tay trắng nõn đang bị cắm kim tiêm rồi máu đang từ từ chảy vào nhưng mỉm cười lộ hàm răng trắng, nhẹ nhàng nói chuyện, mị lực quả thực tăng MAX luôn.

Cô nàng vốn khóc nháo ầm ý lại lắp bắp, xấu hổ không thôi, chị gái y tá nhân cơ hội đó kéo tay cô lại, rút một ống máu.

Hai người lấy máu xong, mấy người bạn gái của tiểu thư kia cũng giải tán.

Trình Dật Hạo đứng lên chỉ chỉ Bách Dĩ Phàm, ý là ra ngoài đợi cậu.

Bạn gái tiểu thư kia liền vẫy tay với Trình Dật Hạo rồi đi ra ngoài.

Bạn nam mặt chữ điền vừa xếp hàng sau vị tiểu thư kia hùng hùng hổ hổ ngồi xuống.

Bách Dĩ Phàm cũng ngồi xuống, lôi tờ xét nghiệm máu ra đưa cho y tá rồi duỗi thẳng tay để trrên bàn.

Bách Dĩ Phàm không thích nhìn tiêm nên quay đầu đi.

Vừa vặn nhìn thấy bạn nam mặt chữ điền kia "rầm' một tiếng, ụp mặt lên bàn.

Bách Dĩ Phàm:!!!
Người xung quang đều giật mình.

Trên tay Bách Dĩ Phàm đã buộc dây ga rô rồi cũng kệ, đi đến đỡ cậu bạn.

Trình Dật Hạo cũng nhào qua giúp.

Hai người nghe theo lời y tá, đỡ cậu bạn mặt chữ điền lên giường nằm.

Chị gái y tá bình tĩnh tháo cúc cổ áo rồi nói là do vựng huyết, còn vỗ vỗ cánh tay cậu bạn, nhẹ gọi: "Này, cậu bạn."
Trình Dật Hạo cũng gọi theo.

Cậu bạn dần dần tỉnh lại.

Bạn trẻ vừa tức vừa xấu hổ muốn chết.

Trình Dật Hạo an ủi cậu: "Lần sau đừng có tuỳ tiện cười con gái nhá.

Gặp quả báo đó."
Bách Dĩ Phàm:...!
Chủ nhiệm của lớp cậu bạn chạy đến, Bách Dĩ Phàm cũng quay lại chỗ lấy máu.

Lấy máu xong cậu đi ra chỗ mọi người đang lấy bánh mì với sữa.


Lớp trưởng đã biến mất, Trình Dật Hạo cũng không biết chạy đi đâu.

Bách Dĩ Phàm lấy một quả trứng luộc với xúc xích, không muôn săn, lại nhét vào túi.

Ngó quanh thấy A Hoa.

A Hoa nhét nửa quả trứng vào miệng, lúng búng gọi: "Lão Bách, bên này bên này này.

Qua đo thị lực đi, đang ít người."
Bách Dĩ Phàm đi qua, quả nhiên không cần xếp hàng, trong phòng có ba bác sĩ.

Hai bác sĩ nam ngồi trước bảng đo thị lực, một bác sĩ nữ đứng ở cửa, có học sinh đến sẽ vén mắt nhìn, xong mới cho vào kiểm tra.

A Hoa không hiểu sao phải làm vậy.

Bách Dĩ Phàm giải thích: "Là để xem có đeo kính sát tròng không."
Bách Dĩ Phàm bị vén mắt rồi đưa cho bác sĩ tờ điền kết quả, ngồi xuống cầm lấy thẻ che mắt.

Thẻ che mắt làm từ gỗ, bên trên có hình tròn, phía dưới có tay cầm dài.

Nhìn chả khác gì cái thìa.

Bách Dĩ Phàm kiểm tra thị lực xong, đi qua lấy tờ kết quả, bác sĩ nói: "Thị lực của cậu rất tốt đó."
Một mắt 5.1, một mắt 5.0.

Bách Dĩ Phàm đã lâu không kiểm tra sức khoẻ, lúc nhìn thấy kết quả này cảm giác thật xúc động.

Sau đó phải qua phòng bên cạnh kiểm tra xem có bị mù màu không, cậu thuận lợi qua cửa.

Chỉ là...!lúc đi ra, Bách Dĩ Phàm nhìn thấy Trình Dật Hạo với cô nàng tiểu thư sợ tiêm lúc nãy đang đứng nói chuyện cách đó không xa.

Nói chuyện đến là tưng bừng.

Bách Dĩ Phàm:....!
Cậu cực kỳ vui mừng là sau khi kiểm tra mắt mới thấy cảnh này, bằng không sẽ bị mù mắt, ảnh hưởng đến kết quả luôn.

Bách Dĩ Phàm đi cùng A Hoa đến chỗ đo chiều cao, cân nặng, thính lực, điện tâm đồ, huyết áp, lượng hô hấp, vân vân và mây mây.

Bách Dĩ Phàm nhìn kết quả đo chiều cao của mình.

Cậu tự an ủi, sau này có thể cao đến 1m8 thôi.

Tờ điền cũng gần hết, chỉ còn cột "Cột sống, tứ chi, các đốt ngón tay và khả năng hoạt động của cổ."
A Hoa vui vẻ nói: "Cứ tưởng phải cởi hết cơ.

Hình như không cần đâu a."
Bách Dĩ Phàm: "Chỉ còn có cái này thôi."
A Hoa:...!

Hai người đi đến một gian phòng lớn, bên trong có nhiều bạn nam đang đứng.

Thấy có mấy người cửa lớp 9/12 đang đứng, hai người liền đi qua.

Mọi người đang thảo luận vấn đề cởi hay không cởi.

Bách Dĩ Phàm nhìn lướt qua chỗ các bác sĩ.

Đều là bác sĩ nam.

Bách Dĩ Phàm khó hiểu, không hiểu sao, cậu nhớ là lần kiểm tra này phải có bác sĩ nữ mới đúng.

Khi trong phòng nhiều người hơn thì có một bác sĩ đi đến, xoay người, đóng cửa, lộ ra búi tóc – Bác sĩ nữ.

Bách Dĩ Phàm:...!
Bác sĩ nữ đeo khẩu trang, không nhìn ra tuổi nhưng có vẻ ưa nhìn.

Bác sĩ đi đến nhìn mấy vị bác sĩ nam rồi gật đầu, quay qua nói với mọi người: "Các em cởi quần áo ra.

Để lại quần lót là được.

Đừng xấu hổ."
Không ai cụng cựa, đều lùi về sau.

Bách Dĩ Phàm bình tĩnh cởi áo, mọi người lập tức làm theo.

Cởi đến khi chỉ còn quần lót, bác sĩ hướng dẫn mọi người làm vài động tác kỳ quái.

Độ xấu hổ tăng cao.

Làm xong một loạt động tác, mặc xong quần áo thì bác sĩ cũng điền xong kết quả.

Bách Dĩ Phàm cầm theo tờ điền theo mọi người ra ngoài.

A Hoa hỏi Bách Dĩ Phàm: "Bên nữ cũng phải cởi thế sao?"
Mọi người chuyển hướng qua nhìn Bách Dĩ Phàm.

Bách Dĩ Phàm:...!Tôi đâu phải con gái!
Bách Dĩ Phàm: "Ai biết."
Mọi người thất vọng.

Bách Dĩ Phàm:...!Vừa nãy ai không chịu cởi hả?
Không tìm được kết quả, mọi người chơi trò đoán số để tìm người đi hỏi.

Bạn nhỏ Chiêu bất hạnh đã thua.


Đành mặt dày đi hỏi, bị bên nữ sinh đạp về.

Sau đó, chuyển chiến thuật sang ngó kết quả kiểm tra của người ta, trọng điểm là phải ngó được số đó ba vòng với chiều cao, cân nặng.

Bách Dĩ Phàm lấy tờ kiểm tra ra quạt, tình cờ nhìn thấy Trình Dật Hạo đi đến.

Chẳng qua người đi bên cạnh đã đổi thành bạn nam mặt chữ điền bị vựng huyết.

Nói chuyện đến là tưng bừng.

Bách Dĩ Phàm:...!
Cậu thấy mình đã đánh giá thấp Trình Dật Hạo rồi, tên Trình Dật Hạo này có tiềm chất nam nữ ăn sạch rồi.

Chẳng qua, lúc sau nghe thấy nội dung nói chuyện của hai người – Năng lực nguyền rủa của nữ sinh rất mạnh!
Bách Dĩ Phàm:...!Thật ra lúc nãy mình không nghĩ gì hết!
Trình Dật Hoạ vui vẻ chào tạm biệt bạn nam mặt chữ điền bị vựng huyết rồi đi đến chỗ cậu: "Sao ông lại ở đây? Nãy tôi thấy anh Khả Phi chỗ lớp 9/8 đó!"
Bách Dĩ Phàm: "Hả? Anh ấy tới làm gì?"
Buổi sáng khi cậu bắt xe buýt đến thì Bách Khả Phi còn chưa về nhà mà.

Trình Dật Hạo nói nhỏ: "Anh Khả Phi đến từ lâu rồi nhưng không tìm được ông, mà lại thấy chủ nhiệm lớp của ảnh.

Đúng rồi, hoá ra chủ nhiệm của lớp anh Khả Phi là thầy Dương đó!"
Thạch Lỗi Lỗi ngồi cùng bàn với Trình Dật Hạo cũng qua hóng hớt: "Đại Trình này, hai người đang nói về anh của ai thế?"
Thạch Lỗi Lỗi vừa nói vừa giật tờ kết quả kiểm tra sức khoẻ của Trình Dật Hạo.

"Oa~ chiều cao...!cân nặng..."
Bách Dĩ Phàm:...!Còn cao hơn ông đây sao!!!
Biết rõ là khi đo phải cởi giày nhưng cậu không nhịn được liếc xuống chân Trình Dật Hạo.

Lúc này thầy Triệu đi đến, mọi người lại xếp hàng.

Trình Dật Hạo quay lại nói với Bách Dĩ Phàm đang đứng đằng sau: "Bảo sớm đi tìm anh Khả Phi thì không đi cơ, giờ hết đi."
"Chờ tý xong hết rồi tôi đi tìm."
Nói thì nói thế nhưng Bách Khả Phi đã theo thầy Dương đi đến rồi.

Thầy Dương vừa đi vừa vỗ vỗ vai Bách Khả Phi, anh miễn cưỡng cười cười, Bách Dĩ Phàm nhíu mày.

Học sinh lớp 9/12 thấy thầy Dương dắt theo một nam sinh đến.

Mà nam sinh này lại không mặc đồng phục trường mình, hiển nhiên không phải học sinh cùng trường rồi.

Thầy Triệu qua đón.

Mấy bạn nữ đứng bên cạnh ngạc nhiên: "Kia là ai vậy? Đẹp trai ghê!"
Trình Dật Hạo kiêu ngạo nói: "Là anh Khả Phi của tôi đó."
Bách Dĩ Phàm không nhịn được nữa, đá bay Trình Dật Hạo: "Đó là anh trai tôi!!!!"
Mọi người lập tức tò mò: "Bách Dĩ Phàm à, làm bạn cùng lớp 3 năm rồi mà chưa từng nghe thấy ống có anh trai đó!"
Bách Dĩ Phàm:...!Rốt cuộc trước kia mình ghét Khả Phi ngần nào vậy???!!!
"Ai da!" Bạn học Thạch Lỗi Lỗi thốt lên: "Là anh của Bách Dĩ Phàm thì cũng có họ Bách nhỉ? Anh Khả Phi này không phải là Bách Khả Phi chứ? Là trạng nguyên năm ngoái của trường với cả đứng thứ 3 thành phố đó à? Là cái người bị hội học sinh ghi tên vào sổ đó á?
Ánh mắt mọi người sáng rực chiếu vào Bách Dĩ Phàm.

Bách Dĩ Phàm bình tĩnh gật đầu: "Đúng thế.

Là anh tôi."
Mựa nó~ Cảm giác cáo mượn oai hùm này thật thích quá đuê!!! Sao trước giờ mình không phát hiện ra cơ chứ?
Bách Dĩ Phàm còn nói thế: "Giờ ảnh đang học Nhất Trung."
Mọi người:!

Bách Dĩ Phàm: "Lớp trọng điểm."
Mọi người:!!!
Bách Dĩ Phàm: "Rảnh rỗi thì thi đứng nhất."
Trình Dật Hạo kéo kéo Bách Dĩ Phàm: "Này, ông có biết ông bây giờ nhìn rất thiếu đòn không?"
Bách Dĩ Phàm: "Thật sao? Nói thật thôi mà."
Lúc này thầy Dương đang giới thiệu với thầy Triệu: "Thầy Triệu à, đây là Bách Khả Phi.

Là trạng nguyên trường ta, đứng thứ 3 thành phố mình năm ngoái đó.

Bây giờ đang học lớp trọng điểm trường Nhất Trung."
Thầy Triệu kiềm chế nội tâm kích động: "Chào em."
"Chào thầy ạ." Bách Khả Phi lễ phép chào hỏi.

"Hẹn ngày không bằng gặp ngày, tiện thể qua gặp mấy đứa đàn em của em đi." Thầy Triệu hận không thể ngay lập tức bắt Bách Khả Phi thổ ra một đống kinh nghiệm học tập, đến thầy Dương cũng bị ném ra sau.

Thầy Dương nhìn Bách Khả Phi cười, phẩy tay một cái rồi xoay người, vừa đi vừa lầu bầu: "Hình như quên mất chưa nói với lão Triệu cái gì ý nhỉ?"
Thầy Triệu hiếm khi nhiệt tình, biến phòng tiếp đón của bệnh viện thành nơi thuyết trình, kéo Bách Khả Phi đến chỗ lớp 9/12, vừa cười vừa giới thiệu: "Các em, đây chính là đàn anh của các em.

Đàn anh đây chính là trạng nguyên năm ngoái của trường ta, Bách Khả Phi.

Mọi người cùng hoan nghênh nào!"
Tiếng vỗ tay như sấm dậy.

"Chúng ta nhân cơ hội này làm thành buổi trao đổi đi." Thầy Triệu đề nghị: "Các em có vấn đề gì, thắc mắc gì thì cứ hỏi Khả Phi đi."
Mọi người đều nháo nhào đặt câu hỏi.

"Đàn anh, Bách Dĩ Phàm nói là anh học ở trường Nhất Trung, khi thi toàn đứng nhất à!"
"Đàn anh, bình thường Bách Dĩ Phàm ở nhà cũng oánh rắm thúi lắm à?"
"Đàn anh, anh lớn hơn chúng em một tuổi nhưng sao lại cao hơn hẳn Bách Dĩ Phàm vậy?"
Thầy Triệu:...!Bây giờ là tình hình gì đây?
Bách Dĩ Phàm lạnh mặt, đấm cho mấy tên đặt câu hỏi vài phát.

Bách Khả Phi cười ha ha: "Phàm Phàm qua đây."
Mọi người đã thu được một viên 'biệt danh' của bạn Bách Dĩ Phàm.

Bách Dĩ Phàm mặt lạnh trả đòn: "Biến ra chỗ khác đi, Khả Nhi."
Mọi người đã thu được một viên 'biệt danh' của đàn anh Bách Khả Phi.

Đại hội giao lưu trao đỏi kinh nghiệm được diễn ra trong bầu không khí hữu ái, thuận lợi phát triển, còn hấp dẫn mấy học sinh lớp khác nữa.

Bách Khả Phi nói vài phương pháp học tập, vấn đề bạn gái cũng được mọi người quan tâm.

Đương nhiên cũng không phải câu nào cũng trả lời, chí ít là vấn đề anh có bạn gái chưa, hay là con gái trường Nhất Trung có phải rất đáng yêu hay không thì Bách Khả Phi nhà ta lúng túng không biết trả lời sao.

Bách Dĩ Phàm ngồi gặm bánh bao nhân thịt mà Bách Khả Phi mang đến, lại nhìn Bách Khả Phi đỏ mặt chả khác gì khỉ đít đỏ.

Đột nhiên thấy có chút nóng lòng, cậu có linh cảm trong tương lai, cậu sẽ nhận được một loạt thư.

Trong thư viết: Gửi đàn anh Bách Khả Phi.

*^*^*^*^*
Hố hố hố chương này không có chú thích hố hố hố
Nhưng bạn không tìm được thang đo mắt để mọi người so sánh TT.TT
Thật là cái câu của thầy Triệu "Bây giờ là tình hình gì đây?" nguyên văn là "Chờ đã, tình huống này là sao?" nhưng Mỳ để câu kia vì câu đó là câu cửa miệng trong phim gì gì gì đó trước xem trên E-Channel ý và giờ đã quên tên (1s mặc niệm cho não cá) và giờ nó thành câu cửa miệng của Mỳ =))))
"Mọi người đã thu được một viên 'biệt danh' của..." nghe như chơi game nhặt được đồ ý =)))) mình để đúng theo tác giả, không chỉnh sửa gì hết nha~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui