Trọng Sinh Chỉ Hoàng Hậu Vi Tôn
Mắt thấy đại cục đã định nhưng Hàn Băng Băng vẫn cắn răng nói:
“ Bẩm Đại Hoàng Tử, yến tiệc mừng năm mới nếu biểu diễn múa kiếm thì có vẻ không được hay cho lắm. Đầu năm nên chú ý đến cát tường và vui vẻ, mà kiếm thường tượng trưng cho chém giết nên không tốt mấy. Thần nghĩ nên tìm một người chuyên về ca múa để cùng ngài phối hợp mới là tốt nhất. Nghe nói tiểu thư Tôn Ngọc con gái của Tôn Thượng Thư vũ nghệ hơn người. Chắc chắn sẽ là một nhân tuyển tuyệt vời cho vị trí này “
Hiên Viên Lãng cười thầm trong lòng, ý nghĩ của nàng hắn còn không biết sao? Cô gái nhỏ này sợ hắn trả thù nên muốn trốn đây mà. Đâu có dễ vậy! Cả đời này, số phận của nàng đã định là phải gắn chặt với hắn rồi. Hắn mỉm cười đáp:
“ Hàn tiểu thư không cần lo lắng. Hiên Viên Quốc lấy võ lập quốc. Nam hay nữ đều có thể vì quốc gia mà ra chiến trường để kiến công lập nghiệp. Kiếm kỹ càng cao chứng tỏ Hiên Viên Quốc ta càng có nhiều nhân tài. Ta chắc chắn Phụ Hoàng thấy vậy sẽ càng cao hứng. Nên Hàn tiểu thư cứ yên tâm “
Hàn Băng Băng nhíu mày, không cam lòng nói:
“ Kiếm pháp của thần thiên về công kích sắc bén, mạnh mẽ. Nếu phối hợp chung với cầm kỹ nhẹ nhàng, du dương chỉ sợ sẽ không tạo ra được sự hoà quyện. Tiểu thư Tề Như Hoa con gái của Tề Tướng Quân cũng tinh thông kiếm pháp. Tính cách lại dịu dàng như nước nên đường kiếm của nàng vô cùng thanh nhã, đẹp mắt. Đại Hoàng Tử nên xem xét thử xem. Có lẽ nàng ấy thích hợp hơn thần “
Hiên Viên Lãng không ngờ tiểu cô nương này lại tìm đủ cách trốn hắn như vậy. Sợ hắn trả thù đến vậy sao? Bây giờ, hắn muốn mỗi ngày được theo bên cạnh chăm sóc, cưng chiều nàng không kịp thì làm sao mà có trả thù a.
Hiên Viên Lãng liền đáp:
“ Ngược lại ta lại thích đường kiếm của Hàn tiểu thư hơn. Kiếm pháp mà trau chuốt quá thì sao có thể đánh ra cái thần của nó? Ý ta đã quyết, Hàn tiểu thư không cần nói nữa “
Hàn Băng Băng không còn gì để nói, tên này quyết tâm bám riết không buông a. Trong lòng mắng chửi Hiên Viên Lãng không thôi. Nhưng nàng chỉ có thể bất lực trả lời:
“ Vậy xin theo ý của Đại Hoàng Tử “
Dứt lời, nàng lại dùng ánh mắt đầy u oán nhìn về phía hai vị ca ca thân yêu của mình. Khiến Hàn Phong Vũ và Hàn Phong Vân cảm thấy oan ức vô cùng.
“ Muội muội à, ca ca cũng là bất đắc dĩ. Tất cả vì muốn tốt cho ngươi mà thôi “ - Cả hai thầm nghĩ
Hàn Mặc thấy hai nhi tử bị Hàn Băng Băng dùng ánh mắt trách móc liền có có chút chột dạ:
“ Con trai, hôm nay hai ngươi hãy thay cha làm ác nhân một lần a “
Nhưng Hàn Mặc vẫn cảm thấy may mắn. Dù sao người đề ra ý kiến là Hàn Phong Vũ nên nếu Hàn Băng Băng có giận cũng sẽ không vạ lây tới hắn. Nếu nhi nữ bảo bối mà giận hắn thì hắn sẽ đau lòng chết mất a. Hơn nữa, đứa con gái này một khi tức giận thì ngay cả hắn cũng thấy sợ. Chuyện này cứ để cho huynh muội chúng nó giải quyết với nhau là tốt nhất.
Hiên Viên Lãng thu hết biểu hiện của mọi người vào mắt. Nhìn tiểu nữ oa đang giận dỗi kia mà lòng hắn ấm áp vô hạn. Hắn hận không thể lập tức sắc phong, sau đó đưa Băng Nhi vào cung để mỗi ngày đều được nhìn thấy nàng. Hắn muốn dùng cả đời để che chở, nâng niu cô gái này. Nhưng Hiên Viên Lãng biết lúc này không được! Bây giờ, nàng chưa phải là của hắn a. Hít sâu một hơi để kìm nén cảm xúc trong lòng, Hiên Viên Lãng trầm giọng nói:
“ Vậy sáng ngày mai, sau khi Hàn tiểu thư học xong ở “ Hoàng Gia học viện “ ta sẽ phái Hứa Từ đến đón nàng sang Ngọc Đàng Cung. Hàn tiểu thư ở lại cùng ta luyện tập và dùng xong bữa trưa sẽ có người đưa nàng về phủ. Hàn Tướng Quân thấy thế nào? “
Hàn Mặc cung kính:
“ Mọi việc xin nghe theo sắp xếp của Đại Hoàng Tử “
Hiên Viên Lãng liền nói:
“ Cứ quyết định vậy đi. Đã không còn chuyện gì, vậy ta cũng không quấy rầy nữa. Hàn Tướng Quân, cáo từ “
Nói xong, ánh mắt hắn lưu luyến nhìn về phía Hàn Băng Băng. Nội tâm vô cùng không nỡ về sớm như vậy. Hắn còn chưa nhìn đủ a.
“ Thời gian còn dài, không vội, không vội “ - Hiên Viên Lãng phải liên tục nhắc nhở bản thân.
Nghĩ tới sau này mỗi ngày đều được ở cùng Băng Nhi. Hiên Viên Lãng thấy vô cùng cao hứng. Vì vậy, trên mặt hắn treo một nụ cười vô cùng xán lạn mà rời đi.
Hàn Mặc và tất cả mọi người đều hành lễ, đồng thanh hô:
“ Cung tiễn Đại Hoàng Tử “
Hàn Băng Băng nhìn Hiên Viên Lãng vui vẻ rời đi mà trong lòng vô cùng tức giận.
“ Xem bộ dạng đắc ý của hắn kìa. Được! Ta sẽ đấu với ngươi. Để xem cuối cùng ai là người chiến thắng “ - Khoé miệng Hàn Băng Băng khẽ nhếch lên để lộ lúm đồng tiền xinh xắn. Nhưng những ai quen thuộc nàng đều biết. Khi Hàn Băng Băng nở nụ cười này là có kẻ sắp gặp hoạ rồi a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...