Sáng sớm hôm sau.
Ân đế hạ triều trở về Vị Ương cung, Lục La tiến lên hành lễ nói "Bệ hạ, Hoàng hậu còn đang ngủ, điểm tâm cũng chưa có ăn."
Ân đế hơi hơi gật đầu nói "Không có gì, ngươi đi chuẩn bị một chén cháo lại đây."
"Dạ." Lục La lên tiếng trả lời rồi lui xuống.
Ân đế xốc bức rèm che lên, đi vào bên trong phòng, nhìn thấy trên giường tầng tầng lớp lớp trướng mạn buông xuống che khuất cảnh đẹp bên trong.
Hắn nhẹ nhàng tiến lên xốc màn, người đang nằm trên giường ngủ đến thơm ngọt, áo ngủ tơ lụa bằng gấm bị kéo xuống lộ ra một nửa đầu vai trắng nõn mịn màng, mũi Ân đế lập tức nóng lên.
ở trong lòng thầm mắng chính mình một câu, Ân đế ngồi ở bên giường, đem cả người và chăn ôm vào trong ngực, không tiếng động vuốt ve người trong lòng ngực.
Thượng Quan Tử Ngọc chậm rãi mở mắt, thấy hắn nói "Bệ hạ, người trở lại." Thanh âm trầm thấp khàn khàn, hoàn toàn không giống thanh âm của y, vừa nghĩ đến làm sao biến thành như vậy, Thượng Quan Tử Ngọc không khỏi đỏ mặt.
Nhìn y một bộ dáng thập phần buồn ngủ, Ân đế dỗ dành nói "Tử Ngọc, dậy ăn một chút gì rồi ngủ tiếp, bằng không dạ dày sẽ không thoải mái."
Nói xong, Lục La đem bát cháo nóng hầm hập bưng lên, Ân đế tiếp nhận bát cháo, vẫy tay để Lục La lui xuống.
Nghĩ đến bộ dạng này của mình đều bị nha hoàn nhìn thấy hết, Thượng Quan Tử Ngọc nhất thời cũng không còn buồn ngủ nữa, hướng trong chăn cọ cọ.
Ân đế buồn cười đem người từ trong chăn đào ra, dùng thìa múc cháo đưa đến bên miệng y.
Thượng Quan Tử Ngọc lúc nào eo đau cổ nhức, toàn thân vô lực, đành phải há miệng tùy ý hắn uy.
"Đúng rồi, Bệ hạ, gia phụ hôm qua phái người đưa thư tới." Thượng Quan Tử Ngọc ngửa đầu nhìn Ân đế nói.
Ân đế vui vẻ, vội hỏi "Nhạc phụ đại nhân nói như thế nào?Có nguyện ý về triều không?"
Thượng Quan Tử Ngọc thấp giọng nói "Gia phụ chỉ nói người hết thảy khỏe mạnh, lại hỏi thăm chút tình hình của Bách Lý đại ca, còn lại cái gì cũng chưa nói." Y nói xong, thấy Ân đế trầm mặt không nói gì, liền an ủi "Gia phụ có thể là còn có việc khác cần làm, không phải cố ý nhằm vào Bệ hạ, có lẽ chờ người..."
Lời còn chưa dứt, lại bị Ân đế cúi đầu ngăn chặn miệng.
Ân đế chỉ là nhẹ nhàng hôn y một chút liền buông ra, cười nói "Tử Ngọc không cần an ủi Trẫm, trong lòng Trẫm minh bạch, nhất định là cơn giận của Thừa Tướng với Trẫm còn chưa tan, không muốn quay về triều.
Trẫm quyết ddingj tự mình đi thỉnh ông ấy trở về."
"Bệ Hạ!" Thượng Quan Tử Ngọc cả kinh, quay sang nhìn hắn, "Bệ hạ, chuyện này vạn vạn lần không thể, há có thể chỉ vì gia phụ mà bỏ bê triều chính, để cho Bệ hạ phải chịu cực khổ bôn ba đường xa!"
Ân đế cười cười, nói "Tử Ngọc như thế nào còn cùng Trẫm khách sáo như thế, Trẫm là đi xem nhạc phụ đại nhân của mình, này có gì không đúng sao?"
"Bệ hạ." Thượng Quan Tử Ngọc bị hắn nói nghẹn không ra lời, cảm giác lúc này Hoàng đế thật giống như một tiểu hài tử, bá đạo tùy hứng, không nói đạo lý.
"Được rồi, Tử Ngọc, Trẫm đã quyết định, chờ thân thể ngươi khôi phục, chúng ta liền có thể xuất cung đi Giang Nam, Trẫm còn chưa bao giờ đi Giang Nam đâu, vẫn muốn đi du ngoạn một phen.
Nếu chỗ đó là gia hương của Tử Ngọc, vậy Trẫm càng phải đi xem." Ân đế cười sang sảng.
Nhìn Thượng Quan Tử Ngọc vẫn thoáng nhăn mày, đầy mặt không ủng hộ, Ân đế lấy tay sờ sờ hai má y, tiếp tục trấn an nói: "Yên tâm đi Tử Ngọc, chúng ta chỉ đi đúng ba tháng, ba tháng sau chúng ta nhất định phải trở về."
Thượng Quan Tử Ngọc nghe nói, khó hiểu nhìn hắn.
"Sau ba tháng nữa, các phụ quốc của Đại Ân ta sẽ phái sứ thần đến triều cống, lúc đó cử hành thi đấu tài nghệ mỗi năm một lần, các quốc gia sẽ phái ra người có tài năng nhất tham gia các hạng mục thi đấu, chia làm võ đấu và văn đấu.
Này nhìn như chỉ là một hồi thi đấu, kì thực lại liên quan đến tôn nghiêm cùng thực lực của quốc gia, cho nên Trẫm nhất định phải hảo hảo xử lý, không thể có sơ hở." Ân đế giải thích.
Thượng Quan Tử Ngọc gật gật đầu, nhìn hắn nói "Thần nhất định sẽ toàn lực trợ giúp Bệ hạ, đề Đại Ân chúng ta toàn thắng."
Ân đế nhếch nhếch khóe miệng, cười tà nói "Ân, Trẫm tin tưởng Tử Ngọc, bất quá vì sao Tử Ngọc vẫn còn gọi Trẫm "Bệ hạ", đêm qua rõ ràng gọi Trẫm "Thần Dục", như thế nào mới qua một đêm liền sửa miệng?"
Thượng Quan Tử Ngọc đột nhiên nhớ tới đêm qua người nào đó dùng cái phương thức bức bách y sửa miệng gọi hắn "Thần Dục", nhất thời nhảy về trên giường, chungd chăn che kín đầu, không thèm để ý tới Ân đế.
Ân đế bật cười, không nghĩ tới Tử Ngọc cũng sẽ nổi giận với hắn, thật đúng là khả ái, khom lưng vén chăn cho y, đến gần bên tai nói "Tử Ngọc ngủ tiếp một lát đi, Trẫm đi Ngự Thư Phòng, đợi Trẫm trở về cùng dùng cơm trưa."
Ân đế ở Ngự Thư Phòng xử lý quốc sự một lát, xem canh giờ đã gần đến buổi trưa liền buông ngự bút, đứng dậy đi Vị Ương cung.
Khi đi ngang qua tiểu hoa viên, bắt gặp một mình Liễu Tịch đang ngồi trên một chiếc xích đu cạnh bụi hoa, nhàm chán lắc lư.
Ân đế để đám người hầu lưu lại phía ngoài hoa viên, chính mình tự đi vào, hắn còn có chút vấn đề muốn hỏi Liễu Tịch.
Liễu Tịch đột nhiên nhìn thấy Hoàng đế đang hướng chổ hắn đi tới, liền từ trên xích đu nhảy xuống, hướng Ân đế một lễ quân thần tiêu chuẩn.
Ân đế nói "Miễn lễ", sau đó hắn lại đứng dậy ngồi trở lại trên xích đu, một chân còn khoát lên, hoàn toàn đem nơi này trở thành nhà của mình, thập phần tùy tính.
"Bệ hạ hẳn là có lời muốn hỏi thần đi." Liễu Tịch tùy ý hỏi.
Ân đế híp mắt nhìn nhìn hắn, vân đạm phong kinh nói "Trẫm chỉ là hiếu kì, Trẫm cùng Liễu đại thần y trước kia có tao ngộ?" Ân đế nói "trước kia" chính là chỉ "kiếp trước".
Liễu Tịch ngẫng đầu nhìn nhìn hắn, thản nhiên nói: "Kì thật cũng không có gì đáng nói, thần cùng Bệ hạ giống nhau, đều là sống uổng phí một kiếp, đến thời điểm chết đi mới biết được cái gì đối với minhg là quan trọng nhất, mất đi rồi mới biết quyd trọng, chính là như vậy."
Kiếp trước, thời điểm mỗi lần hắn hại người, Bách Lý Hiên đều sẽ xuất hiện ngăn cản, cùng hắn nói cái gì đạo nghĩa giang hồ, hắn lại cho rằng Bách Lý Hiên cố ý cùng hắn đối nghịch, cho nên thật sự chán ghét y.
Cuối cùng hắn giúp Doãn Thái Sư hại chết Hoàng đế, liên lụy Hoàng Hậu cùng bị thiêu chết.
Sau khi Doãn thị nắm được quyền lực liền phái người gϊếŧ hắn diệt khẩu, hắn chạy thoát vài lần, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào cạm bẫy của bọn chúng, khi ấy, Bách Lý Hiên không để ý nguy hiểm đến cứu hắn, cho dù võ công y cái thế, nhưng đối phương người đông thế mạnh, cuối cùng cả hai dị loạn tên bắn chết, cho dù vậy, Bách Lý Hiên vẫn đem hắn bảo hộ ở phía sau.
Không nghĩ tới một lần nữa mở mắt ra, lại phát hiện chính mình đang ở trong phủ Doãn Thái Sư, sau một phen quan sát mới phát hiện, chính mình lại trở về thời điểm mười năm trước, đáng tiếc lúc này, hắn đã đem thuốc độc giao cho Doãn Thái Sư.
Để bù lại sai lầm của kiếp trước, hắn quyết định đi tìm Bách Lý Hiên, sau đó thay Ân đế giải độc.
Không nghĩ tới đang đi bộ trên đường cái lại thấy được Bách Lý Hiên đang cầm kiếm kề cổ một nam nhân, mà nam nhân kia không phải nhi tử Doãn Thái Sư sao? Hắn một đường theo đuôi, phát hiện Bách Lý Hiên vào Đại Lý Tự, chờ khi y đi ra, bên người lại có thêm hai người, sau đó, hắn thấy được ba cư nhiên lại vào trong Hoàng cung.
Tuy rằng võ công hắn không tốt, nhưng khinh công cũng không tệ lắm, đợi khi trời tối hẳn, hắn liền trèo lên nóc nhà trong cung điện, xốc lên một miếng ngói để thấy rõ tình huống trong phòng, sau đó mới biết được, hai người vừa rồi kia nguyên lai chính là Ân đế cùng Thượng Quan Hoàng hậu.
Hắn ở trên nóc nhà nghe lén bọn họ nói chuyện, lại nghe được Bách Lý Hiên thế nhưng đang nói xấu hắn, liền nhịn không được đem ngân châm phóng về phía y.
Sau đó hắn liền bị Bách Lý Hiên bắt được, điểm huyệt hắn rồi đưa đến khách điếm, nói rằng ngày mai muốn đưa hắn đi gặp Hoàng đế.
Hắn ở trong lòng thở dài, cần gì phải điểm huyệt, hắn chính là sẽ không bỏ trốn, tại thời điểm được trọng sinh, hắn đã quyết định cả đời này hắn sẽ mãi ở bên cạnh y, tuyệt không bỏ trốn.
Ân đế nghe hắn nói như vậy cũng không truy vấn, "sau khi mất đi mới biết quý trọng", lời nói này một chút cũng không phải giả, may mắn là bọn họ còn có cơ hội bù đắp.
Kiếp trước đã như mây khói tan đi, nhưng kiếp này chỉ vừa mới bắt đầu.
Ân đế cười cười, nghĩ đến Tử Ngọc còn đang đợi mình trở về cùng ăn cơm, liền xoay người ly khai, trước khi rời đi còn nói với Liễu Tịch "Nói cho Bách Lý Hiên, hai ngày sau Trẫm cùng Hoàng hậu muốn hạ Giang Nam một chuyến, hai người các ngươi cùng đi theo đi."
...
Hai ngày sau, bốn người một thân thường phục, thu thập chút hành lý, Thượng Quan Tử Ngọc ngồi trên một chiếc xe ngựa, Liễu Tịch ở phía trước đánh xe, Ân đế cùng Bách Lý Hiên mỗi người cưỡi một con ngựa, bốn người cứ như vậy mà xuất phát.
Thời tiết cuối thu mát mẻ sảng khoái, tâm tình thoải mái, cứ như vậy từ từ giục ngựa mà đi.
Xuất cung lần này, người cao hứng nhất chính là Liễu Tịch, hắn ở trong cung đã sớm ngốc không chịu nổi, có thể có cơ hội ra ngoài du ngoạn như vậy, thật sự là hưng phấn muốn nhảy dựng lên.
Nghe Liễu Tịch một bên đánh xe một bên ngâm nga tiểu khúc, ba người thật là dở khóc dở cười, bất quá tâm tình cũng không tự giác vui vẻ theo.
Đi trong chốc lát, Ân đế đột nhiên dừng ngựa.
Thấy hắn dừng lại, Bách Lý Hiên cùng Liễu Tịch cũng vội vàng dừng theo, Thượng Quan Tử Ngọc đang đọc sách trong xe ngựa, bỗng nhiên cảm giác xe ngựa dừng lại, liền xốc mành xe lên nhìn ra bên ngoài.
"Làm sao vậy?Sao phải dừng lại?" Thượng Quan Tử Ngọc hỏi Liễu Tịch ở phía trước.
Liễu Tịch lắc lắc đầu.
Hắn cũng không biết a.
Lúc này, Ân đế cưỡi ngựa đi tới, nói với Thượng Quan Tử Ngọc: "Tử Ngọc, ngươi ngồi trong xe ngựa cũng đã lâu, hôm nay thời tiết rất đẹp, không bằng ngươi cùng ta cưỡi ngựa một chút?"
Thượng Quan Tử Ngọc đã ngồi trong xe ngựa nửa ngày, đích xác cũng có chút khó chịu, mặc dù trước mặt đại ca cùng Liễu Tịch hành động thế này có chút ngượng ngùng, bất quá Thượng Quan Tử Ngọc vẫn đưa tay ra cho Ân đế.
Ân đế giữ chặt tay y,lập tức dùng sức đem y kéo lên ngồi phía trước, hiển nhiên là bị Ân đế ôm trọn trong lòng.
"Vẫn là cưỡi ngựa tương đối vui sướng a." Ân đế cười vang nói.
"Ân, cưỡi ngựa có thể nhìn thấy phong cảnh hai bên đường, đúng là rất vui." Thượng Quan Tử Ngọc cười đáp.
"Bệ hạ, chúng ta phải đi nhanh lên, bằng không sẽ không kịp đến được thành trấn phía trước, nếu như vậy đêm nay phải ngủ nơi hoang vu dã ngoại này." Bách Lý Hiên thúc giục.
"Nếu vậy chúng ta bỏ lại xe ngựa đi, xe ngựa này đi quá chậm." Liễu Tịch nói.
"Không được, trên xe ngựa còn có rất nhiều đồ, nếu không cần xe ngựa vậy mấy thứ kia để ở chỗ nào?" Bách Lý Hiên không đồng ý.
Liễu Tịch trừng mắt nhìn y một cái, cả giận nói "Này cũng không được, kia cũng không được, ngươi liền chờ ngủ ở ngoài trời hoang dã đi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...