Trọng Sinh Chi Hoan Sủng


Lâm Tưởng vẫn mặc nguyên bộ diễn phục, bên ngoài khoác thêm một cái áo khoác lông vũ to màu trắng, trên đầu vẫn cài trâm cài tóc hoa lệ của các nương nương trong hậu cung, vội vàng đi vào trong đám người, khéo léo đi xuyên qua, nhưng mà thực sự thì tình hình hiện tại ở phim trương đang vô cùng hỗn loạn và đông đúc.
Cũng may là lúc đi nghỉ ngơi đã thay giày đế hoa bồn ra, bằng không bây giờ cứ đi cả một đoạn đường dài như vậy cũng đủ khiến cô không chịu nổi.
Lâm Tưởng đi nhanh như bay, Nhạc Tiểu Kỳ đi bên cạnh cô cũng phải chạy chậm thì mới theo kịp, thấy bộ dáng lạnh mặt không nói gì của cô, trong lòng dù muốn hỏi nhưng đến cửa miệng rồi lại bị nuốt trở lại.
Nhưng sau khi đi ra khỏi phim trường Lâm Tưởng liền hỏi cô: “Cố tổng quay trở về khách sạn chưa?”
Nhạc Tiểu Kỳ vội vàng gật đầu: “Lúc chị đang quay Cố tổng có tới nhìn một hồi, sau đó liền thấy chị bị chị Vân lôi đi nên anh ấy nói đi về khách sạn trước.”
Rõ ràng nói là muốn tới phim trường chờ cô quay xong rồi cùng trở về, vậy vì sao giờ lại đi về trước chứ? Chẳng lẽ sau khi anh ấy gặp thầy Lưu Bảo Chấn liền biết rằng chân tướng không còn cách nào để tiếp tục giấu giếm nữa, cho nên đây là chột dạ sao.
Nếu là đúng như cách nói này, vậy vì cái gì mà anh lại chột dạ chứ?
Tức khắc Lâm Tưởng dừng bước chân lại, đứng im một chỗ cau mày suy nghĩ: Cố Thành giúp cô đoạt được giải thưởng Diễn viên mới xuất sắc, lại muốn giấu giếm làm cô không biết được chân tướng, vì cái chứ? Hẳn là anh có rất nhiều cơ hội để thẳng thắn nói chuyện này với cô, sau đó liền có thể hướng cô tranh công mà.

Làm như vậy chẳng phải sẽ càng khẳng định cho cô thấy là anh rất yêu cô sao, vì cái gì mà lại không nói?
Chẳng lẽ Cố Thành đã biết cô trọng sinh rồi?
Nhưng nếu đã sớm biết cô trọng sinh, vì sao lại không thẳng thắn nói với cô chứ?
Lâm Tưởng ngẩng đầu lên nhìn người đến người đi trên đường phố, đây chính là con đường duy nhất để đi từ phim trường về khu khách sạn cho nên tương đối phồn hoa, hai bên đường cửa hàng san sát bán đủ các mặt hàng.

Ở bên tay trái cô có một quán cà phê, cô do dự một chút liền nhấc váy lên đi về hướng đó.
Vẻ mặt Nhạc Tiểu Kỳ hoàn toàn mông lung, vừa rồi rõ ràng bộ dàng vô cùng lo lắng, sao giờ lại đột nhiên đi tới quán cà phê chứ? Chẳng lẽ là muốn mua cà phê cho Cố tổng sao?
Lâm Tưởng ở quầy bar gọi một ly trà hoa, rồi tìm một góc an tĩnh ngồi xuống, thấy Nhạc Tiểu Kỳ muốn đi tới ngồi cùng, cô liền ghét bỏ mà hướng Nhạc Tiểu Kỳ xua xua tay, nói: “Chị có chuyện muốn yên lặng suy nghĩ, em tự mình đi kiếm gì đó ăn đi.”
Lúc này Nhạc Tiểu Kỳ mới lấy hết can đảm mà hỏi cô: “Chị, xảy ra chuyện gì sao?”
Lâm Tưởng thở dài, nói: “Không phải là chuyện gì lớn đâu, em đừng quấy rầy chị là được, chị muốn yên lặng một chút.”

“Được ạ.” Nhạc Tiểu Kỳ ngoan ngoãn đáp ứng, từ ngày cô trở thành trợ lý của Lâm Tưởng tới nay chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Lâm Tưởng, tâm trạng thì nặng nề bộ dạng thì rối rắm, không phải là chuyện tình cảm xảy ra vấn đề gì đó chứ? Vừa mới nghĩ đến như vậy thôi mà Nhạc Tiểu Kỳ đã ngay lập tức theo bản năng phủ định suy đoán của mình.

Lâm Tưởng với Cố Thành tình cảm như vậy, người khác nhìn vào đều thấy rõ như ban ngày, Cố Thành luôn có bộ dáng cẩn thận cưng chiều nâng niu cô như vậy thì có thể xảy ra vấn đề gì được chứ?
Nhạc Tiểu Kỳ vô cùng lạc quan mà kết luận, sau đó lại có chút rối rắm suy nghĩ: Chuyện này có nên báo cho chị Đỗ biết hay không? Sau khi chuyện lần trước xảy ra Đỗ Hân đã ra lệnh cho cô, chỉ cần Lâm Tưởng có biểu hiện gì đó kỳ lạ thì đều phải báo cho cô trước tiên, dù cho Lâm Tưởng có ngăn cản không cho nói thì cô cũng phải tìm mọi cách trộm báo lại.
Tình huống hiện tại rốt cuộc là có được tính là có biểu hiện kỳ lạ không!
Nhạc Tiểu Kỳ tới quầy bar gọi mấy món điểm tâm, cũng đưa cho Lâm Tưởng một phần, rồi tự mình mang mấy món điểm tâm còn lại đi tới một cái bàn khác.

Sau khi ngồi xuống liền vùi đầu vào ăn, cô cần phải ăn no thì mới có sức để giải quyết mọi chuyện!
Lâm Tưởng tuy ngồi ở vị trí tương đối an tĩnh, chỗ này sát với vị trí đường đi ở bên ngoài, không gian trong quán với vỉa hè chỉ cách nhau mọt tấm kính pha lê.

Lâm Tưởng ngồi ở bên trong, nghiêng đầu là có thể nhìn thấy cảnh sắc ở bên ngoài.

Cô nhìn thấy mọi người, mọi người cũng có thể nhìn thấy cô.

Cô mặc trên người một thân phục trang nương nương thanh triều, nhưng lại ngồi ở một quán cà phê vô cùng hiện đại, nhìn thế nào cũng thấy không hợp nhau, nhưng cũng tạo thành một bức tranh khác biệt, người đi qua đường nhìn vào cửa kính đều nhịn không được mà đều ngoảnh lại nhìn cô.
Lâm Tưởng tâm trạng nặng nề nên căn bản không thấy ánh mắt của người khác đang nhìn mình, lúc này tâm cô loạn như ma, một chốc một lát vẫn không tìm ra được manh mối.
Cố Thành có khả năng biết cô mang theo ký ức của kiếp trước, nếu biết thì vì sao không thẳng thắn nói chuyện cùng cô.

Hai người đều là trọng sinh vậy thì hẳn là có rất nhiều chuyện để nói với nhau mới đúng, vì cái gì anh lại lựa chọn giấu giếm chứ? Và anh biết từ khi nào chứ?
Trong đầu Lâm Tưởng đột nhiên hiện lên hình ảnh mỗi khi hai người ở chung.


Từ lần đầu tiên gặp mặt Cố Thành đã vô cùng để ý đến cô, không chỉ thuyết phục cô vào công ty, mà còn cho cô một loạt ưu ái.

Hiện tại ngẫm lại hai chữ LX hẳn là viết tắt từ tên của cô.

Lúc trước cô không nghĩ đến vấn đề này, hiện tại nghĩ lại mới thấy mục đích của Cố Thành quả thực không phải là rất rõ ràng sao.
Anh còn rất hào phóng đưa căn hộ đời trước cho cô làm ký túc xá, đây cũng coi như là dụng tâm lương khổ, nhưng lúc này hẳn là anh còn chưa biết là cô trọng sinh đi.
Rốt cuộc là biết từ khi nào chứ? Bản thân mình đã làm ra chuyện gì khiến anh nhìn ra được chứ?
Cố Thành biết cô thích ăn hải sản, từ sau khi hai người quen biết anh luôn thích dẫn cô đi ăn.

Anh biết cô thích đi Tú Cẩm viên, liền đem biệt thự ở Tú Cẩm viên đưa cho cô.
Từ từ, hải sản!
Cô nhớ tới lần ở thành phố A, cô nói muốn dẫn Cố Thành đi ăn hải sản, đó là một nhà hàng ở kiếp trước cô thường xuyên tới, nhưng cô nhớ nhầm thời gian, nhà hàng còn chưa mở ở chỗ cũ nữa.

Nhưng qua không lâu, nhà hàng kia cư nhiên lại khai trương ở chỗ đó, Cố Thành còn đặt phòng riêng dẫn cô đi ăn, lúc ấy còn nói mấy lời giống như trêu trọc cô vậy, chẳng lẽ chính là bị phát hiện vào lúc đó sao?
Chuyện này đã qua bao lâu rồi chứ! Anh không chỉ không vạch trần cô, mà còn luôn giả ngu giấu giếm cô!
Sau đó cô còn vì muốn lấy lòng mẹ Cố, còn mua tặng cho mẹ Cố loại hoa mà bà yêu nhất nữa, lúc ấy Cố Thành cũng chỉ cười cười mà không hỏi vì sao cô lại biết loại hoa yêu thích của mẹ anh, nếu lúc ấy anh hỏi thì cô nên trả lời như thế nào đây? Chắc chắn cô cũng chỉ có thể lấp liếm bằng câu “Vừa khéo” cho qua loa lấy lệ thôi.


Nghĩ đến lúc ấy hẳn là anh đang yên lặng nhìn cô diễn kịch.
Lâm Tưởng có chút buồn bực mà nằm bò ra bàn, rốt cuộc Cố Thành là đang nghĩ gì vậy chứ, vì cái gì mà đã biết chân tướng rồi mà lại không chịu nói ra? Hoàn toàn coi như không biết gì cứ để cho nàng tiếp tục ngụy trang trước mặt anh, thực sự là chơi rất vui vẻ sao?
Kiếp trước hai người cũng tính như là đồng sàng dị mộng [1], một đời này lại tiếp tục dính với nhau, có phải là do anh không muốn phá vỡ tình trạng hiện tại nên đối với chuyện hai người trọng sinh luôn duy trì im lặng sao?
[1] Đồng sàng dị mộng: là hai người ngủ cùng một chiếc giường nhưng lại mơ hai giấc mơ khác nhau.

Nói rộng hơn, nó dùng để chỉ những người cùng làm chung một công việc nhưng không cùng chung chí hướng, không cùng chung ý tưởng mà mỗi người đều có dự định riêng của mình.
Nằm một hồi lâu, mặt bàn bị gõ nhẹ một tiếng, Lâm Tưởng nhanh chóng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy ý cười của Cố Thành đang ngồi trước mặt cô.
“Trốn ở chỗ này làm biếng sao?” Anh nở một nụ cười vô cùng đẹp, khi nhìn cô, ánh mắt đầy sự thâm thúy và ôn nhu.
Lâm Tưởng biết, ở trong ánh mắt trần ngập sủng nịch của anh, cô luôn dễ dàng bị lung lạc.
Vốn trong đầu đang chất chồng đầy sự nghi vấn, nhưng khi thực sự đối mặt với anh lại không sao có thể mở miệng hỏi được.

Lâm Tưởng chậm rãi ngồi thẳng dậy, bưng tách trà hoa lên uống một ngụm, hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Cố Thành không hề giấu giếm mà khai ra Nhạc Tiểu Kỳ, “Anh hỏi Nhạc Tiểu Kỳ em đang ở đâu, con bé liền nói cho anh biết vị trí của em.” Anh vươn tay nắm lấy bàn tay cô, hỏi: “Làm sao vậy, cảm thấy không vui hả?”
Nhạc Tiều Kỳ ở bàn bên cạnh nghe lén, nghe đến đó thì thiếu chút nữa là phun ra một ngụm máu.

Cố tổng anh có muốn biết điểm mấu chốt không vậy!
Lâm Tưởng nhìn thật sâu vào mắt Cố Thành, nhìn thấy nào cũng không nghĩ ra được, đây rõ ràng là người đàn ông thực sự yêu cô, vậy vì sao lại muốn gạt cô chứ? Cũng không thể xem là lừa gạt được, là giấu giếm chân tướng!
“Có phải anh quen biết thầy Lưu đúng không?” Lâm Tưởng tìm câu hỏi nhẹ nhàng nhất để bắt đầu vấn đề này, cô quyết định, trước khi chưa biết được lý do vì sao Cố Thành lại giấu giếm cô, thì cô cũng không muốn ngả bài với Cố Thành.
Nếu như anh không muốn nói ra, thì cô cũng không nói ra.
Tuy ngoài mặt Cố Thành vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh nhưng trong lòng giống như đột ngột bị đánh cho một cái vậy.

Buổi chiều lúc ở phim trường cơ bản cũng không có ai nhận ra anh là ai, tuy nhiên lại có một người nhận ra, đó chính là thầy Lưu Bảo Chấn.


Cố Thành không ngờ lão gia tử cũng tới đây quay phim, mà lại còn ở chung một đoàn làm phim với Lâm Tưởng nữa!
Bởi vì trước đây đã từng gặp qua cho nên thấy Lưu nhớ rất rõ anh, từ xa đã vẫy tay chào hỏi với anh.

Từ nhỏ Cố Thành đã được dạy dỗ nghiêm khắc vì vậy anh không thể nào làm ra hành động thất lễ như việc quay đầu bỏ chạy được, nên chỉ có thể căng thẳng đi tới chào hỏi lão gia tử.
Quả nhiên lão gia tủ vô cùng vui vẻ, còn muốn lôi kéo anh tới phóng nghỉ uống trà, nhưng lại bị Cố Thành uyển chuyển mà cự tuyệt, nói là anh chỉ tới thăm ban một chút, không ngờ tới lão gia tử cũng có thể không cần hỏi mà đoán được là anh tới thăm Lâm Tưởng.
Cố Thành chỉ có thể tiếp tục cứng nhắc gật đầu.
Thành phố S cách nơi này khá xa, anh lại không ngại vượt đường xá xa xôi mà chạy tới đây thăm ban, hai người là có quan hệ gì thì căn bản không cần anh phải giải thích rõ ràng cũng có thể hiểu được.
Thầy Lưu cũng không dò hỏi tới cùng, chỉ là vui tươi hớn hở ở trước mặt anh khen kỹ thuật diễn xuất của Lâm Tưởng không tồi, một chút cũng không giống như là một người mới vào nghề.

Sau đó còn lại nói đến giải thưởng Kim Hoa, ông còn nói cảm ơn anh đã đề cử mới tránh khỏi việc xảy ra sai xót.
Cố Thành vừa nói chuyện phiếm với ông ấy, vừa âm thầm kêu khổ ở trong lòng.

Nếu như Lâm Tưởng biết được việc cô dành được giải thưởng Diễn viên mới xuất sắc là do anh đứng ở đằng sau sắp xếp, thì có phải là sẽ bắt đầu hoài nghi anh không? Thân phận trọng sinh của anh có phải là sắp bại lộ rồi đúng không?
Kỳ thật anh đoán sai rồi, Lâm Tưởng không phải là nghi ngờ anh mà là cô đã trực tiếp khẳng định suy đoán của mình rồi, cũng dã đưa ra được kết luận – anh chính là trọng sinh!
Cố Thành sờ sờ cánh mũ trả lời: “Lúc trước được bạn bè giới thiệu cho quen biết.”
Nói xong anh có chút thấp thỏm mà nhìn cô, không ngờ là cô lại chỉ bình đạm mà “Ừ” một tiếng rồi không truy vấn nữa.
Cố Thành có chút không thể tin được mà nhìn cô, cứ như vậy không có gì nữa sao? Chẳng lẽ cô không định hỏi anh vì sao lại muốn tạo mối quan hệ với lão gia tử sao? Nhưng mà dù sao thì Lâm Tưởng cũng không hỏi, anh tự nhiên sẽ không ngốc đến mức tự mình khai ra, trong lòng lại còn tự an ủi chính mình: Có thể là Lâm Tưởng không có chú ý tới những tiểu tiết đó.
Đang lúc Cố Thành còn đang cho là đã trời quang mây tạnh, thì các kênh tin tức giải trí liền đồng loạt tung ra loạt tin hot liên quan đến anh.
“Lâm Tưởng – người đoạt được giải thưởng Diễn viên mới xuất sắc nhất gia nhập đoàn làm phim “Nhạn tri hoa”, đóng vai nữ phụ ác độc.

Ngày hôm nay có một người đàn ông thần bí tới thăm ban, hai người cử chỉ thân mật, nghi ngờ là bạn trai tai tiếng của Lâm Tưởng, nghe nói người đàn ông này có thân phận không tầm thường…..”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận