Hắn cả kinh, suy xét không ra tâm tư đối phương, khoảng cách của cái tay kia cũng không có, vòng lên thắt lưng không hề lộn xộn. Lòng bàn tay hắn thấm ướt, sau lưng cũng đốt một đoàn lửa, vừa nóng vừa bỏng, gần như là cháy tan mất ý chí mỏng manh của hắn.
Trong lúc hoảng hốt, lực đạo trên lưng lại nặng thêm hai phân, người phía sau dán đến càng gần, đều sắp ôm hắn vào trong ngực. Cách áo lót hơi mỏng, hắn có thể cảm nhận được lòng bàn tay kia có bao nhiêu nóng, giống như đốm lửa nhỏ, càng cháy không thể quay đầu, độ ấm trên thắt lưng rơi vào trên lòng bàn tay, nơi nơi đều nóng rát.
Hắn nhịn không được lại gần phía sau một chút, đầu hơi hơi lệch sang một bên, chiếc cổ trắng nõn non mềm sáng tỏ ở dưới ánh trăng, thanh mảnh và trắng hơn, hầu kết độ nhiên lăn lăn, không tiếng động dụ dỗ người đến ngắn một ngụm.
Hô hấp bên tai bỗng dưng bị kiềm hãm, dần dần mà ồ ồ, cái tay kia động, bên hông càng bỏng càng nóng.
Lạc Ngọc xưa nay không phải là liễu hạ huệ ngồi trong lòng mà không loạn, hắn là nam nhân có nhu cầu, trêu chọc như vậy, mà lại hắn nhớ mãi không quên đối phương, như thế nào không động tâm?
Hắn một tay nắm lầy đầu ngón tay đang tác loạn, một tay cẩm lấy cánh tay cường tráng hữu lực, mượn lực xoay người, vốn định đẩy đối phương ra, lại bất đắc dĩ khí lực không lớn, bị lôi vào trong lồng ngực rộng lớn.
Cuộc sống ở trong quân doanh vài năm, đem người này từ một thư sinh gầy gò tạo thành một nam nhân khôi ngô lưng rộng ngực dày, đường cong cơ thể rõ ràng, hơi thở mang tính xâm phạm, cùng với điệu bộ cường thế không thể kháng cự.
Lạc Ngọc vừa mới nhấc mắt, liền đối mặt với đôi mắt sáng như đuốc, trong ánh trăng, hơi có chút cảm giác mông lung, coi như một giấc mộng.
Nhưng hô hấp quấn quanh vào nhau lại nhắc nhở hắn, đây là sự thật, ánh mắt hắn có chút chua xót, trong lòng cũng chua, giống như là có ngàn vạn tảng đá đè nặng, ngực phát đau. Hàn Đông Lâm nhìn sâu vào con mắt hắn, có cảm xúc khác thường mà hắn nhìn không thấu đoán không ra, cùng với suy nghĩ trong lòng hắn không khác biệt lắm, nếu không sao có thể lửa mình dối người.
Hắn sững sờ khẽ nhếch miệng, như nghẹn ở cổ, sau một lúc lâu mới khàn giọng nói: “Ngươi đều hiểu được?”
Hàn Đông Lâm không đáp lại, hắn nhẹ nhàng vỗ về chỗ xương sống của Lạc Ngọc, bàn tay rộng thùng thình một đường hướng về phía trước, tiếp đó đến vòng eo gầy mềm mại, sau đó là tấm lưng hẹp nhưng cân xứng rõ ràng, hắn thoải mái đem Lạc Ngọc giam cầm, chính mình giống như là tất cả ôn nhu mà lại không nói lí lẽ của hắn.
Một tay hắn chống đỡ giường, tay kia nhẹ nhàng dùng sức nâng một chút, vững vàng đem người đặt ở dưới thân, hắn nắm cằm Lạc Ngọc, cúi đầu, phủ lên đôi môi non mềm kia, tinh tế ma sát, ôm lấy Lạc Ngọc cùng hắn dây dưa chơi đùa.
Lạc Ngọc bị buộc không có chỗ lùi lại, không thể không thừa nhận, hai tay hắn bám lấy tấm lưng rộng rãi của Hàn Đông Lâm, ra sức đáp lại, giống như muốn đem không cam lòng cùng phẫn hận những năm này phát tiết ra.
Không biết qua bao lâu, Hàn Đông Lâm rốt cuộc buông hắn ra.
Lửa cháy, hai người đều có chút kích động, ngực phập phồng thật mạnh, hô hấp thực hỗn loạn.
Bọn họ đối diện nhau, ánh trăng trong mắt Lạc Ngọc, con ngươi sáng lên.
“Ta nằm một giấc mộng…” Hàn Đông Lâm cúi đầu, môi mỏng cách hắn trong gang tấc, giống như tình nhân nỉ non, nhưng giọng nói lại mang theo một tia nói không rõ đó là cảm xúc gì, “Mơ thấy Lạc gia sụp đổ, liền chỉ còn lại một mình ngươi, ta đem ngươi tìm về, lại lẩn tránh, sau đó…. Sau đó ngươi cũng không còn sống….”
Hắn vùi đầu vào giữa gáy Lạc Ngọc, dùng sức ôm chặt Lạc Ngọc, sợ ngay sau đó người này sẽ không tồn tại.
Lạc Ngọc ngây người, hắn chưa bao giờ hiểu được tâm tư Hàn Đông Lâm, trong trí nhớ của hắn, Hàn Đông Lâm nên hận hắn, bởi vì hắn đem người này khi còn thiếu niên giày xéo, đem người này hung hăng dẫm nát dưới chân, làm rất nhiều chuyện quá đáng, chờ hắn hiểu được tâm tư dơ bẩn của chính mình, lại không từ thủ đoạn khiến người này thuần phục, từng bước một, xiết chặt vòng vây, không được thì hắn không bỏ qua, hầu như hủy hoại Hàn Đông Lâm.
Từng bước sai, là cả bước sai, đợi hắn chân chính hiểu ra, Hàn Đông Lâm đã không còn là thiếu niên ngây ngô năm đó mặc hắn khi dễ, tay Hàn Đông Lâm nắm quyền cao, tung hoành sa trường, trở thành Trấn Bắc đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, uy phong như vậy, tiền đồ như vậy.
Mà chính hắn thì sao, từ trên bầu trời ngã xuống, ngã thành một đống bùn loãng.
Cũng bị bao nhiêu người ghi hận, nếu không có Hàn Đông Lâm che chở, sớm đã chết trăm ngàn lần.
Hắn đã chết, lại trọng sinh. Nhưng sống lại một lần, có rất nhiều chuyện không theo ý người, hắn không ngăn cơn sóng giữ được, không thể làm cho tất cả mọi chuyện theo ý nghĩ của mình, hắn không có bản lĩnh kia, giống như chim trĩ không thể thành phượng hoàng, bản chất ngươi liền như vậy. Hắn chỉ có thể làm hết khả năng, thử thay đổi vận mệnh Lạc gia, cũng thử đối đãi thật tốt với Hàn Đông Lâm, để tránh giẫm lên vết xe đổ.
Hắn ôm Hàn Đông Lâm, vô lực phun ra một câu: “Thực xin lỗi….”
…..
Một đường mệt nhọc, Lạc Ngọc vừa ngủ liền thẳng tới hừng đông, cửa sổ sớm đã bị đóng, cản trở ánh sáng chói mắt, nhưng dịch quán này xây dựng thật sự quá rách nát, ánh mặt trời theo khe vách tường chiếu vào, biến thành một ánh sáng chói mắt, chiếu vào đầu giường.
Trên giường chỉ có mình Lạc Ngọc, Hàn Đông Lâm đã không thấy bóng dáng.
Lạc Ngọc vén chăn lên, rót một chén nước lạnh uống, bao quần áo của Hàn Đông Lâm còn treo ở trên giá, khẳng định là chưa đi.
Hắn đến dưới lầu múc nước rửa mặt, lại tìm xung quanh hai vòng, gặp được chủ sự, chủ sự nói với hắn, trời chưa sáng Hàn Đông Lâm đã đi ra ngoài.
Hắn uống hết bát cháo, lại quay trở về phòng, dọn dẹp một phen, đi đến Trương phủ.
Trương Thuấn Duệ ở hoa viên phía sau uống trà, người hầu của Trương phủ dẫn hắn tiến vào. Trong hoa viên, Trương Thuấn Duệ đang nói cười với Hàn Đông Lâm, một bình trà đã uống hết hơn phân nửa, xem ra nói chuyện với nhau thật vui.
Thấy Lạc Ngọc đến, Trương Thuấn Duệ mời hắn ngồi xuống, mời hắn uống trà.
“Đa tạ Trương lão.” Lạc Ngọc nói, ngồi trên chiếu kế bên Hàn Đông Lâm.
Có Hàn Đông Lâm ở, mà Trương Thuấn Duệ đang hứng trí cao, Lạc Ngọc cũng không quấy rầy hai người họ, lẳng lặng nghe, uống trà.
Thơ ca của Trương Thuấn Duệ rất tốt, hơn nữa tôn sùng Thanh Liên cư sĩ, những lời nói của hắn Hàn Đông Lâm có thể tiếp được, cũng lý giải rất tốt.
Tới gần trưa, Trương Thuấn Duệ giữ hai người lại ăn cơm, hắn luôn thanh liêm tiết kiệm, chỉ có ba đĩa thức ăn cùng một bình trà. Cơm nước xong, lúc này hắn mới để ý tới Lạc Ngọc, khi nói chuyện, người hầu dâng lên một cái hộp.
“Lão hủ đã muốn có lòng mà không có sức, năm đó tổ phụ ngươi giúp qua lão hủ, thôi được, coi như là báo ân đi.” Hắn đem hòm đưa cho Lạc Ngọc, “Ở đây có hai phong thư, ngươi cầm thư đi tìm người, sau đó liền dựa vào bản lĩnh của ngươi, lão hủ tuổi tác đã cao, chỉ muốn ở nơi hẻo lánh này sống qua ngày, bên ngoài rất là hỗn loạn, không muốn tham dự nhiều, sau này ngươi đừng đến đây, cho lão hủ một chút thanh tĩnh.”
Lạc Ngọc trịnh trọng tiếp nhận hòm, hiểu được hai phong thư mỏng này ân trọng như núi, hắn chân thành nói lời cảm tạ, hướng Trương Thuấn Duệ hành đại lễ.
Trong tình thế căng thẳng này, hắn mặc dù ở kinh cũng có một ít người, nhưng thế lực vẫn còn nhỏ, nghĩ muốn bảo vệ Lạc gia, tất nhiên là không có khả năng, hắn càng nghĩ, vốn chỉ là muốn thử vận may, không nghĩ tới lại có thể có thu hoạch này.
Năm đó Trương Thuấn Duệ rút lui khỏi dòng nước xiết, không hề bước chân vào kinh thành nửa bước, rời xa phân tranh triều đình, hắn sống cả đời, bị mắc kẹt ở góc này, không đáng giá, cho nên lui khỏi quan trường quy ẩn ở Hà Nguyên, hiện giờ có thể làm cái gì, coi như là ngoại lệ.
Lão nhân này so với ai khác đều nhìn thấu.
Lạc Ngọc nhận được ân huệ của hắn, nghìn vạn lời tạ ơn cũng không đủ. Trương Thuấn Duệ không muốn lại nhìn thấy bọn họ, lệnh người hầu tiễn khách, Lạc Ngọc lại nói lời cảm tạ, cùng Hàn Đông Lâm ra phủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...