Lạc Thi Kiều thấp thỏm đi sau lưng Lạc Tri Thu, rập khuôn từng bước đi vào lớp học.
Đây là lần đầu tiên nàng đi nghe Lạc Tri Thu giảng bài, đã từng nghe qua đánh giá của mọi người về năng lực của Lạc Tri Thu, còn có một chút miêu tả về lớp học nhộn nhịp, thế nhưng người lạc vào kỳ cảnh như nàng lúc này mới phát hiện câu từ miêu tả nhạt nhẽo cỡ nào.
Nàng chưa từng tưởng tượng qua phụ thân trước nay vẫn luôn một bộ văn nhược bởi vì tay nâng quyển sách mà tỏa ra hào quang vạn trượng.
Dáng vẻ đó, so với hiệp khách cầm kiếm chỉ thiên nhai còn muốn hào khí can vân hơn.
Mà những môn sinh dưới lớp thì sao? Tựa hồ mọi người đều chìm đắm trong lời văn câu thơ của Lạc Tri Thu, một giờ học vốn vô vị dưới sự chỉ dẫn của Lạc Tri Thu đã trở thành một bức tranh lóa mắt.
Ngay cả nàng đã sớm học thuộc nằm lòng tứ thư ngũ kinh cũng không thể thoát khỏi sự hấp dẫn đó.
Khó trách mặc dù bây giờ là tiết mùa thu mà lớp học nho nhỏ này vẫn chật ních môn sinh, người nào cũng chả mồ hôi.
Đây chính là dáng vẻ của tiên sinh dạy học Lạc Tri Thu sao? Lạc Thi Kiều bắt đầu giải thích được nguyên nhân năm đó sau khi cha tạ thế, môn sinh bốn phía Thanh Hà đều ủ rủ cúi đầu, sắc mặt tối tăm.
Mất đi một tiên sinh xuất sắc như vậy, xác thực là một tổn thất lớn.
Thời gian dưới văn chương dõng dạc của Lạc Tri Thu trôi qua rất nhanh, mặt trời từ lúc mới mọc dần dần ngả về phía tây.
Không ai phát giác sắc trời đã chuyển thành như vậy, thậm chí thân thể mệt mỏi cùng đói bụng không có cách nào tiếp thu kiến thức vào não thì đã xuất hiện người nhà của môn sinh đã đứng bên ngoài lớp học, chờ đợi con cái vẫn đang chìm đắm trong bài giảng của tiên sinh.
Rốt cuộc mặt trời vùng vẫy một hồi thì màn đêm cũng lặng lẽ đến, cho tới khi không có cách nào nhìn thấy mặt chữ trên sách thì mọi người lúc này mới nhận ra đã hết ngày, Lạc Tri Thu cũng xấu hổ quay về phía đám người đang đợi ngoài cửa, cúc cung tạ lỗi: "Xin lỗi các vị, ngày hôm nay thật sự quá mức tập trung".
Nhưng mà không một người nào lộ ra vẻ mặt bất mãn, ai cũng cười rất tươi, một nam nhân có giao hảo tốt với Lạc Tri Thu thậm chí có chút tự giễu nói: "Lạc tiên sinh đừng nói lời như vậy, chúng ta đều là người thô thiển không biết chữ, mỗi ngày ở bên ngoài chờ hài tử về nhà dĩ nhiên cũng bị ngươi hấp dẫn.
Bây giờ cũng có thể thuộc một quyển Luận Ngữ, có thể nghe được nhân vật như ngài đây giảng bài, cũng là cho chúng tôi chút chuyện xa xỉ rồi a".
"Lão Lý, lời nói như vậy có thể không xuôi tai.
Ta là nhân vật thế nào ngươi còn không rõ sao, chỉ là trong bụng có chút chữ mà thôi".
Thật sao? Nhưng mà hắn cảm thấy người mặt y sam vải thô trước mặt có tài học còn nhiều hơn những người được gọi là Tiến sĩ của Huyện thái gia.
Nếu người này đi thi lấy công danh, nhất định có thể đạt hạng nhất.
Thế nhưng lời này hắn không dám nói ra ngoài, đã từng có lần say rượu đề cập đến chuyện này, ánh mắt khi đó của Lạc Tri Thu khiến hắn cả đời không quên, cho nên cũng không bao giờ nhắc đến nữa.
Đợi mọi người đều đi cả rồi thì Lạc Tri Thu mới ôm Lạc Thi Kiều vào lòng, nhẹ giọng nói: "Haha, Kiều nhi, cha nhất thời quên mất giờ giấc, đói bụng chưa? Đi, chúng ta về nhà, cha làm thức ăn ngon cho con".
"Cha làm không có gì ngon để ăn cả, vẫn là để Kiều nhi làm đi".
Lạc Thi Kiều liếc mắt một cái, tuy nói quãng thời gian bị ốm nằm trên giường trước đó đã khiến tay nghề của Lạc Tri Thu có chút tiến bộ, thế nhưng người nam nhân này trời sinh ở phương diện trù nghệ không có năng khiếu.
Vì lẽ đó, vẫn là để nàng làm đi, vì cái bụng của hai người mà suy nghĩ.
Tài nấu nướng của mình thế mà bị Lạc Thi Kiều khinh bỉ, Lạc Tri Thu không khỏi mặt già đỏ ửng, khẽ thở dài một cái, "Con tiểu tử này, được rồi, sau này ăn uống trong nhà đều giao cho Kiều nhi là được.
Đúng rồi, thừa dịp trên đường về nhà có thời gian, Kiều nhi có thể nói với cha môt chút tại sao lại chán ghét hài tử Vân Phi đó không? Thậm chí còn nói lời vô lễ như vậy, ở trong mắt cha, Kiều nhi vẫn luôn là hài tử hiểu chuyện, vì vậy sẽ không vô duyên vô cớ như thế.
Nói với cha, có phải là hắn trêu chọc con trước không?".
"Có thể không nhắc đến người này không?", ngữ khí Lạc Thi Kiều nháy mắt mất đi nhẹ nhàng, thay vào đó là ngữ điệu nặng nề không nên thuộc về tuổi này, "Cha, con không muốn nhắc đến người kia, không nên ép con, được không?".
Không cần lại khiến nàng nhớ lại tất cả chuyện của kiếp trước, nữ tử việc nghĩa chẳng từ nan, ngu ngốc chờ đợi đó đã không còn nữa.
Lạc Thi Kiều xoay mặt sang hướng Lạc Tri Thu không nhìn thấy, trong mắt mơ hồ có nước mắt ứa ra.
Có vẻ chuyện không đơn giản rồi đây, Lạc Tri Thu nhẹ nhàng thở dài, đều nói con gái lớn không thể giữ, nữ nhi nhà hắn mới mười tuổi đã biết ẩn giấu tâm tư, sau này sẽ thế nào đây? Có điều, vẫn phải để tâm một chút, có thể khiến cho Kiều nhi thương tâm như vậy, hài tử Thạch Vân Phi kia rốt cuộc đã làm chuyện gì? Lại nhìn Lạc Thi Kiều quật cường không chịu quay đầu lại, Kiều nhi có chút không đúng như vậy, xem ra không phải lần đầu hắn thấy được.
Đột nhiên nhớ ra gì đó, Lạc Thi Kiều không tình nguyện nghiêng đầu qua, nhìn về phía Lạc Tri Thu, "Chờ đã, cha, chúng ta đi qua y quán trước, con muốn để sư phụ xem cho cha một chút".
Cũng còn may, nước mắt nơi khóe mắt đã bị gió thổi khô, nàng không muốn để cha lo lắng vì mình, mỗi một giây phút của hai cha con, nàng đều hi vọng là vô ưu vô lo.
"Xem cho cha? Thân thể của cha rất khỏe mạnh, còn có thể ôm một đứa béo như con, không sao cả".
Trên mặt Lạc Tri Thu toát lên sự chống cự, vẻ mặt này, Lạc Thi Kiều giống như đã thấy ở đâu rồi.
"Không phải là cha sợ uống thuốc chứ?", Lạc Thi Kiều nhất châm kiến huyết*
*Nhất châm kiến huyết: một châm thấy máu
"Nói bậy, cha lớn như vậy rồi, sao có thể sợ uống thuốc được!", Lạc Tri Thu lớn tiếng phản bác, thế nhưng, hai bên tai đỏ ửng đã nói rõ tất cả.
"Hahaha....", không được rồi, nước mắt lại tràn ra rồi, bất quá lần này là do cười quá nhiều.
Nhớ đến ngày đó cha cho mình uống thuốc, vẻ mặt lộ ra sự căm ghét, quả thực đúng như vậy, hóa ra lại không thích mùi thuốc đến vậy sao?
"Ai~", Lạc Tri Thu nhìn Lạc Thi Kiều cười đến không có hình tượng, than thở một tiếng, đúng rồi, đời này không phải là bị ăn hiếp gắt gao sao? Trước đây là Cẩm nhi, bây giờ là Kiều nhi, mệnh của hắn tựa hồ vẫn sẽ mãi như vậy....!
Chẳng biết từ lúc nào mà Lạc Thi Kiều đã ngừng cười, mà bước chân của Lạc Tri Thu cũng dừng lại, đã đến y quán.
Động tác của Lạc Thi Kiều nho nhỏ vô cùng linh hoạt, một chốc liền tránh thoát khỏi lòng Lạc Tri Thu, mới không để sư phụ nhìn thấy dáng vẻ nàng bị cha ôm được.
Trong tiềm thức, ngoại trừ người nhà, nàng chưa bao giờ hiển lộ mặt trẻ con này với bất cứ người nào.
Lạc Tri Thu hiểu nhầm có chút ghen tức bĩu môi, quả nhiên, có thầy liền quên cha, không biết sau này nữ nhi có ý trung nhân, vậy địa vị của mình còn có thể thấp đến thế nào nữa.
"Sư phụ, đồ nhi đến rồi", Lạc Thi Kiều đứng trước cửa y quán gọi, dùng âm lượng bình thường hướng về phía cửa.
Mà trong lúc Lạc Tri Thu còn suy nghĩ không biết Trương thần y có nghe thấy không thì người kia đã xuất hiện trước mặt hai cha con.
"Tiểu Thi Kiều, con đến rồi a? Ồ, Lạc tiên sinh cũng ở đây?".
"Trương thần y có khỏe không, vừa mới lên lớp xong, tiểu nữ liền kéo L ạc mỗ muốn đến y quán tìm ngài.
Còn nói muốn ngài xem cho ta một chút, này không....", đối với vị đại phu cứu nữ nhi mà mình yêu thương, Lạc Tri Thu cực kì tôn trọng ông.
"Tiểu Thi Kiều, con muốn sư phụ xem bệnh cho cha con?", Trương thần y nghi hoặc nhìn Lạc Thi Kiều, khi nhận được gật đầu khẳng định của đối phương, vẻ mặt của hắn càng quái lạ.
Nhìn khí sắc này, Lạc Tri Thu căn bản không có bệnh gì, nghĩ nghĩ, hắn lại nhìn Lạc Tri Thu một lần nữa.
Chờ đã, tựa hồ thân thể người này không giống như bên ngoài, nhưng mà, tiểu Thi Kiều làm sao lại biết được?
Lạc Thi Kiều rõ ràng cảm nhận được vẻ mặt biến hóa của Trương thần y, nàng biết điều này có nghĩa gì.
Quả nhiên, dẫn phụ thân đến đây cũng đồng nghĩa với việc xuất hiện mầm họa, nàng làm như vậy cũng không nghĩ nhiều, chỉ mong Trương thần y có thể nhổ mầm họa này xuống, Lạc Thi Kiều chỉ khẩn cầu như vậy.
"Nếu tiểu Thi Kiều đã nói thế, vậy mời Lạc tiên sinh vào".
"A? Vậy được rồi".
Nữ nhi nhà mình đùa giỡn cũng thôi đi, sao Trương thần y cũng tích cực như vậy? Lẽ nào ám chỉ trong lời nói lúc nãy của hắn chưa đủ? Nhưng mà, người ta cũng đã nói như vậy, Lạc Tri Thu luôn luôn ôn hòa chỉ biết tiếp thu, thân thể của hắn, chính hắn rõ nhất, Trương thần y cũng không phải lang băm, hắn không có bệnh gì, hẳn là sẽ không phải đem một đống thuôc trở về.
"Lạc tiên sinh mời ngồi, xin vươn tay phải ra đây", Trương thần y dẫn Lạc Tri Thu đến chỗ ngồi dành cho người bệnh.
Bây giờ hắn cũng bắt đầu muốn biết, dưới bề ngoài khỏe mạnh, Lạc Tri Thu rốt cuộc ẩn giấu hồng thủy mãnh thú gì.
Tiểu Thi Kiều nhất định đã phát hiện ra chuyện gì đó, trách không được lại muốn học y, hóa ra là vì người thân duy nhất còn sót lại này sao?
Lạc Tri Thu dưới ánh nhìn chăm chú của Lạc Thi Kiều đành phải vươn tay ra, chỉ là bắt mạch mà thôi, thuận theo ý muốn của nữ nhi cũng không phải là chuyện gì xấu.
Đối với sự phối hợp của Lạc Tri Thu, Trương thần y rất vừa ý, liền vươn ngón tay đặt lên tay phải Lạc Tri Thu, loại bỏ tạp niệm, chuyên tâm bắt mạch.
Thời gian vừa đủ uống một chén trà trôi qua.
"Được rồi, Lạc tiên sinh, ta trước đi pha cho ngươi một tachd trà, ngươi cứ ngồi ở đây một lúc.
Đúng rồi, ngươi có đặc biệt yêu thích loại nào không? Như vậy đi, tiểu Thi Kiều, con cùng đi với sư phụ, như vậy tốt hơn".
Trương thần y tự mình nói chuyện, hoàn toàn không cho Lạc Tri Thu cớ cơ hội xen vào liền kéo Lạc Thi Kiều rời đi.
Lạc Tri Thu hơi nghi hoặc nhìn bóng lưng của hai người, hỏi hắn muốn uống trà gì, không phải nên hỏi đích thân hắn sao?
"Sư phụ, thế nào rồi? Bệnh của cha thế nào?".
Lạc Thi Kiều cảm giác được, từ lúc rời khỏi gian nhà, nụ cười trấn định trên mặt Trương thần y liền biến mất.
Quả nhiên rất khó chữa, đúng không?
"Thể chất yếu bẩm sinh (thiên tiên bất túc)*".
Trương thần y sâu xa nói ra bốn chữ này, sau đó kể lại một sự thật vô cùng tàn khốc với Lạc Thi Kiều: "Đây là bệnh sinh ra từ lúc người mẹ mang thai, cũng không phải là chuyện gì quá xấu.
Thế nhưng gần đây trong lòng Lạc tiên sinh có tâm sự, trong người hình thành một luồng khí tích tụ, nếu không có cách nào khai thông thì sẽ có một ngày ưu tư quá độ, dẫn đến thân thể bị chèn ép đổ vỡ".
* Trong bản Trung ghi là 先天不足, được dịch ra thành "Thiên tiên bất túc".
Nói chung theo Phong hiểu đây là chứng bệnh bẩm sinh, từ khi sinh ra đã mang thể chất yếu đuối, một ngày nào đó sẽ đột ngột phát bệnh dẫn đến nguy hiểm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...