Như Tưởng Mục Thăng nói, đám người bán thuốc phiện có thể vì thuốc phiện mà không muốn sống, sao có thể bỏ qua như vậy.
Ông chủ Dương thấy không nhờ vả được Tưởng Mục Thăng, lại sợ chuyện này bị Tưởng Mục Thăng biết, buồn phiền ở nhà, trong lòng càng ngày càng sợ hãi, vì thế thu hàng hóa, một mình vào kinh thành.
Dương Trung Lân đi vào kinh thành, cũng không đi tìm ai, không đi bái phỏng ai, mà là tới một nơi ngụy trang tên là "Phòng Đàm Thoại".
Phòng Đàm Thoại tuy rằng cổng không lớn, nhưng bên trong cực kì xa hoa, điêu khắc cổng tò vò, bởi vì trời nóng nực, trân châu đổi thành rèm, vén rèm lên, bên trong nhất thời toát ra một cỗ sương mù dày đặc.
Dương Trung Lân theo bản năng ngừng thở, kỳ thật đây không phải là sương mù dày đặc, cũng không phải tiên cảnh gì, là thuốc phiện, thuốc phiện Dương Trung Lân buôn bán.
Tuy rằng dân gian truyền hút thuốc có thể tị chướng khí, nhưng chung quy cũng không phải sự thật. Dương Trung Lân bán thuốc rõ ràng nhất, không thổi phồng thuốc phiện thành tiên đan, ai mà hút chứ.
Dương Trung Lân theo bản năng ngừng hô hấp, rèm cửa động, người bên trong chợt nghe thấy động tĩnh, Dương Trung Lân cũng không dám dùng tay quạt.
Cửa rất nhỏ, nhưng bên trong có cửa khác, mỗi cái đều là bàn bát tiên, ghế nằm lớn, một bàn có hai ba ghế nằm, các phú thương mặc vàng đội bạc nằm trên ghế, "phì phèo" hút thuốc, bên cạnh có tiểu thư mặc sườn xám hầu hạ, đút hoa quả, vui cười, hoặc là nằm trong ngực nói lời âu yếm.
Cấm thuốc cũng bởi vì thuế, các nơi đều cấm không triệt để, đừng nhìn Miêu Khải cấm thuốc chặt, nhưng trong kinh thành có phòng Đàm Thoại, hơn phân nửa là hoạt động này.
Dương Trung Lân liếc mắt một cái là thấy Lữ Chí Lương nằm tận cùng trong ghế nằm bát tiên. Du Tịnh San nằm úp sấp trong ngực Lữ Chí Lương, Du Tịnh San vừa đi theo hắn đi vào kinh thành. Tuy rằng Lữ gia khinh thường Du gia ở Tuyền Giang, cảm thấy địa vị làm di thái thái cũng thấp, nhưng Lữ Chí Lương thích, Du Tịnh San biết làm nũng, biết hầu hạ, Lữ Chí Lương không quan tâm nhiều thêm một di thái thái.
Nguyễn Dục quỳ gối một bên. Cô ta không giống Du Tịnh San, tốt xấu cô là con nuôi Du gia. Nguyễn Dục là con hát, căn bản lên không được mặt bàn, dù Lữ lão gia mất trí cũng sẽ không cho con hát tới làm thiếp con mình.
Cho nên Nguyễn Dục đến trước Du Tịnh San, nhưng căn bản không có địa vị. Du Tịnh San ngồi, cô phải đứng, Du Tịnh San đứng, cô phải lạy.
Nguyễn Dục lúc này một mặt lấy lòng quạt cho Lữ Chí Lương, vừa dùng miệng ngậm hoa quả tươi đút cho hắn, nhưng cuối cùng bị Du Tịnh San đẩy ra, không cam lòng.
Dương Trung Lân đi vào, cười nói với Lữ Chí Lương: "Lữ thiếu gia, ông chủ Lữ!"
Lữ Chí Lương liếc mắt nhìn hắn, cười nói: "Ông chủ Dương, mấy ngày nay không gặp ngài."
Dương Trung Lân cười nói: "Đây không phải là đến hiếu kính ngài sao!"
Hắn nói xong, lấy một cái hộp màu đỏ xa hoa, mở ra, bên trong là túi hương màu đỏ.
Lữ Chí Lương vừa thấy là bật cười, nói: "Lần trước ông chủ Dương đưa tới hàng xa hoa mới hút xong, vừa rồi còn đang nghĩ lúc nào ngài đến kinh, giờ đã tới, tôi cũng không khách sáo."
"Nhìn ngài nói kìa, ngài khách sáo với tiểu nhân tôi, tiểu nhân bán gì có thể không nghĩ đến ông chủ Lữ ngài sao? Ngài chỉ cần hút, có hàng tốt, tôi nhất định đưa cho ngài đầu tiên!"
Dương Trung Lân nói cực kì hèn mọn, Lữ Chí Lương phi thường hưởng thụ hắn nói như vậy, đẩy Nguyễn Dục ra, nói: "Đi, lấy ghế dựa đến, mời ông chủ Dương ngồi đi."
Dương Trung Lân vội vàng nói không dám, sao có thể để để kiều nương như hoa như ngọc lấy ghế dựa, nhanh chóng tự lấy đến.
Nguyễn Dục nhất thời khó chịu trong lòng, mặc kệ ở đâu địa vị của mình cũng là thấp nhất, Lữ Chí Lương không phải bảo cô dọn ghế dựa, ý tứ rõ ràng là bảo cô đi hầu ông chủ Dương.
Dương Trung Lân ngồi xuống, Nguyễn Dục đã kiều mị dựa sát vào, làm Dương Trung Lân cũng ngứa ngáy, ôm hông của cô, bàn tay sờ vào vạt áo sườn xám, vuốt đùi trắng bóng.
Cũng may Dương Trung Lân sờ soạng một lát, nhớ lại chính sự, nói: "Lữ thiếu gia, không dối gạt ngài, tôi hôm nay tới, là có chuyện cầu ngài! Ngài cũng biết, tiểu thương chúng tôi cũng không dễ dàng, hơn nữa trong kinh nghiêm cẩn, chúng tôi lại càng không dễ dàng. Mấy ngày hôm trước tôi nhờ ông chủ Tưởng giúp tôi dàn xếp, đưa chút hàng hóa vào kinh, ngài đoán thế nào?" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lữ Chí Lương vừa nghe ba chữ "Ông chủ Tưởng", nhất thời cười lạnh một tiếng, nói: "Tưởng Mục Thăng một đôi mắt chó, có thể thế nào?"
Dương Trung Lân nghe khẩu khí Lữ Chí Lương, tựa hồ quan hệ với Tưởng Mục Thăng rất kém, nhất thời an tâm, tiếp tục nói: "Ha hả, thật là Lữ thiếu gia nói đúng, ngài mắt sáng như sao! Ông chủ Tưởng mắt thế nào, nó còn mắng tôi một hồi. Hừ, loại thương nhân như nó, sợ như vậy, chưa làm được gì, giờ đã bắt đầu ghét bỏ tôi rồi?"
Lữ Chí Lương nói: "Tưởng Mục Thăng mặc kệ chuyện này, tôi thì không. Ông chủ Dương, lúc hàng đến ngài truyền thư cho tôi, tôi giúp ngài chuyển vào thành."
Dương Trung Lân thật sự là vui sướng ngây ngất, vội vàng cười nói: "Aiz da, ngài thật sự là cha mẹ tái sinh của tôi!"
Hắn vui vẻ lại sờ soạng Nguyễn Dục, Nguyễn Dục nằm trong ngực hắn cọ, ưm ưm kêu to, làm Dương Trung Lân hết sức hưởng thụ.
Dương Trung Lân lập tức nói: "Nhưng... Hiện tại Miêu đại soái siết chặt, tôi sẽ không gây phiền Lữ thiếu gia chứ?"
Lữ Chí Lương vung bàn tay to lên, chí đắc ý mãn cười nói: "Miêu Khải tính cái rắm!"
Hắn một tiếng này nói ra, rất nhiều người hút thuốc đều nhìn hắn. Tuy rằng người hút thuốc đều không muốn gặp Miêu Khải, bởi vì trong kinh thật sự rất khó mua thuốc, nhưng không có một ai dám mắng Miêu Khải.
Lữ Chí Lương tiếp tục nói: "Giờ anh ta mất cơ mật, lửa cháy mông rồi, nào còn có tâm tình cấm thuốc. Ha hả, hiện tại trong kinh thành, còn không phải cha tôi quản sao? Ngài thoải mái đi, hàng của ngài, chúng ta cũng không cần che giấu, quang minh chính đại có thể chuyển vào!"
"Hả... Chuyển thế nào?"
Dương Trung Lân lấy làm lạ, hắn bán thuốc ngần ấy năm, chưa từng bán quang minh chính đại.
Lữ Chí Lương cười nói: "Tôi bảo cha tôi phê giấy niêm phong, dán lên thuốc, nói đây là niêm phong, vào kinh thành, xé giấy niêm phong, ha hả, xong việc!"
Dương Trung Lân vỗ tay nói: "Hay quá! Vẫn là Lữ thiếu gia túc trí đa mưu! Tiểu nhân tôi nhất định báo đáp đại ân đại đức của Lữ thiếu gia."
Lữ Chí Lương nói: "Tiền tôi cũng không thiếu, gái nhà tôi cũng nhiều, không cần ngài báo đáp cái gì. Ngày nào đó ngài có thể đá Tưởng Mục Thăng suy sụp, lại đến báo đáp tôi đi! A đúng rồi, còn có con quái vật Thành Ôn kia!"
Dương Trung Lân tán thành nói: "Thành Ôn kia cũng vậy, tiểu phú thân ở Tuyền Giang thôi, thật sự làm như mình giàu lắm! Cái gì chứ, một ngón tay của Lữ thiếu gia cũng không bằng!"
Miêu Khải rất nhanh nhận được thư của Tưởng Mục Thăng, Lữ Chí Lương nói không giả, Miêu Khải bởi vì Triệu Tục Bình đi theo địch, trong quân loạn, nhân tâm hoảng sợ.
Lúc này hắn nhận được thư của Tưởng Mục Thăng, nói là Dương Trung Lân gần đây sẽ chuyển một lô thuốc phiện vào kinh thành, hy vọng Miêu đại soái quản lý nghiêm.
Sắc mặt Miêu Khải phi thường không tốt, vứt thư xuống bàn. Lữ lão gia cũng ở thư phòng, còn có những người khác, nhìn Miêu Khải cũng không dám thở mạnh.
Miêu Khải cầm điện thoại trên bàn, sắc mặt không tốt, chờ đối phương nghe mới lên tiếng: "Điều một đội cảnh giới, sắp xếp tra xe vào thành, tịch thu thuốc phiện tư vận, không cho thu thì đánh."
Mọi người nghe mới biết được, hóa ra là có người bán thuốc vào kinh. Chơi với Miêu Khải, còn không phải tội chết hay sao.
Lữ lão gia tuy rằng nghe được, nhưng ông ta không biết chuyện này liên quan đến con mình, chỉ hừ hừ cười lạnh trong lòng, còn chê cười ánh mắt Miêu Khải thiển cận, không biết thuốc phiện có thể phát tài bao nhiêu, có thể cho quân đội tăng thêm nhiều ít lực lượng vũ trang, tiền có, súng có, tiền có, lương thực có, đủ đi cướp quân đội khác.
Lữ lão gia cười nhạo Miêu Khải như vậy, nào biết con mình lại kéo chân sau.
Lữ Chí Lương nghĩ nghĩ, chuyện này tốt nhất vẫn là không cần đi tìm cha mình, không thì cha sẽ chửi mình mặc kệ chính sự, vì thế lại lén Lữ lão gia, tìm cảnh sát, nói là ý của cha mình, muốn giấy niêm phong.
Cảnh sát nhìn là thiếu gia Lữ gia, căn bản không dám nói thêm gì, Dương Trung Lân rất nhanh cầm giấy niêm phong đi, đến kho hàng, dán lên hàng, lòng tràn đầy vui mừng dán giấy niêm phong, ngông nghênh vào kinh thành.
Tưởng Mục Thăng cùng Thành Ôn sửa soạn hai ngày, vừa lúc có xe lửa đi Dương Quan, chẳng qua không ai dám đến núi Áp Đầu, tất nhiên cũng không có xe lửa đến, đến Dương Quan phải đổi xe mới tới nơi.
Tưởng Mục Thăng sợ Thành Ôn mệt, lại nghĩ đoàn người lên thì phải cho Tạ Nhiễm biết, không thì đến lúc đó phỏng chừng không lên núi Áp Đầu được.
Cho nên hắn viết thư cho Tạ Nhiễm.
Niên đại này xe lửa vẫn là hàng xa xỉ, không phải ai cũng có thể ngồi, Kiều gia đặt mua vé xe lửa, tất nhiên là chỗ ngồi cao cấp.
Thành Ôn vẫn là lần đầu tiên ngồi loại xe lửa này, phong cách nhà ga rất cổ xưa, bởi vì Tuyền Giang là chốn nhỏ, cho nên nhà ga nhỏ chút, nhưng cũng rất chỉn chu, dù sao có thể ngồi xe lửa đều là người giàu có, nhà ga tất nhiên cũng chú ý.
Đoàn người lên xe, Kiều Quan Niên cố ý mua khoang hạng nhất, trong xe trống vắng, mà trên sản trải thảm, trên bàn bày hoa, thiết bị cũng hoa lệ, lên xe đi đến cuối khoang, có thể nhìn thấy nhà vệ sinh, ghế dựa cũng bọc lông, tuy rằng không nhất định thoải mái như xe lửa đời trước, nhưng loại trang trí này cũng làm Thành Ôn kinh ngạc.
Xe lửa không có chỗ ngồi bốn người ngồi đối diện, toàn là ghế đôi, Tưởng Mục Thăng cho Thành Ôn ngồi ở trong, mình ngồi ở ngoài, Kiều Quan Niên phụ giúp ngồi cùng một chỗ với Nguyên Bắc.
Nguyên Bắc nói: "Kiều gia ngồi đi, lát nữa tôi phải lấy phiếu cho người kiểm tra."
Kiều Quan Niên cười tủm tỉm kéo Nguyên Bắc ngồi xuống, nói: "Lát nữa có người kiểm phiếu, còn có thể để em làm việc sao?" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Xe lửa chạy ngay, nhân viên kiểm phiếu viên đến kiểm tra, lúc phục vụ giọng nói nhỏ nhẹ, lại chuẩn bị nước trà, lúc này mới lễ phép lui ra ngoài, làm cho Thành Ôn lại một lần nữa cảm thán như là ngồi máy bay.
Tưởng Mục Thăng nghiêng đầu đi, nói với cậu: "Xe lửa chạy rồi, ngủ một lát đi, sáng mai mới tới."
Thành Ôn lắc lắc đầu, nói: "Giờ ngủ, buổi tối không ngủ được nữa."
Mặc dù là khoang hạng nhất, nhưng cũng không có giường nằm, tất cả đều là ghế, cho nên buổi tối đi ngủ cũng chỉ có thể dựa vào ghế ngủ.
Sau khi xe chạy, mọi người nói chuyện phiếm một lát, Tưởng Mục Thăng lại cùng Kiều Quan Niên nói chút chuyện làm ăn, cơm chiều có nhân viên đưa vào, đồ ăn rất tinh xảo, không kém hàng quán chút nào.
Tuy rằng đồ ăn không tồi, nhưng Thành Ôn nhìn đầy mỡ là ăn không trôi, xe lửa chạy cũng không vững, dạ dày không thoải mái, cơm chiều chỉ ăn hai miếng, không ăn nữa.
Tưởng Mục Thăng biết cậu không thoải mái, bảo nhân viên cầm chăn đến, bảo Thành Ôn dựa vào mình đi ngủ, ngủ sẽ đỡ hơn.
Kiều Quan Niên nghiêng đầu nhìn, hắn cũng không biết Thành Ôn có thai, đầu tiên Kiều Quan Niên không nghĩ tới phương diện này, cũng không đi hỏi thăm, thứ hai hắn mấy ngày này bị Tưởng Mục Thăng "phạt" vòng vèo giữa kinh thành và Tuyền Giang, đi vòng về một lòng nhớ Nguyên Bắc, cũng không rảnh đi hỏi thăm.
Kiều Quan Niên còn cười nói: "Xem ra Thành nhị gia lần đầu tiên ngồi xe lửa, không thoải mái hả?"
Nguyên Bắc vô lực, kéo Kiều Quan Niên một cái. Anh thật sự không biết nên nói thế nào với Kiều Quan Niên, cũng không thể nói, chỉ không cho hắn quấy rầy Thành Ôn ngủ.
Thành Ôn ngủ rất nhanh, bả vai Tưởng Mục Thăng để cho cậu dựa vào, không cao cũng không thấp, xe lửa phát ra tiếng vang ầm ầm, khoang xe đung đưa có tiết tấu, làm Thành Ôn có chút cảm khái, cậu thật sự ra Tuyền Giang, chẳng được bao lâu cũng thật sự ngủ.
Sau khi Thành Ôn tỉnh lại xe đã tối đen, cửa khoang xe đóng kín, có thể nhìn thấy ngoài cửa có ánh sáng mờ, chắc là đèn ở phòng vệ sinh.
Thành Ôn không động, tay cậu bị Tưởng Mục Thăng nắm, lòng bàn tay ấm áp, còn toát mồ hôi, còn đắp chăn, Tưởng Mục Thăng cũng đắp chăn, tựa hồ là đang ngủ.
Thành Ôn mở to mắt ngẩn người một lát, mới tỉnh lại vẫn ngơ ngác, bên tai ẩn ẩn nghe thấy một tiếng thở dốc, tiếng này có chút "không bình thường"...
Thành Ôn sửng sốt một lát, còn tưởng rằng là mình nghe lầm, nhưng tiếng thở dốc đột nhiên to lên, rất nhanh lại biến mất. Tiếng từ đằng sau truyền tới, Thành Ôn tỉnh táo hẳn, không phải Kiều Quan Niên cùng Nguyên Bắc ngồi sau cậu sao.
Nguyên Bắc dựa sát vào ghế, cả người rơi vào trong ghế mềm, chân hơi hơi cuộn lại. Trên người anh và Kiều Quan Niên cũng đắp chăn, cho nên không nhìn thấy hai người đang làm gì.
Tay Kiều Quan Niên lúc này lướt qua ghế ngồi của mình, chui vào trong quần Nguyên Bắc, nhẹ nhàng cầm chỗ kia của Nguyên Bắc, không nhanh không chậm xoa nắn.
Nguyên Bắc kinh ngạc giật mình, vẫn đang trên xe lửa, tuy rằng toa xe này chỉ có họ, nhưng Tưởng Mục Thăng cùng Thành Ôn an vị ở trước họ, có động tĩnh gì, người phía trước tất nhiên có thể nghe thấy.
Nguyên Bắc trừng mắt nhìn Kiều Quan Niên, Kiều Quan Niên cười với anh, một đôi mắt hoa đào tỏa sáng, đột nhiên cúi người xuống, ngậm môi Nguyên Bắc, dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn xé môi dưới Nguyên Bắc, dùng đầu lưỡi liếm hôn lưỡi anh.
Người như là bị điện giật, Nguyên Bắc đối với phương diện này nào có lành nghề như Kiều Quan Niên. Kiều Quan Niên có nhiều kiểu hôn môi làm toàn thân Nguyên Bắc cơ hồ thoát lực, nếu không phải ngồi trên ghế, lúc này đã xụi lơ trên mặt đất.
Huống hồ Kiều Quan Niên còn cầm chỗ yếu ớt của Nguyên Bắc, chậm rãi chà xát. Toàn thân Nguyên Bắc run run, trán đã chảy mồ hôi, một tay túm cánh tay Kiều Quan Niên, một tay nắm chặt chăn, chỉ sợ chăn rơi xuống, lộ ra cái gì khó nhìn.
Nguyên Bắc cắn môi dưới, đầu dính chặt vào lưng ghế, giấu âm thanh khó nhịn trong miệng, nhưng vô luận anh nhẫn nại như thế nào, Kiều Quan Niên luôn luôn có thể làm cho anh thất thần.
Kiều Quan Niên thấy trán anh chảy mồ hôi, mặt cũng có đỏ rực không bình thường, trong ánh mắt đầy sương mù. Ngày thường Nguyên Bắc lạnh lùng già giặn, không thích nói chuyện, không thích biểu lộ tình cảm, lúc này cũng là như vậy, sao có thể làm Kiều Quan Niên không hưng phấn cho được.
Hắn nghiêng người, ngậm vành tai Nguyên Bắc, dùng đầu lưỡi đùa bỡn, một tay đỡ lấy đầu gối Nguyên Bắc, ép giọng xuống cực thấp, khàn khàn nói: "Tiểu Bắc, nâng chân lên."
Nguyên Bắc không biết làm sao, chỉ biết là hắn đột nhiên rút tay khỏi quần áo mình. Nguyên Bắc thiếu chút nữa là lên đỉnh, lúc này cả người khó chịu, phản ứng không kịp, toàn thân như nhũn ra, tùy ý một tay Kiều Quan Niên nhấc đầu gối mình lên.
Kiều Quan Niên lại duỗi tay vào, chẳng qua không nắm chặt phía trước Nguyên Bắc nữa mà cọ xát hậu huyệt của Nguyên Bắc, ngón tay đè vào trong, đột nhiên đâm vào.
"A!"
Nguyên Bắc cảm thấy đằng sau ngứa ngáy, ngón tay Kiều Quan Niên cọ đằng sau của mình, hơi có vẻ thô bạo làm anh than thở một tiếng, lập tức bụng dưới căng thẳng, thiếu chút nữa bởi vì ngón tay Kiều Quan Niên phát tiết ra.
Nguyên Bắc theo bản năng co đằng sau, bật người che miệng mình, sợ Thành Ôn và Tưởng Mục Thăng tỉnh lại, chỉ là anh không biết, kỳ thật Thành Ôn đã tỉnh...
Kiều Quan Niên nhìn bộ dáng Nguyên Bắc động tình, cười tủm tỉm liếm hôn tai Nguyên Bắc, nói: "Thoải mái không?"
Ngực Nguyên Bắc theo đâm chọc của hắn mà phập phồng dồn dập, chân không tự chủ được cuộn lên, tựa hồ là muốn tránh né ngón tay Kiều Quan Niên, lại tựa hồ là muốn cho ngón tay Kiều Quan Niên thuận lợi đâm càng sâu.
Nguyên Bắc sao có thể so với Kiều Quan Niên, bên tai nghe hô hấp thô của Kiều Quan Niên, phía dưới cảm thụ ngón tay Kiều Quan Niên, toàn thân mồ hôi đầm đìa, như thể bị thiêu cháy, run rẩy, che miệng mình lại, khi ngón tay Kiều Quan Niên đâm sau hơn thì phát tiết ra.
Nguyên Bắc dựa vào ghế, thở dốc, Kiều Quan Niên lúc này mới rút tay ra, ma xát làm Nguyên Bắc lại thở gấp.
Kiều Quan Niên vẫn cứ cười tủm tỉm, nhưng giọng lại không khàn nữa, nói: "Quần áo bẩn rồi, theo anh lại đây."
Nói xong hắn kéo Nguyên Bắc ra ngoài.
Thành Ôn rất nhanh nghe được tiếng đóng mở cửa, lúc này mới thở ra, chắc là vào buồng vệ sinh rồi. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thành Ôn thở ra, chợt nghe thấy một tiếng cười khẽ, nghiêng đầu, Tưởng Mục Thăng cũng tỉnh, đang nhìn cậu.
Thành Ôn nói: "Sao anh cũng tỉnh?"
Tưởng Mục Thăng nói: "Đằng sau động tĩnh lớn như vậy, anh có thể không tỉnh sao."
Thành Ôn nghiêng mặt đi, cậu vừa rồi nghe hiện trường, bởi vì đã thật lâu không thân thiết với Tưởng Mục Thăng, Thành Ôn lại là thời điểm huyết khí phương cương, tất nhiên cũng khó chịu.
Nương theo ánh sáng mờ, Tưởng Mục Thăng thấy cổ Thành Ôn hơi hơi đỏ lên, không khỏi cười một tiếng, nói: "Không thoải mái à?"
Thành Ôn mới đầu không hé răng, chẳng qua trong lòng khó chịu, vì sao Tưởng Mục Thăng vẫn thoải mái như vậy, giọng điệu này như thể đang đùa giỡn. Thành Ôn tạm dừng vài giây, đột nhiên xoay người qua, một tay đè bả vai Tưởng Mục Thăng lại, cưỡng hôn.
Tưởng Mục Thăng giật mình, nhưng sợ động tác của Thành Ôn quá lớn, nhanh chóng nâng thắt lưng cậu.
Thành Ôn quả nhiên là cưỡng hôn, cực kì bá đạo, đầu lưỡi xông vào miệng Tưởng Mục Thăng, tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Thành Ôn hôn không kết cấu, thoáng hỗn độn. Tưởng Mục Thăng nghe tiếng hít thở của cậu, ánh mắt cũng tối đi, chậm rãi đoạt lại địa vị chủ đạo, lập tức nghe được một tiếng hừ nhẹ rầu rĩ trong lỗ mũi Thành Ôn, đồng thời eo bị mình nâng lên cũng run lên.
Thành Ôn cũng không ham thích chuyện thân thiết, dù sao cậu đời trước chưa thích ai vẫn sống tốt, nhưng bởi vì tin quan hệ huyết thống cho nên mới rơi vào con đường chết.
Nhưng cậu không biết vì sao, Tưởng Mục Thăng lại có thể làm cho mình nháy mắt không khống chế được, không nghĩ được gì.
Hai tay Thành Ôn có chút như nhũn ra, từ cưỡng hôn đến bị hôn, đã không có khí thế vừa rồi. Tay Tưởng Mục Thăng dùng sức, đặt cậu lên chân mình, để cậu tách chân ra ngồi lên người mình.
Thành Ôn ngồi xuống, lập tức cảm nhận được chỗ phía dưới của Tưởng Mục Thăng, tuy rằng cách quần áo, nhưng rõ ràng đã có biến hóa.
Tưởng Mục Thăng hít sâu một hơi, bây giờ là trên xe lửa, hơn nữa thân thể Thành Ôn lại không tiện, mình khẳng định không thể làm gì, chỉ là trong lòng hắn khô nóng, lại kéo cổ Thành Ôn xuống, ngậm bờ môi của cậu, hôn đến lúc Thành Ôn sắp tắt thở mới tha.
Thành Ôn nhìn phía dưới hắn căng lên, trong lòng lúc này mới đắc ý. Tưởng Mục Thăng chuyện gì cũng nắm chắc phần thắng, duy độc hiện tại phải nhẫn nại, thở gấp khàn khàn nhưng không làm được gì. Loại đắc ý không có ý nghĩa này làm tâm tình Thành Ôn tốt...
Thành Ôn cuối cùng vẫn là "thương" ông chủ Tưởng, thay hắn dùng tay tự xử. Tưởng Mục Thăng đắp chăn cho Thành Ôn, nói: "Em mau ngủ đi, lát nữa hừng đông rồi, anh đi thu dọn một chút."
Quần áo Tưởng Mục Thăng bẩn, đương nhiên phải đi đổi áo khác. Hắn ra toa xe, buồng vệ sinh không có ai, phòng trang điểm cách vách lại khóa cửa. Mặc dù là toa xe hạng nhất nhưng cửa vẫn không cách âm, nghe tiếng thở dốc ẩn nhẫn bên trong nhất thanh nhị sở.
Hơn nửa đêm không có nhân viên đến đây, cho nên Kiều Quan Niên và Nguyên Bắc ở bên trong cũng sẽ không bị phát hiện. Nguyên Bắc tuy rằng bắn ra, nhưng Kiều Quan Niên bị hô hấp của anh trêu chọc, tất nhiên sẽ không bỏ qua Nguyên Bắc.
Tưởng Mục Thăng vào buồng vệ sinh thay quần áo, sau khi đi ra bên cạnh vẫn khóa cửa. Tưởng Mục Thăng mấy ngày nay có thể nói là "muốn tìm bất mãn", hơn nữa về sau còn cần thời gian bất mãn thật dài, nghe thấy thanh âm khác thường cách vách, nhướng mày.
Tưởng Mục Thăng không chút do dự vươn tay vỗ vỗ cửa phòng thật mạnh, giọng cứng nhắc nói: "Kiểm vé."1
Bên trong đột nhiên không còn tiếng nào nữa, rất nhanh tiếng Kiều Quan Niên nghiến răng nghiến lợi truyền ra, hung tợn mắng: "Tưởng, Mục, Thăng!"
Tưởng Mục Thăng mặc kệ, lúc này mới thần thanh khí sảng quay về toa xe, ngồi bên cạnh Thành Ôn, để Thành Ôn dựa vào bả vai mình tiếp tục ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...