Đầu Thành Ôn nháy mắt trống rỗng, lập tức bước nhanh ra phòng ở, cũng không kịp bảo người chuẩn bị xe ngựa, thuận tay dắt ngựa, đi đến sơn trang.
Thành Ôn đến cửa sơn trang, vừa lúc có hạ nhân đang quét tước, Thành Ôn nói: "Ông chủ Tưởng đâu?"
Hạ nhân kia nói: "Nhị gia ngài tới không khéo, gia chúng tôi ra cửa bàn chuyện làm ăn rồi."
Thành Ôn vừa nghe, lòng nhất thời chợt lạnh, nghĩ nhanh như vậy cũng đã đi rồi.
Thành Ôn nhìn thoáng qua sơn trang, cuối cùng chỉ có thể quay đầu ngựa, trở về. Trên mặt cậu bất động thanh sắc, vẫn vân đạm phong khinh, nhưng trong đầu thủy chung có chút phức tạp, nói không rõ.
Sáng sớm Tưởng Mục Thăng đã bị ông chủ Tạ gọi vào Hồn Xuân lâu, nói là có chuyện muốn nói, cũng không biết trong hồ lô muốn làm cái gì.
Đến Hồn Xuân lâu, thời gian sớm như vậy nào có khách gì, không gặp được ông chủ Tạ, ngược lại gặp được Kiều Quan Niên. Kiều gia dẫn hắn vào phòng uống rượu ôn chuyện, nói trời nói đất, từ chuyện làm ăn đến chuyện lúc mọi người ở trên núi làm thổ phỉ...
Tưởng Mục Thăng không biết hắn cụ thể muốn làm cái gì, chỉ nhíu mày, nhưng cách kéo dài thời gian này cũng quá rõ ràng.
Tưởng Mục Thăng cười nói: "Kiều gia có phải có chuyện gì hay không?"
"Có việc chứ, không có việc gì có thể kêu anh đến sao. Chúng ta tâm sự chút, chánh chủ còn chưa tới đâu."
Tưởng Mục Thăng vừa lúc hôm nay tương đối nhàn nhã, chuẩn bị chờ, nhìn xem Kiều gia rốt cuộc chơi trò gì.
Thành Ôn từ sơn trang về, phóng ngựa chậm rì rì tiêu sái, đang lúc thất thần, chợt nghe có người gọi mình, giương mắt nhìn, là ông chủ Tạ.
Ông chủ Tạ khó được một thân nam trang, áo dài nguyệt sắc rất tao nhã, làm cả cả người có một loại thanh lãnh, cũng không còn quyến rũ tươi đẹp ngày xưa.
Ông chủ Tạ cười nói: "Hôm nay thật là may mắn, gặp được Thành nhị gia, có rảnh đến uống chén rượu đi?"
Thành Ôn cũng không có việc gì làm, huống hồ thời gian này, nếu không tìm ít chuyện làm, cảm thấy trong đầu trống rỗng.
Thành Ôn cười đáp ứng nói: "Rượu của ông chủ Tạ, có rảnh hay không rảnh đương nhiên đều phải uống."
Thành Ôn xuống ngựa, ông chủ Tạ tiếp đón cậu vào Hồn Xuân lâu.
Hai người lên lầu, vẫn là phòng bao, cũng là phòng bao trong lầu ba. Thành Ôn cảm thấy kỳ quái, nhưng vừa nghĩ tới có thể là bởi vì thời gian quá sớm, lầu hai vẫn chưa mở, cũng không nói gì.
Ông chủ Tạ mời cậu ngồi xuống, có người bưng rượu lên. Ông chủ Tạ rót rượu cho cậu, cười nói: "Tôi thấy Nhị gia sớm như vậy đã ra cửa, đi đâu thế?
Thành Ôn nở nụ cười, nói: "Cũng không đi đâu, chỉ là ở nhà bị kìm nén, đi ra đi bộ mà thôi."
"Là như vậy sao."
Ông chủ Tạ cười tủm tỉm, trong đầu nghĩ Thành Ôn còn là một người mạnh miệng, lập tức cũng không bóc trần cậu, chỉ cười nói: "Chúng ta đều là người rảnh rỗi, vậy đến uống hai chén, không giống thằng nhóc Tưởng Mục Thăng kia."
Ông chủ Tạ nói xong, cố ý dừng một chút, không nói thêm gì nữa. Thành Ôn vừa nghe đến ba chữ "Tưởng Mục Thăng", trái tim không thể kiềm chế run lên, giống như vô ý hỏi: "Ông chủ Tưởng làm sao vậy?"
Ông chủ Tạ chỉ chờ cậu chui vào lưới, cười nói: "Cũng không có gì, chỉ là người bận rộn, mỗi ngày đều có chuyện phải làm, mỗi ngày đều có tiền phải kiếm, một khắc cũng không nhàn được. Không phải sao, sáng sớm hôm nay đã đi, trở lại kinh thành rồi, nghe nói có đại sự gì đó, một khắc cũng không chậm trễ. Cũng không biết có trở lại hay không... Nhị gia cậu nghĩ xem, Tuyền Giang, cũng chỉ là chỗ nhỏ hẹp mà thôi, không chắc đã trở lại, đúng không?"
Mỗi một câu anh nói nhìn như vô ý, kỳ thật đều có thâm ý, vừa lúc mỗi một câu đều nói đến tử huyệt, nhìn thấy sắc mặt Thành Ôn dần dần cứng ngắc, rốt cuộc cười không nổi, trong đầu ông chủ Tạ có chút khoái ý.
Ông chủ Tạ nói xong, cố ý cười nói: "Haiz, thằng nhóc Tưởng Mục Thăng kia cũng không có gì để nói, vẫn là uống rượu đi."
Ông chủ Tạ tuy rằng nói uống rượu, nhưng một ly cũng không uống, chỉ thay Thành Ôn rót rượu, Thành Ôn đang thất thần, không chú ý ông chủ Tạ vì sao không uống rượu.
Ông chủ Tạ thấy cậu không nói lời nào, nghĩ thầm rằng còn phải đâm thêm lần nữa mới được, vì thế cười nói: "Nói đến Tưởng Mục Thăng này, bên ngoài không đồng nhất. Kỳ thật cũng quả thật không phải nhân vật tầm thường, đến chỗ nào đều có người vội vàng nhét khuê nữ cho nó, đều không tiếc cho con gái mình làm lẽ, nhưng nhất định phải gả cho Tưởng Mục Thăng."
Tay cầm chén của Thành Ôn siết chặt một chút, cười mất tự nhiên, nói: "Ông chủ Tưởng có thân phận như vậy, cô nương nhà ai không muốn gả, cũng là thường tình thôi."
Ông chủ Tạ nói: "Quả thật có chuyện như vậy, chẳng qua Tưởng Mục Thăng không để mắt."
Ông chủ Tạ nói xong, đột nhiên thở dài, cười nói: "Tuy rằng Tưởng Mục Thăng người này thoạt nhìn với ai cũng cười, đơn giản nói là dối trá, chẳng qua cũng trượng nghĩa. Nếu như là chuyện nó chắc, chính là cắm rễ, mặc cho ai nói cũng sẽ không quay đầu lại... Cậu có lẽ không biết, nếu không phải Tưởng Mục Thăng giúp tôi, bảy năm trước tôi đã chết, nói cho cùng nó vẫn là ân nhân của tôi."
Thành Ôn vẫn luôn biết ông chủ Tạ tất nhiên có rất nhiều chuyện quá khứ, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe anh nhắc đến.
Thành Ôn chưa nói gì, ông chủ Tạ nói: "Thành Ôn, đôi khi tôi rất hâm mộ cậu, có thể có người như Tưởng Mục Thăng thích cậu, giúp cậu... Tôi thì lại không nhìn rõ người, có lẽ đây là số của tôi."
Thành Ôn không nghĩ tới chuyện của mình và Tưởng Mục Thăng mà ông chủ Tạ biết đến nhất thanh nhị sở như vậy, hơi kinh ngạc, nhưng nói cái gì cũng muộn, ngay cả ông chủ Tạ cũng nói, Tưởng Mục Thăng đi rồi, cũng không biết có thể trở về hay không.
Thành Ôn nở nụ cười, bưng chén lên, uống một hơi cạn sạch.
Ông chủ Tạ nhìn bộ dáng của cậu, cười thầm trong lòng, lại rót rượu cho cậu.
Thành Ôn uống vài chén, cảm giác say mềm, mùa hè nóng cả người, chỉ cảm thấy có cỗ khô nóng vẫn luôn đốt lên từ bụng, làm đầu cậu đập "ong ong".
Ông chủ Tạ nhìn sắc mặt cậu ửng đỏ, tựa hồ là nóng, trên trán chảy một tầng mồ hôi tinh tế, cổ áo cài kín. Thành Ôn nhịn không được vươn tay cởi một cúc áo, chỉ là vẫn cứ cảm thấy không đúng, phía dưới rục rịch cứng lên.
Ông chủ Tạ cảm thấy thời cơ vừa vặn, xốc bầu rượu lên nhìn thoáng qua, làm bộ như kinh ngạc nói: "Nguy rồi, lấy sai rượu, đây là rượu đại bổ."
Thành Ôn nghe, trong lòng chỉ còn lại có hai chữ "Quả nhiên", toàn thân cao thấp thản nhiên ngứa ngáy làm Thành Ôn không tự chủ được nghĩ đến cảm giác ngày ấy được Tưởng Mục Thăng âu yếm, cái loại tình dục khó áp được nồng lên, tuy rằng có thể chịu, lại cực kỳ gian nan.
Ông chủ Tạ cười nói: "Tôi đi đổi bầu rượu khác, Thành nhị gia nếu thấy nóng, tôi lấy thêm viên đá. Rượu này rất bổ, Nhị gia huyết khí phương cương, sợ là chịu không nổi."
Anh vừa nói, vừa đứng lên, cầm bầu rượu đi ra ngoài, Thành Ôn thở ra một hơi. Ông chủ Tạ mà không đi ra ngoài, mình chỉ sợ cũng xấu mặt.
Cũng không biết rượu kia là ngâm dược liệu bổ gì, Thành Ôn đã cảm thấy người khô nóng, kéo kéo cổ áo, cởi hai cúc, nhưng không có một tia chuyển biến tốt đẹp, phía dưới đã hơi ngẩng đầu. Thành Ôn xấu hổ vô cùng, chỉ sợ lúc này ông chủ Tạ quay lại.
Nhưng càng vào lúc này, Thành Ôn cảm thấy mình lại càng không tự chủ được nghĩ tới Tưởng Mục Thăng, ngón tay bám bàn hơi dùng sức, hít sâu hai cái muốn áp chế xao động quay cuồng trong lòng.
Thành Ôn có thể kìm nén được tình dục, chỉ sợ ông chủ Tạ quay về thì xấu mặt, chẳng qua không thành công, vừa lúc đó ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, cửa phòng "cạch" một tiếng bị đẩy ra.
Tưởng Mục Thăng mở cửa vào, nhìn thấy Thành Ôn ở trong này, hơi kinh ngạc, mà Thành Ôn nhìn thấy Tưởng Mục Thăng xuất hiện, càng kinh ngạc sững sờ, lập tức đứng dậy theo bản năng, lại bởi vì khô nóng, hai chân như nhũn ra, người run lên, suýt nữa quỳ trên mặt đất.
Tưởng Mục Thăng mau tay nhanh mắt, nhanh chóng tiến lên một bước, vươn tay đỡ lấy cậu.
Thành Ôn mở to hai mắt, có lẽ là bởi vì mùi rượu, phản ứng chậm hơn so với ngày thường, giọng mềm mềm, âm cuối run lên, nói: "Không phải anh đi làm ăn à?"
Tưởng Mục Thăng nói: "Bàn chuyện làm ăn? Sáng nay ông chủ Tạ gọi tôi đến Hồn Xuân lâu, nói có việc muốn nói, vẫn ở đây."
Tưởng Mục Thăng hiển nhiên không nghĩ nói chuyện này, nhìn sắc mặt Thành Ôn ửng đỏ, cổ áo không chỉnh, nói: "Em uống rượu?"
Thành Ôn nghe Tưởng Mục Thăng nói như thế, lập tức hiểu ra, hóa ra mình ngốc quá, hiển nhiên là đám ông chủ Tạ liên hợp diễn.
Tưởng Mục Thăng nói xong, lại cảm thấy người Thành Ôn dựa vào mình rất nóng, hai người đứng rất gần, chỗ phía dưới của Thành Ôn còn có chút khẽ ngẩng đầu.
Thành Ôn xấu hổ bị Tưởng Mục Thăng phát hiện, muốn đứng thẳng người. Tưởng Mục Thăng lại không buông tay ra, hắn cảm thụ nhiệt độ cơ thể cao vì hơi say của Thành Ôn, nhìn đuôi mắt hơi hơi đỏ lên của Thành Ôn, hô hấp của mình cũng có chút không xong.
Tay nắm cánh tay cậu của Tưởng Mục Thăng không tự giác dùng sức, Thành Ôn cũng không có cảm giác đau đớn, chỉ cảm thấy cánh tay bị đối phương kéo chặt, một cỗ tê dại bủn rủn, mang theo nhè nhẹ nói không rõ ập lên.
Thành Ôn vô ý thức khẽ hừ một tiếng trong lỗ mũi, Tưởng Mục Thăng nghe tiếng ngâm khẽ như có như không này, tim đập tựa hồ cũng nặng.
Tưởng Mục Thăng nắm cánh tay của cậu, cười một tiếng, nói: "Vừa lúc, ngày đẹp không bằng đẹp trời, nếu hôm nay gặp Nhị gia, vậy hôm nay đi, Nhị gia đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Thành Ôn nhìn hắn một bộ vui vẻ, trong lòng cũng giận, dù sao mình cả đêm ngủ không ngon, mà Tưởng Mục Thăng lúc nào cũng nắm chắc phần thắng, vô luận là chuyện làm ăn hay là chuyện tình cảm.
Thành Ôn hít sâu một hơi, ngăn chặn giọng run rẩy vì say của mình, tuy rằng trên mặt còn đỏ sẫm không bình thường, lại khôi phục ý cười nhạt, cười nói: "Ông chủ Tưởng hy vọng đáp án của tôi là gì?"
Tưởng Mục Thăng nhìn đuôi mắt hơi hơi nhếch lên, trong ánh mắt đầy sương mù, con ngươi đen trắng rõ ràng như là lưu hoa sáng rọi, trong lòng hung hăng nhảy một chút, cổ họng rất nhanh nuốt nước miếng.
Lúc này vẫn là lần đầu đến phiên Tưởng Mục Thăng không nói lời nào. Đừng nhìn Tưởng Mục Thăng thành thạo, kỳ thật đây chẳng qua là xác ngoài. Tưởng Mục Thăng vẫn là lần đầu tiên nhớ thương người, hắn sống ngần ấy năm, cho tới bây giờ chưa từng để bụng ai, lần duy nhất vừa ý người, còn là một người đàn ông.
Thành Ôn thấy hắn không nói lời nào, trong lòng nhất thời vui vẻ, thì ra Tưởng Mục Thăng cũng có lúc thế này.
Thành Ôn tuy rằng nghĩ như vậy trong lòng, nhưng trên mặt lại không có đắc ý gì, chỉ là vẫn duy trì lạnh nhạt, rút tay của mình khỏi tay Tưởng Mục Thăng. Tưởng Mục Thăng nhìn phản ứng của cậu, nhất thời cười khổ. Chung quy Thành Ôn cũng là một người đàn ông, dù lần trước hoan hảo với mình, đó cũng là thời điểm thần chí không rõ, đáp án khả năng không cần phải nói cũng biết.
Nhưng Tưởng Mục Thăng mới vừa buông tay, Thành Ôn lại dán lên, một bàn tay lướt xuống, nhẹ nhàng chạm vào phía dưới Tưởng Mục Thăng, cười nói: "Ủa, kỳ thật, ông chủ Tưởng cũng uống nhiều rượu bổ của ông chủ Tạ à?"
Tưởng Mục Thăng vừa mới uống rượu với Kiều gia, tuy rằng chỉ là rượu phổ thông, nhưng nhìn Thành Ôn động tình, trong lòng đã bắt đầu nóng lên, người khô nóng cực kì, lúc này lại bị Thành Ôn chạm, cảm thấy một cỗ xao động ập lên, làm hô hấp của Tưởng Mục Thăng lập tức ồ ồ.
Tưởng Mục Thăng híp mắt, hung hăng đè thắt lưng Thành Ôn lại, một tay khác nâng gáy Thành Ôn. Thành Ôn nhìn ánh mắt hắn sắc bén, nhịn không được toàn thân run lên, lại nhớ lại cái loại khoái cảm bị xỏ xuyên qua.
Mắt tiệp Thành Ôn rất nhanh chớp hai cái, nhưng Tưởng Mục Thăng cũng không hôn, hai người kề trán, lại nghe Tưởng Mục Thăng nhẹ nhàng trầm thấp nở nụ cười một tiếng, hơi thở phun lên hai má Thành Ôn, cười nói: "Được không?"
Thành Ôn trừng mắt nhìn hắn một cái, trong lòng quay cuồng, cảm giác hô hấp của Tưởng Mục Thăng, cái loại cảm giác khô nóng này càng ngày càng đậm. Thành Ôn duỗi tay ra, rõ ràng cũng nâng sau cổ Tưởng Mục Thăng, hung hăng gặm môi dưới Tưởng Mục Thăng một hơi.
Tưởng Mục Thăng "A ——" một tiếng, Thành Ôn cắn người cũng không phải là vờn mèo, chảy máu ngay, Tưởng Mục Thăng có thể cảm giác được mùi tanh nồng trong cổ họng.
Thành Ôn cắn một cái, lại không buông Tưởng Mục Thăng ra, như cũ đè sau cổ Tưởng Mục Thăng, vươn đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm hôn miệng vết thương trên môi đối phương.
Đầu lưỡi Thành Ôn mang theo mùi rượu thản nhiên, độ ấm cực nóng, lại giống như gãi ngứa, nhẹ nhàng liếm liếm, làm môi Tưởng Mục Thăng ngứa ngáy, cái loại cảm giác này vẫn luôn lẻn đến trong lòng.
Tưởng Mục Thăng đè tay cậu lại, lập tức ngậm môi Thành Ôn vào, vươn lưỡi ra dây dưa đầu lưỡi Thành Ôn. Thành Ôn đã khô nóng khó nhịn, bị ma xát như vậy biến thành càng là khó nhịn, giống như có điện lưu từ xương sống chạy dọc lên.
Tưởng Mục Thăng hôn môi phi thường bá đạo, mang theo thở dốc ồ ồ, đẩy khớp hàm Thành Ôn ra, tinh tế nghiền nát môi Thành Ôn.
Thành Ôn cảm thấy môi của mình bị hôn sưng lên, nhưng không thể không nói, phi thường thoải mái, hơn nữa nghĩ người hôn là Tưởng Mục Thăng, thậm chí có chút ức chế không được xúc động.
Một bàn tay Thành Ôn nâng cổ Tưởng Mục Thăng, tuy rằng động tác ngây ngô, lại cực lực hôn trả, một tay kia chủ động vòng qua vai Tưởng Mục Thăng, tư thế này làm Tưởng Mục Thăng càng thêm xao động.
Tưởng Mục Thăng dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve môi Thành Ôn, thanh âm bởi vì khẽ hôn mà khàn khàn, cười nói: "Đây xem như đáp án của Nhị gia à?"
Thành Ôn nở nụ cười, nói: "Em hỏi anh một câu, nếu em không đồng ý, ông chủ Tưởng cũng không bỏ đúng không?"
Tưởng Mục Thăng sửng sốt, ho khan một tiếng, nói: "Nhị gia thật đúng là hiểu anh... Làm sao có thể bỏ qua như vậy được."
Thành Ôn kìm nén hô hấp bất ổn của mình, nói: "Vậy thì được. Nhưng mà em nói trước một câu... Tưởng Mục Thăng, anh từ nay về sau, cũng đừng hòng liếc người khác một cái."
Tưởng Mục Thăng lúc này phì cười, nắm tay cậu đi xuống, đặt ở chỗ đã ngẩng đầu lên của mình, kề sát tai Thành Ôn, hôn nhẹ tai Thành Ôn, nói: "Bản lĩnh của Nhị gia lớn như vậy, anh còn có thể nhìn ai?"
Nói xong hắn đè vai Thành Ôn, cũng không vào phòng trong, trực tiếp đè người lên bàn, chén rượu "choang" một tiếng rơi trên mặt đất, bể một mảnh.
Ông chủ Tạ và Kiều Quan Niên cũng không đi xa, chỉ làm bộ làm dáng đi trong chốc lát, sau đó không thể chờ đợi được quay về "cứ điểm". Nguyên Bắc nhìn bọn họ tựa vào cửa nghe động tĩnh bên trong, đè thấp giọng nói: "Chúng ta vẫn là đi thôi, nếu gia và Thành Nhị gia biết tôi lừa họ, tôi nhất định không sống được."
Ông chủ Tạ cười nói: "Sợ cái gì, họ còn phải cảm ơn cậu kéo tơ hồng kia kìa... Nói Thành Nhị gia đủ cứng, hừ, sau này thằng nhóc Tưởng Mục Thăng sợ là bị quản chặt."
Kiều gia cười nói: "Tưởng Mục Thăng cũng không phải là kẻ bớt lo."
Thành Ôn cảm thấy trời đất quay cuồng, động tác Tưởng Mục Thăng rất nhanh, kéo y phục của cậu ra, tách hai chân cậu ra, cách quần áo hạ thân, vươn tay nắm lấy hạ thể Thành Ôn.
"Ưm..."
Bị bàn tay Tưởng Mục Thăng bao bọc, cái loại khoái cảm giống như đã từng quen này Thành Ôn không khỏi kêu lên, trên lưng Thành Ôn không tự giác dùng lực, cong người, ngửa cổ, ồ ồ thở hổn hển.
Tưởng Mục Thăng đột nhiên dừng tay lại, tựa hồ là nghe ra được động tĩnh bên ngoài, vươn tay ôm mông Thành Ôn đứng lên. Thành Ôn hoảng sợ, Tưởng Mục Thăng cười nói: "Bàn cứng quá, chúng ta lên giường."
Ba người bên ngoài nghe Tưởng Mục Thăng nói, tiếng bước chân càng không rõ. Ông chủ Tạ và Kiều gia nhìn thoáng qua, đều mất hứng, chỉ có Nguyên Bắc nghe tiếng rên rỉ của Thành Ôn có chút ngại ngùng, nghĩ thầm rằng may mắn đi vào rồi, không thì chẳng phải là cho ông chủ Tạ và Kiều gia nghe nguyên bộ sao.
Tưởng Mục Thăng thả người lên giường, động tác không phải ôn nhu, một tay cởi quần áo dư lại của Thành Ôn ra. Bởi vì là mùa hè, Thành Ôn cũng không cảm thấy lạnh, nhưng mình toàn thân trần trụi, mà người Tưởng Mục Thăng áo mũ chỉnh tề, không khỏi làm người cảm thấy phi thường không thích hợp.
Thành Ôn đứng dậy, đè Tưởng Mục Thăng ở dưới thân, cười tủm tỉm, vừa hôn khóe môi Tưởng Mục Thăng, vừa vươn tay cởi y phục của hắn, cười nói: "Ông chủ Tưởng an tâm hưởng thụ mới đúng, hôm nay nên là em trả anh lần trước."
Tưởng Mục Thăng nghe nói cậu muốn ở trên, cũng không có thái độ gì, hào phóng mở tay ra ý bảo Thành Ôn tùy ý.
Thành Ôn cởi áo của Tưởng Mục Thăng ra, vươn ngón tay vuốt ve dọc theo ngực Tưởng Mục Thăng, nghe Tưởng Mục Thăng đột nhiên thở sâu, trong lòng không khỏi có chút đắc ý.
Tưởng Mục Thăng nhìn ý cười của cậu, nhịn không được khoác tay lên trên vai Thành Ôn, rõ ràng cảm giác Thành Ôn run lên một cái, nhưng Thành Ôn kiên cường, vẫn cứ tự trấn định, làm bộ như không có gì.
Tay Tưởng Mục Thăng theo phía sau lưng Thành Ôn chậm rãi đi xuống đi, tinh tế vuốt ve sống lưng nhẵn nhụi của Thành Ôn, độ cong lưu loát làm huyết mạch người sôi sục, lực tay Tưởng Mục Thăng không khỏi tăng lớn.
Thành Ôn phi thường hưởng thụ loại cảm giác vuốt ve này, lòng bàn tay Tưởng Mục Thăng rất nóng, tuy rằng không nhanh không chậm, lại có thể rõ ràng cảm nhận được hưng phấn cùng xúc động của Tưởng Mục Thăng.
Thành Ôn nuốt nước bọt, trên tay cũng vô lực, không biết là vuốt ve của Tưởng Mục Thăng, hay là bởi vì cảm giác say, cậu vươn tay sờ bụng Tưởng Mục Thăng, kéo quần Tưởng Mục Thăng, ngay tại khi muốn cởi ra, tay vuốt ve sống lưng mình bỗng nhiên đi xuống, theo rãnh mông chuyển vào hậu huyệt, chạm vào chỗ không muốn ai phát hiện.
"A!"
Hai tay Thành Ôn chống lên người Tưởng Mục Thăng, phía dưới nhất thời theo bản năng co rút lại, ngón tay Tưởng Mục Thăng trong nháy mắt bị kẹp chặt.
Tưởng Mục Thăng cười khẽ một tiếng, ngón tay thong thả đâm vào trong, Thành Ôn lập tức dồn dập thở ra hai cái, trên tay run rẩy lợi hại, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tưởng Mục Thăng, cổ họng lăn lộn.
Cái loại cảm giác tê dại bủn rủn thình lình này, so bất luận âu yếm gì cũng mãnh liệt hơn, Trong đầu cậu nổ tung. Tính cách Thành Ôn cứng nhắc, dù trên thân thể có chỗ thiếu hụt, cũng vẫn cảm thấy mình là đàn ông, nhưng càng như vậy, Thành Ôn càng cảm thấy, loại khoái cảm Tưởng Mục Thăng cho cậu này, khó hiểu không thể kìm nén, cơ hồ phá hủy lý trí của cậu.
Tay Thành Ôn chống đỡ không nổi, cả người nằm trên người Tưởng Mục Thăng. Tưởng Mục Thăng vươn tay ôm lưng cậu, một tay khác như cũ nhợt nhạt xoay tròn ở huyệt trước của Thành Ôn, xoa nắn, lại không đâm sâu, tựa hồ rất cẩn thận.
Hơi thở nóng của Thành Ôn phun vào cổ Tưởng Mục Thăng, phía dưới không kìm nén được nóng lên, cơ hồ đã một mảnh ẩm ướt, làm ướt ngón tay Tưởng Mục Thăng, ngón tay trơn, đâm vào càng thêm tự nhiên.
Cảm giác tê dại khó nhịn, cộng thêm dị vật tiến vào hơi trướng làm Thành Ôn cơ hồ đỏ mắt, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ không rõ nghĩa.
Hai tay Thành Ôn đè lại đầu vai Tưởng Mục Thăng, giọng run rẩy, "Anh... Tay anh..."
Tưởng Mục Thăng nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng Thành Ôn, như là trấn an, ngón tay lại như cũ chậm rãi vân vê xoay tròn, tuy rằng không đâm sâu, lại bắt chước động tác đêm đó, nhợt nhạt đâm vào, trêu chọc lực nhẫn nại của Thành Ôn, hôn tai Thành Ôn, thấp giọng nói: "Thành Ôn, chỗ này được không?"
Thành Ôn bị Tưởng Mục Thăng xoa nắn trên người run run, hạ thể càng ngẩng đầu, trướng lợi hại, muốn tìm kiếm chỗ phát tiết ra, không khỏi nhẹ lắc mông trên người Tưởng Mục Thăng an ủi mình.
Đêm đó Tưởng Mục Thăng bởi vì thần chí Thành Ôn không rõ, nhẫn nại không xâm nhập chỗ này. Thành Ôn lung tung lắc đầu, cậu chưa bao giờ bị người sờ chỗ này như vậy, khoái cảm không thốt thành lời làm đầu cậu trống rỗng. Cũng bởi vì khoái cảm, hạ thể cậu co rút, hai chân cố gắng khép lại, kẹp chặt ngón tay Tưởng Mục Thăng, cậu há mồm cắn bả vai Tưởng Mục Thăng, trong cổ họng có một tiếng nức nở, theo xoa nắn của Tưởng Mục Thăng mà phát ra tiếng nước dính nhớp. Thành Ôn run lên, lập tức xụi lơ trên người Tưởng Mục Thăng, cứ như vậy phát tiết ra.
Tưởng Mục Thăng chậm rãi rút ngón tay ra, trên ngón tay đã ẩm ướt, cũng không đâm qua tầng màng kia, trên lưng dùng lực, đẩy Thành Ôn ngã xuống giường, cúi đầu đến hôn môi Thành Ôn.
Người dưới thân cũng bởi vì khoái cảm phát tiết mà thoát lực, cả người xụi lơ trên giường, vô lực thở hổn hển, ánh mắt cơ hồ không có tiêu cự, hai mắt khóe mắt cơ hồ ẩm ướt, trong mắt là tình dục không tan, ngơ ngác nhìn chằm chằm Tưởng Mục Thăng.
Tưởng Mục Thăng vươn tay vuốt ve hạ thể ướt át của Thành Ôn, một tay khác vuốt ve khóe mắt Thành Ôn, theo khóe mắt ướt át đi xuống, dùng ngón tay nghiền môi Thành Ôn. Thành Ôn bản năng hé miệng ra hô hấp, vươn đầu lưỡi ra liếm môi một chút, không cẩn thận đụng phải đầu ngón tay Tưởng Mục Thăng.
Tưởng Mục Thăng híp mắt, rất nhanh đẩy khớp hàm Thành Ôn ra, đưa ngón tay đâm vào, dây dưa đầu lưỡi Thành Ôn, cảm thụ độ ấm cực nóng trong khoang miệng Thành Ôn.
"Ưm... Ưm!"
Huyệt khẩu phía dưới của Thành Ôn bị Tưởng Mục Thăng khi nhẹ khi nặng xoa, hai chân mở ra không có sức, lại bởi vì Tưởng Mục Thăng âu yếm không tự chủ được co rút.
Thành Ôn theo bản năng lùi đầu lưỡi về, dùng đầu lưỡi đẩy tay ra, muốn tránh né Tưởng Mục Thăng dây dưa, mà Tưởng Mục Thăng lại không buông tha cậu. Thành Ôn kêu rên hai tiếng, cuối cùng chỉ có thể trầm tĩnh lại, dùng đầu lưỡi đáp lại trêu chọc của Tưởng Mục Thăng, tựa như hôn môi, mút vào ngón tay Tưởng Mục Thăng.
Tưởng Mục Thăng đè thấp người, ngón tay cảm giác được khoang miệng Thành Ôn ẩm ướt cùng cực nóng, trong lòng xao động hết sức lợi hại, muốn hung hăng dùng lực đâm qua chỗ ngăn cách, hung hăng tiến vào Thành Ôn.
Tưởng Mục Thăng khắc chế thô lỗ, thở ra một hơi nhiệt khí, hôn thái dương Thành Ôn, nắm chặt tay Thành Ôn, đặt ở chỗ cực nóng kia. Thành Ôn nắm một chút, lại rất nhanh buông ra, trợn tròn mắt, nhìn thẳng Tưởng Mục Thăng.
Tưởng Mục Thăng dùng giọng khàn khàn nói: "Thành Ôn, anh muốn em, tất cả của em..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...