Mọi người ở Hồn Xuân lâu ăn cơm, Tạ Nhị nương tuy rằng miệng lưỡi bén nhọn, thoạt nhìn cay nghiệt, nhưng kỳ thật làm người rất hào sảng.
Mọi người ngồi nói chuyện trong chốc lát, Tưởng Mục Thăng vẫn luôn khách khách khí khí. Tạ Nhị nương bảo hỏa kế lấy chút rượu đến, Tưởng Mục Thăng ngăn đón: "Trong ngày thường buôn bán cũng uống rượu, hiện giờ mọi người cùng nói chuyện, lát nữa Nhị gia còn muốn về nhà, thôi không uống rượu."
"Ha." Tạ Nhị nương cười nói: "Sao thay đổi thế, ngày thường cũng có chối từ đâu."
Tạ Nhị nương đương nhiên không biết, ngày ấy Tưởng Mục Thăng uống quá nhiều rượu, mơ một giấc mộng, trong mộng hắn hung hăng đặt Thành Ôn ở dưới thân, không ngừng ra vào. Đây là chuyện Tưởng Mục Thăng không muốn nhớ lại lắm, hơn nữa ngày hôm nay Thành Ôn còn ở ngay đây nhắc tới uống rượu, Tưởng Mục Thăng thấy hơi đau đầu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Một lát sau, cơm cũng ăn xong, Tưởng Mục Thăng nói: "Hôm nay đến đây thôi, Nhị gia cũng về sớm, dược thiện phường đã xây xong, đồ bên trong Nguyên Bắc vẫn đang xử lý, ngày mai có thể đi xem. Không biết Nhị gia có thời gian đi xem không?"
Thành Ôn cười nói: "Ông chủ Tưởng mở miệng, tất nhiên phải có thời gian. Sáng mai tôi đi qua xem một cái."
Tưởng Mục Thăng nói: "Ngày mai tôi bảo Nguyên Bắc đi đón Nhị gia."
"Không cần, tôi cũng không phải không biết đường, tự mình đi qua là được."
Thành Ôn cùng Tưởng Mục Thăng một người một câu. Khi nói chuyện, Tạ Nhị nương nở nụ cười, nâng quai hàm, cười nước mắt cũng chảy ra, vừa cười vừa lau nước mắt, nói: "Hai cậu làm tôi chua hết cả răng."
Thành Ôn cũng không để ý, đứng dậy chuẩn bị cáo từ. Tưởng Mục Thăng cũng muốn cùng ra cửa, Tạ Nhị nương cũng đứng dậy, nói: "Ngày mai lại đến đi, tôi còn có đồ ăn mới."
Tưởng Mục Thăng cười nói: "Chỉ sợ những thứ mới đó, trong mắt Nhị gia đã không mới nữa."
Tạ Nhị nương hừ một tiếng. Thành Ôn đã đi ra cửa, đột nhiên lại lộn trở lại, tay vịn khung cửa, trên mặt cười đến một bộ ôn nhu vô hại, nhìn Tạ Nhị nương nói: "Bà chủ Tạ... Có một việc, tôi không biết có nên nói hay không."
Tạ Nhị nương nhìn Thành Ôn cười ôn nhu vô hại, lập tức mí mắt nảy một chút, chẳng biết tại sao cảm thấy kì lạ.
Thành Ôn tiếp tục nói: "Bà chủ Tạ ngàn vạn đừng tới quá gần người khác, hơn nữa đừng ngồi vào lòng người khác, dù sao chỗ kia của chị là giả..."
Tạ Nhị nương nghe, đầu tiên là sửng sốt, nhìn Thành Ôn hơi hơi cong khóe miệng, thậm chí còn kèm theo ý cười bướng bỉnh, thái dương càng thình thịch. Thành Ôn nói, đương nhiên là ngực của Tạ Nhị nương... Là giả. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thành Ôn nói xong, lại dùng ngón tay chỉ chỉ hầu kết của mình, nhìn chằm chằm Tạ Nhị nương, nói: "Còn có, cổ áo của bà chủ Tạ bị mở."
Tạ Nhị nương cả kinh, vươn tay kéo cổ áo, chẳng qua cổ áo cài kín, căn bản không lộ ra tí nào, chắc chắn là Thành Ôn lừa anh.
Tạ Nhị nương hiểu được ngay, thì ra Thành Ôn này cũng không phải là bánh bao mềm, một bộ không nóng không lạnh, trong bụng đều là đen tối, nhớ rõ rành mạch, lúc mình bắt đầu đã trêu đùa cậu.
Thành Ôn cười tủm tỉm. Tạ Nhị nương mở to hai mắt nhìn, cầm chén trà trên bàn ném qua, "choang" một tiếng nện ở ván cửa. Thành Ôn đã đi mất, Tạ Nhị nương vươn tay vỗ cái bàn, quát: "Thằng nhóc kia, lần sau đến thì hầm cậu làm thịt kho tàu!"
Thành Ôn lắc mình ra phòng. Tưởng Mục Thăng mỉm cười đứng ở bên ngoài chờ cậu, hai người cùng đi xuống lầu. Tưởng Mục Thăng nhìn ý cười của Thành Ôn vẫn luôn lan tới đáy mắt, tâm tình tựa hồ phi thường tốt, cười nói: "Nhị gia làm sao biết bà chủ Tạ..."
Hai người ra cửa, không lập tức lên xe ngựa trở về, trời đã tối rồi, hai người sóng vai chậm rãi đi. Thành Ôn cười nói: "Tôi biết cái gì? Bà chủ Tạ không phải phụ nữ mà là một người đàn ông?"
Tưởng Mục Thăng nở nụ cười, nói: "Nhị gia thật sự là tuệ nhãn như đuốc."
Thành Ôn nói: "Hoặc là nói bà chủ Tạ không nên dễ dàng ngồi trên đùi người khác. Cổ áo tuy cài chặt, nhưng đến gần vẫn có thể nhìn thấy hầu kết, hơn nữa lực tay kéo người kia, cũng không giống phụ nữ... Còn có..."
Thành Ôn run rẩy đầu vai, nghẹn cười, tiếp tục nói: "Còn có ngực của bà chủ Tạ..."
Tưởng Mục Thăng cũng bị Thành Ôn đùa nở nụ cười, "Chúng ta cười thì cười, nhưng có một việc tôi muốn nhắc nhở Nhị gia. Chuyện của bà chủ Tạ không phải chuyện chúng ta có thể xen vào, tôi cũng tin tưởng Nhị gia kín miệng, chuyện này dừng ở đây đi."
Thành Ôn suy nghĩ một chút, Tưởng Mục Thăng mời bà chủ Tạ hỗ trợ, đã nói đến giá trị con người của đối phương cũng không thấp, cũng có đầy đủ thế lực. Nếu không thì một người có lai lịch không tầm thường làm sao có thể cam nguyện nam giả nữ, vĩnh viễn trốn trong tửu lâu, hơn nữa bà chủ Tạ lại còn có bản tính hào sảng như thế.
Thành Ôn thu ý cười, quay đầu nhìn Tưởng Mục Thăng, nói: "Ông chủ Tưởng yên tâm đi, miệng tôi rất kín."
Tưởng Mục Thăng hơi nghiêng đầu liếc cậu một cái, không nghĩ tới ánh mắt hai người chạm vào nhau. Thành Ôn bởi vì mới vừa rồi vẫn cười, hai má ngày thường tái nhợt thêm phần đỏ ửng, chóp mũi có chút thoáng đổ mồ hôi, bị ngọn đèn dầu bên đường chiếu lóe lên, một đôi con ngươi như nước, đón ánh sáng chớp động, tựa hồ giống màu vẽ.
Tưởng Mục Thăng nhất thời sững sờ, trong lòng mãnh liệt dâng lên một cỗ khô nóng. Hắn tựa hồ nhớ lại mộng đêm đó, môi đối phương mang theo ý lạnh nhè nhẹ, mềm mại lại mang theo sức mạnh, còn có cơ thể đối phương...
Tưởng Mục Thăng lăn cổ họng một cái, ho khan một tiếng, trên mặt lại tự nhiên không hề khác thường thu hồi ánh mắt, lại treo lên nụ cười thương nhân cự người ở ngoài ngàn dặm, cười nói: "Cũng không còn sớm, Nhị gia về đi, ngày mai còn phải đến tửu lâu."
Thành Ôn không phát hiện Tưởng Mục Thăng khác thường, dù sao Tưởng Mục Thăng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trà trộn đến địa vị cao như hôm nay, hắn nếu không muốn để cho người khác biết suy nghĩ của mình và tình cảm, người bên ngoài làm sao có thể nhìn ra được tí xíu manh mối. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thành Ôn nói: "Ông chủ Tưởng cũng nhanh về đi."
Thành Ôn nói xong, hạ nhân đánh xe ngựa đến, Tưởng Mục Thăng nhìn Thành Ôn lên xe ngựa, tiếng bánh xe lộc cộc càng ngày càng xa, Tưởng Mục Thăng vẫn sừng sững tại chỗ, nương ngọn đèn dầu bên đường nhìn xe ngựa đi xa, thẳng đến nhìn không thấy nữa, đáy mắt là phức tạp không tán đi, làm Tưởng Mục Thăng cũng kinh hãi, sự bất đồng lần này là lần đầu tiên.
Nguyên Bắc thấy xe ngựa Thành nhị gia đi xa, từ phía sau đi tới, nói: "Gia, chúng ta trở về không?"
Tưởng Mục Thăng vẫn cứ nhìn phía trước, chỉ híp mắt, gật đầu nói: "Không ở thêm nữa, về đi."
Thành Ôn vào cửa, Thành Hạo vừa lúc nghênh diện lại đây, nhìn thấy Thành Ôn âm dương quái khí nói: "Thiếu gia đương gia trở lại rồi? Thật sự là càng ngày càng bận."
Thành Hạo nói xong, cũng không ngừng chân, lướt qua người cậu. Thành Ôn nhíu mi, nói vậy đối phương không biết mình thấy hắn vào Hồn Xuân lâu. Thành Hạo mấy ngày trước đây còn quy củ giả ngoan, hôm nay đột nhiên khiêu khích mình, làm Thành Ôn càng cảm thấy không thích hợp.
Thành Ôn quay đầu nhìn thoáng qua Thành Hạo, Thành Hạo nâng đầu, đi lại cũng nhanh, tựa hồ một bộ lập tức là phát đạt.
Thành lão gia nghe nói dược thiện phường xây xong, vui vẻ vô cùng, bảo Thành Ôn phải đi mấy lần, biểu đạt thành ý của Thành gia.
Thành Ôn sáng sớm hôm sau đi qua, tửu lâu đã xây xong, hết thảy đều thu thập thỏa đáng, cực kì khí phái, lộ ra phong cách cổ xưa, trong niên đại đồi bại náo động này, trong trấn nhỏ hẻo lánh này, có thể nói là thần kỳ đồ sộ chói mắt.
Nhưng dược thiện phường vẫn chưa có bảng hiệu, chưa được đặt tên.
Thành Ôn đi vào, Tưởng Mục Thăng cùng Nguyên Bắc đã đến trước. Tưởng Mục Thăng cũng không đi lên lầu mà ngồi ở đại đường uống trà, dù sao dược thiện phường còn chưa khai trương, trong đại đường cũng chỉ có một bàn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nguyên Bắc thấy Thành Ôn, vui vẻ nói: "Gia, Thành Nhị gia đến rồi."
Tưởng Mục Thăng quay đầu lại nhìn Nguyên Bắc một cái, Nguyên Bắc lúc này mới ho khan một tiếng, cảm thấy phản ứng của mình cũng lúng ta lúng túng.
Tưởng Mục Thăng đứng lên, nghênh đón, nói: "Nhị gia cảm thấy thế nào?"
Thành Ôn nhìn quanh một vòng, nói: "Kỳ thật tôi càng muốn biết bếp thế nào."
Tưởng Mục Thăng cười rộ lên, nhường một bước, mời Thành Ôn đi trước, dẫn cậu vào bếp.
Bếp lớn, bởi vì chưa khởi công có vẻ vẫn trống trải, nhưng bên trong cũng đầy đủ mọi thứ, đừng nói trấn Tuyền Giang, dù kinh thành cũng không thấy đến có một căn bếp tửu lâu nào đầy đủ như dược thiện phường.
Dù sao Tưởng Mục Thăng tốn công sức ở bếp nhất, Thành Ôn không chỉ muốn làm dược thiện, còn muốn bán ít đồ mới mẻ, đồ Tây cũng sẽ làm, Tưởng Mục Thăng tất nhiên muốn sai người đi nơi nơi vơ vét nguyên liệu nấu ăn cùng gia vị hiếm hoi.
Tưởng Mục Thăng cười nói: "Lọt vào mắt của Nhị gia không?"
Thành Ôn mở to mắt, trong con ngươi có vui sướng từ nội tâm, không còn là mặt ngoài ôn hòa lạnh nhạt nữa.
Tưởng Mục Thăng nhìn tim đập tự dưng chệch một nhịp, nói sang chuyện khác: "Sáng sớm nay, bà chủ Tạ sai người đưa tới chút chân giò hun khói."
Thành Ôn cười nói: "Vẫn là bà chủ Tạ rộng lượng, không ghi hận giống tôi."
Tưởng Mục Thăng mỉm cười, "Nếu đến rồi, thử xem bếp có đủ chỗ không."
Thành Ôn cũng không chối từ, dù sao cậu vừa lúc muốn thử mấy món mới nghĩ ra. Thành Ôn xắn ống tay áo dài lên, sợ lúc làm việc làm dơ cổ tay áo, lộ ra cánh tay bóng loáng, chuẩn bị dùng chân giò hun khói mà bà chủ Tạ đưa tới làm một món ăn.
Cánh tay Thành Ôn rất trắng, không phải tái nhợt, trắng nõn lộ ra oánh nhuận, như là mỹ ngọc tốt nhất, cánh tay tinh tế thon dài, độ cong lưu tuyến phi thường đẹp, tuy rằng tinh tế lại mang theo mỹ cảm lực độ. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tưởng Mục Thăng thấy Thành Ôn nấu ăn, cũng không đi ra ngoài chờ mà tựa vào cửa, nhàn nhã nhìn Thành Ôn làm việc, khi hắn nhìn thấy Thành Ôn vén tay áo lên, nhịn không được hít một hơi...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 101 phương pháp ăn Thành Tiểu Ôn
Đồ ăn chiêu bài của dược thiện phường: Thành Tiểu Ôn hấp nước suối
Cách nấu: lột sạch Thành Tiểu Ôn, để vào bồn tắm, bỏ thêm một chút cẩu kỷ, hành lá, KY y theo kích cỡ cá nhân.
Mùi vị: mềm / mại / như / nước, đã nghiền
Người ăn: ông chủ Tưởng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...