"Lão gia."
Thường Hàm Tam chạy vào, Thành Hạo trong đại đường đang giả ngoan xum xoe Thành lão gia.
Thường Hàm Tam đi vào, chần chờ một chút, gật gật đầu với Thành Hạo, cười nói: "Tam gia."
Thành Hạo giờ với ai cũng cười, chào nói: "Thường gia đến à."
Thường Hàm Tam là một lão bánh quẩy khéo đưa đẩy, khi Nhị gia cùng Tam gia không phân ra cao thấp tuyệt đối, không thể quá thiên vị phương nào, hoặc là quá đắc tội phương nào, không thì mình cũng không chịu nổi.
Thường Hàm Tam lúc này mới nói với Thành Thư Chí: "Lão gia, Nguyên Bắc đến."
Thành Thư Chí đã thấy nhưng không thể trách, chỉ nói: "Lại tới nữa? Ở chỗ Ôn nhi à?"
Thường Hàm Tam gật đầu nói: "Đúng vậy, ở trong viện Nhị gia."
Thành Thư Chí nói: "Aiz, gần đây cứ để Nguyên Bắc chạy việc. Nguyên Bắc tốt xấu cũng là người làm ăn, cứ để người ta chạy việc nhiều không tốt. Lát nữa ông đi nói với Ôn nhi một tiếng, có chuyện gì bảo nó đi tìm ông chủ Tưởng nhiều hơn, như vậy cũng có vẻ chúng ta chân thành, có phải hay không." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Vâng vâng." Thường Hàm Tam liên tục lên tiếng trả lời, nói: "Lão gia nói quá đúng, chẳng qua tôi thấy Nguyên Bắc này chạy tới còn rất vui vẻ, chịu mệt nhọc."
Thành Thư Chí cười nói: "Ha ha, Nguyên Bắc này nếu không chịu mệt nhọc, sao có thể tuổi còn trẻ mà đã trở thành tâm phúc của ông chủ Tưởng? Ông cũng đừng coi thường, theo tôi thấy, cậu ta cũng là một nhân vật lớn."
Thường Hàm Tam lại gật đầu, nói: "Đúng vậy."
Thành Hạo vốn là ở trước mặt Thành Thư Chí xum xoe, lúc này nghe Thường quản sự nói tâm phúc Nguyên Bắc của Tưởng Mục Thăng lại tới nữa, liên tiếp đến cửa, chẳng phải là dán vàng lên mặt Thành Ôn sao!
Thành Hạo một bụng giận, mà hiện tại mình lại không đắc thế, cảm thấy mình nghiến răng cũng chỉ có thể nuốt vào bụng, trong lòng lại càng hận Thành Ôn.
Thành Hạo híp mắt, cắn răng, chậm rãi thở ra một hơi to.
Kỳ thật trong tay của hắn có nhược điểm trí mạng của Thành Ôn, hắn là người duy nhất biết chỗ thiếu hụt của thân thể Thành Ôn. Năm đó nhũ mẫu không cẩn thận nói lỡ miệng, Thành Hạo mới biết được bí mật này, trừ nhũ mẫu và Thành Hạo, cũng chỉ có Thành Ôn tự mình biết, che cũng khá kín.
Hiện giờ nhũ mẫu đã hồi hương, biết bí mật này cũng chỉ dư lại Thành Hạo và Thành Ôn.
Thành Hạo có thể trực tiếp tuyên bí mật này ra ngoài, cho cả thế giới biết, như vậy Thành Nhị gia không ngẩng đầu lên được.
Chỉ tiếc, Thành Hạo không dám.
Nói không dám thật sự quá đúng, bởi vì Thành Hạo cũng có nhược điểm trong tay Thành Ôn, cho nên Thành Hạo hận Thành Ôn đến ngứa răng, cũng không nói được. Hắn sợ Thành Ôn thật sự cá chết lưới rách với mình.
Nhược điểm này thật sự quá lớn, thế cho nên Thành Hạo mỗi ngày ngủ không say ăn không ngon, lo lắng đề phòng, cuối cùng còn cầm tiền chạy khỏi Tuyền Giang, mỹ danh viết là đi trải nghiệm. Kỳ thật hắn sợ, chỉ cần ở Tuyền Giang, hắn chỉ sợ lại mơ ác mộng. Nếu xung đột chính diện với Thành Ôn, làm cậu nóng nảy, đến lúc đó mình không sống tốt.
Nhưng Thành Hạo không biết Thành Ôn đã thay đổi ruột, kỳ thật Thành Ôn hiện tại, căn bản không biết nhược điểm là gì, chỉ là Thành Hạo có tật giật mình thôi.
Thành Hạo đang thất thần, Thường Hàm Tam đã đi, kêu Thành Hạo một tiếng, Thành Hạo không hoàn hồn, lại đề cao giọng, nói: "Tam gia, tôi đi đây."
"À, à..." Thành Hạo phục hồi tinh thần lại, thần tình tươi cười, cười khan nói: "Thường gia đi thong thả."
Nói xong còn tiễn Thường Hàm Tam đến cửa đại đường, Thường Hàm Tam bị chấn kinh. Dĩ vãng Thành Hạo tuy rằng hay mượn sức người, nhưng tuyệt không khách khí như vậy. Thường Hàm Tam biết là bởi vì chuyện lúc trước, Thành Hạo không thể không thu liễm một ít.
Chẳng qua Thường Hàm Tam cũng không dám nhận phần khách khí này của Tam gia, dù sao người biến sắc còn nhanh hơn lật sách, không chừng lúc nào đó lại vênh mặt hất hàm sai khiến.
Thường Hàm Tam vội vàng thở dài, cười nói: "Tam gia dừng bước, cũng không thể đi nữa, tôi tự đi là được. Tam gia về đi, về đi."
Nguyên Bắc vào Thành gia đã ngựa quen đường cũ. Dù sao từ khi Tưởng Mục Thăng cùng Nhị gia hợp tác tới nay, Nguyên Bắc là người truyền tin, chuyện gì đều từ Nguyên Bắc truyền lời.
Nguyên Bắc quen thuộc đi tới trong viện Thành Ôn, Mai Ngọc nhận ra anh, cười nói: "Lại tới rồi, tôi đi nói cho Nhị gia."
Thành Ôn đang viết đồ ăn trên bàn, mấy ngày này cậu cơ hồ dùng nguyên liệu đồ ăn mà Tưởng Mục Thăng nhờ người tìm tới dùng một lần, bởi vì đồ làm bếp hữu hạn, rất nhiều đồ làm khó hơn, mở dược thiện phường lại không thể chỉ có một đầu bếp như mình, mình cũng không làm nổi, tất nhiên phải chọn một ít khẩu vị phổ biến một chút, làm lại đơn giản dễ dàng một chút mới được. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nguyên Bắc đi vào trong phòng, Mai Ngọc bưng trà, Thành Ôn ngẩng đầu lên, cười nói: "Tiểu Bắc đến à, mau ngồi."
Nguyên Bắc khó được nở nụ cười, cũng không khách khí với Thành Ôn ngồi xuống. Thành Ôn trời sinh không làm kiêu, Nguyên Bắc tựa hồ rất hợp duyên với Thành Ôn.
Nguyên Bắc ngồi xuống, Thành Ôn cười nói: "Lần trước đưa đồ, có hợp khẩu vị của ông chủ Tưởng không?"
Nguyên Bắc nói: "Gia tôi vì chuyện này mới để cho tôi tới. Gia nói cảm ơn đồ ăn Nhị gia đưa tới, rất hợp khẩu vị, không bằng thêm vào trong danh sách đồ ăn ở dược thiện phường."
Thành Ôn gật đầu nói: "Đã sớm thêm, bánh mì nướng mật ong cũng đơn giản, hơn nữa khẩu vị không nặng, cũng tương đối dễ tiếp thu."
Nguyên Bắc còn nói thêm: "Còn có một việc nữa, gia nói nếu Nhị gia có tâm tư đưa đồ đến, phải mời Nhị gia một lần. Tối hôm nay chủ Hồn Xuân lâu mời gia đi ăn đồ lạ, muốn hỏi Nhị gia có hứng thú cùng đi không?"
Thành Ôn nghe nói là Tưởng Mục Thăng mời, đương nhiên muốn đi, nói: "Đồ mới lạ của Kiều gia, tất nhiên muốn thưởng thức."
Nguyên Bắc nói: "Chủ chân chính của Hồn Xuân lâu không phải là Kiều gia, Kiều gia chỉ góp tiền làm chưởng quầy, chủ Hồn Xuân lâu là Tạ Nhị nương."
"Thì ra là thế."
Nguyên Bắc ngồi một lát đã đứng dậy chạy lấy người, Thành Ôn giữ anh ngồi lâu hơn, Nguyên Bắc nói: "Tôi còn phải đến dược thiện phường kiểm tra, đã sắp xong, bên trong đang được xử lý. Chờ buổi tối tôi lại đến đón Nhị gia đi Hồn Xuân lâu."
Thành Ôn trêu ghẹo: "Nếu anh bận, cũng không cần tới đón tôi. Thành Nhị gia không đến mức mộc mạc không có xe đón đưa."
Thành Ôn chờ Nguyên Bắc đi, đi tìm Thành lão gia nói một chút hành trình buổi tối, miễn cho Thành Hạo tìm cơ hội nói láo, nói Thành Ôn đi ra ngoài lêu lổng.
Thành lão gia tử nói: "Ôn nhi này, chúng ta tuy rằng không quá thấp kém, nhưng nhất định phải biểu hiện ra thành ý mới được, con phải nghiền ngẫm sở thích của ông chủ Tưởng mới được, biết chưa."
Thành Ôn gật đầu, nhưng trong lòng nghĩ nếu sở thích của Tưởng Mục Thăng thật sự có thể bị người bên ngoài tùy tiện nghiền ngẫm ra, hắn cũng sẽ không thuận lợi đủ đường như vậy.
Cảm giác Tưởng Mục Thăng tạo cho người khác là hiền hoà. Đối với phụ nữ mà nói, nụ cười của Tưởng Mục Thăng rất có mị lực, dù sao thân thể cường tráng cao lớn, gia sản hùng hậu, lại không có chuyện nhảm đồn đãi khó nghe. Nhưng kỳ thật, Tưởng Mục Thăng người này, chưa có mấy người có thể hiểu thấu đáo, sở dĩ không có lời đồn đãi chuyện nhảm, là người bên ngoài không biết xuống tay từ đâu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thành lão gia giục Thành Ôn nhanh chóng đi dự tiệc, đến sớm hơn ông chủ Tưởng, như vậy mới có vẻ cung kính có thành tín.
Lúc Thành Ôn đến Hồn Xuân lâu, thời gian còn sớm, Tưởng Mục Thăng vẫn chưa tới, nhưng tiểu nhị đã nhận ra Thành nhị gia, dẫn Thành Ôn lên lầu.
Thành Ôn lên lầu, tiếng động trầm trồ khen ngợi ở lầu một đột nhiên tăng vọt, không khỏi đứng ở sảnh lầu hai cúi đầu nhìn thoáng qua. Hóa ra là Nguyễn Dục cô nương một thân diễn phục hoa đán, phất tay áo, bước liên tục, thân hình thướt tha đã bước lên sân khấu.
Thành Ôn không để ý lắm, dù sao Nguyễn Dục cũng là hoa đán đang nổi, có nhiều người cổ động cũng hợp tình hợp lý, chẳng qua lúc cậu muốn đi lên lầu, thoáng nhìn thấy cái bàn gần sân khấu nhất, có một người nhìn thập phần quen mắt.
Đúng là Thành Hạo không thể nghi ngờ.
Thành Hạo hiển nhiên không chú ý tới Thành Ôn cũng tới, Thành Hạo giơ tay vỗ, miệng hô hay, tựa hồ rất chăm chú. Nguyễn Dục vừa hát, vừa ngượng ngùng, ẩn tình đưa tình nhìn thoáng qua Thành Hạo.
Tiểu nhị thấy Thành Nhị gia không đi, cũng dừng lại, tưởng Thành Nhị gia thích Nguyễn Dục cô nương diễn, nói: "Nguyễn Dục cô nương này diễn, đúng là hạng nhất, vô luận là giọng, hay là cách hát, ngài xem một cái đi."
Thành Ôn nghe xong, không dấu vết, tựa như tán gẫu với tiểu nhị, nói: "Ai nói không phải chứ, Nguyễn Dục cô nương đang nổi danh, có bao nhiêu người nguyện ý vì Nguyễn Dục cô nương vung tiền như rác."
"Ngài nói quá đúng!" tiểu nhị đè thấp giọng, tuy rằng bọn họ đứng ở sảnh lầu hai, lại sợ bị người nghe được, nói: "Nhị gia, ngài xem chỗ đó, thấy không, Thành Tam gia cũng ở đây. Mấy ngày này, Tam gia thường xuyên đến cổ vũ... Hì hì, Tam gia này, người đẹp trai, tài đại khí thô, sợ là Nguyễn Dục cô nương đã thầm mến, xuống đài mời rượu Tam gia rồi."
"Như vậy à?" Thành Ôn nói: "Tam gia thường xuyên đến?"
Tiểu nhị gật đầu. "Thường xuyên, chẳng qua chỉ tới một lát đã đi, lại vội vàng. Haha, người phú quý như các ngài, sợ là bận rộn lắm, làm sao có thể ở lâu."
Khi nói chuyện, Thành Hạo không đợi Nguyễn Dục hát xong, đã đứng dậy ra khỏi lầu.
Thành Ôn nhìn bóng dáng Thành Hạo đi ra, cười khẽ một tiếng. Hiện giờ Thành Hạo thu liễm kiêu ngạo, trước mặt Thành lão gia vẫn luôn thành thành thật thật, ngoan giống như con mèo con, nếu không có gì giúp cho hắn, làm sao có thể ngày nào cũng chạy đến lầu hát. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thành lão gia muốn cưới Nguyễn Dục làm vợ bé, cơ hồ đã là ván đã đóng thuyền. Mà Thành Hạo lại trộm chạy tới thông đồng Nguyễn Dục, cũng không biết lại cân nhắc cái gì.
Tiểu nhị dẫn Thành Ôn lên lầu ba, vẫn là phòng riêng, trong phòng không có người, tiểu nhị rót nước trà, đi lấy điểm tâm và ít hoa quả, mời Thành Ôn ngồi một chút.
Không lâu sau, cửa phòng đã bị đẩy ra, Thành Ôn còn muốn hỏi hôm nay Tưởng Mục Thăng cũng đến sớm, không nghĩ đến cũng không phải Tưởng Mục Thăng...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...