Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây

Nghê Huy học về khảo cổ, thành tích học tập xuất sắc, nhận được sự thiên vị của lão sư, các bạn học của hắn thông thường phải đến năm 4 mới bắt đầu thực tập khảo cổ, nhưng mà hắn đã bắt đầu từ năm hai, liền bị giáo sư bổ nhiệm đến thôn quê thực tập khảo cổ. Cái loại khảo cổ này, gọi là khảo cổ thôn quê, thông thường đều là khai quật di chỉ kiến trúc cổ hoặc là mồ mã cổ đại.

Khảo cổ thôn quê là một công việc vô cùng vất vả, thông thường có rất ít nơi che gió che mưa, đều là tiến hành ngoài trời, dầm mưa dãi nắng, vào mùa hè, thật sự phơi nắng đến da của mỗi người đều lột xuống mấy tầng. Cho nên hắn mỗi lần ra ngoài khảo cổ, Thuỷ Hướng Đông đều chuẩn bị cho hắn một bao lớn vật dụng, bất kể là mùa gì, áo tay dài, quần dài là thiết yếu, những đồ vật nhỏ như: nón, găng tay, kem chống nắng, kem dưỡng da, hoắc hương chính khí tán(藿香正气水), dầu chống muỗi, Vân Nam bạch dược dạng xịt, dầu hoa hồng, băng cá nhân,… mỗi thứ đều không thể thiếu, phòng trừ trường hợp ngoài ý muốn.

Cho dù như vậy, Nghê Huy mỗi lần trở về đều bị lột một tầng da, người cũng hốc hác hẳn, thấy vậy Thuỷ Hướng Đông đau lòng không thôi: “Em thật sự là làm tri thức sao? Sao lại còn vất vả hơn so với nông dân trồng trọt?”

Nghê Huy liền vô lực mà cười: “Anh cho rằng việc của em phải dễ dàng hơn nông dân trồng trọt sao? Nông dân mới không vất vả như bọn em đi, bọn họ là cây bút lớn*, cái cuốc cùng nhau rơi xuống, cái xẻng vừa xẻng, là đủ rồi. Tụi em là khai quật khảo cổ, đó là bàn chải nhỏ và cái xẻng nhỏ từng chút mà đào bới đất ở dưới đất.”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Vậy em sau này nghìn vạn lần đừng đi làm việc trong đội khảo cổ, anh cũng không để em đi.”

“Em sau này chắc chắn sẽ không vào đội khảo cổ. Nhưng mà khảo cổ mặc dù vất vả, nhưng mà thật sự có thể học được rất nhiều thứ, em bây giờ thì có thể nhận ra đồ đá cũ và đồ đá mới rồi.”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Vậy đồ đá gì thì đáng tiền?”

Nghê Huy xem thường mà trừng y: “Tục không chịu được, đồ này là dùng tiền đến đánh giá sao? Giá trị nghệ thuật và giá trị lịch sử không thể đánh giá.”

Thuỷ Hướng Đông hắc hắc cười một tiếng, vậy ý nghĩa chính là, những đồ đá này, đều không có giá trị kinh tế gì đi.

Vào học kỳ của năm tư, Nghê Huy đã xác định được giữ lại làm nghiên cứu sinh của trường, không còn phải khổ sở ngồi ở thư viện đọc sách làm đề tài nữa. Giáo sư của hắn vừa lúc đi Trấn Cảnh Đức tiến hành khai quật đất nền của một hầm lò cổ, liền kêu hắn đi theo, Nghê Huy lên tinh thần, chuyện tốt này, có ý nghĩa a, khẳng định thú vị hơn so với các loại khai quật lúc trước.

Làm đồ gốm của Trấn Cảnh Đức đã có hơn một ngàn năm lịch sử, nơi đây gần như là hình ảnh thu nhỏ của sự phát triển đồ gốm của Trung Quốc, đồ gốm từ thời kỳ Đông Hán, đến đồ gốm xanh trắng của thời Đường, lại đến gốm Thanh Hoa của thời Nguyên, Trấn Cảnh Đức đem sự phát triển đồ gốm của cả Trung Quốc đẩy đến đỉnh cao nhất.

Nghê Huy mấy năm nay học khảo cổ, đối với đồ gốm có hứng thú rất là lớn, cho nên nghe nói phải đến Trấn Cảnh Đức, quả thật vui mừng muốn chết, trờ về khoe khoang với Thuỷ Hướng Đông: “Anh luôn nói em đào móc những thứ không có giá trị, bây giờ em phải đi móc bảo bối đây, anh đừng thèm thuồng a.”

Thuỷ Hướng Đông vẫn như cũ cẩn thận tỉ mỉ giúp hắn chuẩn bị những đồ trang bị khi đi ra ngoài: “Lần này là khai quật nền của hầm lò cổ, bên trong có thể có không ít mảnh đồ gốm, cần phải mang theo nhiều phụ tá. Đừng khiến cho tay mình lại là những vết thương.”

Ngón tay của Nghê Huy thon dài xinh đẹp, Thuỷ Hướng Đông cảm thấy bàn tay này chỉ nên viết chữ lật sách, sao có thể đi đào đất các loại công việc nặng nhọc này. Nghê Huy sờ sờ lòng bàn tay lần trước khảo cổ đã để lại vết chai mỏng: “Chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu mà, trong nhóm khảo cổ cũng sẽ chuẩn bị.”

“Bao tay mà trường học chuẩn bị chất lượng quá kém, em lần trước không phải đem bao tay anh cho em đi cho người khác sao, kết quả chính mình mang bao tay trong đội, làm cho mình toàn là vết sẹo. Những vết sẹo đó đến giờ còn chưa tan.” Thuỷ Hướng Đông nhìn bàn tay trắng sáng như ngọc của hắn, y bình thường cẩn thận tỉ mỉ mà che chở, không nỡ để hắn làm việc nặng, kết quả mỗi lần ra ngoài khảo cổ đều mang về tay đầy vết sẹo.

Nghê Huy đưa tay của mình ra trước mặt y: “Anh xem đi, cũng sắp hết rồi. Em còn trẻ, năng lực phục hồi của cơ thể rất tốt, chỉ cần không phải là vết thương quá sâu, đều sẽ khép lại.”

Thuỷ Hướng Đông nắm lấy tay hắn: “Em cũng ỷ vào tuổi trẻ, đợi qua hai năm nữa tuổi tác lớn rồi, xem có thể lưu lại vết sẹo hay không.”

Nghê Huy nói: “Kỳ thực có chút vết sẹo cũng không sao, em là nam nhân mà.”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Đến lúc đó em đừng khóc lóc với anh là được.” Làm một gay chân chính, Nghê Huy là người cố gắng đạt được nét đẹp hoàn mỹ bên ngoài, hoàn mỹ đến gần như lông rùa(龟毛).

Nghê Huy nhấc chân lên dùng chân trần mà đá vào bắp chân của Thuỷ Hướng Đông: “Em khi nào khóc lóc với anh?”

Thuỷ Hướng Đông vươn tay ra, ôm lấy thắt lưng của Nghê Huy, đem hắn ôm ngang lên, ném đến trên giường, chính mình cũng đè xuống người hắn, hôn lên chóp mũi của hắn nói: “Anh bây giờ liền làm cho em khóc. Em lần này đi chính là hai tháng, ném anh ở nhà một mình, anh nếu như nhớ em thì phải làm sao?” Tay của y mò vào vạt áo của Nghê Huy, trên da thịt tinh tế của hắn vuốt ve, dẫn đến Nghê Huy một trận rùng mình.


Nghê Huy hô hấp căng thẳng, cắn môi ổn định hơi thở, nói: “Em lại không phải ra nước ngoài, Trấn Cảnh Đức ở Giang Tây, anh muốn đến có thể tự mình đến.”

Thuỷ Hướng Đông cúi đầu hôn lên môi Nghê Huy một cái, ở bên môi của hắn nói: “Điều em nói có thật hay không? Anh đến lúc đó nhất định đến thăm dò công việc a, em đừng không để ý đến anh.” Tay của y giống như đàn dương cầm châm lửa lên làn da của Nghê Huy.

Nghê Huy không kiên nhẫn mà vặn vẹo một chút: “Nói nhảm nhiều như vậy, muốn đến thì đến.”

Thuỷ Hướng Đông hắc hắc cười nói: “Đừng gấp, lập tức đến đây.”

Sau khi kết thúc một trận mây mưa nhẹ nhàng vui vẻ, Nghê Huy nằm lỳ ở trên giường, cảm thấy ngay cả đầu ngón tay của chính mình cũng không muốn nhúc nhích, ánh mắt cũng nửa hí, bị vây vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Thuỷ Hướng Đông nằm sấp trên người hắn, thân thể vẫn còn chiếm giữ đối phương, luyến tiếc rút ra, lưu luyến mà hôn lên cái cổ lấm tấm mồ hôi của Nghê Huy, giống như hôn bảo bối trân ái nhất thế giới.

Nghê Huy càu nhàu nói: “Được rồi, nhanh đi ra đi.”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Để anh nghỉ một lát. Đợi một chút lại đến. Em lần này đi lâu như vậy, anh trước tiên phải lấy đủ vốn đã.”

Nghê Huy không nhịn được nổi giận: “Anh đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, xong chưa?”

Thuỷ Hướng Đông trong cổ họng cười ra tiếng ha ha: “Chuyện này sao có thể có lúc xong?” Nói rồi chống nửa người trên dậy quỳ lên, ôm lấy thắt lưng của Nghê Huy đem hắn vớt lên, bắt đầu quyết chiến một vòng.

Nghê Huy hận đến răng ngứa ngáy, thật sự muốn cắn vào thịt của y, nhưng mà rất nhanh đã trầm mê vào vòng xoáy *.

Sau khi Nghê Huy đi được hơn một tháng, Thuỷ Hướng Đông không chịu nổi cô đơn, sắp xếp xong công việc trong tay, liền lái xe đến Trấn Cảnh Đức, ngồi máy bay đương nhiên rất nhanh, nhưng mà đi ra ngoài không thuận tiện, tự lái xe qua, sáng sớm liền xuất phát, buổi chiều liền đến nơi.

Thuỷ Hướng Đông dựa theo địa chỉ mà Nghê Huy đưa, thiết lập hướng dẫn tự động tìm đường, đem xe hơi lái đến một trấn nhỏ, đó là trấn nhỏ phong cách cổ, non xanh nước biếc xung quanh, kiến trúc là kiến trúc Huy Phái điển hình, mái ngói xanh đen, tường trắng, san sát nối tiếp nhau, bóng phản chiếu xuống mặt nước, như thơ như tranh. Thuỷ Hướng Đông thấy được hoàn cảnh nơi đây, liền biết tên gia hoả Nghê Huy khẳng định sẽ thích đến quên trở về.

Trấn nhỏ không lớn, dường như từng nhà đều nung chế đồ sứ, cái hầm lò mới thì ở bên cạnh cái hầm lò cũ, mới cũ giao nhau, đủ thấy bề dày của lịch sử và sự thuần hậu của văn hoá của địa phương này. Thuỷ Hướng Đông lái xe chậm rãi tiến vào trấn nhỏ, sợ rằng phá vỡ sự yên tĩnh của trấn nhỏ. Nơi xa xa, liền thấy Nghê Huy hai tay đút vào trong túi quần, đi dọc theo con phố, Thuỷ Hướng Đông kiềm chế sự vui mừng khôn xiết trong lòng, đem xe chậm rãi lăn bánh tới, Nghê Huy khoé miệng mang theo nụ cười, đầu tóc còn dính nước, từng cọng từng cọng dính vào sau ót, xem là là vừa mới tắm rửa, hắn mặc áo lót may thêu màu nhạt, quần dài màu trắng, toàn thân đều tản mát ra hơi thở nhẹ nhàng thoải mái của tuổi thanh xuân.

Thuỷ Hướng Đông đem xe dừng bên cạnh hắn, hạ cửa kính xuống hướng hắn huýt sáo: “Anh đẹp trai, cho hỏi một chút, khách sạn ở đâu?”

Nghê Huy nhấc chân, đem chân đạp lên trước xe của y: “Đường này là tôi mở, cây này là tôi trồng, muốn đi qua đây, phải để lại lộ phí.”

Thuỷ Hướng Đông dày mặt ra, thấp giọng nói: “Lộ phí không có, lấy thân ra thế chấp muốn không?” Nói rồi còn vươn đầu lưỡi ra liếm khoé miệng một cái.

Mặt của Nghê Huy thoáng chốc liền nóng lên, so với lúc trước còn vô sỉ hơn, hắn vĩnh viễn chạy theo Thuỷ Hướng Đông không kịp. Hắn đi qua một bên kéo cửa ra ngồi vào, Thuỷ Hướng Đông quay đầu nhìn hắn, thật muốn đem hắn hung hăn mà hôn một cái. Nhưng mà bây giờ là ban ngày ban mặt, không dám thô lỗ.

Nghê Huy cảm nhận được ánh mắt * của hắn: “Anh bớt phóng túng cho em, một lát nữa để lão sư và các sư huynh của em thấy được cái gì, anh chết chắc.”

Thuỷ Hướng Đông thu lại ánh mắt: “Một lát nữa gặp bọn họ, bảo đảm cái dáng vẻ này.” Ánh mắt của y vừa thu lại, liền biến thành vô cùng đứng đắn, một chút cảm tình cũng không lộ ra ngoài. Nhưng mà đây chỉ là tạm thời, qua một lát, y lại khôi phục dáng vẻ hàm chứa gợi tình, bây giờ không có ai, không nhân cơ hội mà nhìn nhiều một chút a.

Nghê Huy không để ý đến y: “Chạy thẳng phía trước, đến một cái giao lộ thì quẹo trái, là đến nơi.”

Thuỷ Hướng Đông khởi động xe: “Các em đã kết thúc công việc chưa? Ăn tối chưa?”


Nghê Huy nói: “Bọn họ đang ăn cơm, em vẫn chưa ăn.”

Thuỷ Hướng Đông lái xe đến trước cửa khách sạn Duyệt Lai, từ bên ngoài thấy, đẳng cấp của khách sạn này còn không thấp, ít nhất là ba sao, ở một cái trấn nhỏ như vậy, cư nhiên có khách sạn lớn như vậy, nói rõ là việc kinh doanh đồ gốm của trấn nhỏ này tương đối khá.

Thuỷ Hướng Đông đi vào, Nghê Huy trực tiếp dẫn y đến phòng đã đặt: “Phòng ở em đã đặt sẵn rồi.”

“Các em cũng ở đây sao?” Thuỷ Hướng Đông hỏi.

Nghê Huy liếc y một cái: “Ai cho tụi em kinh phí nhiều như vậy, chúng em thuê sân của một bác ở đây, ở nhà của bác đó.”

Thuỷ Hướng Đông đem cửa đóng lại, ôm lấy Nghê Huy, trước tiên hung hăng mà hôn một cái, thẳng đến khi thở không nổi nữa mới buông ra, vùi đầu vào trước cổ Nghê Huy mà hít sâu một hơi mùi của hắn: “Nhớ chết anh rồi.”

Nghê Huy đẩy y: “Anh bẩn muốn chết, đừng ôm em.”

“Buổi tối ở lại khách sạn được không?” Thuỷ Hướng Đông nói.

Nghê Huy do dự một chút: “Không được, giáo sư của tụi em đã nói, buổi tối phải trở về đội ngũ, không thể ở khách sạn bên ngoài.”

Thuỷ Hướng Đông lôi kéo Nghê Huy, bắt đầu lột áo của hắn: “Đi, bồi anh tắm đi.”

Hai người hơn một tháng rồi không gặp, nhiệt tình chạm vào là bùng nổ, nhanh chóng cuốn sạch lý trí của hai người.

Tắm này tự nhiên sẽ tắm rất lâu, lúc ra ngoài, trên môi Nghê Huy đã đỏ au, ánh mắt cũng ngập nước, minh diễm không thể tả. Thuỷ Hướng Đông trên mặt thoả mãn mà liếm liếm môi, sờ sờ cái bụng đã sớm kêu ọt ọt, lái xe cả một ngày, cũng chưa có ăn cái gì, vừa rồi lại làm chuyện tiêu hao thể lực, tự nhiên là đói đến bụng dán ra sau lưng.

Nghê Huy ăn mặt chỉnh tề xong, lấy khăn lông cố gắng lau khô tóc: “Đi thôi, đi ăn cơm, tối nay em còn phải về.”

Thuỷ Hướng Đông nhanh chóng thu thập chính mình xong xuôi, theo Nghê Huy ra ngoài. Hai người ăn cơm ở một quán cơm nhỏ, cách cửa sổ thuỷ tinh thấy được cửa hàng đối diện, các loại đồ gốm tinh xảo đặt bên trong tủ kính, dưới ánh đèn, tuyệt đẹp như ngọc.

Nghê Huy nói: “Ngày mai em xin nghỉ một ngày, chúng ta cùng nhau đi dạo trấn trên, từng nhà ở đây đều làm đồ gốm, có rất nhiều nghệ nhân làm đồ gốm, tài nghệ vô cùng cao, đáng giá thăm quan một chút.”

Thuỷ Hướng Đông gật đầu: “Có thể thể nghiệm một chút sao?”

Nghê Huy nói: “Có nơi có thể.”

“Vậy chúng ta tự mình làm một cái dụng cụ, nung một cái làm kỷ niệm đi.” Thuỷ Hướng Đông nói.

Nghê Huy do dự một chút: “Anh dự định ở đây bao lâu?”


“Ba bốn ngày, kịp không?” Thuỷ Hướng Đông nói.

Nghê Huy lắc đầu: “Chắc là có thể. Nếu như không được, em mang về, dù sao em còn phải ở đây một thời gian.”

“Được, chúng ta cùng nhau làm.”

Ăn cơm xong, Thuỷ Hướng Đông nói muốn lái xe đưa Nghê Huy về, Nghê Huy nói: “Cái trấn này có bây lớn, không cần lái xe, đi bộ chỉ có mấy phút thôi.”

“À, được, anh đi lấy một số thứ.” Thuỷ Hướng Đông đem cốp xe mở lên, từ trong lấy ra hai túi đồ ăn vật, đều là đặc sản từ Thượng Hải mang đến, “Những cái này mang về cho mọi người ăn, còn hai gói thuốc lá này cho lão sư của em.”

Nghê Huy muốn đưa tay ra tiếp lấy hai cái túi, Thuỷ Hướng Đông không để hắn xách: “Anh xách là được rồi.”

Nghê Huy nói: “Đưa em đi, tránh khỏi mấy sư huynh đó nghĩ bậy.”

Thuỷ Hướng Đông do dự một chút: “Được.” Đưa cái túi tương đối nhẹ cho hắn.

Nghê Huy ở một cái ngỏ phố nhỏ cách khách sạn Duyệt Lai năm phút đồng hồ, bên đó có một hộ gia đình, cũng làm nghề nung đồ gốm, nhưng mà người của gia đình đó đều làm đồ gốm trong Trấn Cảnh Đức, chỉ có người già và trẻ con ở lại coi nhà, sân rất rộng, được nhóm khảo cổ bọn họ thuê.

Trong sân có không ít giá gỗ, bên trên đặt vài cái bình gốm, vò gốm, xem ra giống như là tàn thứ phẩm, Thuỷ Hướng Đông biết, những cái giá gỗ này dùng để đặt đồ phôi gốm, nhưng mà bây giờ đã bỏ không rồi.

Giáo sư và các sư huynh của Nghê Huy đều ở trong phòng nói chuyện xem ti vi. Lần này đến tham gia khảo cổ, ngoại trừ Nghê Huy là một sinh viên chưa tốt nghiệp, còn lại đều là nghiên cứu sinh và thạc sĩ, mọi người bận rộn vào ban ngày, đến buổi tối khó có được thanh nhàn, cũng không đi ra ngoài chơi, liền ở trong nhà nói chuyện, giao lưu một chút tâm đắc. Trên trấn nhỏ cũng có hoạt động vui chơi, nhưng mà những người tham gia nghiên cứu khảo cổ, đa phần đều là tương đối truyền thống từ trong xương tuỷ, không có bao nhiêu tâm địa gian xảo, không đi chơi, cũng chịu được sự tịch mịch, hơn nữa giáo sư cũng không cho phép bọn họ ra ngoài chơi đùa ầm ĩ, đi ra bên ngoài, kỷ luật là vô cùng quan trọng.

Thuỷ Hướng Đông đến đây, mọi người đều hoan nghênh y bày tỏ nhiệt liệt, biết y là anh họ của Nghê Huy, đến Trấn Cảnh Đức đi công tác, thuận tiện đến đây chơi hai ngày. Nghê Huy đem trái cây và các món ăn mà Thuỷ Hướng Đông mang tới đặt trên bàn, mời mọi người cùng ăn. Lại lặng lẽ đem hai bao thuốc nhét vào túi của giáo sư, các sư huynh cũng không ít người nghiện thuốc, nếu như thấy được, bảo đảm sẽ ồn ào. Thuỷ Hướng Đông hoàn toàn không biết những sư huynh này cũng hút thuốc, không có chuẩn bị nhiều.

Giáo sư sờ sờ túi của mình, liền rõ ràng là cái gì, hướng Nghê Huy cười một cái, tiểu đồ đệ này, còn rất hiểu chuyện.

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện với Thuỷ Hướng Đông, Thuỷ Hướng Đông mấy năm nay đã đem chính mình toi luyện, năng lực xã giao tương đối mạnh, một bên phát thuốc cho mọi người, một bên chậm rãi mà nói chuyện, không bao lâu liền đem cuộc sống của Nghê Huy bên này hiểu rõ mồng một. Y không khỏi đồng tình mà nhìn Nghê Huy một cái, cuộc sống khảo cổ này, kỳ thực có chút cảm giác thanh tu.

Lúc hai người ngồi trong sân ngắm sao, Thuỷ Hướng Đông biểu đạt sự đồng tình của chính mình. Nghê Huy nói: “Điều này kỳ thực coi như tốt, mấy lần trước nơi mà em đến, đều là nông thôn, trực tiếp ở nhà của thôn dân, ngay cả hệ thống cấp nước cũng không có, nhà xí vẫn là đào lỗ, rất thúi.”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Vậy em mỗi lần muốn đi nặng thì phải chạy đi, không sợ khổ?”

“Có thể học được nhiều thứ a? Cũng rất có ý nghĩa.” Nghê Huy ngẩng đầu nhìn những ngôi sao trên trời, từng chấm nhỏ, liền giống như một viên kim cương lớn một trăm ca ra, chiếu lấp lánh, thật đẹp.

Thuỷ Hướng Đông nói: “Em còn rất chịu được sự tịch mịch.”

“Đó là đương nhiên.”

Thuỷ Hướng Đông thấp giọng nói: “Em cũng không nhớ anh.”

Nghê Huy biết y lại nghĩ sai rồi, liền thấp giọng nói: “Ai giống như anh a, đồ gia hoả t*ng trùng xông lên não.”

Thuỷ Hướng Đông ho khan một tiếng: “Giải phóng thích đáng là nhu cầu sinh lý bình thường, điều này em đừng trốn tránh, em không cảm thấy đúng lúc giải phóng một chút, tâm tình cũng sẽ thả lỏng không ít sao?”

Nghê Huy không có cách nào phản bác lại Thuỷ Hướng Đông, điều mà y nói là sự thật, giống như hôm nay, bây giờ, tâm tình của hắn đặc biệt tốt.

Thuỷ Hướng Đông nói: “Được rồi, em về ngủ đi, ngày mai sáng sớm anh đến đón em.”


“Không cần đâu, sáng sớm ngày mai em đến chỗ anh là được rồi, đừng đến quá chuyên cần, tránh cho lão sư và các sư huynh của em hoài nghi.”

Thuỷ Hướng Đông câu dẫn khoé miệng: “Được.” Sáng sớm ngày mai đưa đến cửa, còn có thể gặm một phen.

Sáng sớm ngày hôm sau, Nghê Huy sáu giờ liền đến chỗ Thuỷ Hướng Đông, Thuỷ Hướng Đông mừng rỡ: “Sao lại sớm như vậy?”

“Anh nghĩ sao? Chúng em ở bên ngoài khảo cổ, đều phải dậy sớm như vậy. Nếu giống anh ngủ đến tám giờ, chúng em đều đã cho thôi việc trở về rồi, mỗi ngày chỉ trải qua một phần ba.” Nghê Huy xem thường nói.

Thuỷ Hướng Đông ôm lấy Nghê Huy mà gặm, chặn lại miệng của hắn.

Đến hơn 8 giờ, hai người mới từ khách sạn đi ra, cùng nhau đi ăn sáng, sau đó di dạo trấn nhỏ. Hai chân của Nghê Huy đều có chút mỏi nhừ, đem Thuỷ Hướng Đông hận đến nghiến răng, Thuỷ Hướng Đông ngoan ngoãn mà nói: “Anh lái xe cho.”

Nghê Huy không có phản đối, Thuỷ Hướng Đông lái xe ra, hai người ở trấn nhỏ chậm rãi mà tản bộ, tìm một nơi ăn sáng, lại tìm đến một nơi có thể tự tay làm đồ gốm, ngồi xuống bắt đầu làm.

Kỳ thực mấy năm nay tự làm đồ gốm rất lưu hành trong thành phố, nhưng luôn cảm thấy có chút giống con gái, bọn họ chưa từng thể nghiệm qua. Hôm nay đến quê hương của đồ gốm, thấy người làm đồ gốm bất kể nam nữ già trẻ, cho nên cũng cảm thấy bình thường.

Hai người giống như con nít mà chơi đùa, trong bùn đất thêm một chút nước, lại thêm một chút, liền trở thành bùn nhão, có thể chà xát viên đè ép, trở thành các loại hình dạng. Sau đó đặt trên máy luyện phôi đất, chậm rãi, bùn đất liền trở thành hình dạng cụ thể, cái mâm, cái chén, cái bát, cái bình,…

Thuỷ Hướng Đông nói: “Thêm chút nước vào bùn, nhào nặn một chút, lại kéo kéo một chút, đặt vào trong lửa nung lên, liền biến thành đồ gốm tinh xảo, Nghê Huy, đây chính là chúng ta, em và anh, chúng ta liền trở thành một thể hoàn chỉnh.”

Nghê Huy cúi đầu nghiêm túc kéo phôi, không nói chuyện, cũng không ngẩng đầu, nhưng mà bên tai dần dần đỏ lên. Hai người đều nghĩ đến “Đào Chi Luyến” mà Thuỷ Hướng Dương vẽ, đây có lẽ, chính là số mệnh của bọn họ.

Tay của Nghê Huy khéo léo hơn Thuỷ Hướng Đông, hắn đang ngắm phôi bùn mà chính mình kéo được, lại nhìn đến cái chén mà Thuỷ Hướng Đông từ đầu đến cuối kéo không ra hình dạng, nhịn không được cười rộ lên.

Thuỷ Hướng Đông ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, đem phôi bùn của chính mình nâng lên, đè lên phôi bùn của Nghê Huy, hai cái phôi thai hoàn toàn nhào nặn thành một đoàn, Nghê Huy trừng mắt nhìn Thuỷ Hướng Đông.

Thuỷ Hướng Đông mở miệng nói: “Anh đọc cho em một bài thơ:

“Anh nùng em nùng, thắc sát tình đa;

Tình đa xử, nhiệt như hoả;

Bả nhất khối nê, niệp nhất cá em, tố nhất cá anh.

Tương ta lưỡng cá nhất tề đả phá, dùng thuỷ điều hoà;

tái niệp nhất cá em, lại tố nhất cá anh.

Anh nê trung hữu em, em nê trung hữu anh;

Anh dư em sinh đồng nhất cá khâm, tử đồng nhất cá quách.””

Nghê Huy trên mặt giận dữ, nhưng mà vẫn là bĩu môi nói: “Không có văn hoá, đây đâu phải là thơ, đây là Nguyên khúc*.”

* Nguyên khúc: một hình thức văn nghệ đời Nguyên gồm tạp kịch và tản khúc”

Thuỷ Hướng Đông đem hai phôi bùn tách ra: “Được, anh là thô nhân, em là người tri thức, chúng ta một lần nữa nặn, sau đó đem đi nung một đôi, cất kỹ cả đời.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui