Bởi vì mấy người anh đều đậu vào trường đại học trọng điểm, Thuỷ Hướng Dương vào hai năm cuối cấp ba đã căm phẫn, cư nhiên đậu vào Học viện Mỹ thuật Trung quốc. Có thể thấy tiểu tử này trên vấn đề mỹ thuật rất có thiên phú, trường học mỹ thuật quốc gia như vậy, không phải chỉ có thành tích học tập là được. Mỹ thuật quốc gia ở Hàng Châu, cho nên tiểu tử này sau khi lớn lên lần đầu tiên phải rời nhà một mình đi học xa.
Thuỷ Hướng Đông lo lắng em trai không thể chăm sóc tốt chính mình, nhưng mà Thuỷ Hướng Dương chính mình lại chẳng hề để ý, tuổi dậy thì của tiểu tử này đến vô cùng trễ, người khác đầu cấp hai đã bắt đầu dậy thì rồi, y tới đầu cấp ba mới bộc phát, hơn nữa khí thế to lớn, tự cao tự đại, có điệu bộ trên thế giới chỉ có mình mình độc nhất, đối với việc rời nhà đi học đại học, đó là việc mà y tha thiết ước mơ. Y trừng mắt nhìn anh trai một cái, đừng cho rằng y vẫn còn là một đứa trẻ con mồm còn hôi sữa chưa cai sữa được, tiểu gia y không cần ai bồi, cứ theo sự vận chuyển của thế giới, tiêu sái mà hất balo lên vai, đi chinh phục thế giới.
Thuỷ Hướng Đông lo lắng mà nói: “Anh còn thật sự lo lắng nó không biết chăm sóc chính mình.”
Nghê Huy nói: “Nếu lo thì anh đi tiễn nó đi.”
“Nó không cho, nó nói ai đi tiễn thì sẽ trở mặt với người đó, để nó tự mình đi.” Thuỷ Hướng Đông thở dài, sâu sắc mà tự mình kiểm điểm, mấy năm nay đối với em trai hình như chăm sóc quá chu đáo rồi, chưa từng rửa bát, chưa từng quét nhà, chưa từng giặt quần áo của chính mình, nó đến Hàng Châu, có tự giải quyết được hay không đây?
Nghê Huy liếc y một cái: “Anh này gia trưởng quá, nó chỉ là lúc trước tim không tốt thôi, đã làm phẫu thuật rồi, bây giờ là một người khoẻ mạnh, anh đừng xem nó là người bệnh mà đối đãi, tâm tính này không tốt.”
Thuỷ Hướng Đông gãi gãi đầu: “Anh cũng không lo lắng cho sức khoẻ của nó, anh lo lắng là năng lực tự xử lý cuộc sống của nó, bình thường ở nhà cái gì cũng không làm, giờ đây có một mình ở bên ngoài học đại học, chắc chắn là luống cuống.”
Nghê Huy cười nói: “Dù sao thì phải ngã vài lần, mới có thể học được cách bước đi, anh không thể dắt tay nó đi cả đời được. Lại nói tiếp, nó là nghệ thuật gia, ngọt bùi đắng cay của đời người toàn bộ đều phải trải qua, nó mới có thể vẽ được chứ.”
Thuỷ Hướng Đông gật đầu: “Em nói cũng đúng, để nó vấp ngã đi.”
Tính cách của Thuỷ Hướng Dương tương đối quật cường, đến trường học, gọi điện thoại về nhà chưa bao giờ than phiền, chỉ nói chính mình rất thoải mái. Thuỷ Hướng Đông trong lòng tò mò muốn chết, nhưng vẫn là kiềm chế đi nhìn trộm suy nghĩ * trong đầu, tiểu hài tử đã lớn rồi, cuối cùng cũng phải rời khỏi nhà.
Thuỷ Hướng Dương học đại học, trong nhà liền chỉ còn lại ông ngoại và bà ngoại. Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông vốn là ở chung với nhau trong tổ ấm của bọn họ ở khu Dương Phổ, nói với gia đình là ở ký túc xá của trường, chỉ có cuối tuần mới trở về nhà, bây giờ Thuỷ Hướng Dương không có ở nhà, hai người lo lắng ông bà sẽ cô đơn, liền cùng nhau trở về nhà ở, bất cứ lúc nào cũng hiếu thảo với ông bà.
Sống cùng với ông bà, điều này làm cho hai người ở cùng nhau hai năm, hai người trên một số chi tiết nhỏ lộ ra sự ăn ý lên tinh thần ứng phó, sợ rằng những động tác thân mật đã trở thành thói quen bị ông bà nhìn ra manh mối, ông bà tuổi tác đã lớn, có thể không cần hù doạ đến, thì không cần thiết phải làm cho ông bà lo lắng cho bọn họ.
Thuỷ Hướng Đông sắp tốt nghiệp rồi, theo như y đã nói, tốt nghiệp chính là một loại giải thoát, những năm nay vừa bận việc của công ty vừa lo học, thật sự là quá mệt, may mà tuổi trẻ tinh lực dồi dào chống đỡ được. Nghê Huy bây giờ lên năm ba, chuẩn bị thi nghiên cứu, còn dự định học thạc sĩ, thật sự muốn an tâm làm tri thức. Thuỷ Hướng Đông đối với hắn giúp đỡ hết mình.
Ông ngoại bà ngoại ở Thượng Hải mấy năm, cũng không nói muốn trở về, có thể thấy ở bên này lưu lại vô cùng an tâm. Đụng tới kỳ nghỉ đông hoặc là kỳ nghỉ dài hạn 1/5 hoặc 1/10, Nghê Huy sẽ cùng với ông bà đến toà nhà ở Tô Châu ở một đoạn thời gian, mỗi ngày vô cùng thích ý. ngẫu nhiên ông ngoại bà ngoại sẽ mang theo sự áy náy mà nói: “Các con không cần thường xuyên trở về, bình thường chạy tới chạy lui phiền phức, cuối tuần trở về thăm chúng ta là được rồi.” Ông bà cảm thấy, chính mình tuổi tác đã lớn, người trẻ tuổi ắt hẳn nên hưởng thụ cuộc sống của bọn họ, không cần mỗi ngày trở về bồi bọn họ.
Nghê Huy cười nói: “Con không có việc gì thì trở về, có việc thì vẫn cứ làm.” Nghê Huy mỗi tuần có một hai buổi tối không về nhà, đây là thời gian ước hẹn với Thuỷ Hướng Đông, một tuần sẽ ở cùng nhau một hai ngày. Ngay từ ngày Nghê Huy đủ 18 tuổi, bọn họ liền cử hành lễ thành nhân, người trẻ nhiệt tình, chuyện này chỉ cần mở đầu, liền khó tránh khỏi ăn tuỷ biết vị, không phải hằng ngày làm, mỗi tuần ít nhất cũng phải 1 2 lần, cho nên một hai buổi tối này, chính là thời gian ước hẹn của bọn họ.
Nghê Huy hai năm nay trổ mã càng ngày càng xuất sắc, dáng người cao đẹp, cao ngất thon dài, ngũ quan tuấn mỹ, khí chất xuất chúng, làm cho người ta nhìn qua khó quên. Đây là khí chất thi thư phát ra từ trong tâm hồn, văn nghệ soi sáng lâu dài và tự mình tu dưỡng, làm cho hắn mang theo một mùi vị của một cuốn sách nồng đậm, cũng có một chút vị đạo cấm dục, nhưng mà cặp mắt sáng rỡ đó trong lúc động tình lại có thể phát ra sự quyến rũ cướp đoạt nhân tâm, đương nhiên, cái loại quyến rũ này có lẽ chỉ có Thuỷ Hướng Đông mới có thể nhận thức được.
Bà ngoại thấy cháu ngoại của mình đẹp trai xuất sắc như vậy, cảm thấy rất tự hào, lúc cùng nhau ra khỏi nhà, luôn luôn được hàng xóm láng giềng hâm mộ. Bà đang làm cua ngâm rượu, lúc này đang là mùa cua lột, gạch cua màu mỡ, mấy đứa nhỏ đều thích ăn cua, bà ngoại mỗi năm luôn tự mình ướp một vò rượu cua, để mọi người thưởng thức. Cua ngâm rượu này là đặc sản của Thượng Hải, người ở nơi đó của bọn họ không làm, bà ngoại là học từ các lão thái thái hàng xóm.
Nghê Huy cũng xắn tay áo lên giúp bà ngoại chà cua, mấy con cua này hoành hành ngang ngược mỗi con đều bị buộc lại, trước tiên phải chà sạch từng con, tiếp đó cắt dây ra rồi rửa sạch lại, sau đó thì có thể bỏ vào cái vò để ướp. Ngày 6 là tết Trung Thu, bọn họ mời Trương Dũng và bạn gái của y cùng nhau đến nhà ăn lễ, đến lúc đó cua ngâm rượu vừa lúc có thể mở ra sử dụng.
Bà ngoại đang bận rộn cười hỏi: “Tết Trung Thu Trương Dũng và bạn gái của nó có đến không?”
“Dạ có.”
Bà ngoại nói: “Nó và bạn gái của nó đã ở cùng nhau nhiều năm rồi đi.”
“Dạ đúng, từ lúc lên cấp ba là bắt đầu theo đuổi, cũng đã nhiều năm rồi.” Nghê Huy cười nói.
Bà ngoại tấm tắc mà thở dài một tiếng: “Đứa nhỏ này, còn nhỏ như vậy mà đã biết theo đuổi bạn gái rồi.”
Nghê Huy ha ha cười: “Y trưởng thành hơi sớm.”
Bà ngoại hỏi: “Con và Hướng Đông khi nào mới kiếm bạn gái?”
Nghê Huy đỏ mặt nói: “Bà ngoại!”
Bà ngoại cười đến nếp nhăn nơi khoé mắt lộ ra rõ ràng: “Các con đều đã lớn hết rồi, nên yêu đi. Có phải là có quá nhiều cô gái thích con, con không biết nên chọn cô nào phải không?”
“Bà ngoại, con còn phải học nghiên cứu, tương lai còn phải học thạc sĩ, đợi con học xong thạc sĩ rồi tính tiếp.”
Bà ngoại nói: “Lấy việc học làm trọng, điều này rất tốt. Chỉ là không biết bà còn có cơ hội để ôm chắt hay không a.”
Nghê Huy nhìn khuôn mặt hiền lành của bà ngoại, trong lòng vô cùng áy náy, điều này, chính mình không thể không có cách nào thay bà đạt thành tâm nguyện được, nhưng mà trên miệng vẫn nói: “Được mà, bà ngoại bà sẽ sống lâu trăm tuổi, nhất định có thể thấy được chắt.” Đến lúc đó anh họ chị họ có em bé cũng là cháu chắt, Dương Dương có con cũng được tính a.
Bà ngoại thở dài, tựa hồ như lâm vào một ký ức nào đó: “Lúc đầu khi con đến nhà bà ngoại, chỉ lớn như hạt đậu đỏ, lúc đó chỉ cao tới thắt lưng của bà. Bây giờ bà còn không cao tới vai của con, thay đổi thật nhanh a.” Bà nói rồi lắc lắc đầu.
Nghê Huy cũng dường như lâm vào trong ký ức: “Đúng a, con vừa đến nhà bà ngoại vào buổi tối hôm đó, ngủ trên lầu, sáng dậy thật sớm, nằm trên ban công ngủ tiếp, còn bị lạnh đến cảm luôn.”
Bà ngoại nở nụ cười: “Con lúc nhỏ lần đó làm chúng ta sốt ruột, về sau cũng nghe lời, từ trước đến giờ chưa thấy đứa con nít nào ngoan như vậy.”
Nghê Huy cười rộ lên.
Chuông cửa vang lên, Nghê Huy vội vàng rửa tay rồi ra mở cửa. Thuỷ Hướng Đông một tay ôm ấy một bó hoa tươi lớn, có hoa bách hợp, hoa hồng, hoa cẩm chướng,.. một tay khác thì ôm lấy một chậu hoa lan, hướng Nghê Huy cười đến sáng lạn: “Đây, hoa tặng cho em nè.” Nói rồi đem bó hoa tươi đưa vào lòng của Nghê Huy.
Nghê Huy thoáng chốc mặt đỏ bừng: “Anh có bệnh hả, còn tặng hoa cho em.” Chính mình lại không phải con gái a.
Thuỷ Hướng Đông nháy mắt với hắn một cái, lớn tiếng nói vào trong bếp: “Em nghĩ nhiều rồi a, anh đây là tặng cho bà nội. Anh đi mua hoa lan cho ông nội, thấy hoa trong chợ hoa đẹp quá, nghĩ đến từ trước đến giờ chưa từng mua hoa tặng cho bà, cho nên liền mua một bó lớn như vậy.”
Bà ngoại từ trong phòng bếp nhô đầu ra, vô cùng thích: “Ai u, ta đã là lão thái bà rồi, còn tặng hoa cái gì nữa chứ.” Mặc dù là nói như vậy, nhưng lại vô cùng vui vẻ, nhanh chóng đi ra tìm bình hoa đem hoa cấm vào, phụ nữ thích hoa, mặc kệ là 8 tháng hay là 80 tuổi.
Bó hoa tươi này mang đến hương thơm khắp phòng, Thuỷ Hướng Đông mang hoa lan đặt trên ban công, quay đầu lại hỏi: “Có cái gì ăn không bà, đói chết con rồi. Ông nội đâu ạ?”
Nghê Huy nói: “Ông ngoại đang ngủ trưa. Giờ là mấy giờ rồi, anh còn chưa ăn trưa hả?”
“Anh từ công ty về, nhớ đến lần trước ông nội nói thấy một chậu hoa lan đẹp ở nhà người ta, anh liền đi đến chợ cây cảnh chọn.” Thuỷ Hướng Đông vỗ vỗ tay, đến phòng bếp rửa tay.
Bà ngoại ngoại nói: “Canh buổi trưa vẫn còn, ta làm cho con chút mì sợi nhé?”
“Dạ, để con tự làm cho bà.” Thuỷ Hướng Đông mở tủ lạnh, lấy đồ ăn bên trong ra, đặt vào lò vi ba.
Bà ngoại nói: “Canh ở trong nồi đó.”
Thuỷ Hướng Đông đi vào phòng bếp: “Ha ha, nhiều cua như vậy, muốn làm cua ngâm rượu hả bà?”
Bà ngoài cười híp mắt: “Đúng rồi. Mấy ngày nữa là tới Tết Trung Thu, vừa lúc có thể ăn.”
“Dạ, đến lúc đó chúng con phải say rồi mới nghỉ.”
Bà ngoại nhớ tới cái gì đó: “Hướng Đông khi nào thì dẫn bạn gái về a?”
Thuỷ Hướng Đông giật mình: “Bà nội sao lại hỏi chuyện này?” Ánh mắt tìm tòi biểu tình của Nghê Huy. Nghê Huy trên mặt rất bình tĩnh, trong mắt lại mang theo một chút đùa giỡn.
Bà ngoại nói: “Hồi nãy ta nói chuyện với Huy Huy, các con đều đã lớn rồi, nên tìm bạn gái đi. Huy Huy nói, y phải học xong thạc sĩ mới tìm. Bà nội muốn nhanh ôm cháu chắt, con sang năm là tốt nghiệp rồi, nhanh tìm một cô gái kết hôn đi.”
Thuỷ Hướng Đông vội vàng nói: “Bà nội, đầu năm nay người trẻ tuổi đều lưu hành kết hôn muộn, ai nguyện ý sớm như vậy đã kết hôn sinh con a, sớm mất đi tự do.”
Bà ngoại thở dài: “Xem ra các con đều không có dự định kết hôn sớm, ta cũng chỉ có thể ngẫm lại thôi.”
Thuỷ Hướng Đông nhìn bà nội, lại nhìn Nghê Huy: “Đừng gấp mà bà, sẽ có một ngày con sẽ kết hôn thôi.”
Nghê Huy hướng y phóng tới ánh mắt sắt bén.
Buổi tối, Thuỷ Hướng Đông chui vào phòng của Nghê Huy, đem hắn áp trên giường mà hung hăng hôn vài cái, mút đến cánh môi của hắn sưng đỏ, Nghê Huy đẩy y ra: “Anh muốn chết hả, đang ở nhà đó.”
Thuỷ Hướng Đông lưu luyến mà hôn hắn, thở hổn hển nói: “Muốn chết anh rồi, tuần này cũng không có ở cùng với em, tối ngày mai chúng ta trở về đi.”
Nghê Huy từ chối cho ý kiến: “Bà ngoại muốn ôm cháu chắt rồi. Anh sinh một đứa cho bà đi?”
Thuỷ Hướng Đông sờ cái bụng của mình: “Anh sinh không được, hay là em sinh đi? Anh sẽ gieo giống cho.”
Nghê Huy nghe y nói đến hạ lưu, chửi một câu: “Cút!”
Thuỷ Hướng Đông hắc hắc cười nói: “Chúng ta đều không có công năng này, trọng trách này chỉ có thể giao cho Dương Dương đến hoàn thành thôi. Bằng không sau này chúng ta tìm người mang thai hộ cũng có thể.” Có tiền cái gì làm không được.
Nghê Huy thở dài: “Nói sau đi. Hay là chúng ta come out với ông bà?”
Thuỷ Hướng Đông đem tay vói vào trong áo của hắn, không biết chán mà lưu luyến trên da thịt trơn mịn của hắn: “Đừng suy nghĩ lung tung, ông bà không chịu nổi sự kinh hách này đâu. Ráng nhịn đi.” Nói dối với người thân yêu nhất của mình, cái tư vị này thật sự không dễ chịu, nhưng mà bọn họ không thể mạo hiểm được.
Nghê Huy bị y sờ đến không ngừng run rẩy mà thốt ra, nhanh chống đẩy y ra, chính mình lăn qua một bên: “Đừng sờ loạn được không.” Hắn kiên quyết không thể làm loại chuyện này ở nhà được.
Thuỷ Hướng Đông trên môi hắn dùng lực hôn một cái: “Nói rồi đó, tối mai trở về.” Sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Thuỷ Hướng Dương vào ngày Quốc khánh và Tết Trung Thu đều không trở về, nói là ra ngoài sưu tầm dân ca, tiểu tử này cuộc sống đại học xem ra vô cùng dễ chịu. Thuỷ Hướng Đông có loại cảm giác em trai đã lớn rồi không cần anh trai nữa, liền nói với em trai: “Tiền thiếu thì nói anh, anh gửi qua cho em, đừng tiêu tiền lung tung.”
Thuỷ Hướng Đông mặc dù không thiếu tiền, nhưng mà cũng không cho em trai xài không hết, y học mỹ thuật, tiêu xài so với học sinh bình thường nhiều hơn một chút, cho nên mỗi tháng cho y 2000, đây là năm 2006, hai ngàn tiền sinh hoạt phí, tuyệt đối là đẳng cấp cao trong số các bạn học, đương nhiên, người giàu có hơn y khẳng định cũng có.
Hôm nay Nghê Huy tan học, chuẩn bị về nhà của hắn và Thuỷ Hướng Đông, điện thoại reo lên, là Thuỷ Hướng Dương gọi đến: “Anh Huy, nhờ anh chút chuyện này.”
Nghê Huy hỏi: “Chuyện gì a?”
Thuỷ Hướng Dương nói: “Mượn chút tiền xài.”
“Hết tiền hả? Cần bao nhiêu?” Thuỷ Hướng Đông mỗi lần cho y gần 10000 sinh hoạt phí, lúc này mới khai giảng hai tháng thôi, liền tiêu hết sao? Thật giỏi!
Thuỷ Hướng Dương nói: “Anh nói sinh hoạt phí sao, còn có vài ngàn. Là như vậy, anh, em muốn xuất bản một tập tranh, có lẽ cần 20000 đến 30000, có thể không?”
Nghê Huy vô cùng kinh ngạc: “Em nhanh như vậy đã có thể xuất bản tập tranh sao?”
Thuỷ Hướng Dương nói: “Kỳ thực em muốn gửi bản thảo đến trước, nhưng mà em cảm thấy chuyện này chưa chắc có người nhìn trúng, chính em vô cùng thích, cho nên muốn tự mình in ra.”
“Là chuyện gì vậy?” Nghê Huy hỏi.
Thuỷ Hướng Dương do dự một chút: “Có thể giữ bí mật không? Đợi in ra rồi, quyển đầu tiên sẽ tặng cho anh, còn có chữ ký em tự mình ký cho anh.”
Nghê Huy nghe đến đây: “Được, cần mấy chục, 30000 được không? Anh cho em.”
Thuỷ Hướng Dương nói: “Bây giờ trước tiên không cần cho em, em còn chưa có vẽ xong, đợi em vẽ xong, lúc cần tiền, em sẽ nói với anh, chuyện này đừng nói với anh trai của em nha, anh cũng giúp em giữ bí mật nha. Cám ơn anh Huy.”
“Anh hy vọng đây là câu chuyện tốt đẹp, anh rất kỳ vọng, Dương Dương cố lên!”
Thuỷ Hướng Dương nói: “Em cảm thấy anh Huy sẽ thích nó. Còn có một chuyện em muốn hỏi anh Huy, nếu như xúc phạm, anh đừng giận nha.”
Nghê Huy nói: “Được, em nói đi, anh không giận.”
Đầu dây bên kia qua một lát mới nói: “Anh và anh trai của em, có phải đang quen nhau hay không?”
“!” Nghê Huy kinh hãi, y sao lại biết, chính mình ở đâu lộ ra manh mối sao? “Dương Dương em sao lại hỏi như vậy?”
Thuỷ Hướng Dương nói: “Nếu như không phải thì thôi, xin lỗi anh Huy nha, em cúp máy đây.”
“Đợi một chút.” Nghê Huy hít một hơi thật sâu, đây là cơ hội come out rất tốt, nếu Thuỷ Hướng Dương đã nhận ra rồi, thì không cần giấu diếm nữa, “Nếu như đúng, em cảm thấy thế nào?”
Thuỷ Hướng Dương nở nụ cười: “Không sao cả, các anh vẫn là những người anh tốt của em.”
Nghê Huy tiếp tục hỏi về vấn đề này: “Em sao lại biết được chuyện của anh và anh trai em?”
Thuỷ Hướng Dương nói: “Trong ký túc xá của em có một bạn thích nam sinh, em ngày đó đột nhiên nghĩ đến, liền muốn xác nhận một chút.”
Nghê Huy thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, anh nói cho em. Đúng là anh và anh trai của em đang quen nhau.”
“A.” Thuỷ Hướng Dương phản ứng vô cùng bình tĩnh, một bộ ngữ khí quả nhiên là như vậy, “Vậy như thế này đi, anh, em sẽ tặng một món quà cho anh và anh trai em. Cám ơn anh Huy, em cúp máy đây, bái bai.”
Nghê Huy cầm điện thoại, sửng sốt nửa ngày, phản ứng của Thuỷ Hướng Dương cư nhiên bình tĩnh như vậy, quả nhiên người làm nghệ thuật trong đầu kết cấu không giống với người khác a. Cũng tốt, điều này cũng không phải là chuyện xấu gì. Xét thấy chuyện này cần phải giữ bí mật, Nghê Huy không có đem chuyện mình đã come out với Thuỷ Hướng Dương nói với Thuỷ Hướng Đông, chuyện này cũng không phải là chuyện cấp bách, Thuỷ Hướng Đông không biết cũng không sao, nếu như biết, phỏng chừng y sẽ vui mừng mà muốn chúc mừng, thắt lưng của chính mình chắc chắn sẽ bị lăn qua lăn lại không ngừng.(Editor: Buồn quá, tui không có được dịch H, haizzz)
Thuỷ Hướng Dương sau khi nói chuyện mượn tiền, lại qua hơn một tháng, sớm tới cuối kỳ, Thuỷ Hướng Dương cuối cùng cũng gọi điện thoại đến nói mượn tiền. Nghê Huy liền lấy tiền chuyển qua cho y, trong lòng đối với tập tranh của Thuỷ Hướng Dương còn vô cùng chờ mong, không biết vẽ cái gì a.
Nghê Huy vào ngày sinh nhật 20 tuổi, nhận được một bưu kiện, là từ Hàng Châu gửi đến, muốn hắn tự mình ký nhận, là một gói hàng vuông vức, hơi nặng, vừa nhìn liền biết là tập tranh, Nghê Huy trong lòng nghĩ, cư nhiên nhanh như vậy đã in ra.
Điện thoại của Thuỷ Hướng Dương cũng rất nhanh gọi tới: “Anh Huy, nhận được sách mà em gửi cho anh chưa? Bên trong có một quyển tặng cho anh và anh trai của em, đừng để người khác nhìn thấy nha. Chúc anh sinh nhật vui vẻ!”
Nghê Huy cúp máy, đem gói hàng vào phòng, mở ra, Thuỷ Hướng Đông thấy hắn thần thần bí bí, liền đi theo vào phòng, Nghê Huy nói: “Đóng cửa lại.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Cái gì mà thần bí dữ vậy a?”
Nghê Huy mở gói hàng, lộ ra mười cuốn tập tranh in ấn tinh xảo, ba quyển trong đó là một hệ liệt, có ba bản giống như vậy, tên là “Câu chuyện cũ ở thành Đông”. Bên ngoài là phong cảnh nông thôn cờ bay phất phới trong lành, Nghê Huy không khỏi cảm thấy có chút quen thuộc, mở ra trang bìa trong, bên r viết một hàng chữ “Thiên đường mà chúng ta đã từng cùng nhau có”. Nghê Huy trong lòng vừa động, không biết sao lại có chút mở không được trang đầu tiên.
Thuỷ Hướng Đông vươn tay ra, giúp hắn mở ra trang đầu tiên, đó là một căn nhà, lấy bút pháp tinh tế của cách vẽ manga vẽ hai tầng lầu, một cái sân, Nghê Huy nhìn căn nhà đó, liền nhịn không được mà yết hầu căng đau, mũi chua xót, đã nhiều năm rồi, thì ra mọi người đều còn nhớ đến cái sân nhỏ này.
Thuỷ Hướng Đông nhịn không được mà cười trách móc một câu: “Dương Dương vẽ sao? Tiểu tử thúi này, cư nhiên đem những thứ này đều vẽ ra.”
Hai người ngồi trên giường, tựa vào nhau bắt đầu lật quyển sách manga, bắt đầu câu chuyện, là một người thiếu niên lưng đeo giá vẽ đi đến một khu công nghiệp nhà xưởng mọc như nấm, sau đó thấy một cái biển hiệu ở trạm dừng chân, bên trên viết “Trạm Đông Khê”, sau đó màn ảnh thay đổi, cũng là bản hiệu đó, lại hoàn toàn là phong cảnh khác, lúc đó thiếu niên đó ba tuổi, cha mẹ đều đã mất, hai anh em sống nương tựa lẫn nhau, không muốn đi theo họ hàng, ở lại trong nhà, sau đó được ông bà hàng xóm giúp đỡ, câu chuyện chính thức bắt đầu.
Manga lấy góc nhìn của Thuỷ Hướng Dương, hiện ra câu chuyện phát sinh trong cái sân nhỏ, có ông nội bà nội hiền lành, anh trai tốt, giúp đỡ y chữa bệnh tim, lưu bọn họ lại cùng nhau sống. Nhạc dạo của câu chuyện không hề ưu thương tối tăm, mà là vô cùng ấm áp thanh thoát, nuôi thỏ, đào giun câu tôm, tắm rửa ở dòng suối nhỏ, hóng mát ở trong sân, bật đèn pin đi bắt ve sầu khỉ, anh trai kiếm tiền mua kẹo ăn, cùng những người bạn nhỏ bắt bọ rùa, lăn vòng sắt, chụp giấy, đánh đạn châu,…
Cảnh tượng của mỗi bức đều quen thuộc, thân thiết, là thời thơ ấu trong chỗ sâu của ký ức của con nít, cũng là thời thơ ấu của Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông. Bọn họ đắm chìm trong ký ức, vừa vui sướng vừa ưu thương. Bà ngoại thấy bọn họ vào phòng đã lâu mà chưa thấy ra, sau đó đến gõ cửa: “Hai đứa, còn không mau xuống đây, đến ăn cơm.”
Nghê Huy lúc này mới giật mình tỉnh lại: “Dạ, tụi con xuống liền.” Hắn nhớ đến còn một quyển chưa xem, cầm lên xem, là bản in lẻ, không có số sách, tập tranh tên là “Đào Chi Luyến”, hắn lật xem thử một chút, vai chính là hai nam sinh, một người họ Thuỷ, một người họ Nghê, mặc dù không phải là tên của hắn và Thuỷ Hướng Đông, nhưng mà lại có thể đoán ra được, phối hợp của Thuỷ và Nghê, trải qua lửa nung khô, liền trở thành đồ gốm vô cùng kiên cố, ngụ ý này vừa nhìn liền hiểu. Hắn nở nụ cười, đem quyển “Đào chi luyến” đặt trong tủ đầu giường, khoá lại.
Thuỷ Hướng Đông nói: “Quyển đó là gì vậy, cho anh xem xem.”
Nghê Huy đẩy y nói: “Đi thôi, đợi lát nữa em cho anh xem, chúng ta đi ăn cơm, ông ngoại bà ngoại đang đợi chúng ta.”
Ông ngoại bà ngoại thấy bọn họ đi ra: “Hai đứa làm gì mà thần thần bí bí vậy?”
Nghê Huy cầm lấy tập tranh nói: “Ông ngoại, bà ngoại, Dương Dương gửi quà sinh nhật cho con, nó tự mình vẽ.”
Ông ngoại nhất thời cảm thấy hứng thú: “Đưa ta xem xem, đứa nhỏ này, vẽ tập tranh nữa đó?”
Ông ngoại đem kính lão đeo lên, đây là lần đầu tiên thấy loại manga phong cách này: “Đây là tiểu nhân thư đi.”
“Đúng a, là tiểu nhân thư.” Nghê Huy cười nói.
Ông ngoại từ từ lật xem, sau đó dần dần đắm chìm vào những trang sách, bà ngoại dọn đồ ăn lên bàn, mọi người đều ngồi quanh bàn, bà ngoại nói: “Ông nó, ông sao lại không qua? Mau đến ăn cơm.”
Ông ngoại từ trong ký ức mà giật mình tỉnh lại, nháy mắt một cái: “Vẽ rất tốt, có thể cho ta một quyển không?”
Nghê Huy nói: “Dạ, Dương Dương cho con ba quyển, một quyển là cho ông bà.”
Ông ngoại vui mừng mà nói: “Đứa nhỏ tốt, có tiền đồ, giỏi.” Nói rồi không ngừng gật đầu.
Một mình bà ngoại chẳng hay biết gì: “Dương Dương vẽ cái gì?”
Ông ngoại nói: “Nó a, đem cái sân nhỏ lúc trước của chúng ta vẽ ra, y như thật vậy, đứa nhỏ đó trí nhớ thật tốt, những chuyện đó nó đều nhớ hết. Thật làm người ta hoài niệm.”
Bà ngoại cũng không ăn cơm, vội vàng cầm lấy lật xem mấy trang, vừa lật vừa gật đầu: “A, đây chính là cái sân nhà chúng ta, đây là cây chuối tây, đây là cái lồng thỏ, còn có cái ghế đá, cái này vẽ ra, còn thật là đẹp mắt, Dương Dương thật giỏi.”
Ông ngoại nói với bà ngoại: “Được rồi, nhanh đi ăn cơm thôi, cơm đã nguội rồi, hôm nay là sinh nhật của Huy Huy đó.”
Thế là mọi người đều cùng nhau trên bàn cơm hoài niệm về những chuyện đã qua, có nói có cười, trên bàn cơm tràn đầy sự dịu dàng của hồi ức.
Ăn xong cơm, ông ngoại bà ngoại bắt đầu đeo kính lão xem manga, Thuỷ Hướng Đông kéo Nghê Huy về phòng xem manga, lật đến quyển “Đào chi luyến”, Thuỷ Hướng Đông kinh ngạc nói: “Tiểu tử nảy biết chuyện của chúng ta sao?”
Nghê Huy mím môi gật đầu: “Dạ, đây là quà mà nó tặng cho chúng ta.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Tiểu tử thúi này, đau lòng nó. Tập tranh này là nó tự bỏ tiền ra in sao? Em cho nó tiền?”
Nghê Huy nói: “Dạ, đây là quyển không có số sách, chắc hẳn là tự mình in, quyển này là dùng tiền đi nhà xuất bản in ra.”
Thuỷ Hướng Dương gọi điện thoại cho em trai: “Em tiểu tử thúi này, cuối cùng cũng làm được chuyện ra hồn.”
Thuỷ Hướng Đông ở đầu dây bên kia nói: “Hì hì, cảm động không? Anh, tập tranh của em bán rất được, nhà xuất bản nói có thể in thêm, nói với anh Huy, tiền em mượn anh ấy không chừng còn có thể trả được. Còn có, em tặng cho các anh một quyển sách đó là bản đơn lẻ trong nước, chỉ in một bản, cho nên ngàn vạn lần đừng làm hư, hư rồi không có nữa đâu.”
Thuỷ Hướng Đông lỗ mũi chua xót, đó là vẽ mấy trăm bức, em trai tự tay vẽ từng trang từng trang, tấm lòng này, y không thể không thể cảm kích: “Dương Dương, cám ơn em.”
Thuỷ Hướng Dương ở đầu dây bên kia hít mũi một cái: “Anh, lời này ắt hẳn nên là em nói với anh mới đúng, cám ơn anh! Chúc anh và anh Huy hạnh phúc!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...