Nghê Huy biết, mẹ luôn luôn là một nữ nhân dũng cảm, không có Nghê Vệ Dương, bà sẽ sống tốt hơn. Bà vốn dĩ có thể là một cây đại thụ che trời, nhưng mà đời trước, lại biến thành một cây dây leo, hoàn toàn không có tự mình, không chỉ muốn chặt chẽ cuốn vào cây đại thụ Nghê Vệ Dương, còn muốn đem mọi người xung quanh đều cuốn theo, kết quả đem mọi người cùng nhau ngã vào vực sâu vạn trượng mà Nghê Hi vì mọi người đào.
Cha mẹ ly hôn, không giống với đứa nhỏ khác khóc lóc sướt mướt, thấp thỏm lo âu, Nghê Huy tâm tình phấn khởi, còn kém chưa khua chiêng gõ trống ăn mừng. Mà ngay cả Thủy Hướng Đông cũng mừng thay cho Nghê Huy.
Cha mẹ ly hôn rồi, ông ngoại bà ngoại cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà bọn họ vẫn có chút lo lắng Nghê Huy sẽ thích ứng không được, nhưng mà hắn mỗi ngày đều vui tươi hớn hở, thậm chí rất hang hái chủ động gọi điện thoại cho mẹ, hai mẹ con trong điện thoại luôn nói chuyện hơn mười mấy phút đồng hồ thậm chí đến nửa tiếng, không biết ở đâu mà có nhiều lời để nói như vậy, cũng không ngại phí điện thoại đường dài mắc chết đi được.
Trần Lệ Bình ly hôn rồi, công ty nặng nề, công việc một đống, nếu như nói không bận không mệt là nói dối, nhưng mà bà bây giờ có áo bông nhỏ thân thiết, mỗi lần nghe thanh âm trong trẻo mềm mại của con trai, liền cảm thấy bao mệt mỏi đều tan biết, như tăng thêm sức mạnh cho bà. Nghê Huy biết mẹ hiện tại xem như là thời kỳ đầu lập nghiệp, chuyện phiền toái rất nhiều, tinh thần chắc chắn cũng mệt mỏi, liền chủ động trêu chọc cho mẹ vui, để mẹ giảm bớt áp lực.
Có một lần gọi điện thoại, Trần Lệ Bình oán giận với con trai: “Hôm nay lại cãi nhau với đầu heo kia.” Đầu heo kìa là chỉ Nghê Vệ Dương, Nghê Vệ Dương cầm tinh con heo.
“Mẹ, tại sao lại cãi nhau a?” Nghê Huy hỏi, hắn biết Trần Lệ Bình và Nghê Vệ Dương sau khi ly hôn thì phân chia công ty, nhưng mà công ty hai chủ cũng không cách nhau quá xa, ngay cùng một building, thậm chí là cùng một tầng.
Trần Lệ Bình nói: “Công ty của bọn họ lại đến đoạt nghiệp vụ của ta, khách hàng của ta đem hợp đồng gửi đến công ty, không biết làm sao bị y lấy đi, bọn họ liền lén lút ký hợp đồng với đối phương. Ai, đây cũng là do người bên dưới làm việc không tận sức tạo thành, y đoạt khách hàng của ta, còn nói người bên này không có năng lực.”
Nghê Huy nói: “Mẹ, mẹ sao lại không chuyển đi nơi khác?”
Trần Lệ Bình thở dài: “Tìm phòng ở rất phiền phức, chuyển đến chuyển đi cũng rất phiền phức, tiền thuê nhà còn tăng lên một cách tùy tiện.”
Nghê Huy nói: “Mua luôn đi, mẹ. Mua rồi thì không cần phải dọn đi, cũng không lo lắng tiền nhà tăng lên.” Bây giờ nhà ở Thượng Hải rẻ lắm, hơn một ngàn một mét vuông, mua một căn 100 mét vuông mới mười vạn, thật là rất rẻ. Nếu như không trả được toàn bộ số tiền, thì có thể trả góp.
Trần Lệ Bình được con trai thức tỉnh: “Đúng a, mua nhà tốt hơn. Con trai, con thức tỉnh mẹ, mẹ phải đi xem nhà.”
Trần Lệ Bình một mình chống đỡ công ty, xử lý công việc càng ngày càng hùng hùng hổ hổ, làm việc mạnh mẽ vang dội, nói cái gì liền làm cái đó, lúc trước ở cùng với Nghê Vệ Dương, còn phải thương lượng nửa ngày, giữa hai người nếu như ý kiến không thống nhất, sự việc liền phải kéo dài vô hạn. Đến nay đổi thành tự mình ra chủ ý, gõ nhịp tương đối nhanh.
Trần Lệ Bình đến môi giới xem nhà, cầm về một đống tư liệu, vừa xem vừa nói chuyện với con trai qua điện thoại, không biết từ lúc nào, Trần Lệ Bình rất vui vẻ khi nói chuyện phiếm với con trai, ngoài công việc, con trai chính là gửi gắm lớn nhất của bà, bọn họ nói chuyện từ cuộc sống nói đến công việc học tập, lại nói đến tình cảm, hai mẹ con giống như là hai người bạn. Trần Lệ Bình công việc bận rộn, áp lực lớn, liền cần tìm một người dốc bầu tâm sự, con trai mấy tuổi liền trở thành đối tượng dốc bầu tâm sự của bà.
“Tiểu Huy, con nói mẹ nên mua nhà mới, hay là mua nhà xưởng cũ? Nhà mới thì sạch sẽ, nhưng mà nhà xưởng cũ lại lớn, giá tiền cũng không kém bao nhiêu.” Trần Lệ Bình kẹp điện thoại thuận miệng hỏi con trai.
Vào những năm 90, cơ chế kinh tế có kế hoạch đã bị ảnh hưởng của cải cách mở cửa, dần dần dựa vào thị trường hóa, rất nhiều xí nghiệp lớn nhỏ bị lạc hậu, thiết bị cổ lổ sĩ, quan niệm lạc hậu, bị thị trường kinh tế đánh sâu vào, chịu ảnh hưởng khá lớn, liền bắt đầu sửa đổi, dừng sản xuất, mặc dù lúc này vẫn chưa có thất nghiệp vừa nói này, thật ra đã có công nhân về quê thất nghiệp. Có người có chút gan lớn nhân cơ hội ra biển, trở thành người lái đò của thời đại, một số người lại về hưu sớm, ảnh hưởng số phận của con người, thường thường đều là tính cách.
Hiệu quả và lợi ích của nhà xưởng không tốt, sẽ được tiến hành tích hợp vào nguồn tài nguyên, có chỗ thì bị thu mua, có chỗ bị cho thuê chuyển nhượng, còn có chỗ trực tiếp bán đi thiết bị của nhà xưởng, đất xây dựng thậm chí là nhà máy. Trần Lệ Bình lúc đến chỗ môi giới xem nhà, liền nhìn đến một cái nhà máy cũ của những năm 60 bị bán. Chào giá cũng không cao, chỉ cần hơn 10 vạn, chính là đoạn đường đó có hơi chút hoang vu, đương nhiên đây chỉ là tương đối, chỉ là tương đối hẻo lánh trong thời đại này mà thôi.
Nghê Huy hỏi: “Mẹ, nhà cũ bao nhiêu tiền a?”
Trần Lệ Bình nói: “Hai trăm một mét vuông, vẫn lớn hơn so với nhà của ông ngoại, mua rồi vẫn phải sửa sang lại mới có thể dùng được. Nhưng mà phía trước có sân, điều kiện trái lại tốt hơn so với nhà lầu.” Người ở thời đại này, đối với ruộng đất vẫn còn rất lưu luyến, cảm thấy nhà lầu không bằng ruộng đất.
“Con thích có sân. Mẹ, mua nhà kho đi.” Nghê Huy đã biết mẹ mua nhà xưởng này là nhà kho của xưởng dệt may, khu vực rất tốt, gần với trạm xe lửa, giao thông thuận tiện, sau này giá nhà lên như diều gặp gió, đợi đến lúc phá bỏ và dời đi nơi khác, vậy sẽ rất lời.
Trần Lệ Bình nói: “Được, vậy chúng ta liền mua nhà kho.” Trần Lệ Bình tuyệt đối không nghĩ đến, liền như vậy tùy tiện quyết định sau vài lần nói chuyện với con trai, sau này sẽ đổi được giá trị kinh tế lớn như vậy.
Trần Lệ Bình nói: “Tiểu Huy, khi nào thì con nghỉ hè, đến chỗ của mẹ chơi.”
Nghê Huy nghĩ nghĩ: “Còn nữa tháng nữa, đợi đến nghỉ hè, con kêu ông ngoại dẫn con đi Thượng Hải chơi.” Lúc trước không thích đi Thượng Hải, là không muốn thấy Nghê Vệ Dương, bây giờ đã không còn bất kỳ liên quan gì đến Nghê Vệ Dương nữa, tự nhiên muốn đi bồi mẹ. Đời trước không có thân mật với mẹ, đời này có thể bù đắp, liền cố gắng bù đắp nhiều một chút.
Trần Lệ Bình cũng rất thích Nghê Huy của hiện tại, lúc trước hắn luôn rất lãnh đạm, rất câu nệ, không nguyện ý phản ứng chính mình, bây giờ bà đã ly hôn, con trai liền biến thành người như vậy, đặc biệt thích gần gũi với bà, đây cũng xem như là mất đi hoàng hôn nhưng lại thu được phương Đông. Dùng câu mốt bây giờ mà nói, thượng đế đóng một cánh cửa, ông sẽ mở một cánh cửa khác. Không có nam nhân, còn có con trai, cũng tốt, Trần Lệ Bình tự an ủi chính mình như vậy.
Nghê Huy treo điện thoại, nói với ông ngoại: “Ông ngoại, đợi nghỉ hè, con muốn đi đến chỗ của mẹ chơi.”
Ông ngoại mang kính lão đang xem tivi, theo ánh mắt nhìn hắn: “Con không phải là không thích chỗ của mẹ sao?”
Nghê Huy nở nụ cười: “Lúc trước con sợ cha, không thích đi, bây giờ cha không còn ở đó nữa, con không sợ, đi bồi mẹ.”
Bà ngoại sờ đầu Nghê Huy: “Nghê Huy thật là đứa nhỏ tốt, đợi nghỉ hè liền kêu ông ngoại dẫn con đến chỗ của mẹ chơi.”
“Cám ơn bà ngoại, con đi vài ngày rồi về, còn phải đi luyện chữ ở chỗ lão sư nữa.”
“Này được lắm, biết chủ động học tập a.” Ông ngoại nói.
Nghê Huy trong lòng nghĩ, hắn luôn chủ động trong việc học tập a.
Thủy Hướng Đông nghe nói bọn họ nghỉ hè lại muốn đi Thượng Hải, liền nói: “Con cũng muốn đi cùng a. Con phải đi nhập hàng.”
Ông ngoại nhìn y: “Con không phải là đi cùng ông chủ kia sao?”
Thủy Hướng Đông ấp a ấp úng, sau đó nói: “Ông chủ kia không đi, lần này con tự mình đi.”
Ông ngoại nói: “Con tìm được chỗ đó sao?”
“Tìm được, con đi hai lần rồi.” Thủy Hướng Đông gật đầu.
Ông ngoại nói: “Vậy được rồi, đi cùng đi.”
Kỳ thi cuối kỳ thi xong, mấy đứa con nít như chim thoát khỏi lồng sắt tự do tự tại. Bả vai của Thủy Hướng Đông bị trật, cánh tay bị treo lên hơn nửa tháng, bài tập về nhà một chữ cũng không viết, kết quả thi cuối kì vẫn đứng nhất lớp, mang về giấy khen đỏ thẫm, nhìn xem Thủy Hướng Dương tự hào không thôi: “Giấy khen của anh hai lớn hơn của anh Huy Huy.”
Giấy khen của trường Nhất Tiểu không giống với giấy khen của trường Hướng Tiền, giấy khen của trường Nhất Tiểu tinh xảo hơn, độ dài cũng ngắn hơn một chút, giấy khen của trường Hướng Tiền chính là loại hàng thông thường có thể thấy trên thị trường, đế vàng dải lụa đỏ, chính giữa là năm ngôi sao đỏ thẫm, rất tầm thường, nhưng cũng rất bắt mắt. Nghê Huy nói: “Dương Dương, giấy khen của anh không đẹp sao?”
Thủy Hướng Dương nhìn giấy khen của Nghê Huy, sau đó nói: “Giấy khen của anh Huy Huy đẹp, có hoa.”
“Này cũng kém gì đâu, em đều thành một tiểu nhân tinh ranh.” Nghê Huy đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu của Thủy Hướng Dương.
Thủy Hướng Đông hỏi em trai: “Dương Dương, em có muốn đi học lấy giấy khen không?”
Thủy Hướng Dương lại không tự giác đem đầu ngón tay ngậm vào trong miệng, Thủy Hướng Đông trừng y: “Tay lại để ở đâu a?”
Thủy Hướng Dương nhìn đầu ngón tay một chút, lúc y có chút không biết làm sao, liền sẽ mút ngón tay.
Nghê Huy hỏi: “Dương Dương không thích đi học sao?”
Thủy Hướng Dương cúi đầu đem ngón tay tự mình chơi, qua rất lâu mới nói: “Em không nhịn được buồn tiểu, sợ sẽ tiểu ra ngoài.”
Ai nói đứa nhỏ ba tuổi không có trí nhớ, Thủy Hướng Dương cùng anh trai đi học hai ngày, một lần tè dầm, thế là liền chặt chẽ nhớ chuyện này, ấn tượng vô cùng không tốt, cảm thấy trường học là nơi rất kinh khủng.
Thủy Hướng Đông ngồi xổm xuống, nhìn em trai, nói: “Dương Dương, tè ra quần là chuyện rất bình thường, ai cũng đều tè ra quần a, anh hai cũng tè ra quần nè, anh Huy Huy của em cũng tè dầm, lão sư cũng tè ra quần a, người lớn lúc còn nhỏ đều tè ra quần. Em muốn đi tè, liền lớn tiếng nói với lão sư: “Lão sư, con muốn đi tè.” Lão sư liền sẽ để em đi tè, như vậy sẽ không tè dầm nữa.”
Thủy Hướng Dương nhìn anh trai, mắt trợn tròn: “Lão sư cũng tè dầm sao? Ông nội bà nội thì sao?”
Thủy Hướng Đông nhìn thoáng qua Nghê Huy, kiên trì nói: “Bọn họ lúc lớn cỡ tuổi của em, hẳn là cũng tè ra quần.”
Nghê Huy xoay mặt đi, trở mình xem thường, ngươi mới tè ra quần, cả nhà ngươi đều tè ra quần. Cái gì chó má phương thức giáo dục a, đều đem mọi người kéo xuống nước.
Nhưng mà phương pháp này rõ ràng là có tác dụng, gánh nặng trong lòng Thủy Hướng Dương tan biến, y cũng không bị chi phối bởi sự cố đi học nữa. Nhìn ra được, Thủy Hướng Đông chuẩn bị để em trai đi học mẫu giáo, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng mà địa phương nhỏ, còn không có đặc biệt nhấn mạnh phải bảy tuổi mới có thể nhập học.
Nghê Huy cảm thấy đây quả thực chính là bóp chết thời thơ ấu của Thủy Hướng Dương, nhưng mà cách làm của Thủy Hướng Đông hắn cũng có thể hiểu được, đứa nhỏ không cha không mẹ, đều phải tự mình học cách chăm sóc chính mình, không thể luôn ỷ lại vào người khác.
Cách nghĩ của Thủy Hướng Đông rất đơn giản, đi học, liền có lão sư quản lý, không cần phiền tới ông bà ngoại Nghê Huy. Em trai có chút nhát gan hướng nội, phải sớm chút đi ra ngoài tiếp xúc với mọi người, như vậy mới có thể sớm thích ứng được với xã hội này, không phải anh trai tàn khốc, nhưng mà cách sinh tồn trong xã hội quá tàn khốc, y có thể giúp em trai mình rất nhiều phương diện, nhưng lại không thể giúp nó tiếp tục tồn tại, mỗi người, đều phải có cuộc sống riêng của chính mình, đều phải tự dựa vào chính mình.
Nhận xong giấy thông báo, Nghê Huy cùng ông ngoại đi Thượng Hải, Thủy Hướng Đông mang ba lô trên lưng cùng đi. Trong ba lô của y để một xấp tiền mặt, chừng hai vạn, thông thường mọi người khẳng định sẽ không nghĩ đến trên người y có nhiều tiền như vậy, tên trộm cũng sẽ không đánh chủ ý lên người y. Thủy Hướng Đông liền dùng ba lô như vậy để mấy vạn tiền mặt chạy tới chạy lui, tỷ lệ an toàn trăm phần trăm.
“Hướng Đông, con tính khi nào mới trở về? Huy Huy ở Thượng Hải không được mấy ngày, con nếu như không vội, liền ở Thượng Hải chơi vài ngày, đến lúc chúng ta cùng nhau về luôn?” Ông ngoại đề nghị nói.
Thủy Hướng Đông ngồi kế bên Nghê Huy, quay đầu nhìn Nghê Huy, Nghê Huy cúi đầu chơi máy xếp hình của Thủy Hướng Đông, mặt vô biểu tình. Thủy Hướng Đông không chắc thái độ của Nghê Huy, y do dự một chút: “Dạ được.”
Nghê Huy ngẩng đầu, liếc Thủy Hướng Đông một cái, trái tim nhỏ bé của Thủy Hướng Đông bị dọa một chút, nhưng mà không có sửa lại. Y lần đầu đi xa với Nghê Huy, rõ ràng rất cao hứng, trên đường cứ líu ríu, giống như chim sẻ nói không ngừng. Ông ngoại thấy Thủy Hướng Đông thoải mái biết ăn nói, lại nhìn đến Nghê Huy đang an tĩnh chơi game, có chút bùi ngùi, cháu ngoại nhà mình cái gì cũng tốt, chính là quá hướng nội, nói quá ít.
Đến Thượng Hải, Trần Lệ Bình đến đón cha mình và con trai, đem bọn họ an bài tốt, lại vội vàng đi làm, bây giờ không có người phân chia công việc, tất cả đều phải tự mình làm, nói không vất vả là nói dối.
Bọn họ vẫn ở căn phòng mà lần trước đến ở, trong nhà dấu tích của Nghê Vệ Dương đã biến mất sạch sẽ, bài trí đơn giản như cũ, đại khái là bởi vì Trần Lệ Bình quá bận, chỉ có buổi tối trở về ngủ, cho nên cả căn nhà đều rõ ràng thiếu hơi người. Nghê Huy có chút đau lòng cho mẹ, một người ở bên ngoài dốc sức làm, khẳng định là rất cô đơn rất vất vả a.
Ông ngoại cũng thở dài nói: “Mẹ của con thật không dễ gì a, một nữ nhân phải ở bên ngoài làm việc.”
Nghê Huy không nói gì, Thủy Hướng Đông vô cùng hiểu chuyện cầm cây chổi quét dọn. Đầu năm nay cũng chưa có công nhân làm theo giờ, Trần Lệ Bình cũng không giàu đến nỗi thuê một người giúp việc để quét dọn nhà cửa, bà tự mình làm thì cũng là một thời gian rất dài mới quét dọn một lần, trong nhà rất nhiều chỗ điều phủ đầy bụi, thậm chí là không nhìn thấy dấu vết có người đụng vào.
Ông ngoại nói: “Hướng Đông, con đừng làm, ta làm.”
Nghê Huy đi lấy câu lau nhà: “Ông ngoại, chúng ta cùng giúp mẹ lau dọn nhà cửa.”
Ông ngoại nở nụ cười: “Được, đều là đứa nhỏ tốt.”
Ba ông cháu đem căn nhà thu dọn sạch sẽ, ông ngoại sắp xếp giường chiếu trong phòng của khách xong: “Huy Huy, tối nay con ngủ với Hướng Đông a.”
Nghê Huy vội vàng nói: “Không, con ngủ cùng ông ngoại.”
Ông ngoại nói: “Hai đứa cùng nhau ngủ, như vậy có nhiều chuyện để nói a.”
“Không.” Nghê Huy trong lòng nói ai cùng y nói chuyện a, luôn không có gì để nói. Ngược lại là không thể ngủ cùng với Thủy Hướng Đông.
Ông ngoại thấy hắn cố chấp như vậy, liền nói: “Được rồi, con ngủ với ta.”
Thủy Hướng Đông ở một bên thất vọng thở dài.
Lúc chạng vạng, Trần Lệ Bình gọi điện thoại về: “Đợi một chút con đến đón mọi người đi ăn ở nhà hàng Thượng Hải.”
Ba người bận rộn cả nửa ngày, vừa bẩn vừa mệt, vội vàng đi tắm rửa, khiến cho mình nhẹ nhàng thoải mái, chở đi ra ngoài ăn cơm.
Lúc Trần Lệ Bình đẩy cửa nhà mình vào, thấy căn nhà rực rỡ hẳn lên và ba nụ cười tươi rói, đột nhiên có loại xúc động muốn rơi nước mắt: “Cha, Tiểu Huy, Hướng Đông, các người giúp con dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ sao?”
“Mẹ, hoan nghênh về nhà.” Nghê Huy vui vẻ nói.
Trần Lệ Bình khom lưng, ôm lấy con trai, hôn một cái lên mặt hắn: “Cám ơn con, tiểu bảo bối.”
Thủy Hướng Đông ở một bên nhìn, khóe miệng treo lên nụ cười.
Trần Lệ Bình cũng không đi vào phòng, nói: “Đi thôi, đi ăn cơm thôi. Bận rộn lâu như vậy, khẳng định đều đói rồi. Sao lại không nghỉ ngơi một chút, phải giúp ta quét dọn nhà cửa, mệt muốn chết rồi phải không?”
Ông ngoại nói: “Trong phòng rất rối loạn, hai đứa nhỏ đều nhìn không được, bọn nó muốn dọn dẹp, ta đương nhiên không thể ngồi nhìn.”
Trần Lệ Bình ngượng ngùng nói: “Gần đây thật sự rất bận, vừa lúc mùa kinh doanh thịnh vượng, hơn nữa nhà kho mới mua đang sửa chữa, rất bận, có lúc một ngày ngủ không đến 4, 5 tiếng.
Ông ngoại nói: “Con một nữ nhân, không cần phải làm như vậy, quá vất vả, con về nhà đi, bây giờ cũng không thiếu tiền tiêu xài.”
Trần Lệ Bình cười cười: “Không sao đâu, con bây giờ đang tìm trợ lý thích hợp, đợi con thích ứng rồi, sau đó liền có thể nhẹ nhàng một chút.” Trần Lệ Bình nghĩ đến Nghê Vệ Dương, nhất định không thể thua ông ấy, bà phải cho con trai tương lai tốt nhất.
Nghê huy ngẩng đầu nhìn mẹ, mặc dù trang điểm, nhưng mà quần thâm dưới mắt vẫn rất rõ ràng: “Mẹ, phải nghỉ ngơi thật tốt, không cần quá vất vả đâu.”
Trần Lệ Bình sờ đầu con trai: “Mẹ biết rồi.”
Đến dưới lầu, Trần Lệ Bình dẫn bọn họ lên một chiếc Santana màu đỏ, mở cửa là một nam nhân còn trẻ, tuổi không quá 30, để tóc mái rẻ ngôi như Quách Phú Thành thịnh hành nhất thời này, người này tương đối ốm, da hơi đen, hướng bọn họ cười, Trần Lệ Bình giới thiệu cho Nghê Huy bọn họ: “Đây là bạn làm ăn của ta, Chương Thái Thanh. Y nghe nói mọi người đến đây, muốn mời chúng ta đi ăn cua Đại Áp.”
Nghê Huy và Thủy Hướng Đông đều ngoan ngoãn chào hỏi, kêu y là Chương thúc thúc. Nghê Huy cố gắng lục soát lại nhân vật này trong ký ức, dường như mẹ không có người bạn nào họ Cương, đại khái là bởi vì cha mẹ sớm đến Thượng Hải, tất cả đều thay đổi.
Nghê Huy phát hiện, thái độ của Chương Thái Thanh này đối với mẹ vô cùng ân cần, liên quan đến bọn họ đều có cảm giác lấy lòng, nhưng lại biểu hiệu không rõ mười phần, vô cùng thành thạo. Nghê Huy đoán rằng, người này có thể đang theo đuổi mẹ. Nghê Huy đối với việc mẹ tái giá tuyệt đối sẽ không phản đối, nhưng điều kiện tiên quyết là, người này phải đối tốt với mẹ, phải đáng tin.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...