Ngày thứ hai, Phong Hàn mang theo Mạc Khanh Vân vào trong cung khấu tạ Hoàng thượng, Hoàng hậu.
Mạc Khanh Vân xuyên qua bức màn nhìn người cưỡi ngựa phía trước.
Trong ấn tượng mà Phong Hàn để lại cho y vĩnh viễn là bóng dáng cao lớn như vậy.
Trong lòng Phong Hàn lại không dễ chịu, trước khi gặp Mạc Khanh Vân thì lại muốn nhanh chóng đưa y về bên cạnh mình; sau khi gặp người rồi lại sợ hãi không dám đến gần, trong lòng như luôn bị sự áy náy và khổ sở tràn đầy ngăn cản.
Nếu Mạc Khanh Vân biết được kiếp trước của mình, không biết y còn có thể thích mình hay không.
Xe ngựa tới trước cửa cung, Phong Hàn mới nhớ rằng đời trước mình thậm chí còn chưa từng dừng lại đợi Mạc Khanh Vân, khi đó trong lòng Mạc Khanh Vân là loại tâm trạng thế nào, Phong Hàn đứng dưới xe ngựa nhìn tiểu thị nâng Mạc Khanh Vân xuống.
Mạc Khanh Vân nhìn về phía Phong Hàn, nhưng chỉ thấy vẻ né tránh của hắn, nhíu mày bước khẽ đến, nhẹ nhàng gọi một tiếng "Vương gia".
Phong Hàn cúi đầu: "Đi thôi".
Trong tẩm cung của Hoàng hậu, Minh Sùng đế và Hoàng hậu tiếp kiến Phong Hàn và Mạc Khanh Vân tại chính điện.
Minh Sùng đế nhìn nhìn hai người đang quỳ trong điện liền mở miệng kêu: "Được rồi, bình thân đi".
Hoàng hậu âm thầm quan sát thần sắc của Phong Hàn và Mạc Khanh Vân, trong lòng có chút quan tâm, khẽ giơ tay lên.
Cung nhân bên cạnh nhanh chóng dâng lên một cái hộp gấm.
Mạc Khanh Vân nhận cái hộp, lại dập đầu cảm tạ một phen, Hoàng hậu cười cười: "Không cần đa lễ, con làm chính phi, sau này phải quản lý tốt vương phủ của Hàn nhi, nhưng trên phương diện con nối dõi cũng cần phải quan tâm.
Hàn nhi cũng không còn nhỏ, nếu người trong phủ không dùng được, cũng có thể tuyển thêm".
Mạc Khanh Vân trong lòng liền lộp bộp, y căn bản không nghĩ Phong Hàn lại có người khác.
Nói y ích kỷ cũng được, y đợi Phong Hàn nhiều năm như vậy, sao lại có thể đẩy cho người khác chứ.
Trong lòng chuyển chuyển rồi chỉ có thể trả lời: "Cẩn tuân Hoàng hậu nương nương dạy bảo".
Minh Sùng đế nhìn ánh mắt Mạc Khanh Vân nhíu mày.
Người này không dùng được, hắn cũng chỉ có thể thuận thế đẩy cho Phong Hàn, chỉ là không biết rốt cuộc bí mật của Vũ tộc là gì, hay là Mạc Khanh Vân thật sự không biết.
Minh Sùng đế lại nhìn Phong Hàn một bên, lạnh nhạt nói: "Hàn nhi, đã thành hôn rồi thì ổn trọng một chút, chăm sóc Vương phủ nhiều hơn.
Được rồi, đi gặp Đức phi đi".
Hoàng hậu cong cong khóe môi, nhìn Phong Hàn và Mạc Khanh Vân cáo lui, có chút không xác định dò hỏi Minh Sùng đế.
"Hoàng thượng, nhìn thần sắc Hàn nhi hình như có chút không cao hứng".
Minh Sùng đế hừ lạnh một tiếng, "Nó thì có gì không cao hứng, cả ngày ở trong binh doanh không về phủ, đã thành thân rồi thì nên thu tâm lại".
Hoàng hậu cười cười bước lên vỗ vỗ vai Minh Sùng đế: "Hoàng thượng nói đúng, Hàn nhi cũng không còn nhỏ.
Thái hậu và Hoàng thượng cũng là vì suy nghĩ cho nó, chỉ trông đợi nó có thể có con cái sớm một chút, cũng mới có thể biết phụ hoàng nó vì con cái lo lắng đau khổ như thế nào".
Trong Tử Vân điện, Đức phi sớm ngóng trông Phong Hàn bọn họ tiến cung, nhìn một đôi bích nhân trước mắt trong lòng nàng lại có chút vui mừng.
"Đứng lên đi, trước mặt ta không cần đa lễ".
Mạc Khanh Vân sau khi trả lời rồi lại có chút không được tự nhiên, Đức phi cười cười gật gật đầu với Bình Lam đang hầu hạ bên cạnh, Bình Lam cầm hộp gấp trong tay đưa cho Mạc Khanh Vân, Mạc Khanh Vân vội vàng đưa tay nhận lấy.
Đức phi vừa lòng gật gật đầu: "Ta gọi con là Khanh Vân đi, ngày thành thân cũng không có cơ hội nói gì với con, Hàn nhi liền giao cho con chăm sóc nhiều hơn.
Nó ngày thường có chút âm trầm quạnh quẽ, nếu làm con không thoải mái thì con cố gắng hơn một chút.
Trong phủ cũng không có chuyện gì rắc rối, lúc con quản lý cũng sẽ không có nhiều khó khăn gì".
Đức phi nhìn Mạc Khanh Vân dừng một chút, có chút lời nàng cũng không thể nói trước mặt Mạc Khanh Vân, cau mày nhìn ánh mắt bình tĩnh của nhi tử, buổi bái kiến hôm nay cũng kết thúc trong không khí bất đồng.
Hai người vừa mới trở lại trong phủ, ở chính sảnh có một nha hoàn đang chờ Phong Hàn trở về: "Tham kiến Vương gia, tiểu thư nhà nô tì trong trù phòng tự tay làm một chút thức ăn, mời Vương gia qua một chút".
Phong Hàn biết nha hoàn trước mắt, mặt ngoài vậy mà lại không nhìn ra là một kẻ tàn nhẫn độc ác.
Mạc Khanh Vân nhìn Phong Hàn muốn nói lại thôi, hình như có chuyện muốn nói.
Chỉ là lúc này quá nhiều người, y cũng không tiện mở miệng, nhưng lại sợ Phong Hàn đến tiểu viện tử rồi sẽ không trở về Thiển Vân cư của y.
"Bảo với tiểu thư của ngươi rằng không cần".
Phong Hàn nói xong liền đi đến thư phòng.
Mọi người ở đây đều sửng sốt trong chốc lát, Mạc Khanh Vân lấy lại tinh thần dẫn theo ngt trở về viện của mình.
Y vốn tưởng rằng hôm nay Phong Hàn sẽ không đến nữa, ai ngờ rằng buổi tối Phong Hàn vẫn đến, Mạc Khanh Vân thật sự đoán không ra tâm tư của hắn.
Hai người dùng cơm chiều xong, ngồi đối diện nhau không nói gì, Mạc Khanh Vân nghĩ nghĩ vẫn cẩn thận dò hỏi: "Vương gia, ta, ta có thể đưa người vào trong phủ không?"
# Hết chương 9
===.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...