Trọng Sinh Chi Độc Sủng Hoàng Hậu


Phong Hàn nghe Phong Nhạc Dật nói vậy cũng có chút ý cười: "Huynh đệ một nhà, đương nhiên là thân thiết rồi".
"Đúng Rồi, Nhạc Dật còn chưa bái kiến tứ tẩu, hôm nay nhìn thấy quả nhiên dáng vẻ rất đẹp".

Mạc Khanh Vân cười cười với Phong Nhạc Dật: "Lục hoàng tử quá khen".

"Tứ Tẩu gọi đệ là Nhạc Dật đi.

Nhạc Dật không muốn quá xa lạ với tẩu".

Phong Nhạc Dật cười rộ lên lộ ra một chiếc răng nanh, thêm tuổi chỉ mới mười bốn làm trong lòng người khác sinh ra cảm giác yêu thương.

Mạc Khanh Vân đương nhiên cười gật gật đầu: "Vậy ta gọi đệ là Nhạc Dật".

"Đa Tạ tứ tẩu".


Lúc ba người đang vui vẻ trò chuyện, Ôn Tương Ngôn tự mình đưa đại hoàng tử và nhị hoàng tử vào, Ôn Vĩnh Kiệt vừa rồi còn chưa có cơ hội lui ra vẫn đang đứng một bên chờ, vừa nhìn thấy phụ thân đưa người đến liền nhanh chóng quỳ xuống hành lễ.

Ba người Phong Hàn cũng đứng dậy chào hỏi, Phong Văn Diệu cười xua xua tay với mọi người: "Không cần đa lễ, vừa rồi thấy tứ đệ và lục đệ trò chuyện vô cùng vui vẻ, không biết là đang nói chuyện gì?"
Phong Nhạc Dật thấy Phong Hàn không nói chuyện đành phải cười mở miệng: "Hồi điện hạ, Nhạc Dật và tứ ca chỉ là chào hỏi nhau, hàn huyên vài câu cùng tứ tẩu mà thôi".

Phong Văn Diệu cười cười: "Vị này chính là tứ đệ muội, còn chưa gặp qua.

Chỉ nghe danh tứ đệ muội phong hoa tuyệt đại, vô cùng nổi bật, hôm nay nhìn thấy quả nhiên hơn người thường".

Phong Văn Diệu nói xong thì dừng một chút, lại tiếp tục: "Haiz, chỉ đáng tiếc người tốt như đệ muội vậy mà lại làm vợ người khác, nếu có thể ra sức vì triều đình không phải càng tốt sao".

Phong Văn Diệu nói xong, bên trong thính đường yên lặng vài giây, Ôn Tu Văn tuy là thừa tướng lúc này cũng không tiện mở miệng.

Mạc Khanh Vân cười cười hơi cúi đầu với Phong Văn Diệu: "Điện hạ thật sự quá khen, Khanh Vân cũng không có tâm chỉ hành lập danh, có thể gả cho vương gia đã là phúc phận của Khanh Vân".

Nụ cười của Phong Văn Diệu hơi cứng lại: "Phải không, còn có người không muốn tranh công danh lợi lộc sao".

"Hồi Điện hạ, không phải không nghĩ, mà là Khanh Vân tự biết bản thân không có bản lĩnh này".

Mạc Khanh Vân tràn đầy ý cười trả lời.

Phong Văn Diệu cười đi đến chính vị ngồi xuống: "Chỉ nghe vài câu này của đệ muội đã thấy tài năng hơn người, có thể cho là đệ muội càng coi trọng tình cảm, chỉ là không biết tứ đệ của ta có lòng như vậy không".

Phong Hàn không có sắc mặt tốt đối với Phong Văn Diệu, kéo Mạc Khanh Vân ngồi xuống: "Chuyện này không nhọc điện hạ bận tâm".


Phong Văn Diệu nhìn thấy động tác của Phong Hàn thì sắc mặt liền trầm xuống: "Thì ra là vậy, ta chưa từng nghĩ rằng tứ đệ lại có lòng như vậy.

Thế thì tốt, cũng không phụ tâm ý của đệ muội".

Trong thính đường lại không có tiếng động, yên lặng một lát, Phong Nhạc Dật cười nói với Phong Văn Diệu: "điện hạ chẳng lẽ cũng hâm mộ tình cảm của tứ ca và tứ tẩu, đại ca chắc là muốn cưới chính phi rồi đi".

Phong Văn Diệu biết đệ đệ này luôn tùy tính, tuổi tác lại còn nhỏ, ngay cả hoàng thượng cũng thích tính tình của y, hắn dù sao cũng không cần phải kiêng kị Phong Nhạc Dật.

"Tiểu Tử ngươi thì biết cái gì, chẳng lẽ muốn thành thân sao, vậy phải chờ vài năm nữa nha.

Đệ yên tâm, ta chắc chắn sẽ nhờ mẫu hậu chọn một người tốt cho đệ".

Phong Nhạc Dật vội vàng mặt ủ mày ê lắc đầu xua tay: "Đại ca tha Nhạc Dật đi, Nhạc Dật nói sai rồi, Nhạc Dật còn muốn được chơi thêm vài năm".

Những lời này vậy mà lại chọc cười được Phong Văn Diệu, không khí nhất thời hòa hoãn lại.

"Phải Không, Nhạc Dật cũng quá ham chơi rồi, trước sau gì đệ cũng phải trưởng thành vì phụ hoàng phân ưu, sao có thể luôn muốn rong chơi chứ".


"Nhạc Dật Chỉ hiểu rong chơi mà thôi, vì phụ hoàng phân ưu đã có đại ca rồi".

Phong Nhạc Dật cười trả lời càng làm tâm tình Phong Văn Diệu tốt hơn.

Ôn Tu Văn thấy không khí xem như hòa hoãn, nhanh chóng mở miệng: "điện hạ, mời điện hạ nghỉ ngơi một lát, lão thần đi xem thức ăn đã chuẩn bị đến đâu rồi".

Phong Văn Diệu cười vẫy vẫy tay: "Đi đi, lát nữa còn phải gặp lão phu nhân, ngươi đi làm việc của ngươi đi".

"Vâng, Lão thần tạm thời cáo lui, khuyển tử sẽ hầu hạ ở đây, nếu có việc gì cứ phân phó nó đi làm".

Ôn Tu Văn nói xong liền lui xuống.

# Hết Chương 27.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui