Trọng Sinh Chi Diệp Thanh FULL


Tác giả: Tâm Ngữ Phong
Editor: Thiên Chân Vô Tà
Sau khi ở nước R chơi 8 ngày, Diệp Thanh cùng Thời Úy hai người tận hứng trở về, mang theo đặc sản nước R cùng đi thăm Thời ba Thời mẹ, còn cùng đi thăm mấy người bà nội Thời.

Bà nội Thời hết sức vui mừng vì điều này, trải qua mấy lần ở chung, Diệp Thanh cũng càng thêm thân cận với người nhà Thời Úy.

Tới trước ngày gần cuối năm, Thời ba Thời mẹ như đã nói lúc trước, cùng đi thăm hỏi ông nội Diệp một chút, hai bên đều vui vẻ giao lưu.

Sau khi trải qua hai bên hiểu biết nhau, ông nội Diệp thấy ba mẹ Thời Úy coi Diệp Thanh như con trai mình mà chiếu cố, trong lòng đối với chuyện Diệp Thanh cùng Thời Úy ở bên nhau cũng càng thêm yên tâm! !
Mùa đông thành phố B bất tri bất giác rất nhanh đã kết thúc, nhiệt độ ngày xuân thoải mái qua đi, rất nhanh liền nghênh đón mùa hạ, thời tiết dần dần nóng bức lên.

Mà lúc này ở thành phố S nơi xa, trong một nhà tù, Diêu Hâm trong phong giam áp chế đang mặt đầy u ám ngồi ở trên giường sắt tầng dưới, trên mặt cô ta có mấy chỗ bị đánh tới vừa đen vừa tím, một gương mặt nguyên bản coi như xinh đẹp, trải qua hơn một năm lao ngục nay kiếp sống đã sớm ảm đạm thất sắc hơn nhiều, có vẻ tiều tụy lại tầm thường.

Lúc này cửa nhà tù đột nhiên "Kẽo kẹt" một tiếng, bị mở ra, một người nữ cảnh ngục gõ gõ cảnh côn nói: "Đi ra thông khí đi, tất cả đi ra ngoài!".

Diêu Hâm rất không muốn đi ra ngoài, cô ta rụt lại bất động muốn ở bên trong, bởi vì cô ta biết sau khi ra ngoài cô ta sẽ phải đối mặt với cái gì.

Thế nhưng cảnh ngục đã nhìn thấy cô ta, tên cảnh ngục nhíu mày dùng cảnh côn gõ gõ cửa sắt nói: "Số 0331, mau đi ra!".


Diêu Hâm cười lấy lòng cô nàng: "Tôi chờ chút nữa đi!".

Cảnh ngục kia rõ ràng không thương lượng, phẫn nộ quát: "Bây giờ nhanh chóng đi ra ngoài cho tôi, đừng để tôi chỉnh đặc thù!".

Diêu Hâm bất đắc dĩ, chỉ có thể đi ra ngoài dưới sự uy hiếp của cô nàng, cô ta biết, tên cảnh ngục này cũng là bị mua chuộc, bằng không không thể nào mỗi lần đều 'chiếu cố mình' như thế, điều này làm cho cô ta hận đến nghiến răng, nhưng lại không thể làm gì.

Cha cô ta đã mặc kệ cô ta, nói cô ta mất mặt, còn nói cô ta suýt chút nữa tự mình làm sụp đổ việc kinh doanh của ông ta, ông ta còn có nhiều con gái riêng như vậy, cũng không cần để tâm một đứa như cô ta.

Còn mẹ của cô ta, mỗi lần chỉ biết khóc không có chủ kiến gì, năng lực có hạn chỉ có thể lén đưa chút tiền hối lộ cảnh ngục một chút, mà cảnh ngục mẹ cô ta hối lộ chỉ thỉnh thoảng có thể trợ giúp cô ta một chút, bởi vì không chịu được có những người khác muốn chỉnh cô ta, bị hối lộ chỉ là cảnh ngục, lại không phải trưởng ngục, quyền lực không đủ lớn.

Không biết bắt đầu từ khi nào, trong ngục giam có mấy tên nữ phạm nhân đâm đầu tới, bọn họ nghĩ mọi cách tìm cơ hội tra tấn bắt nạt cô ta.

Những nữ phạm nhân đó đều là một số nữ lưu manh côn đồ, không có đạo đức tam quan, có một lần thậm chí còn ấn đầu cô ta bắt uống nước bồn cầu.

Cô ta, một thiên kim đại tiểu thư từng cao cao tại thượng, những loại người đó trong mắt cô ta cũng chỉ là con kiến, nhưng hiện tại những con kiến đó toàn bộ đều cưỡi ở trên đầu cô ta, làm nhục cô ta, ức hiếp cô ta.

Diêu Hâm đè nén thù hận và hung ác trong lòng, nện bước nặng nề đi ra bên ngoài, bên ngoài đã có không ít nữ phạm nhân đang hóng gió.

Trong đó, mấy nữ nhân dáng người cao mạnh tướng mạo thô tục, sau khi nhìn thấy Diêu Hâm ra tới đều nở nụ cười xấu xa không có ý tốt, một lát sau mấy nữ nhân kia liền đi về phía Diêu Hâm.


Diêu Hâm quay đầu lại nhìn về phía cảnh ngục trông giữ, phát hiện mấy tên cảnh ngục ka không biết từ khi nào sớm đã đi rất xa, dường như là vì tiện cho mấy nữ nhân này hành sự.

Diêu Hâm tức giận đến không xong, một trong mấy tên cảnh ngục kia đã nhận tiền của mẹ cô ta, đáng tiếc lúc này lại nhận tiền không làm việc.

"Yo, Diêu đại tiểu thư! Cô đang nhìn gì vậy?"
Một cô gái khoảng hai mươi □□ cao tráng giễu cợt cười một tiếng với Diêu Hâm, nói xong thậm chí trực tiếp "Phi" một ngụm nước miếng phun ở trên mặt Diêu Hâm.

Tránh không kịp, Diêu Hâm nhất thời vô cùng tức giận, nổi giận mắng: "Các người, đám chết dẫm rác rưởi này, ghê tởm đến muốn chết, tao đi M mày!".

Nói xong cô ta hung hăng lau mặt một phen, thiếu chút nữa bị ghê tởm đến hỏng rồi.

Cô ta rất muốn nhổ lại, nhưng cô ta không dám, ngày thường cô ta cũng tận lực tránh bớt đi chọc giận bọn họ, nhưng hành động của nữ nhân này thật sự làm cô ta quá tức giận, cô ta một thiên kim đại tiểu thư có khi nào bị người khác từng vũ nhục như vậy, thật sự nhịn không được mắng lại.

"Tao đ* con mẹ mày, mày cái đồ khỉ gió này!", Nữ nhân bị mắng nhất thời cũng nổi giận, trực tiếp một cú tát đánh đến trên mặt Diêu Hâm, lại nâng một chân lên đạp vào trên bụng Diêu Hâm, trực tiếp đạp Diêu Hâm ngã trên mặt đất.

Diêu Hâm vóc người gầy yếu cùng sức lực căn bản không phải đối thủ của nữ nhân này, ngã trên mặt đất đau đến nhất thời dậy không nổi.

Mấy nữ nhân khác thừa cơ tiến lên, có dẫm lên tay cô ta nghiền ép, có đá bụng cô ta, còn có đạp lên trên cẳng chân cô ta, tức khắc đau đến mức khiến cô ta liên tục kêu thảm thiết.


Cảnh ngục đi ra thật xa, làm bộ nghe không thấy ồn ào, đối với chuyện này mắt điếc tai ngơ, những bạn tù khác cũng làm như không thấy, thậm chí còn ríu rít nhỏ giọng cười nhạo cô ta.

Ăn một đốn đánh, Diêu Hâm thật vất vả chờ đến tiếng chuông vang lên, cảnh ngục đi tới đuổi bọn họ trở về, mọi người mới rối rít rời đi, Diêu Hâm rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ôm tràn ngập lửa giận cùng thù hận trở lại nhà tù, Diêu Hâm đau đớn không thôi, thật vất vả mới chờ được một tên cảnh ngục bị mẹ mình mua chuộc tới đây, cô ta nhịn đau lấy lòng nói với cô nàng: "Tôi phải đi phòng y tế, tôi bị đánh, sắp chết tới nơi rồi!".

Tên cảnh ngục này nhìn ngó xung quanh, mới cẩn thận mở cửa cho cô ta, nhíu mày nói: "Cô có chuyện gì thế, lại bị đánh thảm như vậy, cô đây là đắc tội ai a? Đi thôi, tôi đưa cô đi qua phòng y tế".

Diêu Hâm âm hận trả lời: "Tôi cũng không biết là ai, nếu để tôi biết, tôi phải dùng dao đâm vào đầu hắn".

Cảnh ngục đỡ cô ta nhất thời buông lỏng tay ra, nổi da gà toát ra, không ngờ cô Diêu tiểu thư này nhìn dáng vẻ cũng là một người tâm địa ngoan độc a!
Diêu Hâm tới được phòng y tế, sau khi được bác sĩ hỗ trợ thoa thuốc xử lý, nằm ở trên giường bệnh muốn lấy điện thoại bác sĩ: "Bác sĩ Đinh, đem điện thoại cho tôi dùng một chút!".

Bác sĩ Đinh là một nữ nhân hơn ba mươi tuổi, đây là bị mẹ cô ta dùng tiền tài mua chuộc, cô nàng nhìn cô ta một cái, không nói gì, đưa điện thoại di động qua.

Diêu Hâm cầm lấy điện thoại thuần thục gọi vào một dãy số, điện thoại sau khi tiếp thông cô ta hướng bên kia lấy lòng cười nói: "Tằng ca, em là Diêu Hâm đây, chuyện điều tra giúp em thế nào rồi?".

Đối diện truyền đến một giọng nam thô cuồng khàn khàn: "Tiểu Diêu à, chuyện kia anh đã điều tra rõ cho em rồi, vốn dĩ muốn nói cho em, chỉ là gần đây vẫn luôn không nhận được điện thoại của em.

"
"Anh nói với em a, người mà em đắc tội lai lịch không nhỏ a, hơn nữa hai người hẳn là quen biết, anh cũng rất tò mò, hai người không phải bằng hữu sao, hắn như thế nào sẽ đối phó em chứ?".


Diêu Hâm nghe xong vừa mơ hồ lại khiếp sợ, vội vàng truy hỏi: "Là ai?".

"Quý Hiên, thiếu gia Quý gia thành phố S - Quý Hiên!"
"Ai?"
Diêu Hâm nghe xong giống như sấm đánh ngang tai không dám tin tưởng, chất vấn nói: "Anh nói ai?".

"Quý Hiên!", Tằng ca ở bên kia khẽ nhíu mày, có chút không vui: "Anh nói chính là thiếu gia Quý gia - Quý Hiên mà em yêu đến chết đi sống lại, anh nói cho em đừng không tin, mấy nữ nhân mỗi ngày đều tìm em làm phiền kia, chính là hắn tìm tới đối phó em!".

Nghe xong những lời Tằng ca nói, Diêu Hâm giống như bị hung hăng dội một chậu nước lạnh vào đầu, cả người rét run đến tâm cũng co rút lạnh lẽo, người mà cô ta yêu đến hận không thể dâng hiến tất cả, thế mà lại chính là người cô ta hận đến nghiến răng kia.

Điện thoại trong tay rơi xuống đất, Diêu Hâm cũng không rảnh đi nhặt, bản thân vốn dĩ còn ngây thơ suy nghĩ đi ra ngoài cũng phải theo đuổi được đối phương, đời này đều chỉ muốn gả cho một mình hắn.

Nhưng mà ai ngờ được, Quý Hiên lại là hận mình như vậy, thậm chí không tiếc tìm người đưa vào ngục giam để đối phó mình.

Diêu Hâm nắm chặt hai tay, trong lòng dấy lên thù hận cùng không cam lòng, nếu anh đã thương tổn tôi như vậy, tôi đây cũng làm anh đau đến muốn chết!
Diêu Hâm biết người Quý Hiên yêu nhất chính là Diệp Thanh, tuy rằng cô ta không biết tại sao Quý Hiên đột nhiên lại trả thù cô ta, nhưng có lẽ là bởi vì hắn đã biết cô ta từng muốn đối phó Diệp Thanh, cho nên bây giờ trả thù cô ta.

Mặc kệ là vì sao, anh không cho tôi sống tốt, tôi liền không cho anh sống tốt, không chiếm được anh, tôi liền hủy diệt thứ anh yêu nhất!
Diêu Hâm tức giận, trong lòng dâng lên một ý nghĩ ác độc, nếu Quý Hiên dám chà đạp tình cảm của mình, thương tổn mình như thế, vậy thì mình liền giết người hắn để ý nhất, khiến cho hắn cũng nếm thử tư vị thống khổ.

Không biết ngồi bao lâu, Diêu Hâm trên mặt nở nụ cười bệnh hoạn, sắc mặt trắng bệch đáng sợ, cô ta nhặt điện thoại rơi trên mặt đất lên, lại lần nữa gọi đi một cú điện thoại! !.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui