Tác giả: Tâm Ngữ Phong
Editor: Thiên Chân Vô Tà
Bóng đêm bắt đầu buông xuống, từng ngọn đèn của những tòa nhà và đèn đường xung quanh sáng lên, ánh đèn trong tuyết tràn ngập hơi thở khói lửa nhân gian, có vẻ vừa ấm áp lại vừa tốt đẹp, trong giá lạnh hiện lên tia ấm áp nhè nhẹ.
Hai người nắm tay nhau trở lại căn phòng thoải mái, lò sưởi nổi lên ánh lửa ấm áp, Thời Úy ngồi ở trên sô pha bế Diệp Thanh lên đặt ở trên đùi, nóng bỏng lại dịu dàng hôn lên đôi môi đỏ thắm của cậu.
Đêm dài miên man, ngoài phòng giá lạnh thấu xương, trong phòng lại một mảnh ấm áp hòa hợp.....
Trong đêm tối yên tĩnh, có người ở trong tuyết suy sụp ngồi ở dưới ngọn đèn vàng quang ấm áp bên ngoài tường viện, nghe thanh âm trong phòng truyền đến, trên mặt không biết từ khi nào sớm đã đầy nước mắt, thẳng đến khi tia ánh mặt trời mùa đông đầu tiên dâng lên, hắn mới gian nan đứng dậy, lê đôi chân sắp đông cứng của mình khom người rời đi.....
......
Ánh mặt trời vào đông chung quy làm người ta cảm thấy vô cùng ấm áp, Diệp Thanh dựa vào lòng ngực Thời Úy ngủ ngon lành, Thời Úy nhẹ nhàng đặt lên trán Diệp Thanh một nụ hôn, thật cẩn thận đứng dậy, đi chuẩn bị bữa sáng cho cậu.
Chờ Diệp Thanh ngủ đủ rồi lúc sau rời giường, theo mùi thơm mê người đi vào phòng bếp, nhìn thấy Thời Uý đeo tạp dề làm bữa sáng cho mình, không kiềm được cười tiến lên ôm lấy eo cậu ta, dựa vào phía sau lưng cậu ta.
Thời Úy xoay người ôm cậu vào lòng, khẽ hôn lên môi cậu.
Hai người ăn bữa sáng xong, lúc ra cửa đã là hơn 9 giờ, Thời Úy nắm tay Diệp Thanh cùng đi sân trượt tuyết.
Hai người đổi trang bị xong, Thời Úy xoa xoa tóc Diệp Thanh hỏi cậu: "Cậu có thể chứ? Lát nữa tôi đi theo cậu".
Diệp Thanh khẽ gật đầu cười nói: "Có thể, cậu đừng coi thường tôi!".
Nói xong cậu trực tiếp dẫm lên ván trượt soái khí đạp một cái, tức khắc tiêu sái lướt ra phía trước.
Thời Úy ở phía sau thấy vậy giương môi cười vội vàng đuổi theo, vẫn duy trì khoảng cách một trước một sau đi theo sau lưng Diệp Thanh.
Lướt đi trên tuyết cảm giác quá mỹ diệu, Diệp Thanh tâm trạng đặc biệt vui thích, thấy Thời Uý đi theo phía sau, cậu nhất thời nghịch ngợm thay đổi phương hướng trái phải lướt hai vòng, tiếp đó ưu nhã xoay tròn ở giữa không trung, lại vững vàng rơi xuống đất tiếp tục trượt về phía trước.
Diệp Thanh quay đầu lại cười khiêu khích liếc nhìn Thời Úy, lập tức đổi lấy Thời Úy giương môi cười dịu dàng, cậu ta thong dong bình tĩnh học theo Diệp Thanh, ở trên tuyết phải trái lướt hai vòng, cũng nhảy lên ở giữa không trung xoay tròn hai vòng sau đó vững vàng tiếp đất, dáng người cao thẳng hết sức ưu nhã ung dung.
"Không tồi!" Diệp Thanh tán thưởng khen Thời Úy một câu, tiêu sái tới mấy cái sườn trượt, tiếp theo không chút sợ hãi từ trên sườn dốc phủ tuyết nhảy xuống, nhảy lên thật cao sau đó vững vàng tiếp đất, tiếp đó trượt xuống phía dưới một cái sườn dốc phủ tuyết.
Thời Úy sau lưng có chút kinh ngạc, cậu ta không ngờ kỹ năng trượt tuyết của Diệp Thanh tốt như vậy, nhìn thấy cậu hiếm khi chơi vui tới vậy, cũng không ngăn cản, chỉ là tăng nhanh tốc độ lặng lẽ đi theo phía sau cậu.
"Oa ồ! Giỏi quá!"
Có một vài khách trượt tuyết khác nhìn thấy bóng dáng hai người đẹp trai tiêu sái, nhất thời đều kinh diễm cười tán dương bọn họ.
Diệp Thanh kiếp trước đã từng tới nước R, chẳng qua lúc ấy người đi cùng cậu chính là Quý Hiên.
Đất nước R được mệnh danh là xứ sở tuyết, có rất nhiều sân trượt tuyết tự nhiên và sự kiện trượt tuyết, Diệp Thanh sau khi tiếp xúc đến trượt tuyết, từ đó liền thích môn thể thao này.
Mỗi lần trượt tuyết, cậu đều cảm thấy tâm trạng rất thả lỏng, như thể bay lượn trong tuyết.
Kiếp trước, đêm trước Tết Âm Lịch, là Quý Hiên ở bên cạnh cậu, hai người cùng nhau bay đến nước R, cùng nhau qua lại trên tuyết.
Đáng tiếc cảnh còn người mất, hiện giờ thay đổi cả một đời, cậu và Quý Hiên mỗi người một ngả, hai người từ người yêu biến thành người dưng, người bầu bạn bên cạnh cậu đời này cũng biến thành Thời Úy.
Diệp Thanh không còn nghĩ những chuyện kiếp trước nữa, giống như chú chim chỉ tự do bay lượn trên bầu trời, ở trên mặt tuyết thần tốc lướt qua xoay tròn nhảy lên, mà phía sau cậu, Thời Úy như thể một người kỵ sĩ lặng lẽ bảo vệ, cho dù cậu trượt nhanh hơn nữa, cũng có thể vững vàng đuổi kịp, ung dung thản nhiên bảo vệ cậu.
Diệp Thanh chơi rất vui vẻ, cùng Thời Úy một trước một sau trượt tuyết, hai người trượt đến khá xa, xung quanh cũng không có người nào.
Nhưng mà làm Diệp Thanh không chú ý tới chính là, lúc này ở một nơi cách bọn họ không xa đột nhiên một người khách trượt tuyết vụt ra, hắn ta đâm về phía Diệp Thanh với tốc độ rất nhanh, tựa như không thắng được xe thẳng tắp lao về hướng Diệp Thanh.
Bởi vì đưa lưng về phía đó, cho nên Diệp Thanh cũng không đề phòng, mà với tốc độ của người này, nếu hắn ta thật sự đụng phải, Diệp Thanh nhất định sẽ bị thương.
Thời Úy đi theo phía sau Diệp Thanh lập tức căng thẳng trong lòng, nhanh chóng tăng tốc độ tới cực hạn, muốn bảo vệ Diệp Thanh trước khi người kia đâm vào.
Mà lúc này, trong tuyết không biết từ khi nào lại có một người xông tới, hắn mặc một bộ quần áo trượt tuyết xanh trắng đan xen, lướt tới với tốc độ cực nhanh, mục tiêu dường như giống như Thời Úy vậy, đều là người còn chưa nhận thấy được nguy hiểm - Diệp Thanh.
Thời Úy không biết mục đích của người này, bởi vì hắn mang kính và tấm che mặt bảo hộ trượt tuyết, cậu ta cũng không nhìn rõ gượng mặt cùng biểu tình của đối phương, nhưng cậu ta mạc danh có chút nghi ngờ cùng không vui.
Cậu ta trượt đến bên cạnh Diệp Thanh trước một bước, tại trước lúc tên khách trượt tuyết kia sắp đụng vào người Diệp Thanh, nhanh chóng ôm Diệp Thanh lăn sang bên cạnh một vòng.
"Bang" một tiếng vang thật lớn, Diệp Thanh được Thời Úy che chở té ngã ở một bên trên mặt tuyết, hai người lăn hai vòng sau đó mới dừng lại.
Mà người mặc quần áo trượt xanh trắng kia, vốn định ôm lấy Diệp Thanh lại vớt không khí, một phen đụng phải người khách trượt tuyết đâm về hướng Diệp Thanh, lực đâm vào quá lớn khiến cho hai người đồng thời ngã trên mặt đất, liên tục lăn mấy vòng mới dừng lại.
"Cậu không sao chứ? Thế nào?", Thời Úy trước tiên đứng dậy, nâng Diệp Thanh dậy ôm vào trong ngực.
"Không sao!", Diệp Thanh lắc đầu, vừa rồi Thời Úy kịp thời đem cậu che chở tránh đi, thời điểm ngã xuống đất cũng chặt chẽ bảo vệ cậu dưới thân, ngoài trừ ban đầu hơi choáng váng, trên người cũng không có bất kỳ sự khó chịu nào.
Diệp Thanh bắt lấy cánh tay Thời Úy, có chút đau lòng lại vừa khẩn trương hỏi cậu ta: "Cậu thế nào? Có bị thương chỗ nào không?".
"Không sao, không cần lo lắng", Thời Úy xoa xoa đầu Diệp Thanh trấn an cậu.
"Thật không?", Diệp Thanh vẫn có chút lo lắng.
"Thật không sao, tiểu đồ ngốc!"
Diệp Thanh thấy Thời Úy tựa hồ thật sự không sao, lập tức thở phảo nhẹ nhõm một hơi, quay đầu lại nhíu mày nhìn về phía tên khách trượt tuyết đâm hướng chính mình, và một người khác đột nhiên xuất hiện ở đằng xa.
Diệp Thanh nhìn người mặc quần áo trượt tuyết xanh trắng đột nhiên xuất hiện kia có chút nghi hoặc, lúc cậu được Thời Úy che chở bổ nhào sang một bên, cậu có thể rõ ràng cảm giác được người kia cũng muốn nhào tới đây bảo vệ mình.
"Hắn là ai? Hắn vừa rồi là muốn giúp đỡ tôi sao?".
Thời Úy ánh mắt thâm trầm nhìn về phía cái người giãy giụa bò dậy kia, sờ sờ đầu Diệp Thanh nói: "Hắn có lẽ là người tới trượt tuyết đi, vừa rồi chắc là hắn quả thật cũng muốn giúp đỡ cậu".
"Tôi đi xem hắn thế nào, cảm ơn hắn một tiếng", Diệp Thanh từ trên mặt đất bò dậy, gỡ kính trượt tuyết trên mặt xuống, lộ ra gương mặt tuyết trắng trong sáng tinh xảo.
Thời Úy lại lần nữa nhìn thoáng qua người mặc quần áo trượt tuyết xanh trắng kia, ánh mắt thâm trầm có chút không đoán ra, cậu ta không ngăn cản Diệp Thanh, mà chỉ cẩn thận cởi ván trượt tuyết ra cho cậu, nắm tay cậu cùng nhau đi về phía người kia.
Hai người còn chưa đến gần, chỉ thấy người mặc quần áo trượt tuyết xanh trắng kia đột nhiên đứng dậy, đầu tiên lảo đảo bước hai bước, tiếp đó bước nhanh đi đến người khách đâm về phía Diệp Thanh kia còn đang ngã trên mặt đất vẫn chưa đứng lên, duỗi tay bắt lấy kính trượt tuyết của đối phương kéo xuống, một quyền hung hăng đánh vào mặt đối phương.
"A...!Chết tiệt!"
Người khách trượt tuyết ngã trên mặt đất là một người Âu Mỹ, hắn ta đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm muốn phản kháng, không biết làm sao lúc này cả người đau đớn, tạm thời còn chưa thể nào đứng dậy, cho nên không có sức phản kháng chút nào.
Diệp Thanh chuẩn bị đi qua nhất thời sửng sốt, nhìn thấy người mặc quần áo trượt tuyết xanh trắng, từng cú từng cú không chút khách khí hung hăng đấm vào người kia.
"A...!Đừng...!Đánh...!Cứu mạng a..."
Người Âu Mỹ kia liên tục kêu thảm thiết, bắt đầu xin tha: "Tôi sai rồi...!Tôi không phải...!Cố ý a!".
Diệp Thanh thấy thế vội vàng đi đến cạnh người mặc quần áo trượt tuyết xanh trắng, một tay bắt được cánh tay hắn đang vung lên: "Nếu hắn đã không phải cố ý, thì cũng không cần đánh nữa, vừa rồi cảm ơn cậu!".
Người bị túm cánh tay giật mình dừng lại, thẳng đến khi Diệp Thanh thả tay ra, mới chậm rãi buông cánh tay của chính mình xuống, hắn quay đầu nhìn về phía Diệp Thanh, đôi mắt đeo kính trượt tuyết cũng không thể nhìn ra điều gì, hắn cũng không mở miệng nói chuyện với Diệp Thanh, đứng dậy cất bước lảo đảo rời đi.
Nhìn bóng dáng đối phương càng đi càng xa, Diệp Thanh mạc danh cảm thấy có chút quen thuộc.
Trong nháy mắt, bóng lưng người trước mắt và Quý Hiên kiếp trước đứng ở trên mặt tuyết đưa lưng về phía chính mình hòa lại làm một.
Nhưng mà nhìn đối phương hơi khom người, dáng vẻ lại suy sụp lảo đảo, cùng bóng dáng người khí phách hăng hái, tiêu sái tuấn dật ở kiếp trước lại chênh lệch lớn như thế, Diệp Thanh nhất thời lắc đầu bật cười, ở trong lòng thầm phủ nhận.
Cậu cùng Thời Úy tới nước R chỉ nói cho người nhà và bạn thân, ngoại trừ hai người bọn họ ra thì cũng không ai biết điểm đến, hơn nữa Quý Hiên đang ở trong nước xa xôi, hai người sớm đã lâu ngày không gặp, cho nên làm sao có thể chứ?
Diệp Thanh không nghĩ nhiều nữa, cúi đầu nhìn về phía người thống khổ kêu rên trên mặt đất, đang chuẩn bị tiến lên đỡ đối phương lên, lại bị Thời Úy gọi lại: "Để tôi!".
Diệp Thanh lùi lại một bước, Thời Úy tiến lên nâng đối phương dậy.
"Khụ khụ...", Người kia ngồi ho khan hai tiếng, đôi mắt màu lam nhìn về phía Diệp Thanh và Thời Úy.
"Đáng chết! Khụ khụ...!Tôi đây là gặp được thiên sứ?", Ánh mắt người đàn ông nhìn chằm chằm gương mặt Diệp Thanh, trong miệng phát ra tiếng kinh ngạc cảm thán.
Thời Úy lập tức nhíu mày, bá đạo ôm Diệp Thanh vào trong lòng ngực, biểu thị công khai chủ quyền với người đàn ông kia: "Đây là người yêu tôi, cậu vừa rồi suýt chút nữa đụng vào cậu ấy!".
"À, trời ạ...!Hai người...!Là một đôi sao? Tôi hiện tại đã thất tình!".
Người đàn ông mặt mũi bầm dập vẻ mặt tràn đầy thất vọng, giọng hoãn lại có chút áy náy nói: "Xin lỗi, vừa rồi tôi không phải cố ý, suýt chút nữa...!Đụng vào cậu, nhất thời phanh không được!".
"Không sao, tôi cũng không có chuyện gì!", Diệp Thanh cười gật đầu, hỏi hắn ta: "Cậu bây giờ thế nào rồi? Có ổn không?".
"Xì!", Người đàn ông giơ tay sờ sờ mặt mình, nhe răng há miệng nói: "Người vừa rồi là ai vậy? Đánh tôi đau chết rồi, tê...!Đừng để tôi bắt được hắn, bằng không...!Tôi cũng phải đánh hắn!".
Diệp Thanh thấy thế có chút buồn cười, "Cậu cần giúp đỡ không?".
Người đàn ông lắc lắc đầu: "Cảm ơn...!Chút thương này với tôi mà nói không tính là gì, tôi nghỉ một chút lát nữa tự mình trở về là được, hôm nay thật đúng là xui xẻo!".
Thấy người đàn ông cũng không cần trợ giúp, Diệp Thanh liền cùng Thời Úy rời đi, hai người đi dạo xung quanh vài vòng liền đi trở về.
Sau khi trở về nhìn tuyết thật dày trong viện, Diệp Thanh đột nhiên có hứng thú, muốn đắp một người tuyết ở trong sân, Thời Úy thấy thế đi tìm hai cái tuyết sạn, cùng Diệp Thanh đắp lên người tuyết.
Hai người ở trong tuyết trung đắp nửa giờ, một người tuyết tròn xoe tuyết trắng đáng yêu liền được đắp xong, nhìn đầu và mặt mũi trụi lủi của nó, Diệp Thanh hỏi Thời Úy: "Mặt mũi của nó dùng cái gì để làm đây?"
Thời Úy đứng dậy nói với Diệp Thanh: "Cậu chờ một chút, tôi đi tìm đồ tới làm".
Cậu ta xoay người đi hướng phòng bếp, tìm củ cà rốt làm cái mũi nhòn nhọn, lại làm một đôi mắt cùng miệng cười cong cong.
Diệp Thanh vui thích ấn chúng vào đầu người tuyết, người tuyết lập tức liền có một gương mặt cười hết sức đáng yêu.
"Ha ha, thật không tệ!", Diệp Thanh vui vẻ dạo qua một vòng quanh người tuyết, thấy đầu nó trơ trụi, nói với Thời Úy: "Tôi đi tìm cái mũ và khăn quàng cổ cho nó".
Thời Úy cưng chiều xoa xoa đầu cậu, cười đến hết sức dịu dàng: "Đi đi!".
Chờ Diệp Thanh mang mũ và khăn quàng cổ cho người tuyết xong, người tuyết liền xinh đẹp hẳn lên, cậu vui mừng đứng ở bên người tuyết để Thời Úy chụp cho cậu mấy tấm ảnh, lại lôi kéo Thời Úy cùng nhau chụp một ít ảnh hai người, cũng đem những tấm ảnh đó đăng lên vòng bạn bè.
Trong vòng bạn bè của cậu, ngoại trừ người nhà thì chính là mấy người bạn chơi tương đối thân, ảnh chụp vừa được đăng lên, không bao lâu cậu liền nhận được ông nội, ba mẹ Thời Úy, còn có Lương Tinh Hoàng Kha Duệ bọn họ nhấn like.
Lương Tinh và Hoàng Kha Duệ thấy cậu chụp một ít cảnh tuyết nước R, đều bình luận hâm mộ đố kỵ với cậu, Diệp Thanh cười trả lời bọn họ, lần sau nhất định sẽ dẫn bọn họ cùng đi......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...