Tác giả: Tâm Ngữ Phong
Edit: Thiên Chân Vô Tà
Thời Úy dừng xe ở một chỗ ven đường không có người qua lại, Diệp Thanh mở cửa xe bước xuống.
Chiếc xe thể thao đi theo phía sau cũng lập tức ngừng lại, Quý Hiên mở cửa xe đi ra, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Thanh, tầm mắt gần như không rời khỏi người cậu.
Thời Úy ánh mắt lạnh băng nhìn thoáng qua Quý Hiên, duỗi tay ôm bả vai Diệp Thanh xoa xoa, tuyên bố chủ quyền với Quý Hiên: "Đây là người của tôi, cậu có chuyện gì trực tiếp nói!".
Những lời của Thời Úy làm trong lòng Quý Hiên dâng lên một cổ phẫn nộ và đố kỵ, rõ ràng trước kia hắn mới là người có được Diệp Thanh, mà nay lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Thanh dựa vào lòng người khác, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng mà nhìn hắn.
"Rốt cuộc cậu muốn làm gì?", Ánh mắt của Diệp Thanh nhìn về phía Quý Hiên, làm Quý Hiên có chút mất hết ý chí, bởi vì khi đôi mắt sáng như ngôi sao kia nhìn về phía hắn không còn có chút tình yêu nào, thậm chí cũng không có hận.
Quý Hiên hồi tưởng lại những biểu cảm của Diệp Thanh nhìn hắn từ sau khi chia tay hắn, mới bỗng nhiên phát hiện, thì ra khi Diệp Thanh nhìn hắn, trong mắt đã từng có hận có tức giận cũng có yêu, chỉ là hiện giờ hết thảy tình cảm đã phải đi, cũng không còn chút tình yêu nào, thậm chí bình thản như nước.
"Tôi muốn cùng cậu đơn độc nói chuyện!"
Quý Hiên nhìn về phía Diệp Thanh bằng ánh mắt chuyên chú, hắn có rất nhiều lời muốn nói với cậu, cũng có vô số vấn đề muốn chứng thực cùng cậu.
Diệp Thanh nghe vậy nhíu mày một cái, ánh mắt chuyển hướng sang Thời Úy bên cạnh, muốn trưng cầu ý kiến của cậu ta một chút.
Thời Úy thấy thế duỗi tay xoa xoa đầu Diệp Thanh, dịu dàng nói: "Tôi tôn trọng bất kỳ quyết định nào của cậu!".
"Cảm ơn!", Diệp Thanh ngẩng đầu mỉm cười với Thời Úy, quay đầu nói với Quý Hiên: "Chúng ta cùng nhau đi một chút đi!".
Quý Hiên nhìn động tác của hai người mà đôi mắt ửng đỏ, nhưng cái gì cũng không có làm, dẫn đầu đi về phía vỉa hè rụng đầy lá vàng!
Diệp Thanh đuổi kịp bước chân Quý Hiên, hai người sóng vai thong thả đi về phía trước.
ngôn tình hoàn
"Rốt cuộc cậu còn muốn nói gì với tôi? Chúng ta không phải đã chia tay sao?"
"Tôi! ! ", Quý Hiên quay đầu nhìn về phía Diệp Thanh, ánh mắt nóng bỏng mà phức tạp, "Tôi làm không được, tôi không muốn cùng cậu chia tay".
"Đó là chuyện của cậu, tôi không muốn cùng cậu dây dưa không rõ nữa"
Diệp Thanh quay đầu lại nhìn thoáng qua Thời Úy, mới phát hiện Thời Úy vẫn luôn không xa không gần mà đi theo phía sau mình, sắc mặt lập tức thoáng hòa hoãn, trong mắt cũng hàm chứa dịu dàng.
"Có phải! Có phải bởi vì những chuyện mà tôi đã làm kiếp trước không?"
Quý Hiên thoáng do dự, cuối cùng vẫn hỏi ra vấn đề vừa ly kỳ, lại làm hắn nghi hoặc này.
Sau một hồi đột nhiên trầm mặc, Diệp Thanh nhìn về phía Quý Hiên với vẻ mặt khiếp sợ, ánh mắt cậu nghiêm túc quan sát phản ứng của hắn, dường như muốn xác định có phải hắn đang nói giỡn hay không: "Cậu nói gì?".
Quý Hiên nhìn về phía Diệp Thanh, trong mắt dâng lên vô số ưu thương: "Khoảng thời gian trước tôi bị tai nạn giao thông, sau khi hôn mê không biết vì sao lại nhớ tới chuyện kiếp trước".
"Sao có thể?", Diệp Thanh kinh ngạc không thôi, lại có chút không dám tin: "Cậu nhớ ra cái gì?".
"Tất cả mọi chuyện, tôi đều có ký ức, bởi vì Diêu Hâm thiết kế hãm hại, chúng ta liền bắt đầu hiểu lầm từ buổi tụ họp sinh nhật kia.
"
Quý Hiên nói tới đây trong lòng vô cùng hối hận, nghĩ đến bản thân kiếp trước thế nhưng không tin Diệp Thanh, còn làm ra những chuyện thương tổn cậu, thống khổ và tự trách nhanh chóng nhấn chìm hắn.
"Thực xin lỗi, lúc đó tôi không tin tưởng cậu, thậm chí làm tổn thương cậu, cho tới bây giò tôi chưa nghĩ kiếp trước tôi lại làm nhiều chuyện ngu xuẩn đến vậy, nếu cậu muốn giết tôi, tôi sẽ không phản kháng!".
Diệp Thanh khiếp sợ nhìn Quý Hiên, nhớ tới những chuyện kiếp trước, cũng không nhịn được mà hốc mắt ửng đỏ, trong miệng tự lẩm bẩm: "Không thể nào, làm sao cậu có thể có ký ức kiếp trước?".
Diệp Thanh không thể tin nổi, nhưng lại không thể không tin, nếu chuyện trọng sinh thần kỳ như vậy bản thân cũng có thể gặp phải, vậy thì Quý Hiên có thể nhớ ra chuyện kiếp trước hình như cũng không phải không có khả năng.
"Tôi cũng không biết vì sao, có lẽ là ông trời muốn trừng phạt tôi, để tôi biết kiếp trước tôi làm những gì với cậu, để cho tôi thống khổ hối hận cả đời!"
"Nhưng tôi vẫn muốn cảm tạ ông trời, bởi vì kiếp này cậu còn sống thật khỏe mạnh, cho dù không có ở bên cạnh tôi, tôi có thể biết được cậu vẫn ổn, còn có thể nhìn thấy cậu lần nữa cũng đã vừa lòng thỏa ý.
"
Những lời Quý Hiên nói làm Diệp Thanh đỏ ửng hốc mắt, mặc dù hiện giờ cậu đã không còn có tình cảm với Quý Hiên, nhưng mà lời hắn nói cũng làm cậu hồi tưởng lại những chuyện cũ đã làm cậu thương tâm thống khổ kiếp trước.
"Tôi không muốn biết cậu đã nhớ ra những gì ở kiếp trước, kiếp này tôi sống rất tốt, nhưng mà là bởi vì tôi rời xa cậu, chỉ cần cách xa cậu, tôi sẽ trải qua rất hạnh phúc".
Lời của Diệp Thanh làm trong lòng Quý Hiên đau đớn, trong ánh mắt hắn có chút bị thương: "Tôi biết hành động kiếp trước của tôi không cách nào làm cậu tha thứ, nhưng kiếp này tôi cái gì cũng không có làm, cậu có thể tha thứ cho tôi không, để cho tôi dùng quãng đời còn lại đi yêu cậu, bù đắp cho cậu?".
"A!.
.
"
Diệp Thanh cười trào phúng một tiếng, nhìn Quý Hiên nói: "Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi và cậu giống nhau, chỉ là có ký ức kiếp trước sao? Tha thứ cậu? Sao có thể! Chỉ cần tôi còn nhớ rõ chuyện kiếp trước, tôi sẽ không cách nào tha thứ!".
"Chẳng lẽ không phải?", Quý Hiên vốn dĩ suy đoán Diệp Thanh có thể là giống như mình, không biết vì sao có được ký ức kiếp trước, nhưng hiện giờ xem ra tựa hồ cũng không phải.
Diệp Thanh nhìn Quý Hiên với đôi mắt đỏ ửng, trên mặt mang chút mỉm cười lạnh nhạt: "Tôi là trọng sinh, những ký ức mà cậu nói tôi đều đích thân trải qua từng chuyện từng chuyện, cho đến giây phút tử vong cuối cùng".
Nhìn ánh mắt khiếp sợ của Quý Hiên, Diệp Thanh nói tiếp: "Có lẽ cậu không thể tin nổi, bởi vì ngay cả chính tôi cũng không dám tin, tôi có thể đột nhiên tỉnh lại sau khi chết, đồng thời trở về kỳ nghỉ tốt nghiệp trung học".
"Tất cả những thứ này đối với cậu mà nói có lẽ chỉ là thêm ký ức một đời, nhưng với tôi mà nói không như vậy, đây với tôi mà nói, là tất cả những chuyện tôi đã trải qua làm tôi thương tâm thống khổ, ôm hận mà chết đi, sau đó lại lần nữa sống lại".
"Tôi cảm kích trời cao có thể cho tôi cơ hội sống lại lần nữa, nhưng tôi vĩnh viễn cũng không có cách nào tha thứ cho những chuyện cậu đã từng làm".
Diệp Thanh nói xong nhìn về phía Quý Hiên đang đỏ bừng hốc mắt, thở dài nói: "Tuy rằng không thể tha thứ cho cậu, nhưng tôi sớm đã không còn hận cậu".
Cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua Thời Úy vẫn luôn nhìn cậu cách đó không xa, nét mặt biểu lộ nụ cười hạnh phúc: "Bây giờ tôi đã tìm được người quyết định cùng chung quãng đời còn lại, hy vọng sau này cậu đừng tới quấy rầy cuộc sống của tôi nữa".
"Tôi đi đây,đừng đến tìm tôi nữa!"
Diệp Thanh không nhìn Quý Hiên thêm nữa, xoay người đi về phía Thời Úy.
Thời Úy thấy Diệp Thanh đi tới phía mình, vẻ mặt lạnh lùng cũng nở nụ cười dịu dàng, thấy hốc mắt cậu ửng đỏ liền ôm cậu vào lòng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ về trên lưng cậu: "Ngoan!".
Nhìn hai người nắm tay càng lúc càng xa, Quý Hiên ở phía sau không màng một quần áo sang quý trên người bị vấy bẩn, rốt cuộc không kiềm được ngã ngồi trên mặt đất khóc rống lên, giờ khắc này hắn giống như một người hai bàn tay trắng mất đi mọi thứ, khóc đến tê tâm liệt phế không màng hình tượng! !
! !
Thời gian lặng lẽ trôi đi, thành phố B cây cối dần dần từ khô vàng biến thành xanh tươi, khí hậu cũng từ rét lạnh chuyển biến thành nóng như thiêu, học kỳ mới sắp bắt đầu, mà lúc này Diệp Thanh đã trở thành một học trưởng năm ba.
Tình cảm của cậu và Thời Úy ổn định lại ngọt ngào, mặc kệ Thời Úy bận đến mấy cũng rút ra thời gian ở cùng cậu, bọn họ đi những nơi khác nhau để hẹn hò, du lịch, Thời Úy còn dùng camera ghi lại những khoảnh khắc khác nhau của cậu, trong điện thoại chất đầy tất cả đều là hình cậu.
Thời Úy nhớ rõ tất cả những thứ mà Diệp Thanh thích, biết cậu thích xem phim, vì thế mỗi tuần đều giành thời gian cùng cậu đi xem, biết cậu thích đồ ăn Quảng Đông ở Phố Tây nhất, mỗi tuần đều sẽ cùng cậu đi ăn, cho dù bận công tác nhiều thế nào đi nữa, sáng sớm môi ngày đều sẽ vì cậu mà chuẩn bị tốt bữa sáng.
Trời lạnh cậu ta sẽ nhớ mang quần áo cho cậu, trời mưa vì cậu mà che dù, người đã từng không thích đi dạo phố xem tạp chí, bây giờ còn giành thời gian xem kiểu quần áo mới một chút, từ đó thích giúp Diệp Thanh mua thêm quần áo.
Cho dù là thấy thứ chính mình thích, tất cả những gì cậu ta nghĩ cũng đều là mua cho Diệp Thanh.
Bởi vậy tủ quần áo của Diệp Thanh ở ký túc xá và nhà mới ngoài trường của hai người, tràn đầy đều là quần áo cùng vật phẩm khác mà Thời Úy mua cho cậu.
Cậu đã từng hỏi Thời Úy, vì sao đối tốt với mình như vậy?
Thời Úy trả lời, có lẽ cả đời này, tôi chỉ vì gặp được cậu, cũng đem tất cả dịu dàng cùng sủng ái đều cho cậu.
Đời này có thể gặp được một người yêu mình sâu đậm như vậy, Diệp Thanh vô cùng may mắn, có lẽ ông trời thương xót kiếp trước cậu trải qua quá đau khổ, nên ban cho một thiên sứ tới yêu cậu.
Thời Úy từng nói với cậu, cậu chính là món quà trời cao ban cho cậu ta, thật ra cậu cảm thấy Thời Úy mới là! !
Học kỳ mới bắt đầu, trường học nghênh đón một đám tân sinh viên năm nhất.
Diệp Thanh bị thầy giáo coi như chiêu bài người sống, cùng bạn học khoa khác cùng nhau phụ trách đón chào người mới đến.
Nhưng mà làm cậu không ngờ được chính là, tại trong đội ngũ tân sinh viên này, cậu lại nhìn thấy một bóng người vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa.
Quý Hiên trên đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, mặc một bộ quần áo thời thượng đơn giản đứng ở trong đám người, cho dù hắn cái gì cũng không có làm, vẫn giống như hạc trong bầy gà* (nổi bật giữa đám đông), hấp dẫn đông đảo ánh mắt.
Cho dù chung quanh có rất nhiều ánh mắt mến mộ đi nữa, ánh mắt hắn trước sau chỉ đặt ở trên người Diệp Thanh, hắn dẫm đôi chân thon dài đi về phía Diệp Thanh, thấy được trong ánh mắt hắn có niềm nhớ nhung vô tận cùng tình yêu ẩn giấu, khuôn mặt tuấn mỹ tà tứ kia mang theo chút mỉm cười.
"Năm ba khoa quản lý, sinh viên chuyển trường - Quý Hiên".
Diệp Thanh nhất thời hơi nhíu mi dài, trong lòng có một tia tức giận, thấp giọng hỏi: "Cậu muốn làm gì? Tôi cho rằng cậu sẽ không lại đến quấy rầy tôi!".
Vẻ mặt tươi cười của Quý Hiên lập tức biến mất, nhiễm một tia sầu bi, cười khổ nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không chủ động quấy rầy cậu, tôi chỉ là muốn gần cậu một chút mà thôi".
Trên gương mặt tinh xảo của Diệp Thanh không thấy chút xúc động nào, lạnh nhạt nói: "Tôi không có quyền can thiệp tự do của cậu, chỉ hy vọng cậu đừng phá hỏng cuộc sống bình yên của tôi".
Cậu không muốn bởi vì Quý Hiên dây dưa khiến Thời Úy hiểu lầm, không muốn để sự tồn tại của Quý Hiên làm Thời Úy không vui.
"Cậu tìm người khác dẫn cậu đi, tôi không rảnh! Không cần có ý định tới tìm tôi, bởi vì tôi luôn không rảnh!"
Diệp Thanh nói xong rời đi không chút do dự, chỉ để lại Quý Hiên còn si ngốc nhìn bóng lưng Diệp Thanh đi xa, một tay ôm lấy trái tim đau đớn! !
Diệp Thanh trở lại ký túc xá trong tâm trạng không tốt, thấy Thời Úy đang ngồi ở bàn học nghiêm túc đọc《 lý luận kinh tế vĩ mô 》.
Thấy cậu đã trở về, Thời Úy kéo cậu qua ôm đến ngồi trên đùi xong, hỏi cậu: "Sao trở lại nhanh vậy? Hơn nữa trông còn có chút không vui, là gặp phải chuyện gì sao?".
Diệp Thanh thở dài, có chút phiền não áy náy nói: "Tôi nhìn thấy Quý Hiên, hắn thế mà lại chuyển tới trường chúng ta học năm 3 ngành quản trị".
Thời Úy nghe xong nhíu mày, người luôn luôn không biến sắc cũng có một tia tức giận: "Hắn còn muốn dây dưa với cậu?".
"Tôi không biết!", Diệp Thanh khẽ lắc đầu, ngón tay vuốt vè đôi mày kiếm hơi nhíu của Thời Úy: "Đừng tức giận, tôi đã cảnh cáo cậu ta bảo cậu ta đừng tới tìm tôi".
Nói xong Diệp Thanh hôn một cái lên trán Thời Úy, nói: "Xin lỗi, có phải tôi khiến cậu có chút tức giận không?".
"Ngốc!", Thời Úy xoa xoa đầu Diệp Thanh.
"Tôi sao có thể tức giận cậu? Tôi chỉ là giận hắn không nên tới phiền cậu, cũng giận hắn muốn cướp người của tôi, tôi sao có thể giận cậu chứ!"
"Thật không? Thời Úy, cậu thật tốt quá! Tôi thật sự không muốn cậu ta tới quấy rầy chúng ta chút nào, bởi vì tôi không muốn có người tới phá hỏng tình cảm của chúng ta, cũng không muốn bởi vì cậu ta mà khiến cậu không vui"
Nghe thấy những lời nói giống như lời tỏ tình của Diệp Thanh, Thời Úy không nhịn được cong khóe miệng, kéo cậu vào trong lòng: "Ngốc, có cậu bên cạnh tôi sẽ rất vui vẻ, không cần nghĩ loạn, cùng tôi đọc sách đi!".
"Được", Diệp Thanh vui vẻ đáp ứng, chỉ cần ở cạnh Thời Úy, tâm tình của cậu liền không còn phiền loạn, vì thế liền ngồi bên cạnh Thời Úy cùng cậu ta đọc sách! !.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...