Tác giả: Tâm Ngữ Phong
Editor: Thiên Chân Vô Tà
Kiều Na bị Lý Ngọc Đình kéo đi vô cùng tức giận, Kiều Na hất cánh tay ra, quay đầu nhìn lại, Thời Úy sớm đã đi xa, nhất thời tức giận đến mức dùng sức đẩy Lý Ngọc Đình một cái.
Lý Ngọc Đình thiếu chút nữa bị Kiều Na đẩy ngã xuống đất, cũng lấp tức nổi giận, tức giận mắng Kiều Na một tiếng: "Bệnh thần kinh!", Nói xong liền rời đi bỏ lại Kiều Na cũng không quay đầu lại.
Kiều Na một mình ở lại nơi đó tức tối dậm chân, hùng hùng hổ hổ trở về, lúc đi qua lều trại của Diệp Thanh, lửa giận trong lòng đột nhiên tăng vọt, một ý nghĩ đột nhiên nảy ra, nhẹ bước chuyển hướng đi về phía lều trại Diệp Thanh.
"Diệp Thanh, Diệp Thanh...!Diệp Thanh......"
Diệp Thanh đang ngủ say bị tiếng gọi đánh thức, đứng dậy nhìn xem, Thời Úy ngủ ở bên cạnh lại không thấy bóng dáng.
Cậu cầm điện thoại lên nhìn một chút, đã gần 3 giờ sáng, Thời Úy đi đâu vậy? Bên ngoài là ai đang kêu?
Kéo lều trại ra đi ra ngoài, Diệp Thanh phát hiện Kiều Na đứng ở bên ngoài lều trại của mình, nghi hoặc nói: "Kiều Na? Cậu gọi tôi là có chuyện gì? Thời Úy đâu?".
Kiều Na nhìn gương mặt yếu ớt của Diệp Thanh dưới ánh đèn vẫn tinh xảo đẹp đẽ vô song, trong lòng hiện lên một tia đố kỵ cùng oán giận, người khác không biết quan hệ giữa Thời Úy và Diệp Thanh, nhưng cô ta lại rõ ràng, Thời Úy thích người đang ở trước mặt này, thích cái người cùng là nam giới, khí chất ưu nhã nhan sắc kinh người này.
Trong trường học có rất nhiều người thích Diệp Thanh, không có bao nhiêu người không thích cậu, một người nhan sắc khí chất đều tuyệt vời, tài hoa hơn người, tính cách lại tốt, hầu như không ai có thể chán ghét.
Nhưng Kiều Na lại không thích cậu, thậm chí là chán ghét cậu, bởi vì người mà cô ta thích là Thời Úy, một người khiến người khác phải ngước nhìn, thế nhưng Thời Úy đối xử với cô ta không có chút khác biệt nào với những người bình thường khác.
Lạnh như băng cũng chưa từng chú ý quá nhiều, cho dù cô ta nghĩ mọi cách muốn dành được sự chú ý từ Thời Úy, nhưng Thời Úy vẫn coi như không thấy, chỉ đối xử khác biệt với một mình Diệp Thanh, đem tất cả những thứ tốt nhất đều cho Diệp Thanh.
Điều này làm cho Kiều Na đố kỵ, lửa giận vừa rồi chưa tắt tại lúc đối mặt với Diệp Thanh lại một lần nữa bị đốt lên, giờ phút này trong lòng cô ta tràn ngập ác ý.
Nếu Diệp Thanh ngã xuống vách đá lúc đang trên đường đi tìm Thời Úy, vậy thì có phải từ nay hắn sẽ biến mất khỏi thế giới của Thời Úy không? Có phải Thời Úy sẽ không còn chỉ đem ánh mắt đặt ở trên người Diệp Thanh nữa không?
Nghĩ tới đây Kiều Na giả vờ lo lắng nói: "Diệp Thanh, Lâm Uyển hơn 12 giờ tối đi vệ sinh, cho đến bây giờ cũng chưa trở về, Thời Úy lo lắng cậu ấy có thể gặp nguy hiểm, một mình đi tìm cậu ấy rồi".
"Cái gì? Vậy Thời Úy đi bao lâu rồi?"
"Mới đi hơn mười phút"
Diệp Thanh ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút, những nơi không có ánh đèn lều trại chiếu đến đều duỗi tay không thấy năm ngón, trong núi cây cối nhiều lại thêm địa hình phức tạp, một khi không cẩn thận rất có thể sẽ té xuống vách núi.
Nghĩ đến đây trong lòng Diệp Thanh lập tức sốt ruột vạn phần, vội vàng truy vấn, hỏi: "Cậu biết Thời Úy đi hướng nào không?".
Kiều Na thấy Diệp Thanh đã bắt đầu sốt ruột, trên mặt hiện lên một tia giấu giếm quỷ dị, tiện tay chỉ một hướng ngược lại so với hướng Thời Úy đã đi, nói với Diệp Thanh: "Thời Úy đi hướng bên kia rồi".
Diệp Thanh vừa nghe xong vội vàng chuẩn bị đi tìm theo hướng đó, lúc này đột nhiên lại dừng bước chân, nhớ tới Thời Úy có mang theo điện thoại, cậu nên dùng điện thoại liên hệ Thời Úy trước mới đúng, thật là quan tâm tắc loạn, thiếu chút nữa ngay cả cơ bản thường thức cậu cũng đều quên.
Thấy Diệp Thanh vốn đều phải đi tìm người, lại đột nhiên dừng bước lấy điện thoại ra, trong lòng Kiều Na ngay lập tức hoảng hốt.
Làm sao cô ta có thể bỏ quên một việc đơn giản như vậy trong cơn giận giữ chứ? Chỉ cần Diệp Thanh gọi được cho Thời Úy, vậy thì lời nói dối của cô ta tự nhiên không công mà phá.
Kiều Na căng thẳng nhìn Diệp Thanh ấn mật khẩu mở khóa điện thoại, tim đập một trận dữ dội, nhưng nhất thời không tìm thấy lý do gì để ngăn cản Diệp Thanh, chỉ trong chốc lát đã thấy Diệp Thanh tìm được số điện thoại Thời Úy, gọi đi.
"Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được......"
Diệp Thanh lại tiếp tục gọi: "Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được......"
Trong lòng Diệp Thanh ngay lập tức nổi lên lo lắng, điện thoại Thời Úy lại không cách nào gọi được, chẳng lẽ là không có tín hiệu?
Kiều Na thấy Diệp Thanh không ngừng gọi điện thoại, Thời Úy hình như cũng không nghe máy, tim bị nhấc lên trong nháy mắt được buông xuống thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười nói: "Làm sao vậy?".
"Điện thoại Thời Úy không gọi được"
"A? Vậy chúng ta cùng đi tìm cậu ấy đi!"
Diệp Thanh nhíu mày nhìn thoáng qua Kiều Na, nói: "Cậu ở lại chỗ này, một mình tôi đi là được".
"Như vậy sao được, cậu dẫn tôi theo đi! Tôi cũng muốn hỗ trợ tìm Thời Úy, cậu yên tâm đi, tôi tuyệt đối không gây cản trở cho cậu!"
"Ý tốt của cậu tôi nhận, nhưng dẫn theo cậu, tôi còn phải phân tâm chăm sóc cậu, lỡ như cậu cũng gặp phải nguy hiểm, tôi không thể giải thích với thầy giáo."
Kiều Na nghe xong nhất thời có chút tức giận, nói: "Cậu đây là khinh thường tôi sao? Cậu dẫn tôi theo đi, tôi bảo đảm không gây thêm loạn cho cậu!".
Kiều Na vội vã muốn cùng đi tìm Thời Úy như vậy, làm Diệp Thanh có chút khó hiểu.
Theo như tính tình yểu điệu của Kiều Na không ngừng làm chậm trễ tiến độ leo núi của đoàn đội lúc sáng, Diệp Thanh dám khẳng định, dẫn theo Kiều Na chắc chắn sẽ cản trở.
Giờ phút này cậu một lòng muốn nhanh chóng tìm được Thời Úy, không muốn bởi vì một người ngoài mà chậm trễ an nguy của Thời Úy, liền không hề để ý tới Kiều Na, xoay người đi thẳng về hướng Kiều Na chỉ trước đó.
Kiều Na bị bỏ lại phía sau nhất thời tức giận đến dậm chân tại chỗ lần nữa.
Không được! Nếu Diệp Thanh bỏ lại mình, vậy thì kế hoạch của mình chẳng phải hỏng bét rồi sao? Nếu Diệp Thanh trở về toàn vẹn không tổn hao gì, hội tụ với Thời Úy, lời nói dối của mình cũng sẽ bị chọc thủng, đến lúc đó Thời Úy lại sẽ nhìn mình thế nào đây? Chắc chắn sẽ không tha thứ cho mình.
Mũi tên đã bắn ra không thể quay đầu lại, sai một ly đi một dặm, rải một lời nói dối phải dùng vô số lời nói dối đi bổ khuyết, cô ta chỉ có thể tiếp tục nối gót sai lầm.
Nghĩ đến đây trong lòng Kiều Na động đậy, lặng lẽ đi theo phía sau Diệp Thanh.
Diệp Thanh dùng đèn pin điện thoại chiếu con đường dưới chân, bốn phía đều là rừng rậm cao thấp không bằng phẳng, có những nơi một cú trượt chân là có thể ngã lăn xuống dưới sườn núi.
Diệp Thanh vừa gọi tên Thời Úy và Lâm Uyển vừa tìm kiếm khắp nơi, rừng rậm quá tối cây cối quá nhiều, rất dễ khiến người ta bị lạc phương hướng.
Diệp Thanh cởi áo khoác ra, tìm một viên đá sắc nhọn, cầm áo cắt thành những sợi nhỏ, treo sợi vải dọc theo đoạn đường đi qua.
Kiều Na một đường đi theo phía sau Diệp Thanh, cách Diệp Thanh càng ngày càng gần, Diệp Thanh nghe thấy động tĩnh kỳ lạ ở phía sau, trong lòng kinh hãi vội vàng quay đầu lại, sau khi phát hiện lại là Kiều Na lập tức nhíu mày một cái, hỏi: "Sao cậu lại theo tới đây?".
"Tôi...!Tôi chỉ là cũng muốn cùng đi tìm Thời Úy"
Kiều Na nói xong vội vàng tới gần Diệp Thanh, kề sát ở bên người cậu.
Cái nơi rừng núi hoang vắng duỗi tay không thấy năm ngón này, cô ta cũng không biết làm sao đột nhiên có can đảm đuổi theo Diệp Thanh, lúc này cho dù vô cùng chán ghét người trước mặt, nhưng cảm xúc sợ hãi chiếm thượng phong, làm cô ta bỏ qua chán ghét tiến sát đến bên cạnh Diệp Thanh.
Diệp Thanh nhíu mày kéo Kiều Na ra: "Cậu nhanh chóng trở về đi, tôi không có thời gian mang cậu theo".
Kiều Na nghe xong trong lòng rất không vui: "Tối như vậy tôi làm sao trở về, nếu gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ?".
"Dùng đèn pin điện thoại chiếu, theo sợi vải tôi đánh dấu treo ở trên cây mà trở về"
"Tôi không! Bây giờ tôi không dám đi về một mình, tôi bắt buộc phải đi theo cậu"
Diệp Thanh nhìn bộ dáng Kiều Na không chịu nghe khuyên bảo, trong lòng cũng có chút tức giận: "Tùy cậu!", Nói xong không nhìn Kiều Na nữa, tiếp tục đi về phía trước.
"Cậu......"
Kiều Na bị thái độ của Diệp Thanh làm cho bực tức dâng trào, người ở lớp luôn luôn được quan tâm như cô ta còn chưa từng gặp nam sinh nào đối xử không khách khí với mình như vậy.
Diệp Thanh quả nhiên vô cùng chán ghét, trong lòng Kiều Na đầy lửa giận và bất mãn, cắn răng đi theo.
Diệp Thanh không chút để ý tới Kiều Na đi theo ở phía sau, việc cấp bách lúc này là tìm được Thời Úy và Lâm Uyển, đồng thời cậu cũng hết sức chú ý an toàn của bản thân, bằng không đến lúc đó không tìm được người, ngược lại còn khiến bản thân ngã nhào vào trong.
Này không chỉ có chuyện vừa mất phu nhân lại thiệt quân, mà còn tạo thành phiền toái cho những người khác và thầy Chu, đến lúc đó mọi người không chỉ phải tìm Lâm Uyển và Thời Úy, còn phải tìm chính mình.
"A! Cứu mạng!"
Phía sau truyền đến tiếng thét kinh hãi của Kiều Na, Diệp Thanh vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy Kiều Na ngã ngồi trên mặt đất ôm chân phải của bản thân không ngừng hít vào, nước mắt trong mắt đều rơi xuống.
"Cậu làm sao vậy?"
Tuy rằng rất không muốn để ý tới Kiều Na, nhưng loại chuyện bỏ mặc này Diệp Thanh cũng làm không được, tiến lên đỡ Kiều Na dậy, hỏi: "Có chuyện gì vậy?".
"Hu hu...!Chân tôi bị trẹo rồi!", Kiều Na nước mắt dàn dụa: "Đau quá!".
"Tôi đã nói cậu không nên tới rồi mà!"
Diệp Thanh nhìn chân Kiều Na một chút, hỏi: "Còn có thể đi không?".
Kiều Na thử bước đi một chút thiếu chút nữa lại té ngã lần nữa, vội vàng đỡ lấy Diệp Thanh bên cạnh khóc lóc nói: "Cái chân này không thể dùng lực, đau quá!".
Diệp Thanh bất lực thở dài, đỡ người nói: "Bây giờ cậu có thể tự mình từ từ trở về không?".
"Sao có thể chứ? Đường xa như vậy, tôi không có gan trở về, chân tôi không có cậu hỗ trợ đỡ cũng không được".
Diệp Thanh nghe xong khẽ nhíu mày: "Bây giờ tôi không có cách này đưa cậu trở về, tôi muốn tìm được Thời Úy mới trở về, nếu cậu nhất định muốn đi cùng tôi thì tôi chỉ có thể đỡ cậu đi tiếp".
"Có thể, cậu đỡ tôi đi tiếp đi!", Kiều Na vẫn không muốn trở về, chỉ có thể đỡ Diệp Thanh nhịn đau tiếp tục đi về phía trước.
Diệp Thanh đỡ Kiều Na tốc độ tìm người lập tức trở nên chậm chạp, trong lòng cậu sốt ruột, lại không có cách nào bỏ rơi Kiều Na ở chỗ này.
Sau khi hai người lê lết đi một đoạn đường, Diệp Thanh đỡ Kiều Na đột nhiên dừng lại, Kiều Na vội vàng hỏi cậu: "Sao không đi nữa?".
"Trước mặt không có đường"
Kiều Na vừa nghe xong trong lòng nhất thời nhảy dựng, cô ta nghiêm túc nhìn hướng phía trước, chỉ thấy phía trước là một vách đá, dưới ánh đèn điện thoại chiếu xuống thoạt nhìn xem ra sâu không thấy đáy.
Diệp Thanh đỡ Kiều Na chuẩn bị đổi hướng đi trở về, tim Kiều Na đập rộn lên, một ý nghĩ đã sớm quanh quẩn ở trong lòng điên cuồng trào ra.
Cô ta thừa dịp Diệp Thanh không phòng bị, đẩy Diệp Thanh về phía vách đá một cái: "Mày đi chết đi!".
Diệp Thanh thét lên tiếng kinh hãi, làm sao cũng không ngờ tới Kiều Na không oán không thù với mình, vậy mà lại có loại hành động tàn bạo này đối với mình.
Cú đẩy dùng hết toàn lực trực tiếp làm Diệp Thanh ngã xuống dưới vực sâu, trước lúc ngã xuống cậu theo bản năng vùng vẫy hai tay, bắt được vạt áo của Kiều Na, Kiều Na lập tức thét một tiếng chói tai, vốn chân bị thương đã mất thăng bằng, lập tức đi theo Diệp Thanh cùng nhau ngã xuống vực sâu.
"A! Cứu mạng!"
Kiều Na bị dọa đến kinh sợ không ngừng gào thét, trong lúc hỗn loạn theo bản năng chụp vào trước người Diệp Thanh.
Diệp Thanh đối mặt với nguy hiểm giờ phút này hoàn toàn không có chút thương cảm dư thừa nào đi bận tâm Kiều Na.
Nếu Kiều Na vẫn một mực nắm lấy cậu không buông, căn cứ vào tình huống trước mắt, sau khi ngã xuống rất có khả năng cậu sẽ làm đệm lưng cho Kiều Na.
Vì vậy Diệp Thanh không chút lưu tình lần mò bẻ tay Kiều Na ra, Kiều Na lập tức tách khỏi Diệp Thanh, không ngừng gào thét vùng vẫy hai tay hướng một bên ngã xuống.
"Cứu mạng! Diệp Thanh cậu......Thật ác độc, vậy mà......Đẩy tôi ra......!A!"
_______________________
Editor có lời muốn nói: Sự tình đang căng thẳng, không lẽ chết lần nữa rồi lại trọng sinh? Cầu bình chọn và cmt có động lực ngồi ê dít (^_^).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...