Nửa giờ sau Diệp Thanh rốt cuộc cũng tới sân bay thành phố S, sân bay đông như trẩy hội, nhưng cậu gần như vừa liếc mắt một cái đã thấy Thời Uý đứng ở trong đám người, đoàn người chung quanh rộn ràng nhốn nháo, cậu ta lại nổi bật giữa đám đông, bản thân mang khí tràng từ trên cao nhìn xuống, thân hình thẳng tắp tuấn mỹ cao quý.
Đang lúc Diệp Thanh nhìn về phía Thời Úy, Thời Úy cũng đã thấy Diệp Thanh ở trong đám người, dường như trong giây phút cậu xuất hiện, hai mắt cậu ta lập tức phát hiện ra cậu.
Nhìn nụ cười yêu kiều trên mặt Diệp Thanh, tim Thời Úy đập có chút nhanh, hình như còn có một chút căng thẳng, không biết hôm nay hình tượng của mình như thế nào, đẹp sao?! Cậu ấy sẽ thích sao?! Vì buồi gặp mặt hôm nay, cậu ta đã cố ý ăn diện một chút.
Thời Úy cũng không biết, thì ra đối mặt với người mình thật lòng thích, cậu ta cũng sẽ căng thẳng, sẽ để ý hình tượng của bản thân, đây chính là chuyện chưa từng xảy ra, chuyện này cũng làm cậu ta càng thêm hiểu rõ tâm ý của chính mình.
"Thời Úy!", Diệp Thanh cười đi đến bên Thời Úy, khuôn mặt thường ngày luôn lạnh lùng của Thời Uý cũng nở nụ cười, đột nhiên dang rộng đôi tay hướng Diệp Thanh, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, ôm một chút mới nói: "Diệp Thanh, đã lâu không gặp!".
Diệp Thanh hơi ngẩn người dựa vào lòng ngực rộng lớn của Thời Úy, giờ khắc này trái tim cậu hình như đập có chút nhanh, có chút không biết làm sao.
Một lát sau Thời Úy buông Diệp Thanh ra, cúi đầu nhìn đôi tai có chút phiếm hồng của cậu, cười khẽ: "Lâu lắm rồi không gặp cậu, cho nên muốn ôm cậu một chút".
"Ừ...!đúng thật, chúng ta cũng hơn nửa tháng không gặp rồi", Diệp Thanh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cũng không còn căng thẳng khó hiểu.
"Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà tôi"
Diệp Thanh vui mừng muốn kéo vali hành lý của Thời Úy qua, lại bị Thời Úy tránh đi, "Tôi tự mình cầm, cậu dẫn đường là được".
"Được"
Diệp Thanh cũng không hỗ trợ nữa, Thời Úy vẫn luôn rất chăm sóc cậu, những loại chuyện này không cho cậu làm, từ sau khi hai người thân thuộc cậu càng có thể cảm nhận được sự quan tâm tỉ mỉ và săn sóc của đối phương, điều này làm cho cậu càng thêm quý trọng tình bạn này.
Sau khi lên xe, Thời Úy hiếm khi có chút căng thẳng: "Có làm phiền quá không? Nếu không hay là tôi đi ở khách sạn đi!".
Diệp Thanh có chút buồn cười an ủi cậu ta: "Không sao, gần đây tôi cùng ông nội tôi nhắc về cậu không ít lần, ông vừa nghe cậu tới đây lập tức đặc biệt vui mừng, dặn dò tôi nhất định phải mời cậu tới nhà chiêu đãi thật tốt, con người ông nội tôi rất tốt, cậu yên tâm đi".
Ngay cả chú Ngô ngồi lái xe phía trước cũng cười khuyên giải: "Lão tiên sinh nhà chúng tôi rất tốt, chàng trai, trông cậu đẹp trai như vậy, ông ấy nhất định sẽ rất thích cậu, không cần lo lắng.
Hơn nữa, cậu là bạn tốt của cậu chủ nhà tôi, chúng tôi hoan nghênh cậu còn không kịp!".
"Cảm ơn!"
Thời Úy nghe Diệp Thanh và chú Ngô nói vậy, hơi thả lỏng một ít, nhưng vẫn có chút căng thẳng, đối với cậu ta mà nói, đây là lần đầu tiên cậu ta gặp người nhà Diệp Thanh, chuyện này đối với cậu ta vô cùng có ý nghĩa cũng đặc biệt quan trọng, bởi vì đây là người thân duy nhất của Diệp Thanh, cũng là người cậu quan tâm nhất.
Cha mẹ Diệp Thanh mất trong một vụ tai nạn giao thông, khi đó Diệp Thanh mới hơn ba tuổi, đang ở lứa tuổi ngây thơ.
Sau khi cha mẹ qua đời là ông nội cố nén bi thương, che chở chăm sóc cậu lớn lên, trên thế giới này, ông nội chính là người thân nhất với Diệp Thanh ngoại trừ cha mẹ.
Lúc Diệp Thanh hơn 6 tuổi bởi vì nhớ cha mẹ đã từng lén chạy ra ngoài, ngây thơ muốn tìm được cha mẹ, vì vậy đi lạc nguyên một tuần lễ, là ông nội gần như mỗi ngày không ngủ không nghỉ đi tìm kiếm, cho đến khi rốt cuộc tìm được cậu, ông lão luôn luôn cứng cỏi cũng khóc đến nước mắt già nua, từ đó về sau Diệp Thanh không bao giờ đi tìm cha mẹ nữa, cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn rất nhiều.
"Tới rồi!"
Xe chạy vào một toà biệt thự nhỏ quang cảnh ưu nhã, Thời Úy xuống xe sau đó vội vàng lấy quà bản thân đã chuẩn bị tặng cho ông nội Diệp, cậu ta làm bất cứ chuyện gì cũng luôn luôn dự tính trước, giờ khắc này lại hơi luống cuống và căng thẳng.
Diệp Thanh nhìn cậu ta cao tới tận 1m9, vẻ mặt còn có chút ngốc, nhất thời cảm thấy có chút tương phản dễ thương cũng buồn cười, chủ động dắt tay Thời Úy đi vào: "Vào đi!".
Thời Úy cúi đầu nhìn bàn tay được Diệp Thanh nắm lấy, tim đập hơi nhanh, có một loại vui sướng bất ngờ, cũng không căng thẳng như vậy nữa.
Cậu ta đi theo Diệp Thanh chậm rãi đi vào, thấy ông nội Diệp Thanh ngồi ở trên sô pha, lễ phép vấn an: "Ông nội Diệp, chào ông ạ.
Cháu là Thời Uý, bạn của Diệp Thanh, đồng thời cũng là bạn cùng phòng của cậu ấy".
Nói xong cậu ta ôn hòa lễ phép dâng lên lá trà chính mình chọn lựa, trên mặt cũng nở nụ cười: "Nghe Diệp Thanh nói ông thích uống trà, đây là lá trà cháu mang cho ông".
"Quá khách khí rồi, mang quà làm gì!", Ông nội Diệp hài lòng nhìn Thời Uý ở trước mặt, trong lòng âm thầm gật đầu, đứa trẻ tên Thời Uý này tướng mạo tuấn mỹ phi phàm, khí chất ưu nhã, thành thục ổn trọng, thoạt nhìn quả không tồi.
"Nào, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút!", Vẻ mặt ông nội Diệp tràn đầy tươi cười, có vẻ vô cùng hòa ái: "Ta gọi cháu là Tiểu Thời đi".
"Vâng, ông nội Diệp!"
"Tiểu Thời, cháu ăn cơm tối chưa?"
"Ăn rồi ạ, ông thì sao ạ?"
"Ta cũng ăn rồi, ha ha"
Người giúp việc bưng lên trà lên, ba người vừa uống vừa trò chuyện, ông nội Diệp hỏi một số chủ đề Thời Úy hứng thú yêu thích, biết được Thời Úy có thể chơi cờ, thư pháp cùng hội họa cũng rất tán thưởng, hẹn ngày hôm sau cùng nhau chơi cờ, xem cậu viết thư pháp.
Thời Úy và ông nội Diệp trò chuyện thật sự rất hợp ý, ông nội Diệp thích chơi cờ, viết thư pháp, những thứ đó Thời Úy đều biết, lại còn rất tâm đắc.
Khi nghe được từ lúc cao trung Thời Úy đã gây dựng sự nghiệp, đúng là người sáng lập khoa học kỹ thuật nổi bật trong nước, ông nội Diệp đối với cậu ta càng hài lòng, thẳng thắn khen cậu ta niên thiếu đầy hứa hẹn.
Diệp Thanh ở bên cạnh thấy thế cũng cười khích lệ nói với ông nội: "Ông nội, cậu ấy là thủ khoa khoa học tự nhiên thành phố B năm nay, điểm còn cao hơn cả con, là thủ khoa thi đại học trong cả nước đấy!".
"Chà, Tiểu Thời thật lợi hại", ông nội Diệp kinh ngạc cảm thán không thôi, trong mắt tràn đầy tán thưởng, dường như tất cả mọi người đều thích thưởng thức người trẻ tuổi học tập lại giỏi, ông nội Diệp tất nhiên không chút ngoại lệ, khen ngợi Thời Úy một câu: "Hậu sinh khả uý, Tiểu Thời rất giỏi!".
"Cũng tạm ạ, cảm ơn ông nội Diệp khích lệ", Gương mặt tuấn mỹ củaThời Úy có một tia đỏ ửng, từ một người không đỏ mặt, thế nhưng lại bị ông nội Diệp khen có chút đỏ mặt.
Ông nội Diệp càng nhìn càng vừa lòng, người trẻ tuổi tốt như vậy, nếu là bạn trai Thanh Thanh thì tốt rồi.
Với những gì ông nhìn thấy, tuy rằng chỉ là tiếp xúc trong chốc lát, nhưng lấy ánh mắt lão luyện nhiều năm của ông, Thời Úy là thanh niên rất khá, cũng thích hợp với Thanh Thanh hơn Quý Hiên.
Nghĩ như vậy, ông nội Diệp nhất thời hăng hái, ông lén chú ý tương tác giữa Thời Úy và Thanh Thanh nhà mình, phát hiện mỗi lần nhìn về phía Thanh Thanh ánh mắt Thời Úy đều đặc biệt ôn nhu, lại luôn bất giác đặt ánh mắt ở trên người cậu.
Ông nội Diệp giống như phát hiện ra đại lục mới, lúc nhìn về phía Thời Úy, nụ cười trên mặt càng thêm hòa ái, đứa nhỏ này rõ ràng thích Thanh Thanh nhà bọn họ, ánh mắt kia giống như ông thời còn trẻ nhìn bạn già của mình.
Nhưng mà, xem ra bộ dáng Thanh Thanh giống như phản ứng không quá lớn, có lẽ là coi Thời Úy như bạn tốt mà đối đãi, cũng không biết cậu và Quý Hiên kia rốt cuộc đã chia tay hoàn toàn hay chưa, nếu hoàn toàn chia tay, vậy thì càng tốt, Thời Úy này so với Quý Hiên kia còn tốt hơn nhiều.
Nếu Thanh Thanh và Quý Hiên ở bên nhau, ông vẫn lo lắng Thanh Thanh sẽ bị thương tổn, Quý Hiên quá bá đạo, không quá thích hợp với Thanh Thanh, ông vẫn luôn lo lắng bọn họ sẽ xảy ra chuyện, sau đó lại nghe Thanh Thanh nói chia tay với Quý Hiên, ông còn thở phào nhẹ nhõm.
Ông nội Diệp và Thời Úy hàn huyên một lát, sau đó cố ý muốn giành thời gian để lại cho hai người, cười nói: "Mấy người trẻ tuổi các cháu nói chuyện đi, ta đi lên nghỉ ngơi!".
Diệp Thanh gật đầu, "Vâng, ông nội đi ngủ sớm một chút đi!".
Thời Úy cũng quan tâm nói: "Dạ, ông nội Diệp, ông nghỉ ngơi sớm một chút!".
Chờ ông nội Diệp đi rồi, Diệp Thanh cười hỏi Thời Úy: "Nhìn cậu và ông nội tôi trò chuyền còn đầy vui vẻ!".
"Ông nội Diệp thật sự rất tốt!"
"Ha ha, ông nội tôi quả thật rất tốt"
Diệp Thanh nhìn đồng hồ, hiện tại là hơn 9 giờ tối, không tính là quá muộn, liền hỏi cậu ta: "Có muốn đưa cậu đi ra ngoài dạo một chút không?".
"Được", Thời Úy vui vẻ đáp ứng.
Diệp Thanh lái xe ra từ gara, Thời Úy ngồi ở trên ghế phụ có hơi kinh ngạc: "Không ngờ cậu còn biết lái xe, nếu không để tôi lái?".
Diệp Thanh cười cự tuyệt, "Đương nhiên, tôi lấy bằng lái đã nhiều năm, hôm nay tôi làm tài xế cho cậu".
Sau khi dẫn Thời Úy dạo qua một vòng dọc theo đường phố tương đối phồn hoa, Diệp Thanh dừng xe ở một con đường thanh tịnh đẹp đẽ ven sông, hai người xuống xe đi dạo dọc theo lối vỉa hè ven sông.
Truyện Nữ Cường
Hiện tại là mùa đông, tuy rằng thành phố S cũng không lạnh, nhưng bên bờ sông gió khá lớn, gió lạnh dưới ánh đèn thổi phất phơ làm bóng cây lắc nhẹ, áo khoác hai người cũng theo gió đan chéo ở bên nhau.
"Lạnh không?"
Thời Úy rất muốn sờ gương mặt Diệp Thanh một chút, cũng muốn khoác thêm áo của mình cho cậu.
"Không lạnh", Diệp Thanh cũng không cảm thấy lạnh, ngược lại cảm thấy lúc này gió lạnh thổi làm người rất thoải mái.
"Cảnh sắc nơi này thật đẹp"
"Ừ, cũng không tệ lắm"
Dọc đường hai người nói cũng không nhiều, nhàn hạ trò chuyện, nhưng cũng cảm thấy rất thoải mái tự tại, Thời Úy nhìn Diệp Thanh sóng vai đi ở bên cạnh mình, cho dù hai người không nói lời nào, cũng cảm thấy tâm tình vô cùng sung sướng.
Một hồi chuông thanh thúy vang lên, phá vỡ khoảng lặng ấm áp, Diệp Thanh lấy di động ra nhìn một chút, là dãy số xa lạ, lập tức cúp máy không thèm để ý.
Sau một lúc lâu điện thoại lại vang lên, Diệp Thanh nhíu mày nhìn một chút, không ngờ lại là Cố Kính Tích, liền nghe máy, hỏi: "Kính Tích?"
"Là tôi!", Giọng nói bên kia điện thoại truyền đến không phải của Cố Kính Tích, mà là giọng Quý Hiên, "Thanh Thanh, tại sao cậu chưa nói một tiếng đã đi rồi? Tại sao nhất định phải đối xử tuyệt tình với tôi như vậy?!".
Diệp Thanh không ngờ người bên kia điện thoại sẽ là Quý Hiên, nếu biết bên kia điện thoại là hắn, vậy thì vừa rồi căn bản cậu sẽ không nghe máy.
Cậu cũng không muốn giải thích gì, chỉ lạnh nhạt nói: "Không có việc gì thì tôi cúp máy, sau này cũng đừng dùng điện thoại Kính Tích gọi điện thoại cho tôi".
Quý Hiên bên kia điện thoại trầm mặc một lát, giọng nói luôn bá đạo lúc này lại có chút khàn khàn: "Tại sao? Tại sao cậu nhất định phải đối xử với tôi như vậy?"
"Tôi cho rằng trong khoảng thời gian này cậu có thể nghĩ kỹ, sẽ trở về bên cạnh tôi, nhưng lại không thể ngờ được, cậu vẫn nhẫn tâm như vậy, tôi thử làm bộ không để ý tới cậu, cậu lại căn bản không để bụng"
Giờ phút này người luôn luôn kiêu ngạo bá đạo, trong giọng nói lại hơi nghẹn ngào, khẩn cầu nói: "A Thanh, cậu trở lại bên cạnh tôi đi, tôi thật sự rất nhớ cậu, có thể đừng rời khỏi tôi được không?!".
Diệp Thanh nhắm mắt lại, nhớ tới kiếp trước, giọng nói lạnh lẽo: "Xin lỗi, đời này tôi không thể cùng cậu ở bên nhau, cho dù cậu cầu xin tôi cũng vô dụng, đừng tốn công vô ích".
Bên kia điện thoại trầm mặc rất lâu, cho đến khi âm thanh "Tút tút" truyền đến, Quý Hiên cúp điện thoại.
Diệp Thanh nhìn điện thoại bị cắt đứt, tâm tình rầu rĩ, tâm trạng tốt trước đó cũng biến mất hầu như không còn.
Đối mặt với người mà cậu đã từng yêu sâu đậm, cho dù hiện giờ cậu buông tay, muốn thông suốt, nhưng vẫn khó tránh khỏi có lúc khổ sở.
Thế sự vô thường, cả đời này hai người tình cảnh đảo ngược, Quý Hiên luôn luôn kiêu ngạo bá đạo, đời này bởi vì chính mình không cần hắn, học được cách buông xuống một người ép dạ cầu toàn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...