Thời Úy tư thái ưu nhã đang ăn cơm, Hoàng Kha Duệ và Lương Tinh ngồi đối diện nói chuyện thỉnh thoảng chọc cười Diệp Thanh, lúc này cậu ta cũng sẽ cong khóe miệng, bất động thanh sắc dùng ánh mắt mô phỏng khuôn mặt Diệp Thanh, từ cặp lông mi giống như hồ điệp vỗ cánh, đến đôi mắt giống như ngôi sao, sống mũi tựa như chạm ngọc thạch, lại đến đôi môi không tì vết.
Tòa nhà này đứng bên bờ sông, các tòa nhà cao tầng bờ bên kia đang trình diễn một màn ánh sáng hoa mỹ.
Thời Úy nghiêng đầu nói với Diệp Thanh: "Hôm nay đêm Giáng sinh, chương trình ánh sáng sẽ kéo dài đến rạng sáng, đến lúc đó còn có biểu diễn pháo hoa, chúng ta có thể xem ở chỗ này".
"Được", có lẽ là không khí dưới ánh đèn quá mức ấm áp yên bình, có lẽ là cảnh đêm ngoài cửa sổ quá mức mỹ lệ, Diệp Thanh cảm thấy Thời Úy luôn luôn lạnh lùng sườn mặt đều trở nên nhu hòa lên, đôi mắt thâm thúy giống như hàm chứa một mảnh bầu trời đêm, tuấn mỹ đến mức làm động lòng người.
Diệp Thanh không khỏi thất thần, Thời Úy bất động thanh sắc gợi lên một chút khóe miệng, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?".
Diệp Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Thời Úy, cẩn thận đánh giá mới phát hiện thì ra người trước mắt tuấn mỹ tới như thế, khí chất tuyệt vời Chi Lan Ngọc Thụ, không khỏi cười nói: "Tôi mới phát hiện thì ra cậu đẹp trai như vậy".
Khóe miệng Thời Úy gợi lên một độ cong, từ trước tới nay cậu ta không để ý người khác khích lệ bản thân, trong lòng bởi vì câu khen ngợi này của Diệp Thanh mà nhảy nhót hưng phấn, thì ra được người mình thích khen ngợi quả thật không giống nhau, cậu ta mím môi siết chặt chén trà trong tay, "Ừ, cậu cũng rất tuấn tú!".
"Cảm ơn", Diệp Thanh không ngờ Thời Úy cũng khen lại một câu, không khỏi cười, càng ở chung lâu cậu càng thích vị bằng hữu Thời Úy này.
Thời Úy tính cách vững vàng bình tĩnh, thời điểm không nói chuyện sẽ có một loại khí thế của cấp trên, nhưng lại âm thầm ngoài lạnh trong nóng rất biết săn sóc người khác, sẽ không bởi vì sinh ra có gia thế mà coi thường người khác, ở chung làm cho Diệp Thanh cảm thấy rất thoải mái.
Hai người ngày thường nói chuyện cũng không ít, nhưng tính cách cả hai đều không phải người nói nhiều, so với Thời Úy, đề tài của Diệp Thanh còn có thể nhiều hơn một chút.
Trong bóng đêm phồn hoa, một chiếc siêu xe Koenigsegg chạy tới dừng ở bên ngoài trường đại học B, khuôn mặt tuấn mỹ tà tứ của Quý Hiên nhìn về phía trong trường học, lấy di động ra gọi một cú điện thoại.
Đám người Diệp Thanh cơm nước xong, vừa nói chuyện phiếm vừa thưởng thức cảnh đêm bên sông, lúc này điện thoại Diệp Thanh đột nhiên vang lên, cậu cầm lên nhìn, là dãy số xa lạ, nhíu mày trực tiếp cúp máy.
Chỉ trong chốc lát điện thoại lại lại lần nữa vang lên, vẫn là dãy số vừa nãy, sau khi Diệp Thanh cúp máy lần nữa vẫn bám riết không tha gọi tới, cậu trực tiếp ấn tắt nguồn.
Mà bên kia, Quý Hiên nhìn điện thoại liên tiếp bị cúp máy mặt trầm như nước, lấy di động ra gọi một dãy số khác.
"Trần Quân, bây giờ giúp tôi tra một chút Diệp Thanh ở đâu!"
"Vâng, Quý thiếu gia, đợi chút tôi tra được gọi lại cho ngài!"
"Ừ!"
Mười phút sau, Quý Hiên nhận được điện thoại Trần Quân gọi lại, "Quý thiếu gia, tôi tra được Diệp Thanh cùng Thời Úy còn có Hoàng Kha Duệ và Lương Tinh, ba người bọn họ cùng đi ăn cơm, hiện tại ở đường Lâm Giang tòa nhà Hòa Nhã".
Quý Hiên nghe xong thần sắc khó đoán, thanh âm lạnh băng nói: "Nghĩ cách đem Đinh Vũ Thần đến đó cho tôi".
"Vâng, Quý thiếu gia"
Trần Quân không hỏi vì sao, để điện thoại xuống bắt đầu an bài.
Một phòng trong ký túc xá đại học S, Đinh Vũ Thần mặt đầy suy sụp vùi ở trong chăn, mọi người trong ký túc xá đều đi ra ngoài chơi, chỉ có hắn không biết đi đâu, tâm trạng sa sút ở lại trong ký túc xá.
Lúc này không biết từ khi nào WeChat của hắn có người thêm hắn làm bạn tốt, gửi hình ảnh cho hắn, Đinh Vũ Thần click mở ra nhìn, bối cảnh trong hình rõ ràng là một nhà ăn xa hoa, khuôn mặt tuấn mỹ của Thời Úy dưới ánh đèn rực rỡ có vẻ có chút ôn nhu, cặp mắt đen nhánh thâm thúy lộ ra chút cưng chiều và thâm tình, đang nhìn về phía người có khuôn mặt tinh xảo bên cạnh.
Đầu óc Đinh Vũ Thần gần như nổ tung một cái, trong nháy mắt ghen ghét dữ dội, coi như trước kia cùng hắn ở bên nhau, Thời Úy cũng chưa từng cho hắn ánh mắt thâm tình như vậy.
Trước đây hắn cũng hoài nghi Thời Úy và Diệp Thanh có mập mờ, lần này càng cảm thấy Diệp Thanh quả thực không biết xấu hổ, trong lòng kết luận: nhất định là hắn câu dẫn Thời Úy, bằng không Thời Úy sao có thể dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, còn cùng nhau ăn cơm trong đêm Giáng sinh.
Đinh Vũ Thần trong lòng vừa tức lại vừa đố kỵ, lúc này người gửi hình ảnh WeChat cho hắn lại phát tới một địa chỉ, hắn nhìn một cái, vội vàng truy hỏi đối phương là ai, có phải Thời Úy cùng Diệp Thanh ăn cơm ở chỗ này hay không, đối phương chỉ trả lời một cái 'Phải', liền không còn bất kỳ phản ứng gì.
Đinh Vũ Thần nhìn tấm hình phía trên cùng địa chỉ vội vàng rời giường thu thập chính mình một chút, sau đó cầm điện thoại vội vàng chạy ra ngoài.
Bên sông cảnh đêm rất đẹp, Diệp Thanh chụp mấy tấm cảnh sông chia sẻ với ông nội, hàn huyên vài câu với ông nội trên WeChat.
Hơn nửa giờ sau, bốn người đang trò chuyện, một loạt bước chân đột nhiên tới gần, Diệp Thanh nhìn sang, không ngờ phát hiện là Đinh Vũ Thần.
Diệp Thanh đã rất lâu không nhìn thấy Đinh Vũ Thần, hiện tại Đinh Vũ Thần có vẻ có chút tiều tụy, gương mặt thanh tú đã không còn thần thái phấn chấn như lúc trước, có vẻ có chút nổi giận đùng đùng, đôi mắt phẫn nộ nhìn mình, tựa như mình là kẻ thù của hắn vậy.
Thấy Đinh Vũ Thần đột nhiên xuất hiện, Thời Úy ở bên cạnh nhướng mày, thanh âm lạnh băng hỏi: "Đinh Vũ Thần, cậu tới đây làm gì?".
Đinh Vũ Thần nổi giận đùng đùng nói: "Hai người các cậu quả nhiên đã sớm ở bên nhau sau lưng tôi đúng không, Diệp Thanh, tên tiện nhân này câu dẫn Thời Úy".
"Mẹ nó, cậu nói ai vậy, tôi thấy là cậu mới đúng!"
"Giữ miệng sạch sẽ một chút cho tôi!"
Lương Tinh và Hoàng Kha Duệ ở một bên vừa nghe thấy lời này lập tức nổi giận, bọn họ đã sớm nhìn Đinh Vũ Thần không vừa mắt, líu ríu như đàn bà, lại còn giống như con chó điên, chuyên môn cắn lấy Diệp Thanh để mắng.
Đã chia tay với Thời Úy rồi còn tiếp tục quấn lấy cậu ta.
"Đinh Vũ Thần, cậu còn nói Diệp Thanh như vậy đừng trách tôi không cho cậu mặt mũi!"
Khuôn mặt Thời Úy lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Đinh Vũ Thần không mang theo một tia ôn nhu nào, "Chúng ta đã sớm chia tay, hiện tại cậu và tôi một chút quan hệ cũng không có, tôi và người khác ở chung như thế nào đó là chuyện của tôi, cậu không có tư cách quản".
"Thời Úy! Cậu không thể đối xử với tôi như vậy!"
Đinh Vũ Thần nhìn Thời Úy nước mắt lăn xuống, lớn tiếng gào rống: "Nếu không phải vì Diệp Thanh cậu sẽ chia tay với tôi sao, rõ ràng cậu chính là đã sớm coi trọng hắn, sau đó mới có thể chia tay với tôi đúng không, chính là hắn câu dẫn cậu, vẻ mặt hồ ly tinh!".
Nói xong liền cầm lấy một ly đồ uống trên bàn hắt về phía Diệp Thanh.
Đối mặt với tai họa bất ngờ bay tới không thể hiểu nổi này, Diệp Thanh có chút cạn lời, Đinh Vũ Thần tại sao luôn muốn làm khó dễ mình, cậu vừa cau mày chuẩn bị né tránh, động tác lấy cái ly của Đinh Vũ Thần quá nhanh, cậu phỏng chừng chính mình tránh không thoát.
Đang lúc cậu cho rằng bản thân phải bị hắt cả người, chỉ thấy Thời Úy đột nhiên che ở trước mặt, toàn bộ ly đồ uống Đinh Vũ Thần hắt đều bay lên người Thời Úy.
"Đinh Vũ Thần, cậu có phải có bệnh hay không!"
Hoàng Kha Duệ ở một bên tức giận vung nắm đấm về phía Đinh Vũ Thần, Diệp Thanh vội vàng kéo tay cậu ta xuống.
Hoàng Kha Duệ tức giận đến không xong, có chút hận rèn sắt không thành thép nói với Diệp Thanh: "Hắn mắng cậu cũng không phải một hai lần, mỗi lần tới quấn lấy Thời Úy đều phải tới mắng cậu, tôi đã sớm nhìn hắn không vừa mắt, để tôi đánh hắn, cậu đừng cản tôi!".
Đang lúc Hoàng Kha Duệ lại chuẩn bị động thủ, Diệp Thanh bưng một ly đồ uống trên bàn hắt về phía mặt Đinh Vũ Thần, "Mời cậu uống ly nước tỉnh táo một chút!".
Đinh Vũ Thần bị xối vẻ mặt ngốc nghếch, trong mắt hắn Diệp Thanh chính là một cái bánh bao mềm, dẫu sao lần trước hắn đánh đối phương một bạt tai, đối phương cũng không đánh trả.
"Cậu cũng dám tạt nước tôi!", Đinh Vũ Thần lửa giận công tâm, một bàn tay giơ lên muốn cho Diệp Thanh một cái tát.
Không đợi tay Đinh Vũ Thần giơ lên tới đã bị một cánh tay khác nắm chặt, tiếp theo một cái tát vang dội liền rơi ở trên mặt Đinh Vũ Thần, gương mặt Đinh Vũ Thần trong nháy mắt sưng đỏ một mảng lớn.
"Ai cho cậu lá gan, dám đánh người của tôi!"
Quý Hiên thân hình cao lớn thẳng tắp xuất hiện trước mặt mọi người, giọng nói hoa lệ trầm thấp.
Bất thình lình biến hóa làm cho mọi người chấn trụ, Diệp Thanh xoay người lại nhìn Quý Hiên, nội tâm có chút bất đắc dĩ, nhíu mày hỏi hắn: "Sao cậu lại ở chỗ này?".
"Làm bạn trai cậu, cậu ở chỗ này, tôi đương nhiên là tới tìm cậu", Quý Hiên nói xong những lời này ánh mắt hàm chứa cảnh cáo nhìn thoáng qua Thời Úy: "Nhưng thật ra Thời thiếu gia cũng không tự mình quản cho tốt người của mình, lại để hắn chạy đến giương oai trước mặt người của tôi".
Ánh mắt Thời Úy lạnh băng nhìn lướt qua Quý Hiên nói: "Hiện tại Đinh Vũ Thần không phải bạn trai tôi, Diệp Thanh cũng không phải bạn trai cậu".
"Mà tôi và Diệp Thanh là bạn tốt, nếu Đinh Vũ Thần lại đến quấy rầy Diệp Thanh, sẽ tự có người bạn tốt là tôi ra tay giáo huấn cậu ta, nhưng thật ra cậu và Diệp Thanh không thân chẳng quen, có lập trường gì đứng ở trước mặt cậu ấy?".
"Không thân chẳng quen? Trên người Diệp Thanh chỗ nào có nốt ruồi tôi đều biết rõ, tôi cũng chưa từng nói tôi và cậu ấy chia tay, còn như cậu cũng chỉ là một bằng hữu bình thường mà thôi, về sau đừng động vào chuyện của Diệp Thanh nhà tôi, cách cậu ấy xa một chút!".
Thời Úy bị lời nói của làm cho hung hăng đố kỵ, ngoại trừ lúc luyện tập võ thuật cậu ta còn chưa có nhiều cơ hội tiếp xúc thân mật với Diệp Thanh đâu.
"Cậu đã sớm không phải bạn trai Diệp Thanh, cũng cách xa cậu ấy một chút, càng không quản được chuyện của cậu ấy, cậu ấy nguyện ý ở bên ai liền ở bên người đó".
Quý Hiên nhìn vào ánh mắt lạnh băng không chút sợ hãi của Thời Úy, gương mặt tuấn mỹ tà tứ lập tức một mảnh âm u.
Diệp Thanh thấy hai người không thể hiểu được bèn đứng lên, mở miệng nói với Quý Hiên: "Cậu sớm đã không phải bạn trai của tôi, quả thật không quản được chuyện của tôi".
Khuôn mặt Quý Hiên hiện lên một tia phẫn nộ cùng lệ khí, đôi môi đỏ thắm gợi lên một tia cười lạnh, ánh mắt như lang sói nhìn chằm chằm Diệp Thanh: "Không có tôi cho phép, chúng ta sẽ không chia tay".
"Tên điên!"
Diệp Thanh cau mày lười tiếp tục nói, chỉ nói với ba người Thời Úy: "Chúng ta đi thôi, trở về!".
"Được" "Đi thôi!"
Thời Úy không hề liếc nhìn Đinh Vũ Thần ở một bên che mặt khóc thút thít, ánh mắt lạnh lẽo có chút trào phúng nhìn thoáng qua Quý Hiên, duỗi tay ôm bả vai Diệp Thanh đi ra ngoài.
Diệp Thanh nhất thời có chút kinh ngạc, cậu không ngờ Thời Úy sẽ ôm vai mình, cậu ta luôn cho người ta cảm giác sẽ không quá mức thân cận với người khác, đây vẫn là lần đầu tiên Thời Úy ôm vai cậu, tuy rằng có chút không quen và kỳ quái, nhưng Diệp Thanh chỉ coi hành động cậu ta là thân mật giữa bạn bè bình thường.
Mà Quý Hiên ở một bên dường như bị hành động của Thời Úy chọc giận, trong nháy mắt lập tức lướt tới gần, một bàn tay liền muốn bắt lất cánh tay Thời Úy đang đặt ở trên vai Diệp Thanh, Thời Úy dường như đã sớm đoán trước được, một cái trở tay liền nắm được cổ tay Quý Hiên.
Vệ sĩ của Quý Hiên ở phía sau cách đó không xa thấy thế vội vàng muốn tiến lên, Quý Hiên lại trước bọn họ một bước, dùng một tay khác đánh về phía tay Thời Úy đang nắm cổ tay hắn.
Hai người trong nháy mắt qua hai chiêu, Thời Úy buông tay kéo Diệp Thanh lui về phía sau qua một bên, hai người ngại mặt mũi không tiếp tục vung tay đánh nhau, đều mắt lạnh nhìn đối phương.
"Buông tay bạn trai tôi ra", Ánh mắt Quý Hiên hung ác nhìn chằm chằm Thời Úy, lửa giận trong lòng tăng vọt, hận không thể trực tiếp chém đứt cánh tay đang nắm lấy tay Diệp Thanh của Thời Úy.
Mà Thời Úy ánh mắt vẫn lạnh băng nhìn Quý Hiên, khí thế không mảy may có cảm giác bị áp bách chút nào, "Không được Diệp Thanh thừa nhận thì không phải bạn trai".
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...